Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
Chapter 118: Câu Chuyện (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 118: Câu Chuyện (1)

 

Bước chân dừng lại giữa hành lang Hoàng Cung, tôi đọc bảng trạng thái vừa hiện lên.

[Nhiệm Vụ Hoàn Thành: Gương Quỷ]

[ Tiền Tệ Cửa Hàng +10 ]

[ Nhận được Tài Năng: Khởi Nguyên – Gương ]

Gương Quỷ, nhiệm vụ hoàn tất. 

Nhận được tiền tệ cửa hàng và tài năng. 

Không hiểu rõ, tôi lật lại dòng suy nghĩ trong đầu. 

Khi đang nghiên cứu ma thuật gương và thủy tinh trong thư viện, Sophien gọi điện, tôi tới Hoàng Cung, chơi cờ và...

Dù nghĩ mãi cũng chẳng có gì đặc biệt. 

Ngược lại, phần thưởng lại quá lớn. 

Có ba loại tài năng, có lẽ quan trọng ngang đặc tính, chính là thuộc tính, khởi nguyên và vật phẩm. 

Trong đó, tôi đã học được một khởi nguyên.

“Khởi Nguyên."

Tài năng ma thuật của Deculein thuộc về thuộc tính nguyên tố, cụ thể là thổ và hoả.

Dĩ nhiên, thổ và hỏa bao hàm khái niệm gương, nhưng khởi nguyên này mang ý nghĩa khác. 

Nói đơn giản, giờ tôi có cả tài năng khởi nguyên – gương – lẫn thuộc tính – thổ và hoả.

"Nhưng."

Tôi vẫn không hiểu tại sao nhiệm vụ đột nhiên hoàn thành, hay làm sao mình học được khởi nguyên gương.

–Ra đây!

Hành lang bỗng ồn ào.

Không, cả Hoàng Cung đều hỗn loạn. 

Các hiệp sĩ Hoàng Cung xuất hiện từ đâu đó, chạy ào qua hành lang, người hầu di chuyển nhanh chóng.

–Nhanh lên! Mọi người tới đây...

Tôi chậm rãi theo họ. 

Càng đi, càng thấy nhiều người. 

Vô số người hầu và hiệp sĩ đang bám vào cửa sổ tầng một, nhìn ra sân vận động.

"...Ôi, Lãnh chúa Yukline! Ngài đã thấy cảnh tượng tuyệt đẹp này chưa!"

Ai đó kéo tôi. 

Ngay lập tức, tôi hiểu ra.

"Đã gần 15 năm rồi, nhưng sáng nay Bệ Hạ lại tập kiếm..."

Hoàng đế Sophien đang luyện kiếm với Keiron. 

Tôi, như mọi người, đờ đẫn nhìn cô ấy.

"...Thế giới thay đổi rồi sao?"

Ai đó lẩm bẩm, nhưng câu nói lọt vào tai tôi và lặp lại. 

Như hòn đá ném xuống hồ, tạo ra gợn sóng nhỏ. 

Và những gợn sóng ấy dẫn tới suy nghĩ.

Hành động bốc đồng của Sophien và mong muốn tập luyện buổi sáng. 

Nếu thêm vào sự kỳ quặc này là việc hoàn thành nhiệm vụ, dấu hiệu báo trước sự hủy diệt thế giới...

Tôi lặng lẽ lùi lại. 

Bỏ lại người hầu và hiệp sĩ, tôi tiếp tục đi dọc hành lang, quay lại lối cũ cho tới khi tới nơi vắng vẻ.

 Giờ tôi đứng trước lối xuống tầng hầm Hoàng Cung. Tôi chậm rãi tới gần cánh cửa gỗ, nắm lấy tay cầm.

Két.

Nó kêu cót két nhưng không mở.

Tôi đặt tay lên cửa. 

Một cảm giác lạ lẫm chảy ra từ nó, lạnh lẽo.

"...Là ở đây sao?"

Như thể trực giác mách bảo điều mà ý thức không thể truyền đạt. 

Có những ký ức ẩn giấu bên trong mà tôi không biết hoặc đã quên. 

Nhưng, chưa phải lúc, chưa phải thời điểm thích hợp.

"Được rồi."

Tôi gật đầu, quay đi không do dự. 

Đột nhiên, tiếng hô 'Whoa!' vang lên bên ngoài.

Cả Hoàng Cung náo loạn khi xem Sophien luyện tập. 

Nên đi xem cùng mọi người, hay đưa Julie theo, hay...

"Julie."

Julie, đang giả làm tượng hiệp sĩ trong hành lang tầng hầm, bắt đầu rung rinh.

"Anh... biết ạ?"

"Đi xem Bệ Hạ cùng ta. Em cũng là hiệp sĩ hướng dẫn mà, hy vọng sẽ có ích cho bài học sau."

"...Vâng."

Julie tiến lại, mặc giáp tấm. 

Tôi đi cùng cô. 

Giờ đây, ngày chia ly không còn xa, nhưng...

Chừng nào còn những ngày kỳ lạ như hôm nay, chúng tôi vẫn có thể bên nhau.

***

"...Ifi! Ifi!"

Giọng nói xuyên qua ý thức mơ màng, bàn tay lay động thân thể. 

Epherene đang ngủ mở mắt với tiếng rên như xác sống. 

Bạn cô, Julia, đang nói điều gì đó chỉ nghe được nửa vời.

"Cậu nghe chưa?"

"Cái gì..."

"Sylvia!"

"... Sylvia?"

Epherene ngồi dậy vừa ngáp.

Julia tiếp tục ồn ào.

"Ừ! Nghe nói cô ấy đã trở thành Monarch rồi!"

Epherene vẫn còn choáng váng. 

Cô ngáp lần thứ hai.

"Monarch?"

"Ừ! Monarch!"

"...Ý cậu là cấp bậc pháp sư à?"

Cô duỗi người, ngáp lần thứ ba.

"Đúng vậy! Cấp Monarch!"

"...Ừ thì, với trình độ của cô ấy cũng dễ hiểu."

"Dễ hiểu?! Ifi, cô ấy có thể đột nhiên biến thành giáo sư của bọn mình đấy."

"Không đời nào-"

Epherene nhìn bảng đen. 

Bài giảng cho chuyên ngành 'Ma Pháp Diện Rộng Chống Quái Vật: Hệ Hủy Diệt Thuộc Tính Lửa' đã hoàn thành.

"Nhưng nếu đã là Monarch... thì tôi ghen tị đấy."

Thật lòng, Epherene cảm thấy mình đang phí thời gian. 

Hầu hết bài giảng Solda đều quá dễ.

"Ghen tị?! Chỉ vì quan hệ gia tộc thôi! Nếu là thường dân, cô ta không bao giờ lên được Monarch. Chưa đầy 6 tháng từ khi nhận danh hiệu Solda, mà đã thành Monarch rồi!"

"...Ừ."

Cô đại khái đồng ý với Julia đang giận dữ, rồi ngồi dậy.

"Nhưng Ifi, sao dạo này cậu không tới nhà hàng của tôị?"

Julia nghiêng đầu như rất bực. 

Đôi khuyên tai đắt tiền lấp lánh dưới ánh sáng. Epherene thở dài.

"Phù, tôi cũng muốn lắm. Nhưng có quá nhiều thứ phải học."

Cô không có thời gian ăn. 

Thật ra, còn chẳng có thời gian rời tháp. 

Trong một tháng, dĩ nhiên không thể hiểu hết 100% nội dung, nhưng cô phải hiểu được phần nào luận văn mà Deculein đưa.

"Bọn tôi mới mở dịch vụ giao hàng đó."

"...Thật ư?"

Câu nói như xuyên vào tai. 

Julia cười tươi.

"Ừ. Giá hơi cao, nhưng vì cậu là khách quen, nên miễn phí giao hàng nhé."

"...Thật sao?"

Epherene vô thức liếm môi, nghĩ tới việc ăn.

"Vậy chốt hôm nay luôn nhé."

Epherene đặt món Roohawk giao tận nơi, vui vẻ lên tầng 77.

[Trưởng Giáo Sư: Deculein]

Cô gõ cửa văn phòng, nghịch mấy tờ giấy cần nộp cho Giáo sư Deculein.

Cốc, cốc.

Không phản hồi.

"Hôm nay giáo sư không có ở đây sao?"

Epherene lẩm bẩm, đẩy cửa. 

Cửa mở tự nhiên, nhưng không có ai. 

Vì quên khóa, hay chỉ đi vắng chốc lát? 

Epherene lén vào, đặt giấy tờ lên bàn Deculein.

"...Hmm-, hmmmm-."

Định quay lại, nhưng cô lén quan sát xung quanh.

Rồi với tay tới ngăn kéo bàn.

–Trò định làm gì thế?

"Ugh!"

Giật mình, Epherene quay đầu về phía giọng nói. 

Một tấm gương dài treo trên tường, và trong đó là Giáo sư Deculein. 

Cô bản năng nhìn ra sau, nhưng Deculein không ở đó.

"?"

Cô nhìn lại gương. 

Trong đó vẫn là Deculein.

"...Cái gì? Sao ngài lại ở trong gương..."

Mà không phải bên ngoài. 

Tình huống phủ nhận nhận thức và khả năng tư duy của cô. 

Khi Epherene há hốc miệng, Deculein bước ra từ gương.

"Hả?!"

Deculein bình thản tới, ngồi xuống ghế. 

Epherene hoảng hốt lùi lại, tránh chạm vào hắn.

"Tại sao một pháp sư lại giật mình vì ma thuật?"

"Đó... là ma thuật gì?"

"Ma thuật gương."

Epherene nhìn tấm gương Deculein vừa bước ra. 

Nó không giống pháp khí đặc biệt.

"Epherene. Dạo này ta thấy trò vào đây mà không xin phép nhiều lần."

"À, vì cửa mở... và ngài cũng nói rằng tài liệu này quan trọng."

"Trừ ba điểm kỷ luật."

"...Giáo sư nên khóa cửa mới phải."

Deculein xé giấy, ký nhanh bằng bút máy. 

Ngay sau đó.

–Nào!

Giọng nói lớn vang lên trong văn phòng: giọng nói của Adrienne.

–Xin chào! Ta là chủ tịch Adrienne!

"Cái gì?

Epherene liếc nhìn tài liệu Deculein vừa ký. 

Tiêu đề là [Xác Nhận Ứng Cử Viên Chủ Tịch Tiếp Theo].

–Nhiệm kỳ của ta sắp hết! Cuối cùng, hôm nay, ta sẽ công bố ứng viên chủ tịch tiếp theo!

"Epherene, trò rảnh thế sao?"

"Ồ, không. Tôi đi đây."

Trước câu hỏi của Deculein, Epherene nhanh chóng rời đi. 

Giọng Adrienne tiếp tục vang lớn ở hành lang tầng 77.

–Ứng viên số 1! Trưởng giáo sư Deculein! Ứng viên số 2! Trưởng trường phái Dukhan, pháp sư cấp cao được Hoàng tộc công nhận, lhelm!

Epherene bấm nút thang máy. 

Đã đến lúc Roahawk của cô tới.

–Với từ cách là chủ tịch, tiêu chí đánh giá của ta chỉ nhắm vào thành tích! Các giám khảo ẩn danh khác cũng sẽ đánh giá! Người kế nhiệm sẽ được công bố vào mùa đông hoặc xuân này! Sắp tới rồi, phải không?!

Ting-!

Thang máy tới tầng 77. 

Ngay khi nhận ra người bên trong, Epherene nhăn mặt. 

Một gã tóc vàng cao lớn.

"Hả-?"

Ứng viên số hai, lhelm. 

Trái ngược vẻ mặt khó chịu của Epherene, anh ta cười tươi.

"Này, Leaf. Cô đứng đó làm gì?"

Ihelm thò chân vào cửa thang máy sắp đóng.

Tsk.

Epherene bực bội bước vào.

"Cô bực gì thế? Ta làm gì sai à?"

"Tôi đã nói tên mình là Epherene rồi mà?"

"Cái tên đó quá khô khan. Leaf nghe thân thiện và dễ thương hơn."

Epherene im bặt.

Whooong.

Thang máy lao xuống. 

Trong im lặng, lhelm nói với giọng trầm.

"Leaf. Cô định để Deculein làm chủ tịch sao? Thế thì cha cô sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Ông ấy sẽ không bao giờ được công nhận."

"...Trời ạ."

Tên khốn này lại nói về cha cô. 

Epherene nghiến răng, trừng mắt lhelm. 

Anh ta cười nhạt, bất chấp tiếp tục.

"Luận văn của Deculein sắp công bố, liệu hắn có nghĩ tới tác giả gốc là cha cô không? Không đâu, ngược lại, hắn sẽ xóa sổ sự tồn tại của ông ấy."

"Ôi trời! Sao ngài cứ nói-?!"

Khi Epherene định hét lên, lhelm đưa cô một tờ giấy.

"Cầm lấy đi."

"Gì đây?"

"Đơn xin làm nhân chứng."

"...Ngài nói gì cơ?"

"Ta định mời cô làm nhân chứng tại phiên điều trần sắp tới."

Epherene liếc qua.

[lhelm, ứng viên chủ tịch tháp ma thuật, muốn Solda Epherene làm... ]

"Quên đi-"

"Ta không quan tâm nếu cô từ chối, nhưng hãy biết rằng cô là lá bài duy nhất mà ta có thể dựa vào để lật đổ Deculein."

"...Vậy thì?"

Đáp lời cụt lủn, Epherene định xé tờ giấy.

"Nói cách khác, nếu cô không tham gia, Deculein chắc chắn sẽ trở thành chủ tịch. Rồi hắn sẽ chôn vùi cha cô."

Tay cô đơ lại.

Ting-!

Vừa lúc thang máy dừng.

"Leaf. Tại sao thằng khốn Deculein lại để cô ở bên cạnh? Cô nghĩ lý do là gì? Ta chỉ muốn cô suy nghĩ kỹ càng thấu đáo thôi."

lhelm nhìn ra khỏi thang máy mở.

"Vì cảm giác tội lỗi khi đã khiến cho tay sai tự sát? Vì hắn thương hại con gái của gã đó? Vì chút đồng cảm vặt vãnh? Không. Tuyệt đối không."

"...Ngài muốn nói gì?"

Anh ta cúi đầu nhìn cô. 

Mái tóc vàng mềm mại như sóng, đôi mắt đỏ thẫm vẽ nên đường cong sâu thẳm.

"Cô là gót chân Achilles của Deculein."

"Cái gì...?"

"Cách tốt nhất để ngăn lưỡi dao đâm vào ngực là gì? Không đưa dao cho người khác, mà phải giữ nó."

Epherene bước ra khỏi thang máy không một lời. 

Giọng Thelm theo sau.

"Đó là lý do hắn giữ cô ở bên cạnh. Để cô không có ý nghĩ kỳ quặc. Và nếu cô có, hắn sẽ biết ngay."

Ở cửa tháp, người giao hàng đang nhìn quanh. 

Epherene chạy vội tới.

"Giao Roahawk phải không? Là tôi đây. Bao nhiêu thế?"

"300 Elnes."

lhelm xen vào khi Epherene lục ví.

"Ta trả nhé?"

"Thôi đi. Không cần, ngài đi đi."

"Thật à? Thôi được, đừng quên lời ta. Đơn xin làm nhân chứng. Nhớ giữ nó. Vì đây là cách duy nhất giúp cô tự tay tiêu diệt kẻ thù của cha mình."

lhelm vỗ vai Epherene rồi rời đi.

"...Đây. 300 Elnes."

Epherene lấy 300 Elnes từ ví.

"Cảm ơn. Ăn ngon nhé."

Cô quay lại thang máy.

–Đó là lý do hắn giữ cô ở bên cạnh. Để cô không có ý nghĩ kỳ quặc. Và nếu cô có, hắn sẽ biết ngay.

Giọng Thelm văng vẳng bên tai. 

Epherene nuốt tiếng thở dài.

–Nếu cô không tham gia, Deculein chắc chắn sẽ trở thành chủ tịch. Rồi hắn sẽ chôn vùi cha cô.

Cô nhìn [Đơn xin làm nhân chứng]. 

Nó đã nhàu nát như giẻ rách, nhưng...

–Đơn xin làm nhân chứng. Nhớ giữ nó. Vì đây là cách duy nhất giúp cô tự tay tiêu diệt kẻ thù của cha mình.

Cô không xé nó, mà nhét vào túi.

***

[Khởi Nguyên: Gương] là phần thưởng xịn hơn mong đợi. 

Dĩ nhiên, kỹ thuật vô địch như phản chiếu và khuếch đại tấn công là không thể, nhưng giờ tôi có khả năng sở hữu hiện tượng như khúc xạ và phản xạ. 

Nhờ đó, có thể ra vào gương như cổng dịch chuyển.

Dĩ nhiên, đây là tài năng vừa mới nhận hôm qua, nên tôi chưa hiểu hết chi tiết.

Cốc, cốc.

Ai đó gõ cửa. 

Tôi mở bằng Niệm Lực.

"Giáo sư."

Là Primienne với chiếc hộp nằm trên tay.

"Tôi đã tập hợp xong mọi thứ liên quan tới Sierra."

Primienne đặt hộp đầy báo cáo lên bàn, rồi lấy ra một tập riêng.

"Đây là hồ sơ liên quan Monarch Sylvia."

"...Monarch."

"Phải. Giờ Sylvia cùng cấp với giáo sư. Cô ấy lập kỳ tích tạo đảo nhân tạo trên quỹ đạo Đảo Thiên Không."

Monarch Sylvia. 

Tôi gật đầu, trầm tư.

Tôi không hề cảm thấy ghen tị.

"Đọc đi. Theo thứ tự, từ trên xuống."

Primienne ngồi xuống ghế đối diện. 

Tôi dùng Niệm Lực nâng tập hồ sơ, đọc kỹ từng câu, không bỏ sót gì hết.

Tôi đóng hồ sơ. 

Primienne đang nhìn tôi nghiêm túc.

"Đây là sự thật à?"

"Tôi chỉ suy đoán thôi. Tôi tưởng giáo sư biết rõ hơn chứ."

Tôi nhìn lại hồ sơ. 

Trong đống tài liệu dày đặc, có bức thư bị cháy xém. 

Bức thư đâm vào thái dương như lưỡi dao, hồi sinh những mảnh ký ức tôi không biết tồn tại.

–Ngươi nghĩ chết là hết sao? Ngươi nghĩ bỏ đi như thế là xong sao?

...Đôi tay đeo găng siết cổ ai đó.

–Đây không phải giao dịch. Mạng sống của con đĩ như ngươi chẳng đáng giá một xu.

Deculein điên cuồng như kẻ mất trí. 

Khuôn mặt dính máu tựa quỷ dữ.

–Ta sẽ giết tên chồng Glitheon và đứa con gái mà ngươi yêu quý.

Hắn gào lên. 

Với tất cả sự độc ác vốn có, hắn thét lên những lời như lời nguyền.

–Ta sẽ nuốt chửng hết!

"...Giáo sư?"

Tôi ngẩng đầu lên. 

Mắt run rẩy vì cơn đau đầu bất chợt.

“Anh ổn chứ?"

Primienne nhìn tôi nghi ngờ, nhưng tôi phẩy tay.

"Không sao. Giờ cô về đi."

"Không. Hôm nay là ngày họp của [Đội Giám Sát Sylvia]."

"...Rồi sao?"

"Tôi muốn mời giáo sư tham dự."

Primienne đặt tay lên chiếc hộp mang theo.

“Tôi đã nghe theo yêu cầu của ngài rồi. Giờ đến lượt ngài làm điều đó."

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương