Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1053: Kế hoạch luyện dược (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thân ảnh đầu tiên hiện ra chính là tinh thần thể của Hoắc Vũ Hạo. Tục ngữ có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Hoắc Vũ Hạo đã có kinh nghiệm thua thiệt trong quá khứ, hiện tại cũng thận trọng hơn rất nhiều. Đầu tiên hắn dùng tinh thần thể dò xét qua về tình huống bên ngoài trước, khi đã xác nhận không có nguy hiểm gì, bản thân mới đi ra, đương nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Vết nứt màu đen đóng lại, hai bóng người đồng thời biến mất trong không trung. Hắn sử dụng hồn kỹ Mô Phỏng, lặng lẽ rời khỏi căn lều.

Việc tuần tra bên trong quân doanh Nhật Nguyệt Đế quốc hiển nhiên đã nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều. Hiện tại ngay cả nơi mà Tà Hồn Sư đóng quân, cũng có binh lính qua lại tuần tra.

Những người lính đi tuần này cầm trên tay một loại tham trắc hồn đạo khí đặc biệt. Bọn hắn sẽ không dò xét những tình huống bên trong lều trại, mà sẽ không ngừng quét qua vùng không gian rộng mở bên ngoài, tránh cho việc những hồn sư có năng lực ẩn thân lẻn vào.

Tuy nhiên, loại phương pháp trinh sát đơn giản này đều vô dụng trước năng lực Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo sử dụng phân thân của mình để thăm dò con đường phía trước, đồng thời đem Tinh Thần Tham Trắc của bản thân dò xét trong một phạm vi nhất định, không chạm vào bất kỳ căn lều nào, theo ký ức trước đó của hắn, khi bước ra bên ngoài này thì cần phải cẩn thận từng chút một.

Nếu muốn đưa tất cả bạn bè của mình trở về an toàn, thì điểm truyền tống cũng cần phải đặt ở một vị trí an toàn mới được. Cánh cổng dẫn đến Vong Linh Bán Vị Diện mở ra ở đâu, thì cũng sẽ xuất hiện trở lại ở đấy. Đó là lý do mà Hoắc Vũ Hạo xuất hiện bên trong căn lều của Giả Diện Đấu La.

Thánh Linh Giáo chắc chắn không biết đặc điểm này của Vong Linh Bán Vị Diện, và hắn cũng không lo lắng gì về chuyện đó. Điều duy nhất đàng lo chính là việc Nam Cung Oản có nguy cơ sẽ để lộ manh mối. Một khi thân phận Giả Diện Đấu La bị bại lộ, đối phương có khả năng sẽ giăng bẫy chờ sẵn.

Nhưng sự thật đã chứng minh, Nam Cung Oản vẫn rất thông thái. Thân là nhị trưởng lão của Thánh Linh Giáo, hắn hẳn là che giấu thân phận gian tế của mình rất tốt. Điều này cũng tương đương với việc giúp Hoắc Vũ Hạo che giấu thân phận. Bằng cách này, việc lẻn ra ngoài của Hoắc Vũ Hạo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nửa tiếng sau, sau khi vượt qua nhiều đoàn tuần tra cùng tham trắc hồn đạo khí, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng rời khỏi quân doanh Nhật Nguyệt đế quốc thành công.

Lấy năng lực của hắn, muốn trốn ra ngoài thật sự không quá khó khăn, cho dù đối phương tăng cường tuần tra cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần không phải là bủa lưới dò xét, thì hắn luôn có thể tìm ra khuyết điểm. Trải qua biết bao cuộc chiến, Hoắc Vũ Hạo giờ đây càng ngày càng thành thạo hơn trong lĩnh vực ẩn nấp và trinh sát.

Tuy nhiên, dù đã thoát được, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn không hề bất cẩn mà tăng tốc về hướng đồn trú của Thiên Hồn Đế quốc. Mãi cho đến khi tiến vào khu vực do Thiên Hồn Đế quốc kiểm soát, hắn mới phóng lên không trung, thẳng hướng Thiên Linh Thành mà bay đến.

Điều Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất chính là tình huống của viện trưởng Ngôn Thiểu Triết. Khi hỏi Tống lão, Tống lão luôn chỉ mỉm cười, cũng chẳng nói gì hơn.

Cuối cùng, Hoắc Vũ Hạo cũng đã trở lại căn tiểu viện, nơi mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc ở lúc trước. Vừa bay đến nơi, hắn liền ngây người choáng váng. Hắn nhìn thấy Ngôn Thiểu Triết cùng Duy Na công chúa đang từ phòng khách bước ra, vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

Hoắc Vũ Hạo hạ xuống từ trên không, lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Ngôn Thiểu Triết, khi nhìn rõ chính là hắn, Ngôn Thiểu Triết mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhõm nói: "Vũ Hạo, ngươi cuối cùng đã trở lại, về đến đây rồi mà vẫn lén lút như vậy à! Mọi người không sao chứ?"

"Không sao cả… viện trưởng, người đây là..." Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nói.

Ngôn Thiểu Triết khẽ mỉm cười, làm động tác ra hiệu cho hắn giữ im lặng.

Công chúa Duy Na ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới tiếp đón, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, hỏi: "Vũ Hạo, ngươi đã về, ngươi thế nào rồi? Còn những người khác đâu?"

Hoắc Vũ Hạo đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của mình trước mặt Duy Na, vội vàng đáp: "Công chúa điện hạ yên tâm, những người khác đều không sao. Ta chỉ quay lại trước để đảm bảo mọi chuyện trên đường đều an toàn."

Duy Na thở dài một hơi: "Các ngươi quả không hổ danh là thành viên của Sử Lai Khắc Học Viện! Bọn ta từ trước tới nay không có biện pháp nào để đối phó với Nhật Nguyệt Đế Quốc, nhưng ngươi vừa ra tay đã tiêu diệt một hồn đạo sư đoàn của bọn chúng rồi. Nếu ngươi có thể tiêu diệt một hai quân đoàn nữa, bọn ta thực sự có thể phát lệnh phản công ngay lập tức."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ một tiếng, đáp: "Không dễ dàng như vậy đâu! Lần này chỉ là bọn ta gặp may thôi, hiện tại quân doanh bên phía Nhật Nguyệt Đế Quốc đã có chuẩn bị đầy đủ rồi. Mà không gạt gì công chúa, lần này bọn ta thành công là nhờ sử dụng một viên Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, loại đạn pháo cũng là lấy được từ bên phía Nhật Nguyệt đế quốc, muốn ta làm lại lần nữa, thì trước tiên cũng phải cung cấp vũ khí cấp độ này cho ta mới được, chỉ sợ các ngươi không có đúng không?”

Lần này đến lượt công chúa Duy Na cười khổ. Đừng nói là Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, cho dù là cấp tám, nàng hiện tại cũng không lấy ra được nữa là!

Thiên Hồn Đế quốc đã mất đi một lượng lớn lãnh thổ, tương đương với việc mất đi một lượng lớn tài nguyên, cho thể duy trì hiện trạng đã là rất khó khăn rồi. Nhiều loại tài nguyên còn phải phụ thuộc vào Tinh La đế quốc và Đấu Linh đế quốc cung cấp nữa.

Công chúa Duy Na chân thành nói: "Dù sao đi nữa, ta thật sự cảm tạ ngươi thời gian vừa qua. Với sự việc lần này, Nhật Nguyệt đế quốc trong thời gian ngắn sẽ không thể tấn công bọn ta được, đủ để bọn ta tận dụng thêm chút thời gian tiến hành chuẩn bị. Vừa tăng cường nỗ lực phát triển hồn đạo khí, đồng thời tìm biện pháp kiềm chế bọn chúng trên mọi phương diện.”

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Duy Na vốn dĩ muốn cùng hắn trò chuyện thêm một lát, nhưng nhìn thấy Ngôn Thiểu Triết vẫn đang đứng bên cạnh, hiển nhiên hiểu rằng bọn hắn đang có chuyện nội bộ muốn trao đổi, nên đành phải lựa chọn rời đi.

Nhìn thấy công chúa đã rời đi, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng tiến lên vài bước, đi tới chỗ Ngôn Thiểu Triết, vô thức dùng cả hai tay nắm chặt lấy cánh tay viện trưởng, nhìn từ trên xuống dưới.

"Ngôn viện trưởng, người đây là… " Hoắc Vũ Hạo nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

Ngôn Thiểu Triết khẽ mỉm cười, đáp: “Không phải chỉ có mỗi ngươi, ta cảm thấy ngay cả Thánh Linh Giáo giáo chủ Chung Ly Ô cũng nghi hoặc chẳng hiểu chuyện gì, giờ phút này hắn chắc rằng vẫn còn đang thắc mắc, tại sao viện trưởng hệ võ hồn của Sử Lai Khắc học viện, lại có thể chết dễ dàng như vậy. Ha ha ha!"

Hoắc Vũ Hạo buông tay ra khỏi người Ngôn Thiểu Triết, thấp giọng hỏi: "Làm sao người có thể trốn thoát được?"

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười, đáp: "Tiểu sư đệ, mặc dù tuổi tác giữa chúng ta chênh lệch không nhỏ, nhưng ngươi vẫn nên gọi ta là sư huynh đi. Ta thế nhưng là sư huynh chân chính của ngươi đấy! Còn bí quyết trốn thoát của ta thật ra cũng rất đơn giản..."

Vừa nói, hắn vừa ghé đến bên tai Hoắc Vũ Hạo, thì thầm vài câu.

Nghe được hắn giải thích, Hoắc Vũ Hạo trợn to hai mắt: "Lại còn có chuyện thần kỳ như vậy..."

Ngôn Thiểu Triết làm động tác ra hiệu cho hắn giữ im lặng, cười nói: "Biết vậy là được rồi, đừng nói ra. Đây dù sao cũng là thủ đoạn giữ mạng của sư huynh ngươi đấy."

"Được, ta nhất định sẽ giữ bí mật cho người." Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng hứa hẹn một câu. Thủ đoạn giữ mạng của Ngôn Thiểu Triết quá thần kỳ, nhưng cũng buộc phải giữ bí mật, nếu không, để những kẻ có dã tâm phát hiện ra, rất có thể sẽ đặc biệt nhắm vào hắn, lúc đó thủ đoạn giữ mạng này sẽ chẳng còn tác dụng nữa.

Ngôn Thiểu Triết nói tiếp: “Chúng ta vào bên trong cho mọi người ra ngoài đi, sau đó chúng ta liền trở về.”

"Được."

Trở lại bên trong phòng khách, Hoắc Vũ Hạo niệm chú, mở ra Vong Linh Bán Vị Diện của bản thân. Khi Ngôn Thiểu Triết nhìn thấy Tống lão cùng những người khác lần lượt bước ra từ Vong Linh Bán Vị Diện, hắn không khỏi thở dài một hơi: "Vũ Hạo, mặc dù ta không thích năng lực này của ngươi lắm, nhưng ta phải nói rằng ở một khía cạnh nào đó, đây tuyệt đối chính là thần kỹ! Ngươi thực sự vì học viện mà nguyện ý đem bí mật này của bản thân mang ra cống hiến, quả thật là..."

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, đáp: "Học viện cũng chính là nhà của ta, thành tựu của ta hôm nay cũng là nhờ học viện ban tặng. Tất cả những gì ta có đều thuộc về học viện cả, ta còn có gì không thể cống hiến?"

Tống Lão cười một tiếng, nói: "Ngươi nói không sai, nhưng nếu đảo ngược lại thì vẫn đúng. Tương lai học viện sẽ là của các ngươi. Được rồi, chúng ta cũng nên từ biệt Thiên Hồn Đế Quốc thôi."

Mặc dù chuyến đi này của bọn hắn vô cùng trắc trở, nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành tốt sứ mệnh của mình. Họ đã giúp Thiên Hồn Đế quốc hoàn thành việc trinh sát, đồng thời giáng một đòn cực lớn vào đại quân bên phía Nhật Nguyệt Đế quốc, điều quan trọng nhất là giải cứu được cho Đường Nhã, có thể nói rằng họ chỉ với một mũi tên, đã bắn trúng được không ít mục tiêu. Bây giờ cũng phải nhanh chóng trở lại học viện rồi, dù sao thì mọi người từ Đường Môn, cho đến Tống lão hay Ngôn viện trưởng, đều còn rất nhiều việc cần giải quyết.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Sáng mai chúng ta sẽ đi tạm biệt bọn họ. Nhân lúc này, ta sẽ tỉ mỉ viết ra toàn bộ tình huống mà lúc trước phát hiện được, giao cho Thiên Hồn đế quốc, đối với bọn họ hẳn là sẽ có ích."

Tống lão gật đầu, đáp: "Vậy cũng tốt."

Ở lại thêm một đêm nữa sẽ giúp tất cả mọi người có thể khôi phục thể trạng tốt nhất, ngoại trừ Đường Nhã ra. Riêng Băng Hùng Vương Tiểu Bạch thì vẫn chọn ở lại trong Vong Linh Bán Vị Diện của Hoắc Vũ Hạo.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tìm đến quân đội của Thiên Hồn đế quốc để nói lời từ biệt, mặc dù phía bên kia có ý tốt muốn mời ở lại, nhưng bọn hắn vẫn lịch sự từ chối, rời khỏi Thiên Linh thành, trở về Sử Lai Khắc học viện.

Sử Lai Khắc Thành, Đường Môn.

Sau khi Tống lão và Ngôn Thiểu Triết trở lại, liền tức tốc chạy về Sử Lai Khắc học viện, họ muốn báo cáo và ghi chép lại toàn bộ sự việc vừa qua cho học viện.

Mọi người trong Đường Môn thì đương nhiên sẽ trực tiếp trở về Đường Môn.

Lúc này Đường Nhã đã tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Từ lần giải độc ngày hôm ấy, Đường Nhã đã ngủ say suốt một ngày một đêm mới hồi tỉnh, khí tức hung ác quanh người nàng đã yếu đi rất nhiều. Nhưng thần trí thì vẫn chưa thể tỉnh táo, cả cơ thể đều lờ đờ uể oải, đôi mắt không lộ ra chút thần sắc nào. May mắn thay, khí tức của Tà Hồn Sư trên người nàng đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Khi tà độc yếu đi, hồn lực của nàng dường như cũng tiêu tán đôi phần, không còn hung hãn nữa.

Bối Bối mỗi ngày đều đến tìm nàng trò chuyện, nhưng Đường Nhã vẫn như cũ không nói một lời. Nàng chỉ mãi ngây người ngồi một chỗ, mỗi ngày hắn đều phải giúp nàng ăn ngủ, tắm rửa, dường như ngay cả những bản năng bình thường của con người, nàng cũng chẳng còn.

Đối với chuyện này, Bối Bối ngược lại chẳng hề cảm thấy không vui. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho Đường Nhã, Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam tuy cũng muốn chia sẻ một chút gánh nặng với hắn, nhưng bị hắn từ chối. Hắn chỉ nói rằng những năm qua bản thân đã nợ Đường Nhã quá nhiều, giờ đây cuối cùng cũng đã tìm lại được nàng, hắn nguyện ý bảo vệ cho nàng, yêu thương và chăm sóc nàng như thế này mãi mãi.

"Tiểu Nhã, nhìn xem, phía trước chính là Đường Môn của chúng ta." Bối Bối và Đường Nhã cuối cùng cũng trở về được Đường Môn, những người khác thì đi xung quanh hai người. Từ phía xa, cổng chính của Đường Môn đã ở trong tầm mắt.

Đường Nhã vẫn mang bộ dạng uể oải như cũ, phải được Bối Bối dìu đi thì mới miễn cưỡng tiến về phía trước, giống như một cái xác không hồn vậy.

"Tiểu Nhã, nàng còn nhớ không? Khi trước, nàng từng nói với ta rằng mong muốn lớn nhất của nàng là khôi phục lại ánh hào quang của Đường Môn. Đây cũng là tâm nguyện của phụ mẫu quá cố của nàng. Thật ra mà nói, từ đó đến nay ta đã rất nỗ lực, một mực tìm đủ biện pháp để xây dựng lại Đường Môn, nhưng lại muốn cho nàng một bất ngờ nên chưa từng nói cho nàng biết, tất cả là lỗi của ta, ta không hiểu rõ tâm ý của nàng, nên mới khiến nàng bỏ đi, thế là xảy ra vô số chuyện về sau. Nàng nhìn xem, ta đã tạo dựng nên Đường Môn cho nàng rồi. Trong mấy năm qua, Đường Môn của chúng ta đã phát triển như vũ bão. Nàng phải nhanh chóng khỏe lại đấy! Nam Nam nói đúng, nàng mới chính là môn chủ của Đường Môn chúng ta. Đường Môn cần có nàng chèo chống. Nàng không thể mãi mãi như thế này được." Bối Bối nhẹ nhàng nói bên tai Đường Nhã.

Mọi người ở một bên vừa im lặng lắng nghe, vừa đi về phía Đường Môn.

Ánh mắt Đường Nhã vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng khi nhìn thấy hai chữ "Đường Môn" tại tấm bảng phía trên cổng lớn, đôi mắt nàng khẽ động, bờ môi cũng theo đó mà mấp máy: "Đường Môn..."

Mặc dù thanh âm của Đường Nhã rất nhỏ nhẹ, nhưng đám người trong Đường Môn có mặt ở đây đều là cao thủ cấp bậc Hồn Đế trở lên, ai nấy cũng đều nghe được rõ ràng.

Cơ thể của Bối Bối run lên dữ dội, nhìn về phía Đường Nhã với vẻ mặt ngạc nhiên.

Đường Nhã vẫn đang nhìn vào hai từ "Đường Môn", trong mắt nàng dường như có một loại cảm xúc phức tạp, đôi môi vẫn còn mấp máy, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Mọi người lặng lẽ dừng lại, không quấy nhiễu gì đến nàng, cứ để nàng tiếp tục nhìn vào tấm bảng. Nếu tấm bảng này thật sự có thể ảnh hưởng đến ký ức của nàng, thì đây rõ ràng là chuyện tốt.

Sau một lúc, đôi mắt của Đường Nhã dường như trở lại trạng thái vô hồn như trước, tia thần thái trước đó cũng dần biến mất.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương