Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
Chapter 128: Sương Mù (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 128: Sương Mù (2)

 

“···”

Tôi mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt là Epherene đang nằm sõng soài trên sàn. Vừa chảy nước miếng, vừa gãi bụng.

Chắc là bị sương mù thôi miên rồi.

Tôi nhấc con bé đang ngủ lên rồi đặt xuống giường.

“Allen cũng ngủ rồi à?”

Trên chiếc giường đối diện, Allen cũng đang ngáy khò khò.

Tôi ngồi xuống ghế và quan sát hai người họ.

Trông họ không giống như đang gặp ác mộng, nhưng 「Thị Kiến」 đã phát hiện ra trạng thái bất thường.

[Trạng thái bất thường: Hôn mê ]

Hôn mê.

Đó không phải là một vấn đề dễ chịu gì cho cam. Sức nặng chứa đựng trong từ ngữ này còn lớn hơn bất cứ lúc nào hết.

Tôi nhìn đồng hồ.

6 giờ 6 phút sáng.

Chính xác là ngày 6, 6 giờ 6 phút.

“······Lạ thật.”

Tôi lại cầm [Hồ sơ điều tra vụ án đảo Goreth] lên. Bắt đầu đọc nốt phần còn lại.

—Cư dân trên đảo Goreth đã biến mất trong chốc lát. Một nhân chứng, người không bị cuốn vào vụ mất tích nhờ ra khơi đánh cá, đã nói rằng vào thời điểm xảy ra vụ án, toàn bộ đảo Goreth đã bị sương mù bao phủ.

‘Sương mù.’

Tôi nhìn lớp sương mù dày đặc vẫn đang cuộn trào dưới chân mình.

—Hơn nữa, một ngày trên đảo Goreth khác với bên ngoài. Không rõ lý do, nhưng vào khoảnh khắc đặt chân lên hòn đảo đó, chúng ta sẽ rất tự nhiên mà cho rằng một tháng có ‘36 ngày’.

Lời mà Hesrock đã từng nói.

‘Lối đi sẽ mở vào lúc 18 giờ 6 phút 6 giây của ngày 6, 16, 26, và 36.’

Một năm trong thế giới quan này có 365 ngày, giống như Trái Đất, và ngày thứ 36 hoàn toàn không tồn tại.

—Người viết cho rằng bản thân hòn đảo Goreth là một phần của Trạng thái Hôn mê. Một không gian hôn mê nơi giấc mơ và hiện thực hòa làm một. Hòn đảo của những điều kỳ dị chuyên ăn tươi nuốt sống tiềm thức của con người.

“······Goreth.”

Tôi bất chợt lẩm bẩm.

Một lời thì thầm hoàn toàn vô thức. Ngay sau đó, cách đánh vần của từ ‘Goreth’ trong đầu tôi bị phá vỡ, và đổi thành một cái tên mới.

“Hetrog.”

Tôi đứng dậy và đi xuống tầng 1.

Không gian mà nhóm của Hesrock đang ở chung.

“······.”

Tuy nhiên, nơi đó chỉ có ba người trong làn sương mù dày đặc. Ihelm và hai người đệ tử của anh ta.

Các thành viên trong nhóm của Hesrock, vốn lên tới mười lăm người, đã biến mất như ảo ảnh.

“Phiền phức thật.”

Tôi dùng 「Niệm Lực」 nhấc nhóm Ihelm lên tầng 2. Sau khi đặt họ tùy tiện lên giường, tôi lặng lẽ nhìn Epherene đang thở đều.

“······.”

Sau hàng chục lần trăn trở trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã tháo găng tay ra. Và rồi, tôi đặt tay lên trán con bé và kích hoạt 「Thấu Hiểu」.

Tôi định nhìn vào giấc mơ của Epherene.

[Độ thấu hiểu giấc mơ: 2%]

Có vẻ như sẽ mất một chút thời gian.

Bởi lẽ, không chỉ năm người này dính chưởng thôi đâu.

Mà là tất cả mọi người trong tòa lâu đài này đều bị mắc kẹt trong cùng một giấc mơ…

***

…Đến một lúc nào đó, Epherene mở mắt.

Cảm giác có chút kỳ lạ.

“?”

Tại sao mình lại ở đây nhỉ. Mình đến đây để làm gì.

Cô nghiêng đầu và nhìn xung quanh.

“Hãy chuẩn bị đi. Sắp đến giờ tiến vào rồi.”

“À, phải rồi.”

Đang trong lúc tiến hành tác chiến mà.

Trong phòng họp có Hesrock và các thành viên trong nhóm, cùng với trợ lý giáo sư Allen, Ihelm và hai người đệ tử của anh ta.

Mọi người đeo vòng tay, và nối eo của nhau bằng dây thừng.

“Hm….”

Nhưng có gì đó thiêu thiếu.

Không thể giải thích được, cũng không biết tại sao lại thế, nhưng tóm lại là thiêu thiếu.

Allen đang đeo thiết bị thì hỏi.

“Epherene? Sao vậy?”

“Dạ? À không… Chà. Không có gì to tát đâu ạ.”

“Mọi người đã sẵn sàng chưa.”

Hesrock nhìn quanh họ và hỏi. Epherene bất giác gật đầu, và Ihelm đáp lại.

“Phải. Đi thôi.”

“Vâng.”

Hesrock nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Và mở cửa đúng lúc 6 phút 6 giây.

“Ngày 6, 6 phút 6 giây. Bắt đầu cuộc thám hiểm nào.”

“Đi thôi chứ?”

Hesrock đang lưu giọng nói của mình vào quả cầu pha lê, và Allen thì cười rạng rỡ.

“Vâng. Đi thôi.”

Họ cùng nhau tiến vào bên trong lối đi.

Đó là một con đường rộng và tối như đường hầm. Sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì phía trước.

“Mọi người hãy chú ý đừng để tuột dây.”

Epherene men theo sợi dây và tiến về phía trước. Từng bước, từng bước một. Với khuôn mặt căng thẳng tột độ như thể sợ ma sẽ xuất hiện.

“Này Leaf.”

Lúc đó, Ihelm đột nhiên gọi cô. Epherene nhìn về phía anh ta và trả lời.

“Sao ạ.”

“Không thấy có gì lạ sao?”

Ngay lúc đó, sột soạt! Tiếng bước chân của ai đó chợt vang lên. Epherene thản nhiên trả lời.

“Tôi không biết. Lạ là lạ thế nào cơ?”

“Còn gì nữa. Quá-”

“Là nơi đó.”

Hesrock cắt ngang lời Ihelm. Và rồi anh chỉ tay về phía xa.

“Hừm.”

“Ồ?”

Ihelm và Epherene bị cảnh vật nơi đó thu hút sự chú ý như bị thôi miên.

“Đó là cánh cửa dẫn vào nội thành của Lâu đài Ma.”

Cuối lối đi. Sương mù dần tan, và ở phía xa là một cánh cổng lớn.

Vẻ ngoài của nó trông thật ghê tởm. Những thứ không biết là xúc tu hay mạch máu đang quấn quanh cánh cửa.

“Sau vô số lần thám hiểm. Chúng tôi cho rằng cốt lõi của ‘tính không liên  tục của không gian’ nằm ở bên trong này.”

“Hừm. Cũng có lý. Một lượng ma lực khổng lồ đang dao động bên trong đó.”

Ihelm nói. Epherene cũng đồng ý, nhưng cô cứ có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.

“Vậy thì chúng ta sẽ tiến vào.”

Ngay lúc Hesrock định mở cửa.

“Khoan đã! Dừng lại!”

Từ đâu đó, một giọng nói ngăn cản vang lên. Mọi người đều cảnh giác nhìn về phía đó.

Bóng của bốn người không rõ danh tính đang từ từ tiến lại gần.

“Ai… hả?!”

Epherene, người đang chuẩn bị cho một trận chiến có thể xảy ra, đã mở to mắt ngay khi nhìn thấy họ.

Một mỹ nhân tóc đỏ và hai đứa trẻ đứng bên cạnh cô.

Epherene biết họ là ai.

“Đoàn thám hiểm Hồng Ngọc?!”

***

Trong lúc 「Thấu Hiểu」 giấc mơ của Epherene, tôi đã dùng thép gỗ để dò xét bên trong tòa lâu đài. Ban đầu, tôi định tìm và giết chết tên ‘ác quỷ’ đó.

Thật đáng tiếc là tôi đã không tìm ra được hắn, nhưng thay vào đó, tôi đã có thể nắm bắt chính xác không gian của tòa lâu đài này rộng đến mức nào. Tôi đã tính toán số lượng phòng dựa trên nồng độ ma lực.

Tính chất không gian của Lâu đài Ma này không liên tục, nhưng nồng độ ma lực ở mỗi không gian lại độc lập với nhau. Ví dụ, nếu nồng độ ma lực của một không gian là 3,1503%, và của không gian khác là 2,9825%, thì có thể nói hai không gian này là ‘hai không gian khác nhau’.

Cứ như vậy, tôi lặp đi lặp lại việc xác định nồng độ ma lực bằng thép gỗ, và tính toán ra được tổng số không gian của tòa thành này là ‘3.663’ phòng.

Không hiểu sao lại là một con số quen thuộc.

Tôi nhìn một câu trong [Nhật ký sự kiện].

—Vào thời điểm mất tích là 3.535 người, nhưng sau đó có thêm khoảng 100 người nữa mất tích.

3.535 người và 3.663 phòng. Thật trùng hợp, những con số gần như tương tự.

Tôi đặt tay lên bức tường của căn phòng hiện tại.

“Không phải họ đã biến mất.”

Lý do không gian không liên tục cũng chẳng có gì đặc biệt.

Đó là vì bản thân không gian này đang sống và chuyển động. Bởi vì mỗi một không gian đều là một ‘sinh vật sống’.

“Họ đã trở thành một phần của tòa lâu đài.”

“Deculein.”

Lúc đó, một giọng nói dịu dàng gọi tên tôi.

Tôi quay lại nhìn về phía đó.

“Đã lâu không gặp.”

Một nhân vật được đặt tên mặc áo choàng— Carla, người có thẩm quyền.

Đúng như chủ nhân của đặc tính 「Thẩm Quyền」, có vẻ như cô ta cũng không bị mắc kẹt trong giấc mơ.

“Đến để chiến đấu sao?”

“Chắc là không.”

Carla lắc đầu. Và rồi hỏi lại.

“Deculein. Ngươi có thấy đứa trẻ đó không?”

Giọng nói nhẹ nhàng và câu nói kết thúc bằng một câu hỏi là đặc điểm lớn nhất của cô ta. Cũng có thể gọi đó là ‘tính cách’.

“······Ngươi đang nói đến ác quỷ à.”

“Trông không giống ác quỷ, mà là nửa người nửa quỷ thì đúng hơn.”

Nửa người nửa quỷ. Ngay khi nghe thông tin đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một nhân vật được đặt tên duy nhất.

“Carlos?”

“Ừm. Ngươi đã biết cả tên nó rồi sao?”

Carlos là một kẻ khá phức tạp. Tùy thuộc vào tiến trình của nhiệm vụ, cậu ta có thể trở thành nhân vật phản diện, kẻ điên, hoặc một người bình thường, một nhân vật được đặt tên không thể lường trước được.

Tôi không ngờ cậu ta lại trẻ như vậy.

“Ngươi sẽ làm gì với đứa trẻ đó?”

Carla hỏi.

Nhưng đối với tôi, chẳng có gì phải đắn đo cả.

“Tất nhiên, chỉ có thể là tiêu diệt mà thôi.”

Cậu ta có xác suất trở thành ác quỷ khá cao, nên giết đi thì tốt hơn. Do đó, bất kể ai ở bên cạnh Carlos, hay ai cố gắng ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ không cho họ cơ hội thứ hai.

Sẽ không còn hành động ngu ngốc như do dự hay để lộ sơ hở như lần trước nữa.

Chỉ là giống nhau mà thôi, chắc chắn đứa trẻ kỳ lạ đó không phải là Julie.

***

…Đoàn thám hiểm Hồng Ngọc đã ngăn cản đội của Hoàng gia tùy tiện đi vào.

“Chờ một chút. Bây giờ vào trong đó chẳng có gì tốt đâu? Có vẻ như ma khí đang sôi sục bên trong đó đấy~ Chờ một chút đi.”

“Vậy sao ạ?”

Epherene nhanh chóng đồng ý. Bởi vì đó là lời của Ganesha chứ không phải ai khác.

“Hừ. Lâu rồi không gặp, Ganesha?”

Ihelm nhếch mép khi nhìn cô. Ganesha trả lời ngắn gọn ‘Đúng vậy đó~’ rồi ngồi phịch xuống.

“Nhân lúc chờ đợi. Chúng ta cùng ăn gì đó nhé? Chúng tôi có khá nhiều lương thực dự trữ đấy~?”

“Vâng! Vâng!”

Nghe Ganesha nói, Epherene lập tức ngồi xuống đất. Theo sau cô là Allen, Ihelm, Hesrock và các thành viên trong nhóm cũng ngồi xuống.

“Nào. Ở đây có thức ăn nhé~”

Ganesha lấy thịt lợn từ trong ba lô ra, và một cô bé tên ‘Lia’ khéo léo xiên những miếng thịt đó vào que. Epherene thì nhóm lửa.

Xiên thịt lợn được ném vào ngọn lửa!

“Mau chín đi. Mau chín đi nào…”

“Yên lặng chút đi Leaf.”

Miếng thịt mà cô đang nuốt nước bọt chờ đợi đã chín.

“Ở đây cũng có cả ssam nữa này.”

Lia lấy ra một ít lá cây. Ihelm tự nhiên nhìn Epherene. Có vẻ như nói đến lá cây (ipari) làm anh ta nghĩ đến Epherene (Ifrin).

Epherene cộc lốc đáp lại.

“Nhìn gì mà nhìn.”

“Không. Thấy lạ thôi. Này, cái đó là gì vậy? Mang cả lá cây đến à.”

Ihelm cười khẩy hỏi, Lia trả lời.

“Cái này gọi là ssam ạ. Cứ như thế này, cuốn thịt vào lá rồi ăn.”

Lia đặt thịt lợn và các loại rau củ vào ‘ssam’ rồi nhét vào miệng.

Đó là một cách ăn khá lạ. Epherene gật đầu với vẻ mặt đầy tò mò.

“À~ là cuốn thịt và những thứ khác vào lá cây rồi ăn cùng nhau sao?”

“Vâng ạ. Ngon lắm đó.”

Nhìn cô bé đang nhai nhồm nhoàm, Epherene cũng thử ‘cuốn ssam’.

Cô đặt ba miếng thịt và nấm hương lên lá cây, nêm gia vị bằng thảo mộc và muối, rồi cắn một miếng lớn.

“U oàm!”

“Ngon đúng không?!”

“Ừm!”

Epherene và Lia với đôi má phúng phính nhìn nhau và cười khúc khích.

Lúc đó.

Allen, người đang lặng lẽ ăn thịt, hỏi.

“Mà này. Làm thế nào để phân biệt giữa người và ma thế? Bên trong đó chắc chắn sẽ có ma mà…”

Lia, người đang cuốn thêm một miếng ssam, trả lời.

“Ngày xưa có câu nói thế này. Ma quỷ làm mọi thứ ngược lại.”

“Mọi thứ ngược lại? Ý em là đi bằng tay sao?”

Epherene vừa cuốn ssam vừa hỏi. Lia mỉm cười.

“Không đâu ạ~ Không lộ liễu như vậy đâu. Chúng sẽ vô thức làm ngược lại những hành động không được học. Ví dụ như khi vỗ tay, chúng sẽ vô tình vỗ bằng mu bàn tay… Nào, Leo?”

Lia đưa miếng ssam vừa làm xong cho cậu bé Leo bên cạnh. Leo nhận lấy như một chú chim non, Epherene bật cười.

“Làm ngược lại sao… Em biết nhiều thật đấy? Thú vị ghê. Mà cũng phải, những truyền thuyết như vậy thường được nghe nhiều khi còn nhỏ mà.”

Epherene, người đang nhét miếng ssam đã cuốn xong vào miệng, chợt nhìn Hesrock. Hesrock cũng đang cuốn ssam, nhưng cô đã vờ như không thấy và nhanh chóng quay đi.

“······Ực.”

Cô nuốt chửng miếng ssam mà không thèm nhai. Có cảm giác như có gì đó mắc ở cổ họng, nhưng cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Miếng ssam của Hesrock vừa rồi quả thực có chút gây sốc.

Anh ta không đặt thịt lên lá cây, mà là đặt lá cây lên thịt.

Nói cách khác, anh ta đã làm ssam ngược…

“······Anh West?”

“Hả?”

Epherene chợt nhớ lại một cảnh tượng cách đây không lâu.

Lần trước, khi anh West mở tủ lạnh.

Tủ lạnh rõ ràng là một không gian kín, và nó cũng bị ảnh hưởng bởi ‘tính không liên tục của không gian’, nhưng khi West mở cửa ra thì nó lại trở về bình thường.

Lúc đó cô không nghĩ có gì lạ…

“Sao vậy?”

West hỏi lại. Epherene vờ gãi thái dương để lau đi mồ hôi lạnh.

“Không có gì đâu ạ.”

“Ôi dào. Trông không giống như không có gì đâu?”

West vừa nói vừa cười tươi. Đối với Epherene, khuôn mặt đó trùng khớp với con ma mà cô gặp trong cơn ác mộng đêm qua.

“Nói thử xem. Tại sao-”

Ngay lúc West đang cố hỏi dai.

“Ui——————!”

Từ phía xa, một tiếng hét lớn vang lên. Ganesha ngay lập tức vào tư thế chiến đấu, Epherene cũng khởi động ma lực và quay về phía đó.

“Lại còn ai nữa thế?”

…Có một võ sĩ nào đó. Một võ sĩ mặc đạo phục, vai vác một thanh trường đao.

Chậc lưỡi, Ganesha gọi tên hắn với giọng hơi miễn cưỡng.

“Là Jackal, một kẻ hơi phiền phức đã đến rồi~”

Hắn ta cười toe toét và nói.

“Phiền phức á. Ngươi làm ta buồn đấy. Thôi bỏ đi, cho ta ăn ké bữa cơm đó với?”

***

Trong khi đó, tôi đang ngồi đối diện với Carla.

“······”

“······”

Cả hai chúng tôi đều không nói gì trong suốt 30 phút. Đó là một cuộc đấu trí ngầm, và khoảng 37 phút sau.

Cuối cùng Carla cũng mở lời trước.

“Ta nghe nói ngươi đã gặp Idnik.”

Tôi nhìn Carla với một chút cảm giác thành tựu. Cô ta dùng phép thuật tạo ra một tách trà. Cà phê tràn đầy trong đó.

“Phải. Đã gặp.”

“Idnik đã nói gì nhỉ?”

Carla vừa nhấp cà phê vừa hỏi. Tôi không trả lời.

Carla lại nói.

“Idnik dạo này có vẻ đang nuôi nấng Sylvia.”

“Ta biết.”

Carla gật đầu như thể ngạc nhiên.

“Đối với Deculein thì đây có phải là một tình huống khó xử không?”

“······Hừm.”

Tôi không biết cô ta biết bao nhiêu về Deculein.

Nhưng nhìn vào hành động và thái độ, rõ ràng là có quen biết.

“Khó xử chỗ nào?”

“Khi Sylvia lớn lên, người gặp nguy hiểm nhất chính là Deculein mà.”

“······.”

“Để ta giết hộ cho nhé?”

Ngay lúc đó, tôi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Carla. Đôi mắt của Carla, người đội mũ trùm đầu, không thể nhìn thấy được.

Carla nghiêng đầu hỏi lại.

“Ngươi không thích sao?”

“······Đừng động đến Sylvia.”

Tôi nói. Giọng nói trầm xuống một cách nặng nề đến mức chính tôi cũng thấy ngượng ngùng.

“Tại sao? Vì cảm thấy có lỗi sao? Hay là ngươi định tự tay giết cô bé?”

Tôi nhắm mắt lại một lúc. Một cơn đau buốt lạnh chạy dọc thái dương.

Đồng thời, ký ức của ngày hôm đó lại hiện về như những mảnh vỡ.

“······Không.”

Khoảnh khắc Deculein giết Sierra.

Đó là một cảnh tượng mờ ảo và u ám vì không phải là của tôi.

Nhưng bàn tay của tôi đang siết cổ Sierra, người hoàn toàn vô tội, thì lại rõ mồn một.

—Sylvia… xin hãy tha thứ cho con bé. Xin cậu…

Tôi mở mắt. Carla nghiêng đầu. Một cử chỉ muốn có câu trả lời.

“······Ta không có tư cách để giết đứa trẻ đó.”

Sylvia. Đứa trẻ khiến tôi cảm nhận được một dấu vết thương cảm dù là rất nhỏ.

“Nhưng đứa trẻ đó thì có.”

Có lẽ, thực ra Deculein cũng đã thương hại cô bé đó chăng. Hắn ta đã cảm thấy có lỗi, dù chỉ một chút, phải không?

“Tư cách gì?”

Trước câu hỏi của Carla, tôi trả lời ngắn gọn.

“Tư cách để giết ta.”

“······Hả?”

Lúc đó, một hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra. Một cơn gió xoáy lại thành một cơn lốc và giải phóng ma lực.

“Có ai đó đang theo dõi chúng ta sao?”

Carla lẩm bẩm như vậy và nở một nụ cười nhạt. Tôi nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào dòng chảy của cơn gió.

“······Deculein. Có vẻ như ác quỷ đang đến gần.”

Tuy nhiên, nghe lời Carla nói, tôi lại chuyển hướng nhìn. Tôi hỏi với một cơn giận dữ gần như là bản năng.

“Ác quỷ nào|?”

“‘Giọng Nói’.”

Giọng Nói.

Chừng đó là đủ rồi. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Cả về tiến trình nhiệm vụ, lẫn vì dòng máu Yukline.

Dù sao thì cũng là kẻ mà tôi nhất định phải đối đầu một ngày nào đó.

“Nơi nào có ác quỷ, nơi đó luôn có Yukline. Lần này đối phó với ác quỷ, cũng cần phải có dòng máu của Yukline, nhỉ?”

“Ngừng nói nhảm được rồi.”

Tôi dùng 「Niệm Lực」 đặt tách trà mà Carla đang nhấp xuống. Và cất tiếng.

“Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là hòn đảo chết tiệt đã bắt mất học trò của ta.”


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương