Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1061: Hắn chính là Hoắc Vũ Hạo! (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hoắc Vũ Hạo hất cổ tay một cái, lòng bàn tay của người trung niên kia liền bị hắn đẩy ra, nhưng hắn vẫn không tấn công, chỉ tiến lên một bước, vững vàng đứng trước mặt người trung niên. Một luồng khí tức hung thú cực kỳ cường đại đột nhiên bộc phát từ cơ thể hắn.

Dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, chỉ có một số học viên nội viện là có thể cảm nhận được cỗ khí tức này. Vu Phong, Đới Hoa Bân và những người khác đều nhanh chóng lùi lại, trên mặt bọn họ tràn ngập một vẻ kinh hãi.

Người đàn ông trung niên kia cũng loạng choạng lùi lại vài bước trước sự chấn nhiếp của luồng khí tức này, liền mất thăng bằng mà ngã xuống đất, sắc mặt giờ đây đã hoàn toàn tái nhợt.

Hắn vạn lần cũng không ngờ được, người thanh niên nhìn như chỉ mới độ tuổi đôi mươi này lại có thể tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ như thế. Rõ ràng trông như một con hung thú đội lốt người vậy!

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía Ninh Thiên lúc này trên mặt cũng đang mang một vẻ kinh hãi, gật đầu với hắn, nói: “Cứ làm theo những gì ngươi vừa nói đi, mời viện trưởng Thái tới xử lý chuyện này. Mọi người, cảm ơn vì chuyện hôm này, ta có việc phải đi trước đây." Vừa dứt lời, thân hình của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên lóe lên, nghiêng người đi ra khỏi nhà ăn, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ninh Thiên và Vu Phong nhìn nhau. Ninh Thiên trong mắt vẫn đang tràn ngập kinh hãi, còn sắc mặt Vu Phong thì lại tràn đầy một vẻ bất đắc dĩ.

Khóe miệng Vu Phong giật giật, lắc đầu cười khổ. Vừa rồi nàng còn nói muốn vượt qua Hoắc Vũ Hạo, nhưng Hoắc Vũ Hạo chưa gì đã giáng cho nàng một đòn đau đớn rồi!

Cho dù vị trung niên lão sư kia cũng chẳng phải là một Hồn Sư cường đại gì, nhưng hắn vẫn là một Hồn Đấu La hàng thật giá thật, nếu không thì làm sao có thể trở thành bước vào Học viện Sử Lai Khắc để làm lão sư chứ? Một người như vậy, đứng trước mặt Hoắc Vũ Hạo lại chẳng có chút năng lực phản kháng nào. Khoảnh khắc vừa rồi, áp lực do Hoắc Vũ Hạo tỏa ra quả thực so với Phong Hào Đấu La còn có phần đáng sợ hơn. Hơn nữa, hắn còn có thể dễ dàng phản kháng đòn tấn công của vị trung niên lão sư kia, vậy chẳng phải tu vi của hắn bây giờ đã là…

Không chỉ có hai người bọn họ, mà cả Tà Huyễn Nguyệt, Đới Hoa Bân cùng Chu Lộ vốn đã rất quen thuộc với Hoắc Vũ Hạo, lúc này cũng đều không nói nên lời.

Tà Huyễn Nguyệt không khỏi cười khổ: “Cùng là người với người, vậy mà lại cách xa nhau như vậy, thật khó chịu quá! Xem ra đời này chúng ta vĩnh viễn không thể đuổi kịp hắn rồi.”

Vu Phong xoay người rời đi: “Ta đi tìm Thái viện trưởng đây.”

Lúc này, những học viên khác ở nội viện cũng đã tỉnh táo lại sau nỗi kinh hãi vừa rồi, chẳng biết là ai lẩm bẩm nói lên một câu: “Vị học trưởng vừa rồi hình như có nói chuẩn bị đến tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội! Ta cũng phải đến đó càng sớm càng tốt thôi."

Những học viên nội viện độc thân khác, nhất là các nữ học viên, lập tức như ong vỡ tổ phóng ra ngoài, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn những học viên nội viện đã có đạo lữ là vẫn còn ở lại, vây quanh vị trung niên lão sư kiêu căng ngạo mạn kia.

Hoắc Vũ Hạo rời khỏi nhà ăn, nhưng vẫn đang khổ sở vì quên hỏi xem Duyên Hải Thần tương thân đại hội rốt cuộc là được tổ chức ở đâu.

Chuyện này……

Quên đi, trước tiên cứ tới bên bờ hồ xem sao, dù gì thì tương thân đại hội vẫn thường trên hồ mà. Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước mình đã xuất phát từ đâu.

Vừa nghĩ xong, Hoắc Vũ Hạo liền tăng tốc chạy về hướng địa phương mà khi xưa hắn từng đạp nước hồ băng qua, tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội.

Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền biết mình đã đoán đúng. bởi vì hắn nhìn thấy một vài người mặc đồng phục học viên nội viện màu đỏ tụm năm tụm bảy đi về hướng bờ hồ, cùng hướng mà hắn đang đi. Hiển nhiên, những người này cũng là đến để tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội, đi theo bọn họ khẳng định là không sai.

Hoắc Vũ Hạo có chút buồn bực, nếu biết sớm thì hắn đã tìm một bộ đồng phục học viên nội viện màu đỏ để mặc vào rồi, chỉ sợ khi đến hồ Hải Thần, bộ y phục màu trắng này của hắn sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt.

Nhưng hiện tại hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó nữa, nếu lại đi thay y phục chỉ sợ sẽ chậm trễ mất, nếu đến trễ thì sẽ càng phiền phức hơn.

"A, đây không phải là Vũ Hạo sao? Đại sư tỷ vừa còn sốt ruột tìm ngươi, sợ ngươi không tới, vẫn may ngươi đã ở đây rồi." Hai thân ảnh nhanh chóng hướng về phía bên này bước tới. Hoắc Vũ Hạo nhìn kỹ một chút, liền lập tức vui mừng khi nhận ra hai người này đều là những người quen cũ.

"Vương lão sư, Hàn sư tỷ, xin chào." Hai vị này chính là những người mà Hoắc Vũ Hạo gặp được khi lần đầu tham gia Đấu Hồn Đại Tái, dẫn đội lão sư Vương Ngôn, cùng nữ bằng hữu Hàn Nhược Nhược của hắn, bây giờ nàng cũng đã trở thành lão sư rồi sao?

Hồn kỹ của Hàn Nhược Nhược khi trước vẫn lưu lại một ấn tượng sâu sắc cho Hoắc Vũ Hạo, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến hắn cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Vương Ngôn so với bản thân hắn của mấy năm trước thậm chí còn có nét kiêu ngạo hơn, mỉm cười nói: "Vũ Hạo, ngươi cuối cùng cũng tới, vừa rồi Nhạc Huyên nóng lòng đến mức phái người đến Đường Môn tìm ngươi. May mà ngươi đã đến. Được rồi, đi nhanh thôi, đừng để bị muộn.”

Hàn Nhược Nhược trên mặt cũng nở một nụ cười, nói: "Đúng vậy, nếu ngươi dám đến muộn, bọn ta không tha cho ngươi đâu. Hôm nay ta cùng đại sư tỷ cùng nhau chủ trì sự kiện này đấy."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Đại sư tỷ có mệnh, sao ta dám đến muộn! Vừa mới ghé qua nhà ăn dùng bữa một chút, ăn xong mới phát hiện là mình quên hỏi địa điểm tập hợp, may mà gặp được các ngươi. Nhưng mà thực ra ta có đi hay không cũng đâu có quan trọng, nếu không phải vì quy định của học viện thì ta cũng không tham gia náo nhiệt rồi, dù sao ta chỉ là đến cho có lệ thôi.”

Đôi môi Hàn Nhược Nhược hơi dao động một chút, hiện lên một nụ cười, nói: "Cho dù chỉ là đến cho có lệ thì cũng phải đến. Đi thôi!"

Ba người cùng nhau đi về phía bờ hồ. Bầu trời lúc này cũng chưa hoàn toàn tối đen, so với lần trước Hoắc Vũ Hạo tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội, thì lần này hắn ngược lại là đã đến sớm hơn một chút. Đám học viên nội viện vẫn còn chưa đông đủ, nữ học viên thì được người dẫn đạo chuyên môn đưa đi sang những phương hướng khác.

Dù sao thì Hoắc Vũ Hạo cũng đã trải qua Duyên Hải Thần tương thân đại hội một lần rồi, nhìn mặt hồ lấp lánh phản chiếu trong ánh hoàng hôn, trong chốc lát hắn không khỏi có chút ngây dại. Lần tương thân đại hội năm ấy, Đông Nhi lần đầu tiên dùng diện mạo chân chính của mình xuất hiện ở trước mặt hắn. Thanh âm "đồ ngốc" mà nàng nói ra, vang lên như đang nhỏng nhẻo tức giận, xen lẫn mấy phần thẹn thùng vui sướng, cả đời này Hoắc Vũ Hạo chắc chắn sẽ không thể nào quên.

Nếu như có thể trở lại thời điểm ấy thì thật tốt bao nhiêu! Hoắc Vũ Hạo vô thức siết chặt nắm tay, trong một khắc này, tưởng niệm về Đông Nhi trong lòng hắn bỗng nhiên dâng cao đến cực hạn.

"Vũ Hạo, ngươi không sao chứ?" Hàn Nhược Nhược ngạc nhiên hỏi.

Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo hiện tại quả thật đã cường đại hơn nhiều so với trước kia, khi cảm xúc dao động kịch liệt thì đương nhiên tinh thần lực cũng sẽ phát tiết ra ngoài, luồng khí tức tinh thần mãnh liệt này khiến ngay cả một cường giả như Hàn Nhược Nhược cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Hoắc Vũ Hạo liền bừng tỉnh lại từ trong tưởng niệm, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, gượng cười đáp: “Học tỷ, ta không sao.”

Hàn Nhược Nhược mỉm cười, nói: "Không sao thì tốt, ta là người chủ trì, trước tiên phải đi làm chút việc, ngươi ở đây đợi một lát, trước khi bắt đầu sẽ có người đến chào đón ngươi." Vừa nói dứt lời, nàng liền hướng về Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn vẫy vẫy tay, từ tốn bước đi.

Ánh mắt Vương Ngôn một mực dõi theo Hàn Nhược Nhược, mãi cho đến khi nàng đã khuất bóng, hắn mới quay đầu lại.

Hoắc Vũ Hạo không khỏi cười nhẹ nói: "Vương lão sư, xem ra hiện giờ người đã rơi vào bể tình rồi!"

Vương Ngôn mặt đỏ cả lên, đáp: "Đừng nói nhảm, Vũ Hạo, ta cảnh cáo ngươi, bài khảo thí tốt nghiệp của ngươi ngày mai, ta chính là một trong những giám khảo đấy."

"A? Người cũng là giám khảo sao! Vậy đến lúc đó người nhớ rộng lượng hơn với ta nhé." Hoắc Vũ Hạo cười cười.

Vương Ngôn cười hắc hắc, nói: "Vũ Hạo! Ta nhắc nhở ngươi một câu, tuyệt đối đừng cho rằng khảo hạch ngày mai là chuyện đơn giản, có không ít người đều đang chờ đợi để được chào hỏi ngươi đấy."

"A?" Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, "Chào hỏi tôi? Tại sao?"

Vương Ngôn vỗ vỗ vai Hoắc Vũ Hạo, chân thành nói: "Có vẻ như ngươi không biết gì nhiều đối với điều kiện khảo hạch tốt nghiệp của học viên nội viện chúng ta! Thôi thì để ta giải thích cho ngươi một chút vậy."

Hoắc Vũ Hạo vội vàng khiêm tốn xin thỉnh giáo: "Đa tạ Vương lão sư, vậy tình huống rốt cuộc là như thế nào?"

Vương Ngôn cười khúc khích, đáp: "Tất cả học viên nội viện đều là những thiên tài được tuyển chọn trong số những thiên tài. Mỗi người đều có thiên phú rất cao, đồng thời cũng am hiểu các lĩnh vực chuyên môn khác nhau. Mỗi người đều không chỉ xuất chúng, mà còn vô cùng chăm chỉ. Nếu muốn tốt nghiệp nội viện, thì cần phải đạt tới một tiêu chuẩn nhất định trong lĩnh vực mà các ngươi am hiểu nhất mới được. Cho nên, khảo hạch tốt nghiệp nội viện ở Sử Lai Khắc học viện, sẽ dựa vào những học viên khác biệt mà đưa ra những hạng mục khảo hạch cũng khác biệt.”

"Cái này..." Không biết vì điều gì, mặc dù tu vi đã đạt tới cấp bậc bát hoàn, nhưng trong lòng Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ tồn tại một loại dự cảm không lành, mà từ những lời này của Vương Ngôn, dường như đám người giám khảo còn có ý đồ sâu xa gì đó! Lần khảo thí tốt nghiệp này vốn dĩ hắn tưởng rằng chỉ là hình thức, nhưng xem ra không đơn giản như vậy.

"Vương lão sư, người cảm thấy bài khảo thí tốt nghiệp của ta sẽ như thế nào?" Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi.

Vương Ngôn đáp: “Phương pháp khảo thí cụ thể ra sao thì đến bây giờ ta cũng chưa được biết, dù sao thì cũng không hề dễ dàng đâu. Nghe nói, những người lần này làm giám khảo cho người đều là Huyền lão đích thân điểm danh. Huyền lão nói, thân là thành viên trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay của Hải Thần Các, vậy mà ngươi đã cống hiến được rất nhiều thứ cho học viện. Vì thế học viện nhất định phải bồi dưỡng ngươi cho thật tốt, do đó, khảo hạch đối với ngươi cũng nhất định phải nghiêm ngặt hơn bình thường. Về chuyện hạng mục khảo hạch của ngươi là gì, hôm qua Hải Thần Các đã mở ra hội nghị để cùng nhau thảo luận qua rồi, nhưng tình huống cụ thể ra sao thì ta không được rõ lắm, tuy nhiên có lẽ sẽ không đơn giản đâu, ngươi tự cầu phúc đi. Ngày mai trong số các vị giám khảo, ta cũng chỉ là một trong số đó, tổng cộng có đến bảy vị. Trong số 6 vị còn lại ta chỉ biết có Ngôn viện trưởng, Thái viện trưởng, Tiên viện trường, Trương Nhạc Huyên, riêng hai vị còn lại là ai thì ta cũng không rõ lắm.”

Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Vương Ngôn nói xong, miệng cũng dần dần há hốc cả ra, chỉ riêng khảo hạch tốt nghiệp của hắn mà đã gây kinh động đến mức Hải Thần Các phải mở hội nghị để thảo luận sao, còn có bảy vị giám khảo nữa chứ, đây là tình huống gì vậy? Khảo hạch ngày mai thật sự là…

Hiên lão sư bên Đường Môn thì cứ dùng ánh mắt háo hức nhìn chằm chằm vào hắn, giờ ngay cả học viện bên này cũng không muốn hắn được dễ dàng, những ngày này thật sự có chút không chịu nổi mà.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Hoắc Vũ Hạo, Vương Ngôn nhịn cười không nổi: "Được rồi, đây cũng là sự quan tâm mà học viện dành cho ngươi, không qua được khảo hạch thì cùng lắm là không tốt nghiệp thôi mà, tiếp tục ở học viện tu luyện cũng đâu có sao. Ngươi xem đại sư tỷ của ngươi đi, giờ đã trực tiếp trở thành lão sư học viện rồi đấy. Ngươi thân là thành viên của Hải Thần Các thì cũng có thể làm được như vậy mà!"

Hoắc Vũ Hạo âm thầm than vãn trong lòng, trước đây thì không sao, nhưng bây giờ Hiên lão sư đang gấp gáp yêu cầu hắn cùng theo học chế tác hồn đạo khí, hơn nữa hắn nhất định phải theo học Hiên lão sư, nếu không thì không thể chế tác ra lò luyện đan đủ tốt được, đồng thời cũng không có cách gì để tăng thêm thực lực tổng thể cho Đường Môn. Vì thế khảo hạch tốt nghiệp ngày mai, hắn nhất định phải vượt qua.

Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo liền bình tĩnh trở lại. Binh đến thì tướng chặn, lũ đến thì đất ngăn, chí ít thì các lão sư vẫn chưa biết chuyện hắn đã chính thức trở thành một cường giả Hồn Đấu La, có ưu thế này, việc thông qua khảo hạch có lẽ cũng không quá khó khăn. Dù sao đi nữa, cho dù là các lão sư học viện, bao gồm cả Ngôn viện trưởng, đều không biết được toàn bộ át chủ bài của hắn. Bây giờ bản thân hắn có ngũ đại hồn linh phụ trợ, chẳng lẽ ngay cả khảo hạch tốt nghiệp cũng không qua được sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức thoải mái đi phần nào.

Lúc này, sắc trời đã dần tối. Phía xa xa, bờ hồ Hải Thần sáng rực những ngọn đèn, với năng lực thị giác của Hoắc Vũ Hạo, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy các học viên ngoại viện đã chen chút xếp thành một vòng tròn lớn quanh hồ rồi, đặc biệt là vị trí phía trước, trông vô cùng đông đúc.

"Các nam học viên tham gia tương thân đại hội, chuẩn bị sẵn sàng đi." Có người hô to, các nam học viên nội viện đang tụ tập bên bờ hồ cũng nhanh chóng di chuyển qua.

Vương Ngôn quay sang phía Hoắc Vũ Hạo, nói: "Ngươi đi nhanh đi, đừng chậm trễ."

"Được. Vương lão sư, ngày mai người phải giơ cao đánh khẽ đấy! Ta dù gì cũng quen thân với người, nếu ta không qua được khảo hạch tốt nghiệp thì cũng ảnh hưởng đến mặt mũi của người, phải không?"

Vương Ngôn cười, đáp: "Bớt bớt đi, hiện tại ngươi đã là thành viên của Hải Thần Các, địa vị cao hơn ta rất nhiều. Hơn nữa ta cũng chưa từng dạy ngươi cái gì, ta không giúp gì được đâu, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân ngươi thôi."

Hoắc Vũ Hạo cũng không nhiều lời với Vương Ngôn nữa, cúi người chạy về phía bờ hồ. Với rất nhiều ánh mắt đang dõi theo như vậy, cho dù là làm qua loa thì hắn vẫn phải nghiêm túc một chút. Tâm trí của hắn bây giờ còn đang bận rộn nghĩ về khảo hạch tốt nghiệp ngày mai, thực sự không có chút tâm tư gì về Duyên Hải Thần tương thân đại hội lúc này.

Mặt hồ Hải Thần tối đen như mực, phủ đầy một lớp sương mù, khiến việc nhìn thấy những gì trên đó trở nên khá khó khăn.

Hoắc Vũ Hạo đi tới bên hồ, đứng sau lưng rất nhiều nam học viên, trong lòng đang suy nghĩ xem nên xử lý bài khảo thí ngày mai như thế nào.

Đúng lúc này, từ phía xa có một chiếc thuyền lớn đi tới, đèn trên thuyền sáng rực. Chính là các lão sư nội viện đến xem lễ. Huyền lão ngồi ở mũi thuyền, trong ngực ôm hồ lô rượu to lớn đã lâu chưa dùng đến, bên cạnh còn có một đĩa đùi gà, bộ dáng trông có vẻ thư thái thoải mái.

Các trưởng lão Tống lão, Ngôn Thiểu Triết, Tiên Lâm Nhi và các nội viện lão sư khác cũng đều có mặt trên tàu, nhưng chỉ có Thái Mị Nhi viện trưởng thì không thấy đâu.

Lúc này, Thái viện trưởng còn đang phải xử lý một vị lão sư mới đến nào đó. Khi vị đó biết được người mà hắn uy hiếp, đồng thời tịch thu phù hiệu của học viên nội viện thực chất là thành viên Hải Thần Các trẻ nhất trong lịch sử Sử Lai Khắc Học Viện, hắn quả thật là buồn bực muốn chết. Lần này hắn không những không thể ra oai với đám học viên nội viện, mà còn bị đám học viên nội viện này lợi dụng danh tiếng của Hoắc Vũ Hạo để giáng cho hắn một đòn.

Giống như những năm trước, một số học viên nội viện đến tham gia Hải Thần Các tương thân đại hội là những người lần đầu tham gia, cũng có một số thì đã có kinh nghiệm rồi. Các học viên nội viện từng tham gia thì đều biết chuyện gì sắp sửa diễn ra, trong khi một vài học viên trẻ tuổi lần đầu tham gia thì lại tràn ngập mong chờ.

Cuộc sống trong học viện cứ xoay quanh giữa học tập và tu luyện chắc chắn là rất nhàm chán, nên một hoạt động như vậy chính là cơ hội hiếm có để các học viên trẻ tuổi thể hiện bản thân, đồng thời tìm được đạo lữ.

Chiếc thuyền lớn không chèo về phía bờ bên này mà dừng lại tại giữa hồ. Ngay lúc đó, một chùm ánh sáng đột nhiên từ trong hồ nước bắn ra, quang mang gợn sóng lập tức thu hút tiếng hoan hô của đám học viên nội viện đến xem lễ trên bờ hồ.

Tổng cộng có mười sáu chùm ánh sáng, tất cả đều có màu vàng nhạt. Nơi nào có tia sáng chiếu ra từ mặt hồ, thì nơi đó liền xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng lặng lẽ đứng đó. Mười sáu thiếu nữ đều một thân mặc váy dài giống hệt nhau, trên đầu mỗi người đều là một chiếc nón rộng vành, rủ xuống ba thước lụa trắng, che kín toàn bộ khuôn mặt.

Trên nền ánh sáng vàng nhạt, họ trông như những nàng tiên đang dạo bước trên mặt hồ, mang một vẻ đẹp vừa xuất trần vừa tinh tế.

Ánh sáng trên mặt hồ cũng đánh thức Hoắc Vũ Hạo ra khỏi dòng trầm tư. Khi ngẩng đầu nhìn thấy các vị tiên nữ trên mặt hồ, hắn đột nhiên có chút điên cuồng. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy như toàn thân dựng hết tóc gáy, tâm trạng lập tức biến hóa, thậm chí nhịp tim cũng tăng lên thấy rõ.

Phải! Cho dù hắn tới đây chỉ vì hình thức, nhưng làm sao hắn có thể bình tĩnh nổi khi lần nữa đối mặt với Duyên Hải Thần tương thân đại hội chứ?

Lần này cũng giống với lần hắn từng tham dự trước đây. Năm ấy, đằng sau những chiếc mũ rộng vành kia, một trong số họ chính là Đông Nhi của hắn! Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lúc nhất thời tâm tình có chút khó khống chế.

Mười sáu vị thiếu nữ xếp thành một hàng, quay mặt về phía bờ hồ rồi lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Các nam học viên trên bờ có chút chờ không nổi nữa, lộ ra một vẻ kích động. Mà lúc này các học viên ngoại viện thậm chí còn hào hứng hơn so với đám học viên nội viện chuẩn bị tham gia tương thân đại hội còn kích động nữa, tiếng hò reo cứ sóng sau lại vang dội hơn sóng trước.

Đúng lúc này, hai đạo ánh sáng màu trắng chói lòa hiện ra, hai bóng người cũng theo đó mà xuất hiện.

Hai đạo thân ảnh này thật sự là tuyệt mỹ, một thân váy dài màu trắng ở bên trái chính là Hàn Nhược Nhược, đoạn thời gian vừa rồi nàng không chỉ thay y phục, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, mang trên người một lớp trang sức tao nhã, luồng ánh sáng màu trắng chiếu rọi càng khiến nàng trông như một đóa băng sơn tuyết liên vậy.

Người bên phải đương nhiên là đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên. Giống như Duyên Hải Thần tương thân đại hội mà Hoắc Vũ Hạo tham dự lần trước, hôm nay Trương Nhạc Huyên vẫn mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trông giống như một đóa hoa uất kim hương đang nở rộ, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Ngay khi hai đại mỹ nữ vừa xuất hiện, tiếng hò reo của đám học viên ngoại viện bờ bên kia càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Tình yêu là chủ đề muôn thuở, đồng thời cũng là điều mà các nam nữ lứa tuổi thanh niên khao khát nhất. Bởi vì đám học viên ngoại viện tuổi đời còn trẻ, kỷ luật trong học viện lại rất nghiêm khắc, dù chỉ được đứng một bên theo dõi tương thân đại hội này thôi, cũng đủ để khiến bọn hắn vừa thỏa mãn vừa mong chờ rồi. Đây cũng là lần đầu tiên Duyên Hải Thần tương thân cho phép các học viên ngoại viện tiến vào theo dõi.

Hàn Nhược Nhược cao giọng, nói: "Hồ Hải Thần Duyên Hải Thần, vạn năm Sử Lai Khắc, một buổi định tình. Hoan nghênh mọi người đã đến Hải Thần hồ vào đêm đẹp trời này. Duyên Hải Thần tương thân đại hội mỗi năm một lần sắp sửa bắt đầu ngay bây giờ đây. Là người chủ trì sự kiện lần này, nhân đây, ta thay mặt cho cả bản thân lẫn đại sư tỷ, xin chúc tất cả các học viên nội viện có mặt tại đây tham gia duyên Hải Thần tương thân đại hội, ngày hôm nay sẽ tìm được đích đến cho tình yêu của mình. Đồng thời, ta cũng xin hoan nghênh tất cả các vị trưởng lão và lão sư của Hải Thần Các đã có mặt tại đây để theo dõi buổi lễ ngày hôm nay. Tại đây, thay mặt toàn thể học viên, ta xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến tất cả các vị lão sư. Nếu không có sự chỉ dẫn và bảo ban kiên nhẫn từ các vị, thì bọn ta cũng sẽ không có những thành tích như ngày hôm nay. Ngoài ra, đối với học đệ, học muội đến từ ngoại viện, nếu như các ngươi cũng muốn được học viện tán thành trong phương diện tình yêu, muốn được thổ lộ với người mà mình ngưỡng mộ, vậy thì phải nỗ lực tu luyện hơn nữa, cố gắng trở thành thành viên nội viện càng sớm càng tốt."

Tiếng hò reo lại vang lên, ở ngoại viện, đặc biệt là các nam học viên, mỗi người đều như được bơm thêm vài phần động lực, quên sạch mọi mệt mỏi lúc trước, nóng lòng muốn chạy về ngay để tiếp tục tu luyện.

Ngôn Thiểu Triết ngồi trên thuyền lớn, khẽ mỉm cười, nói: “Xem ra quyết định để đám tiểu gia hỏa ngoại viện đến xem lễ là rất đúng đắn. Sau khi Duyên Hải Thần tương thân đại hội kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng lao đầu vào tu luyện, đây chỉ là bắt đầu, về sau hiệu quả có lẽ sẽ càng tốt hơn."

Tiên Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng, lẩm nhẩm nói: "Bàng môn tà đạo."

Đối với lời châm chọc này của nàng, Ngôn Thiểu Triết cũng không có biện pháp ứng phó, chỉ có thể lập tức im tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Trương Nhạc Huyên tiếp lời Hàn Nhược Nhược, thanh âm của nàng cũng ngay lập tức vang xa: “Tiếp theo, yêu cầu tất cả nam học viên tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội hãy chuẩn bị sẵn sàng, một lát nữa sẽ có ba mươi sáu cột ánh sáng xuất hiện trong hồ Hải Thần. Tại vòng đầu tiên có thể sẽ có một vài học viên bị loại, cho nên mọi người cần phải chú ý. Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể đáp trên phiến lá thủy tiên bên trong cột ánh sáng, thì coi như chiếm cứ được một vị trí. Nhưng tuyệt đối không được rơi xuống nước, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách tiếp tục tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội năm nay."

"Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng. Ba, hai, một, bắt đầu!"

Ba mươi sáu đạo ánh sáng đột nhiên bắn ra từ bên dưới mặt hồ, chia thành ba hàng ngay ngắn, mỗi hàng cách nhau khoảng năm mét, phân bố đều trên mặt hồ cách các nữ đệ tử khoảng trăm mét. Vị trí những tia sáng này nằm cách bờ hồ bên phía nam học viên khoảng chừng hai trăm mét.

Theo lệnh bắt đầu của Trương Nhạc Huyên, các đệ tử nội viện lần lượt tản ra như tia chớp, lao thẳng đến vị trí của những cột sáng. Nắm bắt tiên cơ và thể hiện ra thực lực của bản thân chính là cách tốt nhất để chiếm được trái tim của mỹ nhân.

Hoắc Vũ Hạo là người duy nhất không ra tay ngay lập tức, những gì đang xảy ra trước mắt thật sự rất giống quá trình hắn và Đông Nhi định tình! Mọi thứ đều giống hệt, cái khác duy nhất là cảnh cũ vẫn thế, người xưa đâu còn.

Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy toàn bộ học viên trước mặt đều đã nhảy lên, lao về phía các cột sáng, hắn mới chậm rãi bay ra khỏi bờ, chỉ đi theo phía sau mà không làm gì lộ liễu cả, đáp xuống phiến lá thủy tiên cuối cùng. Hắn không hề giải phóng võ hồn, thậm chí còn sử dụng hồn kỹ mô phỏng để biến bộ y phục màu trắng trên người thành màu đỏ. Hắn không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, dù sao thì bản thân cũng chỉ tham dự cho có, khiêm tốn một chút là được.

Tất cả học viên đều đã vào được vị trí, các nam học viên chiếm được hàng đầu tiên đều mỉm cười. Mặc dù vạn sự khởi đầu nan, nhưng nếu đã làm tốt được bước đầu tiên này, thì lợi thế có được sẽ là không nhỏ, vì chỉ có hàng của bọn họ mới được các nữ học viên trực tiếp nhìn thấy.

Duyên Hải Thần tương thân đại hội không chỉ là cơ hội tốt để thổ lộ tình cảm, mà đồng thời cũng là thời cơ thể hiện bản thân, ai không muốn được học viện coi trọng chứ?

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương