Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1054: Kế hoạch luyện dược (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bối Bối nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đây là Đường Môn, là nhà của chúng ta, từ nay về sau nàng sẽ sống ở đây, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, có được không?"

Tất nhiên Đường Nhã vẫn không đáp lại lời nào. Mọi người sau đó lại tụ tập xung quanh hai người họ, tiếp tục bước vào Đường Môn.

Vừa trở về, mọi người đã lập tức rơi vào cảnh bận rộn. Mặc dù thời gian họ rời đi lần này không quá dài, ngắn hơn nhiều so với dự kiến một tháng, nhưng vẫn khiến cho một số công việc chất đống.

Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu đều chuyên tâm đi giải quyết những vấn đề này, để cho Hoắc Vũ Hạo cùng Bối Bối đi thu xếp Tiểu Nhã.

Nhìn Tiểu Nhã nằm trên giường, Bối Bối thấp giọng nói với Hoắc Vũ Hạo bên cạnh: "Vũ Hạo, ngươi có nghe thấy không? Vừa rồi Tiểu Nhã nói ra hai từ 'Đường môn'!" Lúc này, hắn thật giống như một đứa trẻ vậy.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng gật đầu, đáp: "Có! Ta đương nhiên là nghe thấy rồi. Đây hẳn là ký ức sâu sắc nhất của Tiểu Nhã lão sư. Đại sư huynh yên tâm, xét theo tình huống hiện tại, chỉ cần chúng ta tiếp tục giải trừ tà độc thì trí nhớ của Tiểu Nhã lão sư nhất định sẽ được phục hồi. Huynh phải tiếp tục nói chuyện với lão sư nhiều hơn, điều này sẽ thúc giục lão sư khôi phục trí nhớ. Giờ ta sẽ đi tuyên bố nhiệm vụ. Sau khi tuyên bố nhiệm vụ xong, ta có kế hoạch khác muốn nói với huynh."

"Hả? Kế hoạch gì? Nếu không phức tạp thì bây giờ đệ có thể nói trước cho ta nghe. Ta trước đó cũng đã nói chuyện với Tam Thạch rồi, rằng khoảng thời gian tới, hắn sẽ giúp ta chia sẻ một số công vụ. Ta hy vọng có thể dành nhiều thời gian nhất có thể cho Tiểu Nhã."

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, đáp: "Cũng không quá phức tạp, lần này đón Đại Mao và Nhị Mao về, ta còn mang về thêm một ít thiên tài địa bảo." Sau đó hắn đã đem sự tình Đại Mao và Nhị Mao đã ăn hết bao nhiêu dược liệu quý tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, kể vắn tắt cho Bối Bối nghe.

Bối Bối nghe xong câu chuyện của hắn, không khỏi dở khóc dở cười: “Hai gia hỏa này thật là! Nhưng cũng may, cuối cùng bọn chúng cũng không gây ra chuyện gì lớn, lần trước đệ nói với ta chuyện này, ta cũng không để ý lắm, xem ra số lượng thiên tài địa bảo mà đệ mang về không hề ít nhỉ?”

Hoắc Vũ Hạo đáp: "Đúng là có không ít. Hầu như toàn bộ đám hồn thú thực vật cấp bậc tiên thảo đều đã mang ra những tinh hoa mà chúng nuôi dưỡng được. Cho dù bọn chúng đã tương đương với hồn thú cấp bậc mười vạn năm, nhưng nếu muốn nuôi dưỡng lại mấy món đồ tốt như thế này, chí ít cũng phải tốn mấy ngàn năm.”

Bối Bối nói: "Vậy ý đệ là gì?"

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói: "Đại sư huynh, tình hình đại lục hiện tại vẫn chưa rõ ràng. Nhật Nguyệt đế quốc mặc dù đã tạm thời đình chỉ chiến tranh xâm lược, nhưng xét theo phong cách của bọn hắn mà nói, chiến tranh vẫn có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nếu Thiên Hồn Đế quốc không thể ngăn cản được đại quân của Nhật Nguyệt Đế quốc, thì học viện sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa, dù là Nhật Nguyệt Đế quốc hay Thánh Linh Giáo, chúng vẫn luôn coi học viện của chúng ta như một cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ muốn nhanh chóng nhổ ra. Vì vậy, nếu muốn đóng vai trò tương xứng trong cuộc chiến này, chúng ta phải sớm chuẩn bị mới được.”

“Mấy ngày trước khi chúng ta còn đang nghỉ ngơi trong Vong Linh Bán Vị Diện, ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng “Độc Kinh” và “Dược Kinh” do Đường Tam tiên tổ để lại, đồng thời còn cả những nguyên tắc tương hỗ bài xích của một số loại dược vật, trong số đó có mấy loại đan phương mà ta nghĩ rằng rất phù hợp với chúng ta, nếu những thiên tài địa bảo này có thể được luyện chế thành những loại thuốc phù hợp với chúng ta, hẳn là sẽ giúp tu vi của mọi người có sự tiến bộ nhất định, thậm chí là có một bước nhảy vọt lớn, bằng cách này, thực lực tổng thể của Đường Môn chúng ta sẽ tăng lên đáng kể, cho nên ta nghĩ, trong khoảng thời gian tiếp theo, trước hết nên đem những dược vật này luyện chế ra đã. Huynh nghĩ sao?"

Bối Bối không chút do dự, đáp: "Đây là chuyện tốt! Đương nhiên nên làm, đệ cần Đường Môn chúng ta hỗ trợ cái gì?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Không cần thiết, đại sư huynh chỉ cần giúp ta thuyết phục Hiên sư phụ, cho ta thêm chút thời gian, sau khi luyện dược xong, ta sẽ cùng người học chế tạo hồn đạo khí."

Bối Bối bật cười, nói: "Vậy ra đệ lo lắng chuyện này à, đệ yên tâm, Hiên lão sư mặc dù lần trước muốn làm khó đệ, nhưng đệ lại thành công chế tạo ra hồn đạo khí cấp tám, hiển nhiên đã chứng minh cho lão sư thấy nhiều điều. Mà Hiên lão sư cũng không phải là người không thấu tình đạt lý. Nếu ngươi đã có lý do chính đáng như là vì lợi ích của mọi người, thì lão sư đương nhiên sẽ không phản đối. Nhưng mà đệ có nắm chắc về chuyện luyện dược không?”

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Không có vấn đề gì đâu. Đường Tam tiên tổ đã chỉ rõ trong "Dược kinh" rằng những thiên tài địa bảo này khi sử dụng đơn độc sẽ có hiệu quả rất mạnh. Nhưng bởi vì bản thân tiên thảo đều tồn tại một phần cực hạn, cho nên nếu không có võ hồn hay thể chất đặc biệt thích hợp, thì sau khi hồn sư dùng vào, ngoài tác dụng tốt ra còn có cả tác dụng phụ nữa, mà khi luyện chế đan dược thì cần phải dung hợp đặc tính của chúng, không những có thể tạo ra tác dụng thăng hoa, mà đan dược luyện chế ra còn mang tính trung hòa, ổn định, thích hợp cho bất kỳ người nào sử dụng, hiệu quả cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Trong quá trình luyện chế, nhiệt lượng cần được kiểm soát chặt chẽ. Về điều này, ta có năng lực Tinh Thần Tham Trắc, nên sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, những thứ ta mang về lần này chất lượng còn cao hơn cả dược vật mà Đường Tam tiên tổ ghi chép lại, nếu có thể luyện chế thành công, đối với Đường Môn chúng ta sẽ có lợi rất lớn.”

Bối Bối gật đầu, đáp: "Được, vậy đệ tiếp tục luyện chế đi, chuyện này ta hoàn toàn ủng hộ đệ, lát nữa ta sẽ đi tìm Hiên lão sư."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Như vậy là tốt nhất."

Bối Bối không quên căn dặn: "Nhưng mà chuyện này trước tiên đừng nói cho người khác biết, đừng để mọi người có quá nhiều hi vọng. Hi vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn."

Hoắc Vũ Hạo hiểu được ý tứ trong mắt Bối Bối. Hắn biết, đây là đại sư huynh đang muốn bảo vệ mình. Luyện chế thành công thì không nói làm gì, nhưng nếu luyện chế thất bại, đại sư huynh sợ rằng trong đầu mọi người đều sẽ nảy sinh những suy nghĩ không hay. Hơn nữa, trong tương lai sau khi luyện chế xong xuôi rồi, việc phân phối chỗ đan dược này như thế nào vẫn rất khó nói. Rốt cuộc, hắn cũng không biết bản thân mình có thể luyện chế được bao nhiêu viên đan dược.

Bối Bối ở lại chăm sóc cho Đường Nhã, còn Hoắc Vũ Hạo thì lập tức rời khỏi Đường Môn. Hắn cần phải đi tuyên bố nhiệm vụ trước, sau đó tìm mua một số vật liệu phụ trợ. Việc luyện dược dù sao cũng không phải việc đơn giản. Tuy rằng hắn rất tự tin về lời nói vừa rồi của mình với Bối Bối, nhưng cũng không dám có chút khinh suất nào. Đây đều là thiên tài địa bảo, không phải là những thứ có thể mua được bằng tiền. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ hối hận cũng không kịp!

Tuyên bố nhiệm vụ thực ra rất đơn giản, trên đường về Hoắc Vũ Hạo đã cùng Tống lão bàn bạc qua rồi.

Toàn bộ nhà đấu giá trong Sử Lai Khắc thành đều nằm dưới quyền kiểm soát của Tống lão. Tống lão đã yêu cầu Hoắc Vũ Hạo tìm người từ nhà đấu giá bên kia, rồi tiến hành tuyên bố nhiệm vụ thông qua phương thức đấu giá. Sau khi Tống lão vào thành, bà đã cử người đến chuyển lời trước rồi.

Sau nhiều lần thảo luận với mọi người trong Đường Môn, phần thưởng cho nhiệm vụ này cuối cùng đã được quyết định, là một kiện Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, hoặc một món hồn đạo khí cấp chín do Đường Môn tự chế tác. Hoặc cũng có thể chọn một thứ gì đó có giá trị ngang bằng với hai thứ này.

Đây là phần thưởng đủ để khiến người ta phát điên. Bất kể là hồn đạo khí cấp chín hay Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, thì cũng đều là những bảo vật vô giá, chỉ có thể tìm thấy tại Nhật Nguyệt Đế quốc.

Hoắc Vũ Hạo đã nghĩ tới chuyện này rồi. Nếu có người lựa chọn hồn đạo khí cấp chín, thì vẫn còn đó Hồng Trần Tí Hữu mà khi trước Kính Hồng Trần tặng cho hắn, hắn có thể đem kiện hồn đạo khí cấp chín này lấy ra. Về phần Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, Hiên Tử Văn giờ đây đã bắt đầu thử nghiệm chế tác rồi. Hắn tin rằng với năng lực của Hiên lão sư, việc chế tạo thành công loại đạn pháo này sẽ không quá khó khăn.

Về phần chọn thứ gì khác có giá trị tương đương với Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, thì giá trị vẫn chỉ ở mức có giới hạn, Đường Môn hiện tại đủ khả năng chi trả.

Bởi vì trước đó Tống lão đã cho người đến báo trước rồi, nên việc tuyên bố nhiệm vụ của Hoắc Vũ Hạo được thực hiện rất thuận lợi. Xong việc, hắn liền đi mua một số vật dụng cần thiết cho luyện dược, rồi nhanh chóng trở về Đường Môn.

Hoắc Vũ Hạo dự tính trong đầu, trước tiên sẽ tiến hành một vài thí nghiệm với dược vật thông thường đã, sau khi thành thạo sẽ sử dụng đám thiên tài địa bảo kia để luyện chế đan dược.

Hắn rất hy vọng lần này có thể luyện chế ra nhiều đan dược một chút, như vậy, không chỉ Đường Môn có lợi, bên phía học viện cũng được hưởng lợi không ít.

Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này, hết thảy còn phải đợi cho đến khi đan được được luyện chế thành công đã.

Lúc này, khi còn cách cổng vào của Đường Môn không xa, Hoắc Vũ Hạo liền nhìn thấy ở hướng đối diện có người đang đi về phía mình, dường như cũng là đi đến Đường Môn. Sau khi nhìn rõ người này, hắn nhanh chóng bước tới đón tiếp, kinh ngạc kêu lên: "Đại sư tỷ!"

Không sai, người đang đi tới từ hướng đối diện, còn không phải là đại sư tỷ của Sử Lai Khắc học viện, Trương Nhạc Huyên sao? Đồng thời nàng cũng là một thành viên của Hải Thần Các.

Hải Thần Các hiện giờ đã bước vào thời đại đổi mới, Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối và Trương Nhạc Huyên, ba nhân vật kiệt xuất của thế hệ trẻ này đều là thành viên của Hải Thần Các.

Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, Trương Nhạc Huyên có chút sửng sốt, cười cười nói: "Ta là đang muốn tìm ngươi, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây."

"A? Tìm ta?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Trương Nhạc Huyên, hỏi.

Trương Nhạc Huyên hôm nay mặc một chiếc váy màu lam, khiến dáng người nàng trông càng thêm thon thả. Một nụ cười tỏa nắng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nếu so với chính bản thân nàng trước kia, thì quả thật sự biến hóa này đúng là long trời lở đất.

Trước đây, đôi hàng mi của Trương Nhạc Huyên vẫn luôn tỏa ra một tia u sầu nhàn nhạt, nhưng bây giờ nàng đã trở nên hoàn toàn bình thường. Khiến Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy vô cùng vui mừng cho nàng. Mặc dù Càn Khôn Vấn Tình Cốc đã khiến hắn đi Đông Nhi, nhưng trải nghiệm lần đó cũng không hoàn toàn đều là chuyện xấu. Ít nhất thì Đại sư tỷ đã mất đi những ký ức liên quan đến tình cảm đối với Bối Bối, đối với nàng mà nói âu cũng là chuyện tốt, coi như nàng đã trút bỏ được gánh nặng lớn nhất trong lòng.

Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có nghe qua, vị đại sư tỷ này hình như đã chấp nhận sự theo đuổi một vị lão sư trong nội viện, cũng đã bắt đầu hẹn hò với hắn. Hơn nữa, đại sư tỷ hiện tại cũng đã trở thành một lão sư tại nội viện rồi, đồng thời tu vi còn tăng vọt, địa vị trong học viện cũng ngày càng cao.

"Đại sư tỷ, mời vào trong." Thân là một đệ tử của Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên phải ứng xử cho ra dáng chủ nhà, vội vàng làm một cái tư thế mời Trương Nhạc Huyên bước vào.

Trương Nhạc Huyên mỉm cười, nói: "Lần này ta đến cũng chỉ để tìm ngươi thôi. Nếu đã gặp được ngươi rồi thì ta cũng không cần vào nữa, mà trực tiếp nói với ngươi luôn."

"A? Đến tìm ta?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Trương Nhạc Huyên, hỏi.

Trương Nhạc Huyên đáp: "Đúng vậy! Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi, không tìm ngươi thì còn tìm ai nữa? Tiểu tử ngươi suốt ngày chạy lung tung khắp nơi, dễ gì tìm được? Ta hỏi ngươi, ngươi đã tốt nghiệp học viện chưa?”

Hoắc Vũ Hạo gãi đầu. Hắn thực sự đã quên béng mất chuyện này. Kể từ khi đi thi đấu trở về, hắn thật sự không còn học tập một cách có hệ thống ở nội viện nữa.

Trương Nhạc Huyên hiện lên một vẻ mặt không nói nên lời: "Ngươi làm sao có thể tự nhận bản thân là thành viên của Hải Thần Các đây? Nếu ngươi thậm chí còn chưa chính thức tốt nghiệp, sau này mà bị người ta phát hiện ra thì thật xấu hổ biết bao! Với thực lực hiện tại của ngươi, tốt nghiệp nội viện khẳng định là không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải làm cho đúng thủ tục đã.”

Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy những người còn lại của Đường Môn bọn ta..."

Trương Nhạc Huyên khịt mũi một cái, nói: "Những người khác đều đã hoàn thành thủ tục tốt nghiệp từ lâu rồi, còn mỗi ngươi thôi. Chỉ cần ngươi vượt qua bài khảo hạch tốt nghiệp của nội viện, thì coi như đã tốt nghiệp rồi. Chỉ khi đó ngươi mới có thể tự xưng mình là học viên tốt nghiệp của Sử Lai Khắc học viện được."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Được rồi, vậy ta sẽ đi khảo hạch. Đại sư tỷ, ngươi cảm thấy khi nào thì thích hợp để ta đi?" Trương Nhạc Huyên nói cũng có lý, tuy rằng hiện tại đang rất bận rộn, nhưng hắn nhất định phải chính thức tốt nghiệp học viện trước đã.

Trương Nhạc Huyên nói: "Các ngươi vừa mới trở về, trước mắt cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi. À, nhân tiện, còn có một chuyện khác, những người khác đã tốt nghiệp rồi, không tính là đệ tử nội viện, nhưng ngươi thì chưa tốt nghiệp. Hơn nữa còn đang độc thân, khóa mới sắp tổ chức Hải Thần Các tương thân đại hội, ngươi phải tới tham gia cho ta. Rõ chưa?

"Hả?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Trương Nhạc Huyên, "Đại sư tỷ, ta còn phải tham gia Hải Thần Các Tương Thân Đại Hội sao?"

Trương Nhạc Huyên nghiêm túc gật đầu, đáp: “Đây là quy định của học viện, tất cả học viên nội viện còn đang độc thân đều phải tham gia. Ngươi là thành viên của nội viện, cũng chưa chính thức tốt nghiệp, sao có thể không đến tham gia được?"

"Ta... đại sư tỷ, thôi quên đi. Ngươi cũng biết mà, ta đã có Đông Nhi rồi. Tuy hiện tại Đông Nhi còn đang mất tích, nhưng ta không thể tham gia cái tương thân đại hội kia được." Nói đến đây, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo không nhịn được mà mờ đi đôi chút.

Trương Nhạc Huyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Vũ Hạo, ta hiểu cảm giác của ngươi, ta cũng rất tiếc cho ngươi. Đông Nhi là một cô nương tốt. Tuy nhiên, ngươi không thể vi phạm nội quy của học viện, phải không? Ngươi cũng nên cho sư tỷ chút mặt mũi chứ. Như vậy đi, ngươi chỉ cần đến cho có mặt thôi, ta sẽ yêu cầu đám nữ sinh không chọn ngươi, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến ngươi.”

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt có chút xấu hổ, nói: "Đại sư tỷ, gần đây ta thật sự rất bận. Ngươi cũng biết đấy, Đường Môn bọn ta hiện tại đang ở trong thời kỳ phát triển mấu chốt."

Trương Nhạc Huyên sắc mặt tối sầm, nói: "Hoắc Vũ Hạo, ngươi còn muốn nhận chứng chỉ tốt nghiệp không? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không vượt qua được khảo hạch của ta, thì chẳng ai có thể cấp cho ngươi chứng chỉ tốt nghiệp đâu, cho dù ngươi là thành viên của Hải Thần Các đi nữa."

"Đây..." Trương Nhạc Huyên vừa mới bắt đầu gằn giọng, uy nghiêm của một vị đại sư tỷ lập tức bốc lên, Hoắc Vũ Hạo thật sự chẳng dám nói cái gì hơn.

Trương Nhạc Huyên suy nghĩ một hồi, lập tức nói tiếp: "Ta nghĩ ra rồi. Đường nào ngươi cũng phải đến nội viện để làm thủ tục tốt nghiệp, vậy buổi tối trước đó ngươi đến tham gia Hải Thần Các tương thân đại hội đi. Buổi tối tham gia tương thân đại hội, sáng sớm hôm sau làm thủ tục tốt nghiệp luôn, chỉ cần khảo hạch xong, ta sẽ giúp ngươi xử lý cho xong thủ tục tốt nghiệp, điều này sẽ giúp ngươi tiết kiệm được nhiều thời gian nhất có thể.”

Hoắc Vũ Hạo thật sự không thể cự tuyệt được nữa, đành phải đồng ý, nói: "Được rồi, đại sư tỷ, ta nghe ngươi."

Cơn giận của Trương Nhạc Huyên ngay lập tức biến thành niềm vui, mỉm cười nói: "Vậy còn tạm được, quyết định thế đi. Hải Thần Các tương thân đại hội sẽ được tổ chức vào buổi tối năm ngày sau. Nếu ngươi không đến thì, hừm! Ta sẽ khiến cho Đường Môn các ngươi không còn chút bình yên nào nữa." Đế lại mấy lời uy hiếp này xong, đại sư tỷ mới quay người bỏ đi.

Nhìn về hướng nàng rời đi, trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo tràn đầy một vẻ bất đắc dĩ. Đại sư tỷ thật sự là không thể đắc tội nổi!

Nhưng đại sư tỷ nói cũng không sai, không thể phá vỡ quy củ của học viện được, việc lấy chứng chỉ tốt nghiệp cũng rất quan trọng, chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc làm xong thủ tục là được rồi.

Năm ngày sau à, được rồi, nhất định không thể quên.

Hoắc Vũ Hạo vừa suy tư vừa bước vào Đường Môn. Trở về phòng, hắn lập tức bắt đầu nghiên cứu vấn đề luyện đan.

Muốn luyện đan, trước tiên phải có dụng cụ luyện đan, hỏa lô, lò luyện cũng cần phải có nhiệt độ thích hợp.

Vấn đề của lò luyện đan thì rất đơn giản, chỉ cần chế tạo một kiện hồn đạo khí là được.

Hoắc Vũ Hạo vừa suy tư, vừa bắt đầu vẽ bản phác thảo chế tác hồn đạo khí. Dù sao hắn cũng là một hồn đạo sư cấp bảy, có thể chế tác được hồn đạo khí cấp tám, cho dù những năm nay hắn không hề nghiêm túc nghiên cứu lĩnh vực chế tạo hồn đạo khí, nhưng chút vấn đề nhỏ này vẫn không thể làm khó được hắn.

Lò luyện đan này phải đáp ứng được một số điều kiện. Thứ nhất, phải chịu được nhiệt độ cao, thứ hai, bản thân nó phải sinh ra được nhiệt độ cao, thứ ba, phải có khả năng khống chế nhiệt độ cao, và thứ tư, vật liệu chế tác ra nó không được có bất cứ ảnh hưởng nào đến dược liệu.

Sau khi đáp ứng được những điều kiện này, thì hắn có thể bắt tay vào luyện dược rồi.

Hoắc Vũ Hạo vừa vẽ xong bản phác thảo, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai thế?” Hoắc Vũ Hạo theo bản năng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Ta!” Một thanh âm có chút bất mãn từ bên ngoài truyền đến.

“A?” Chủ nhân của thanh âm này chính là người mà Hoắc Vũ Hạo sợ nhất lúc này. Hắn nhanh chóng đứng dậy, bước tới mở cửa.

"Hiên lão sư, sao người lại tới đây?" Hoắc Vũ Hạo nở một nụ cười có lỗi, hỏi Huyền Tử Văn.

Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Tiểu tử thối ngươi, ngươi trở về cũng không tính là chậm chạp gì, nhưng vừa trở về, liền để Bối Bối làm tấm chắn cho ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cứ thế mà bỏ qua cho ngươi à? Ngươi muốn luyện loại dược gì? Cần bao nhiêu ngày? Cho ta thời gian chính xác đi."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ, đáp: "Hiên lão sư! Việc luyện dược cũng không khác mấy việc chế tác hồn đạo khí đâu. Hiện tại ta đang vẽ một bản phác thảo về lò luyện đan đây. Lão sư đừng lo, chỉ cần ta nắm vững được dược vật, thì sẽ luyện chế thành công ngay thôi. Sau đó liền theo người đi học chế tạo hồn đạo khí, người thấy sao?”

"Bản phác thảo lò luyện đan à? Đưa ta xem nào." Hiên Tử Văn vừa nghe nói đến hồn đạo khí, lập tức nảy sinh chút hứng thú.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng đưa bản thảo vừa vẽ ra cho Hiên Tử Văn xem.

Hiên Tử Văn không cần hỏi nhu cầu của hắn đối với lò luyện đan là gì, chỉ nhìn qua mấy bản vẽ này liền hiểu được đại khái ý đồ của Hoắc Vũ Hạo rồi.

Tuy nhiên, vừa xem hết bản vẽ, phản ứng đầu tiên của hắn lại là gõ vào đầu Hoắc Vũ Hạo một cái.

"A, Hiên lão sư, sao người lại đánh ta?" Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt ủy khuất, nói.

Hiên Tử Văn tức giận, đáp: "Đồ ngốc này, uổng cho ngươi là một hồn đạo sư cấp bảy, ra ngoài tuyệt đối đừng nhận là đệ tử của ta, ta không gánh nổi. Nhìn xem ngươi vẽ cái gì này, đây là cái gì? Nếu ngươi có thể thành công luyện dược bằng thứ này thì mới là kỳ quái, cứ chờ mà lãng phí nguyên liệu đi."

“Hả?” Về phương diện chế tạo hồn đạo khí, người mà Hoắc Vũ Hạo khâm phục nhất chính là Hiên Tử Văn. Khi nhắc đến phương diện này, Hiên Tử Văn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói nhảm, đối với việc nghiên cứu hồn đạo khí, hắn cực kỳ nghiêm khắc.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo: "Hiên lão sư, ta vẽ có sai sót gì sao, xin lão sư chỉ giáo."

Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ đã biết học rồi à? Mấy năm nay ngươi đều một mực không chịu cùng ta học tập chế tạo hồn đạo khí cho đàng hoàng, hiện tại ngươi đã biết xấu hổ chưa? Một việc đơn giản như vậy, cũng bị ngươi phức tạp hóa lên rồi. Hừ! Đừng tưởng rằng bản thân có chút tinh thần lực, thì cái gì cũng có thể làm được. Tinh thần lực của ngươi có tốt đến đâu cũng sẽ là vô ích nếu không có đủ kinh nghiệm cùng những khái niệm lý giải mới nhất. Ta sẽ chỉ ra cho ngươi hai điểm.”

"Đầu tiên ta hỏi ngươi, lò luyện đan của ngươi làm sao có thể bảo đảm cho dược lực bên trong không bị thất thoát đi? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, một khi các loại linh dược thiên tài địa bảo được sử dụng, thì dược lực sẽ bị phóng thích ra bên ngoài, xuyên qua cả kim loại sao? Một khi dược lực mất đi, thì tất cả những gì tinh túy nhất đều sẽ biến mất, ngươi định luyện một lò cặn thuốc cho mọi người ăn à?”

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương