Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Cao Võ : Hạ Cánh Đến Một Vạn Năm Sau(Truyện Chữ)
Chapter 234: Chấn động không gì sánh kịp, cao trào sắp đến! 3

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

Một giây sau, gió xung quanh Lục Thánh liền tan biến.

 

 

Chính xác mà nói thì không phải gió ngừng, mà là Lục Thánh người này "biến mất".

 

 

Cậu tựa như hoàn toàn tan chảy trong gió.

 

 

Luồng gió của Tề Việt nổi lên, điều khiển cơn lốc màu xanh.

 

 

Mặc dù không lay động được thân thể của Lục Thánh, nhưng ít nhất có thể lay động góc áo và sợi tóc của cậu.

 

 

Nhưng hiện tại, ngay cả điều ấy anh ta cũng không thể làm được.

 

 

Tề Việt cắn răng đâm một kiếm về phía Lục Thánh.

 

 

Mũi kiếm hợp kim dễ dàng xuyên qua.

 

 

“Ơ......”

 

 

Tề Việt lập tức sửng sốt, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

 

 

Những người vây xem cũng sửng sốt một chút, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

 

Trong hơi thở tiếp theo, giọng nói của Lục Thánh lại truyền đến từ sau lưng Tề Việt.

 

 

“Quay đầu lại đi.”

 

 

Tề Việt quay đầu lại.

 

 

Trơ mắt nhìn Lục Thánh xuất hiện ở cạnh đấu trường cách anh ta mấy chục mét.

 

 

Sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh như trước, cất bước về phía anh ta.

 

 

“Điều này sao có thể?!”

 

 

Dưới sân có người gào lên một câu.

 

 

Trong giọng nói tràn ngập không thể tin được.

 

 

Nhiều người khác cũng biểu hiện tương tự, những vẻ mặt giống như gặp quỷ giữa ban ngày.

 

 

Ánh mắt nhanh chóng đảo qua đảo lại giữa Lục Thánh đang cất bước từ xa đến, và Lục Thánh đang bị kiếm hợp kim của Tề Việt đâm xuyên qua người.

 

 

Hai Lục Thánh sao?!

 

 

Trên sân lại đồng thời xuất hiện hai Lục Thánh!

 

 

Tề Việt cũng bối rối, quay đầu đi quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.

 

 

Lúc này "Lục Thánh" trước mặt anh ta lại từ từ biến mất.

 

 

Tan chảy trong không khí như bọt khí.

 

 

“Hít hít - -”

 

 

Lúc này những người chứng kiến mới kinh hãi phát ra âm thanh hít khí lạnh.

 

 

Không phải có hai Lục Thánh.

 

 

Mà là tốc độ của Lục Thánh quá nhanh.

 

 

Nhanh đến mức tàn ảnh mà thân thể để lại, lại giống như bản tôn vậy!

 

 

Việc này phải nhanh đến mức nào chứ?

 

 

Không ai biết.

 

 

Bởi vì Lục Thánh thứ ba đã xuất hiện.

 

 

“Tìm tôi đi......”

 

 

Lục Thánh trước mắt Tề Việt và mọi người vẫn đang hành động, thì giọng nói của Lục Thánh thứ ba đã truyền đến từ một phía khác của trường tỷ thí.

 

 

"Chạm vào tôi đi..."

 

 

Lục Thánh thứ tư.

 

 

Sau đó là thứ năm, thứ sáu, thứ bảy......

 

 

Mỗi khi Lục Thánh bước đi một bước, trên sân đấu lại xuất hiện nhiều hơn một "Lục Thánh".

 

 

Xuất hiện ở các hướng khác nhau của sân tỷ thí, bước chân thong dong đi về phía trước.

 

 

Thật sự giống như có rất nhiều Lục Thánh, cùng nhau hướng về trung tâm là Tề Việt từ bốn phương tám hướng.

 

 

Trong miệng đồng thời phát ra âm thanh.

 

 

“...... thì coi như anh thắng.”

 

 

Mấy nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp đều hoàn toàn choáng váng, đầu và máy quay phim họ khiêng trên tay chuyển qua chuyển lại trên sân tỷ thí, dùng hết sức dụi dụi mắt, há miệng vẻ mặt mênh mang.

 

 

Mọi người chứng kiến cũng hoàn toàn ngây người.

 

 

Ngay cả một số tông sư, đều "bộp” đứng lên từ vị trí ngồi, đi về phía trước hai bước.

 

 

Ánh mắt của mọi người đều hướng về trên người tất cả "Lục Thánh" ở đây, trên mặt lộ ra vẻ mặt chấn động không thể tưởng tượng nổi.

 

 

Khi tốc độ nhanh đến một trình độ nào đó, sẽ để lại tàn ảnh trong không khí, ví dụ như vừa rồi Thiên Cực Tinh Tề Việt đã làm được như vậy.

 

 

Bản chất của tàn ảnh thật ra là do thị giác lưu lại.

 

 

Khi thần kinh thị giác giữ lại ký ức thị giác, sẽ cảm nhận được một tín hiệu từ mắt.

 

 

Ký ức thị giác cũ không bị xóa bỏ, thị giác mới đã được tạo ra, sẽ tạo thành hiệu ứng tàn ảnh.

 

 

Thực lực của võ đạo càng mạnh, thần kinh thị giác càng phát triển, muốn để lại tàn ảnh cho người khác cũng có độ khó cao hơn.

 

 

Muốn tạo ra hiệu quả tàn ảnh ở trong mắt người bình thường, thì rất nhiều người ở đây cũng có thể làm được.

 

 

Nhưng muốn để lại tàn ảnh trong mắt của một nhóm người đa số là cấp năm cấp sáu, thậm chí là tông sư cấp bảy...

 

 

Quá khó.

 

 

Cho nên tốc độ của Tề Việt đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

 

 

Nhưng nếu nói tốc độ của Tề Việt chỉ làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, vậy thì những gì mà Lục Thánh biểu hiện ra ngoài, gọi là......

 

 

Thật sốc!

 

 

Sự chấn động không gì sánh kịp!

 

 

Một kỹ xảo vô cùng thần kỳ!

 

 

“Có thể coi như một thần thông võ đạo!”

 

 

Có một tông sư vẻ mặt khiếp sợ thì thào lên tiếng: "Sao cậu ta lại làm được?”

 

 

"Có thể là do ý chí võ đạo của cậu ta..."

 

 

Có người mang vẻ mặt phức tạp trả lời.

 

 

Quả thật, lúc này quanh thân Lục Thánh quanh quẩn một tầng ánh sáng lấp lánh.

 

 

Ánh sáng này như gió, cũng như trăng.

 

 

Khiến cho người ta có một loại cảm giác kỳ dị như mộng như ảo.

 

 

"Nếu như người này thăng cấp thành tông sư, tốc độ còn có thể nhanh hơn một chút nữa."

 

 

Đến thời điểm đạt đến đại tông sư, ai có thể theo kịp tốc độ của cậu ta, ai có thể ngăn cản được một đòn của cậu ta?

 

 

“Thật sự đáng sợ như một con quỷ!”

 

 

Có một tông sư ở võ quán cảm khái lên tiếng.

 

 

Nhiều tông sư gật đầu đồng ý.

 

 

Chỉ có ánh mắt của mấy người đến từ tông sư và phó giáo của Đại học Võ thánh số 7 mang theo sự rung động và khó hiểu.

 

 

Họ nhớ là......

 

 

Ý chí võ đạo mà Lục Thánh thể hiện trước đây hình như không phải như vậy?

 

 

Thay đổi rồi sao?

 

 

Họ không rõ, không biết......

 

 

Sắc mặt Tế Bắc trở nên âm trầm, ánh sáng trong mắt lóe lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

 

Lúc này, toàn bộ bảy tám Lục Thánh trong sân đã đi đến trước mặt Tề Việt.

 

 

Tề Việt giống như phát điên, điên cuồng quơ thanh kiếm hợp kim trong tay.

 

 

"Giả, đều là giả, chỉ có một là thật, tôi có thể tìm ra!"

 

 

Tề Việt múa kiếm thành một bức màn kiếm, xây dựng một lá chắn ánh sáng màu xanh đậm quanh người.

 

 

Tám Lục Thánh đứng bên cạnh Tề Việt, bao vây anh ta.

 

 

Tất cả đều bình tĩnh nhìn anh ta, sau đó......

 

 

Đồng thời ra tay.

 

 

“Tân Nguyệt Thần Phong!”

 

 

“Răng rắc - - răng rắc - -”

 

 

Tiếng xương cốt gãy vụn liên tiếp vang lên.

 

 

Tề Việt nằm trên mặt đất như bùn nhão.

 

 

Lục Thánh tiến lên một bước, bảy thân ảnh còn lại từ từ tan biến ở sau lưng cậu.

 

 

Rõ ràng chỉ có một mình cậu ra tay, Tề Việt lại bày ra thảm trạng như bị tám người vây đánh.

 

 

Lục Thánh từ trên cao nhìn xuống Tề Việt đang nằm trên mặt đất co quắp một cái, thản nhiên nói: "Bẻ gãy tứ chi của anh, thêm tám cái xương sườn...... Xem như trả lại cho Ôn Kính Ngôn.”

 

 

Nói xong, Lục Thánh cũng không nhìn anh ta nữa, mà ngẩng đầu nhìn về phía võ quán Cực Đạo.

 

 

Sau đó quay lại.

 

 

“Lục Thánh của Đại học Võ thánh số 7… giành chiến thắng!”

 

 

Trọng tài tuyên bố chậm trễ.

 

 

Lúc Lục Thánh xuống sân, người bên cạnh sân chủ động nhường đường cho cậu.

 

 

Ánh mắt hai bên đường đều chứa đựng sự kính sợ.

 

 

Sau khi liên tục dùng phong thái nghiền ép đánh bại Song Tử Tinh của võ quán Cực Đạo, Lục Thánh đã có địa vị rất cao trong cảm nhận của đông đảo võ giả.

 

 

Cậu đã từ thiên tài kinh tài tuyệt diễm lên tới độ cao cường giả.

 

 

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi.

 

 

Trận chung kết cuối cùng của Đại hội võ thuật toàn quốc lần này cuối cùng cũng đã đến.

 

 

Đại học Võ thánh số 7 đấu với võ quán Trương Giác.

 

 

Tranh đoạt vị trí đứng đầu.

 

 

Người của Tôn Võ Hội vui vẻ giống như lễ mừng năm mới.

 

 

Mặc dù Đặng Duệ đã bại bởi Trương Giác, nhưng thua rất có thể diện.

 

 

Hơn nữa Thiên Cực Tinh Tề Việt bị Lục Thánh đánh gãy mười mấy khúc xương, ít nhất phải nằm trên giường nửa tháng.

 

 

Hoàn toàn không thể nào tham gia tranh đoạt vị trí thứ ba.

 

 

Đặng Duệ xem như nhặt không được vị trí thứ ba.

 

 

Tâm trạng của mọi người bên phía võ quán Cực Đạo trở nên sa sút, không khí áp lực.

 

 

Ai có thể nghĩ đến, võ quán Cực Đạo phong quang vô hạn trong dĩ vãng, đại hội võ đạo lần này lại ngay cả vị trí thứ ba cũng không lấy được.

 

 

Mà người gây ra tất cả những chuyện này, chính là Lục Thánh.

 

 

Không cần rút thăm, đám đông tản ra.

 

 

Ánh mắt của vô số người tập trung trên người một người.

 

 

Lục Thánh chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, tựa như có thêm một tầng hào quang, rực rỡ chói mắt.

 

 

Cho tới bây giờ, toàn bộ hào quang của đại hội võ đạo đều bị một mình Lục Thánh đoạt lấy.

 

 

Không ai có thể sánh bằng phong thái của cậu.

 

 

Mấy năm nay đã là quán quân nội bộ.

 

 

Chỉ còn một bước cuối cùng trước ngai vàng đứng đầu của đất nước.

 

 

Cậu chính là vua trong số những thanh niên trẻ.

 

 

Lục Thánh cất bước đi tới giữa sân thi đấu.

 

 

Mỗi một bước, máu trong cơ thể cậu lại thêm nóng rực, khí thế tăng lên một bậc.

 

 

Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Thánh đang đi về phía vị trí đứng đầu.

 

 

Nhưng chỉ có Lục Thánh biết.

 

 

Đỉnh cao mà cậu lên kế hoạch......

 

 

Chỉ mới bắt đầu thôi.

 

 

Trương Giác hơi co quắp đứng ở giữa đài tỷ thí.

 

 

Lục Thánh đi đến đối diện cô, nhìn cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn dễ thương này, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.

 

 

Cậu từ từ hoạt động gân cốt, trong thân thể truyền đến tiếng xương cốt va chạm.

 

 

Nghĩ đến nội dung vở kịch sắp tới, Lục Thánh cũng hơi nóng lòng.

 

 

Trong cơ thể cậu phát ra âm thanh như băng vỡ.

 

 

“Nhanh kết thúc đi......”

 

 

Lục Thánh nhẹ giọng nói: "Mình cũng muốn nhanh chóng bắt đầu.”

 

 

Đúng lúc này, Trương Giác vẫn đang cúi đầu trước mặt cậu, chợt ngẩng đầu, quay về phía trọng tài bên cạnh đang chuẩn bị tuyên bố trận tỷ thí bắt đầu, nói nhanh: "Tôi bỏ cuộc, tôi nhận thua!"

 

 

“Ơ......”

 

 

Động tác cử động vai của Lục Thánh dừng lại, cậu kinh ngạc nhìn cô gái đáng yêu trước mắt.

 

 

Trọng tài cũng sửng sốt.

 

 

Đám người vây xem cũng không kịp phản ứng, ngây người một chút.

 

 

"Tôi nhận thua, tôi không thể sánh bằng, cứ vậy đi..."

 

 

Trương Giác lặp lại lần nữa, sau đó lại cúi chào Lục Thánh và trọng tài, xoay người chạy nhanh về phía sau.

 

 

Trương Giác bước chân rất nhanh, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, đã sớm vượt quá hai trăm lần trên phút.

 

 

Một nửa là bởi vì nhận thua trước mặt quá nhiều người, căng thẳng.

 

 

Một nửa còn lại là......

 

 

Niềm vui khi sống sót sau tai nạn.

 

 

Trương Giác không thể nào giải thích với người khác, thế giới trong mắt cô bây giờ rốt cuộc là thế nào.

 

 

Sương đen dày đặc đã che khuất hơn nửa đỉnh núi, bóng tối bao phủ bầu trời, không thể nhìn thấy ánh sáng......

 

 

Mà nguồn gốc của tất cả bóng tối, con quái vật đáng sợ đang ngủ đông trong bóng tối kia, cũng đang từ từ thức tỉnh.

 

 

Để mình chiến đấu với một con quái vật như thế này sao?

 

 

Điên rồi!

 

 

Trương Giác chạy ra khỏi sân tỷ thí như đang bay, vượt qua tông sư tóc dài của võ quán, vẻ mặt không thể giải thích.

 

 

“Tại sao phải nhận thua?”

 

 

“Không muốn đánh, cũng không đánh lại được.”

 

 

“Không thử thì làm sao mà biết được? Hơn nữa, cho dù đánh không lại, có thể đối đầu với cao thủ cấp bậc nhường này, sẽ giúp ích rất nhiều cho võ công của cô!"

 

 

“Tôi cảm thấy, trực tiếp nhận thua là trợ giúp lớn nhất đối với tôi.”

 

 

“Không chiến mà lui, ảnh hưởng quá lớn đối với danh dự của võ quán chúng ta!"

 

 

“Ôi chao, Từ giáo đầu anh thật là phiền quá đi......”

 

 

“….”

 

 

Hai người là tông sư dẫn đội của Võ quán Siêu Việt và Trương Giác một hỏi một đáp khiến cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên cổ quái.

 

 

Kết thúc của đại hội này, quả thực hơi qua loa.

 

 

Nhưng cũng may kết quả vẫn không có gì thay đổi.

 

 

Mắt thấy dưới sân bắt đầu vang lên thanh âm nghị luận ồn ào, mấy người phụ trách võ hiệp thương lượng vài câu, cử ra người đại diện chuẩn bị tuyên bố kết quả cuối cùng của đại hội lần này.

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương