Dị Giới Liên Minh
-
Chương 187: Vô đề (đơn giản chỉ là những mẩu chuyện nhỏ)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*********
Nguyễn gia tọa lạc ở ngọn núi cao nhất của Hoàng Long Sơn, đại biểu cho địa vị thống trị Đại Việt Đế Quốc hiện tại của bọn họ.
Mặc dù vậy, tổng bộ Nguyễn gia cũng chỉ đặt ở lưng trừng ngọn núi mà thôi, còn nơi cao nhất của Nguyễn gia thì lại là nơi tọa lạc của một ngôi chùa cổ xưa, chính là nhà thờ tổ tiên của Nguyễn gia
Bên trong ngôi chùa, tại một căn phòng đơn sơ, mộc mạc. Một lão nhân khoảng 70 tuổi đang ngồi trên ghế tựa đọc xách. Bên cạnh ông là một lão quản gia thân hình cao lớn, trên người toát lên một cỗ khí thế kinh người, khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi
" Lão gia. Vừa rồi công tử tuyên chiến với Ngô gia, hẹn ba ngày nữa sẽ diệt Ngô gia. Không biết lão gia có định..."
Chưa nói hết, ông lão đã phất tay, mang theo một sự bình thản giống như việc Long diệt Ngô gia là điều quá mức bình thường vậy
" Nếu thằng bé đã quyết định như vậy thì cứ để nó làm đi"
Nói xong, ông đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn lên trời không, trong mắt hiện lên một vẻ suy tư cùng nghiền ngẫm
" Năm mươi ngàn năm, cuối cũng cũng đã tới thời điểm đó rồi ah"
Nguyễn gia tọa lạc ở ngọn núi cao nhất của Hoàng Long Sơn, đại biểu cho địa vị thống trị Đại Việt Đế Quốc hiện tại của bọn họ.
Mặc dù vậy, tổng bộ Nguyễn gia cũng chỉ đặt ở lưng trừng ngọn núi mà thôi, còn nơi cao nhất của Nguyễn gia thì lại là nơi tọa lạc của một ngôi chùa cổ xưa, chính là nhà thờ tổ tiên của Nguyễn gia
Bên trong ngôi chùa, tại một căn phòng đơn sơ, mộc mạc. Một lão nhân khoảng 70 tuổi đang ngồi trên ghế tựa đọc xách. Bên cạnh ông là một lão quản gia thân hình cao lớn, trên người toát lên một cỗ khí thế kinh người, khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi
" Lão gia. Vừa rồi công tử tuyên chiến với Ngô gia, hẹn ba ngày nữa sẽ diệt Ngô gia. Không biết lão gia có định..."
Chưa nói hết, ông lão đã phất tay, mang theo một sự bình thản giống như việc Long diệt Ngô gia là điều quá mức bình thường vậy
" Nếu thằng bé đã quyết định như vậy thì cứ để nó làm đi"
Nói xong, ông đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn lên trời không, trong mắt hiện lên một vẻ suy tư cùng nghiền ngẫm
" Năm mươi ngàn năm, cuối cũng cũng đã tới thời điểm đó rồi ah"
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook