Lần Hồi Quy Thứ 100 Của Người Chơi Cấp Tối Đa
Chapter 79: Mặt nạ sát thủ (Phần 1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 79: Mặt nạ sát thủ (Phần 1)

Phản ứng trước những sự kiện khó tin có thể rất khác nhau. 

Một số người phản ứng bằng sự ngạc nhiên, trong khi những người khác lại tỏ ra bối rối. 

Một số lại cứng đờ như tượng. 

Hwang Yong-min rơi vào trường hợp sau. 

"Ryu... Min? Lưỡi Hái Tử Thần... Ryu Min?" 

Hwang Yong-min thốt lên, trong khi những hình ảnh từ quá khứ của hắn chồng chéo lên nhau trong tâm trí. 

Một là Ryu Min, khom lưng như một con rùa, tự đánh mình. 

Cảnh còn lại là Lưỡi Hái Tử Thần, toát lên sức hút áp đảo trong khi chém đứt cánh tay hắn. 

Hai hình ảnh có vẻ không ăn nhập này chỉ ra cùng một cá nhân đang đứng trước mặt anh. 

"Cùng một người... Không thể nào. Ryu Min, tên mọt sách, lại là Lưỡi Hái Tử Thần sao?" 

Hwang Yong-min lại ngẩng đầu lên, vẻ không tin hiện rõ trên mặt. 

Dù cho có mắt chớp lia lịa mấy cái, nhưng hình ảnh Ryu Min đang đứng ngay trước mặt vẫn hiện lên rõ rành rành.

"Có vẻ hơi khó tin ha, rằng tao là Lưỡi Hái Tử Thần", "......" 

"Mà mày ngạc nhiên cũng phải. Cho tới năm ngoái tao vẫn còn bị mày bắt nạt kia mà." 

“Mày… Mày là cái gì? Mày đã lừa dối tao suốt thời gian qua sao? Mày định giả heo ăn thịt hổ hả?” 

Hwang Yong-min hỏi, giọng run rẩy với đủ thứ cảm xúc. 

Ryu Min đáp trả, 

“Mày đang nói cái gì thế? Tao giả heo ăn thịt hổ…khi nào?” 

Giữa lúc họ đang nói chuyện, lưỡi hái của Ryu Min quay ngoắt lại, và cánh tay của Hwang Yong-min rơi xuống đất. 

Cú sốc mất đi cánh tay khiến Hwang Yong-min nhất thời không nói nên lời. 

“Nghe mày nói làm tao thấy thật khó chịu, mày thấy không, không có tiếng mày, không gian yên bình hơn hẳn.” 

Giọng của Ryu Min mang theo sự lạnh lẽo.

Hwang Yong-min, lắp bắp vì đau đớn, chỉ có thể đáp lại yếu ớt, “D-Dừng lại…” 

“Im lặng. Trừ khi mày muốn thấy lưỡi mày nằm dưới đất.” 

“Ah, um….” 

Hwang Yong-min cố kìm nước mắt và chịu đựng cơn đau. 

Máu tuôn ra từ tay. 

Tay của Ryu Min nhanh chóng di chuyển để sơ cứu, cầm máu và chữa lành cánh tay của Hwang. 

Tuy nhiên, có một sự thay đổi rõ ràng. 

“Ồ? Sao mày còn có một tay thôi vậy?” 

Ryu Min quan sát, giọng điệu có chút thích thú. 

“……” 

Hwang Yong-min, sau khi không thể nối lại cánh tay bị đứt của mình, đã rơm rớm nước mắt. 

“Không sao đâu, mày vẫn có thể sống với một tay mà, đúng không?!” 

Mặc dù hành động của Ryu Min như thể cố ý làm hắn xấu hổ, nhưng Hwang Yong-min vẫn tê liệt về mặt cảm xúc, choáng ngợp trước tình huống bất ngờ và khó tin này. 

“Có thực sự là mày… Ryu Min mà tao biết không?” 

Hwang Yong-min hỏi, tìm kiếm một tia sáng quen thuộc trong hình hài đã biến đổi này.

“Không,” Ryu Min trả lời, giọng nói không chút tình cảm. 

“Ryu Min mà mày biết đã không còn nữa.” 

Nói xong, Ryu Min từ từ giơ lưỡi hái lên, giống như một đao phủ chuẩn bị thi hành án. 

“Tạm biệt.”

“K-Khoan! Đợi đã, Min-ah!” 

Giọng của Hwang Yong-min tuyệt vọng, cầu xin một cơ hội để chuộc lỗi. 

“Làm ơn tha cho tao đi! Tao biết tao đã gây ra cho mày rất nhiều rắc rối. Tao đã sai. Tao thực sự xin lỗi!” 

Lưỡi hái đứng lại giữa không trung. 

“Vậy sao?” 

Ryu Min nghiêng người, dường như đang cân nhắc lời cầu xin của Hwang Yong-min. 

Hwang Yong-min nhìn thấy một tia hy vọng và nghĩ, 'Có lẽ mình vẫn còn cơ hội sống sót!' 

Hắn đắn đo hồi lâu rồi mới dè dặt mở miệng, “Giết tao chẳng được lợi lộc gì đâu. Vậy tại sao không sử dụng tao nhỉ?” 

“Sử dụng mày? Sử dụng thế nào?” 

Sự tò mò của Ryu Min bị khơi dậy. 

Hwang Yong-min nhanh chóng trả lời, “Được rồi, thế thì…Phải rồi! Tao sẽ là trợ lý riêng của mày! Tao sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của mày, chạy việc vặt, làm mồi nhử trong các cuộc đi săn, bất cứ điều gì mày cần luôn!” 

Ryu Min suy nghĩ một lúc, vuốt cằm, trong khi Hwang Yong-min nín thở chờ đợi. Nhưng hy vọng không kéo dài lâu. 

“Không được đâu.” 

Biểu cảm của Hwang Yong-min chùng xuống. 

“Hử? Cái gì, ý mày là sao?” 

“Mày vẫn định cắn lén tao, đúng không?” 

Hwang Yong-min sửng sốt. 

“Làm sao mày biết? Mày đoán được?” 

“Không thể nuôi một con chó cố cắn chủ được.” 

Ryu Min giơ lưỡi hái lên, và khuôn mặt của Hwang Yong-min méo mó trong tuyệt vọng. 

“Khoan đã, đợi đã!” 

“Thỏ đã chết, sói phải bị thịt rồi” 

“Khoan đã, cho tao một c—!” 

Vù! 

Đầu của Hwang Yong-min rơi xuống. 

Đó là một kết thúc đáng thương và tầm thường cho một số phận từng rối rắm. 

“Tao từng cho mày vô số cơ hội. Trong những lần hồi quy trước.” 

Giọng nói lạnh lùng của Ryu Min vang vọng trong không khí. 

Quay trở lại thời điểm anh chưa có cổ ngữ Suy Tâm, Ryu Min đã tha cho Hwang Yong-min, tin tưởng hắn sẽ thay đổi. 

Nhưng đúng như dự đoán, hắn lại phản bội. 

“Hồi đó mình đúng là tên ngốc mà.” 

Ryu Min cười thầm trong lòng. 

Chỉ sau khi chết, anh mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào khi tha cho Hwang Yong-min. 

Tất nhiên, đó là câu chuyện từ thời điểm mà trình độ và kinh nghiệm của anh thấp hơn nhiều so với bây giờ. 

"Tạm biệt, đồ khốn nạn." 

Số phận dài đằng đẵng và méo mó của hắn đã đi đến hồi kết. 

Dù rơi vào hoàn cảnh bi đát, nhưng lần này lại có một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, có lẽ bởi anh biết đây sẽ là lần gặp cuối cùng.

'Trước hết, mình phải dọn dẹp mớ hỗn độn này đã.'

Sử dụng kỹ năng của mình để xóa mọi dấu vết, Ryu Min đã khiến bốn thi thể vô hồn biến mất khỏi hiện trường. 

Có vẻ như không ai phát hiện ra anh, vì không có nhân chứng quanh đây. 

'Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.' 

Ryu Min cất lưỡi hái của mình đi một lần nữa và mặc đồ cải trang. 

Anh đã hoàn thành thành công mục tiêu của mình là đối phó với Hwang Yong-min và các giám đốc điều hành của Player Haven Café. 

Bây giờ, anh đã tiến gần hơn một bước đến vị trí chủ tịch. 

Phải, đó không chỉ là một bước; mà giống như một loạt các bước hơn. 

'Mình có nên đến thăm nhà hắn ta không nhỉ?' 

Với suy nghĩ đó, Ryu Min nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

*** 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương