Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1026: Bao cát thịt người

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Chết tiệt! Châm ngòi ly gián có phải không? Ai nói ta không dám. Hôm nay ta vẫn trúng phép khích tướng này của ngươi. Thế nhưng chúng ta phải nói rõ trước đã, không đánh trả, không phản kích, không né tránh, không phòng ngự, đúng không?”

“Đúng thế! Ta nói lời vẫn luôn giữ lời, ngươi không tin thì chúng ta có thể ký khế ước, mời quân đoàn làm chứng.” Đường Vũ Lân cười híp mắt nói. Thấy người nào đó lại sắp bị lừa, trong lòng hắn thầm cảm thấy sung sướng.

“Được, ta cũng không cần làm chứng, ngươi chỉ cần viết cho ta một tờ giấy thôi. Nếu ngươi làm trái quy tắc thì chính là thất tín bội nghĩa.” Giang Ngũ Nguyệt hằm hè nói.

Đường Vũ Lân vung bút, đưa cho y một tờ giấy. Giang Ngũ Nguyệt nhìn tới nhìn lui, kiểm tra cẩn thận, thấy không bất cứ vấn đề gì mới ký tên.

Sau đó y rút ra một xấp tệ liên bang ra, đập vào trước mặt Đường Vũ Lân: “Cứ đánh ba mươi phút trước đã, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tại sao nước biển lại mặn!”

Ngày đó bị Đường Vũ Lân đánh thảm ơi là thảm! Y vẫn luôn nhịn, khi nghe nói Đường Vũ Lân đánh bại cả Huyết Cửu, y cũng biết mình không có cơ hội gì nữa, chuyện tốt như hiện giờ còn có thể đi đâu để tìm được nữa? Mặc dù y không cần nghĩ cũng đoán được Đường Vũ Lân chắc chắn có mục đích khác, nhưng vừa nghĩ đến việc cái tên này là một kẻ hám tiền, trong lòng y lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Đường Vũ Lân nhận tệ liên bang, nhướng mày với Giang Ngũ Nguyệt: “Hãy để bão táp mưa sa mạnh hơn nữa đi.”

Hắn không chọn Tinh Đấu Chiến Võng, mà chọn sân thi đấu luyện tập thực chiến trong quân đoàn. Đường Vũ Lân nghênh đón công kích như bão táp mưa sa của Giang Ngũ Nguyệt.

“Ầm”

Khi Giang Ngũ Nguyệt một tay đánh bay Đường Vũ Lân, y cuối cùng cũng đã tin cái tên này thật sự không đánh trả. Thậm chí cũng không giải phóng cả lớp vảy bảo vệ.

Một đòn đánh Đường Vũ Lân bay đi mấy chục mét rồi ngã lên trên mặt đất. Đường Vũ Lân lăn vài vòng trên mặt đất rồi đứng lên, phủi đi lớp bụi đất không tồn tại trên người mình, lại một lần nữa nhướng mày với Giang Ngũ Nguyệt: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Chẳng có chút cảm giác nào cả.”

Giang Ngũ Nguyệt không nói nên lời, biết rằng cái tên này rất giỏi chịu đòn, nhưng một đòn vừa rồi, dù là một quả cầu sắt cũng bị y đập thành đĩa sắt đấy! Thế nhưng cái tên này lại nói là không có chút cảm giác nào.

“Do ngươi ép ta đấy nhé!”

“Nhanh lên đi, ngươi mua có ba mươi phút thôi đấy, thời gian có hạn, nhiệm vụ cấp bách.”

“Ầm, ầm, ầm!”

“Bộp, bộp, bộp!”

Đường Vũ Lân liên tục bị đánh bay, hết lần này tới lần khác ngã mạnh xuống đất, sau đó lại đứng dậy từ mặt đất như không có chuyện gì xảy ra.

Từ lúc bắt đầu, Giang Ngũ Nguyệt chỉ dùng tay không đánh hắn, sau đó là mặc chiến giáp, đến sử dụng vũ khí, rồi kết hợp cả hồn kỹ. Y không ngừng tăng cường lực tấn công của mình đối với hắn. Thế nhưng hắn vẫn cứ đứng dậy hết lần này đến lần khác. Ngoài việc trông có vẻ hơi bầm tím và sưng tấy, hắn căn bản không bị làm sao cả.

Khi Giang Ngũ Nguyệt lại một lần nữa dùng búa lớn đánh bay Đường Vũ Lân thì không tiếp tục tấn công nữa.

“Tên nhóc nhà ngươi thật sự không sao chứ? Ngươi không bị nội thương gì đâu đúng không?”

Giang Ngũ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân với vẻ nghi ngờ: “Ngươi đừng có mà vì tiền mà không cần cả mạng đấy nhé!”

Đường Vũ Lân bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Nhìn đi.” Vừa nói, trên người hắn lập tức tỏa ra ánh sáng màu đỏ vàng, sau đó những chỗ bầm tím và sưng tấy đều biến mất hết, tất cả đều khôi phục bình thường, giống như chưa từng xảy ra gì cả.

“Chuyện này... Ngươi có phải là người không?” Giang Ngũ Nguyệt không nói nên lời.

“Xin hãy gọi ta là thần. Hãy giải phóng hết toàn bộ với ta đi, ngươi vẫn còn một phút nữa là cần phải trả thêm tiền rồi! Đừng quên đấy.”

“Ta không tin là ta không đánh bại được người, tiền cứ để đến sau cùng sẽ thanh toán hết một lượt cho ngươi. Hây ha!” Giang Ngũ Nguyệt vung mạnh búa lớn xông lên.

Đường Vũ Lân có đau không? Bị một Hồn Đế hệ sức mạnh dốc toàn lực tấn công, nếu nói không đau là nói dối. Nhưng sự đau đớn này lại mang đến cho hắn nhiều niềm vui sướng hơn.

Sau khi Đường Vũ Lân phát hiện mình không thể khống chế được lực lượng của bản thân, hắn lập tức dùng liên lạc hồn đạo gọi cho Mục Dã, hỏi ông ấy phương pháp để khống chế bản thân.

Mục Dã là tông chủ Bản Thể Tông, là người hiểu nhiều nhất về phương pháp rèn luyện cơ thể. Vì vậy, Mục Dã đã đưa ra cho Đường Vũ Lân một chủ ý.

Tình huống này của hắn, là bởi gì tu vi tăng lên quá nhanh, dẫn đến khả năng khống chế của hắn không theo kịp cơ thể, chỉ cần một khoảng thời gian nhất định để điều chỉnh hài hòa là có thể trở lại bình thường. Mà trong quá trình điều chỉnh đó, cách tốt nhất chính là kích thích hơn nữa tiềm năng của bản thân, phát huy hết tất cả năng lực của lần tăng lên này.

Phương pháp cũng rất đơn giản, giống như khi rèn kim loại, cơ thể con người cũng cần phải rèn. Phương pháp tu luyện của Bản Thể Tông vốn chính là trong quá trình rèn luyện cơ thể không ngừng nghỉ, để cơ thể trở thành vũ khí mạnh nhất.

Vì vậy, Mục Dã đã nói với Đường Vũ Lân, với tình trạng cơ thể của hắn, tìm một người có tu vi tương tự dốc toàn lực đánh hắn, đánh đều vào cơ thể hắn, từ đó kích thích phản ứng bản năng của cơ thể, phản ứng bản năng sẽ càng dễ kích thích tiềm năng hơn, đồng thời để cơ thể và sức mạnh huyết mạch dung hợp tốt hơn. Mỗi một đòn tấn công, đều là quá trình cơ thể và huyết mạch dung hợp, đồng thời, phản ứng của cơ bắp khi bị tấn công, cùng với sự thay đổi về huyết mạch đều sẽ tăng cường khả năng khống chế của hắn với cơ thể.

Dù hôm nay Giang Ngũ Nguyệt không tới tìm hắn, hắn cũng chuẩn bị đi tìm Giang Ngũ Nguyệt. Sức tấn công của Mã Sơn mạnh quá, nếu không phòng ngự Đường Vũ Lân cũng không thể chịu được. Vậy nên sức tấn công của Giang Ngũ Nguyệt là vừa xinh.

Đường Vũ Lân tự biến mình thành bao cát thịt người, nhưng hắn cũng nhận được không ít lợi ích từ trong đó.

Bị đánh nửa giờ, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng năng lực phản ứng của cơ thể đã tăng lên, kết hợp chặt chẽ hơn nhiều với lực lượng dâng trào của mình. Trong quá trình bị đánh, khả năng áp dụng sức mạnh khí huyết được tăng lên đáng kể, hắn có thể cảm nhận rất rõ những thay đổi dù chỉ rất nhỏ về cơ bắp, xương cốt, kinh mạch.

Vì vậy, hắn vui vẻ yêu cầu Giang Ngũ Nguyệt tiếp tục đánh mình.

Hôm nay Giang Ngũ Nguyệt cũng cảm thấy rất đã nghiền, bao nhiêu phiền muộn đều được giải toả sau trận đánh này. Nhưng y càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc, y hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, cường độ cơ thể của một người sao có thể đạt tới trình độ như vậy. Đường Vũ Lân cứ như một con gián vậy, căn bản không đánh chết được!

Dù là một cơ thể được tạo nên từ kim loại hiếm tốt nhất cũng đã gục ngã từ lâu trước đòn tấn công cấp độ này của y rồi, thế nhưng hắn lại chẳng hề hấn gì.

Người bị đánh đau, người đánh cũng sẽ cảm thấy mệt! Sau khi Giang Ngũ Nguyệt đánh Đường Vũ Lân hai giờ đồng hồ, hồn lực của y đã tiêu hao khoảng bảy mươi, tám mươi phần trăm, cả người đẫm mồ hôi.

“Không được rồi, không đánh nữa, tính tiền đi. Ta thấy thoải mái rồi.” Giang Ngũ Nguyệt thở hổn hển nói.

Đường Vũ Lân thì lại vẫn tràn đầy sinh lực như cũ, thở dài một tiếng, nói: “Ngũ Nguyệt à! Nam nhân không thể nói không được, chỉ có thể nói không muốn. Không bền bỉ thì sao mà được?”

“Ngươi!” Giang Ngũ Nguyệt thật sự không còn sức lực nữa, nếu không thì y thật sự muốn đập một búa lên gương mặt đẹp đẽ kia của hắn, sao lại đáng ghét như thế chứ!

“Ngày mai lại tiếp tục.” Hắn thản nhiên mặc quần áo, rời đi trước. Lúc này hắn chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể toàn thân được xoa bóp vậy.

Mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng hắn có thể cảm nhận rất rõ, dưới sự ép buộc của mình, long hạch, sức mạnh khí huyết và cơ thể kết hợp với nhau chặt chẽ hơn nhiều. Hiện giờ hắn chỉ cần trở về minh tưởng, điều chỉnh bản thân, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, khả năng khống chế của bản thân hắn cũng tăng lên nhiều. Ngày hôm sau, Đường Vũ Lân nghênh đón trận chiến đầu tiên của vòng chung kết, cuộc chiến cơ giáp!

Dưới sự chỉ đạo của Lăng Vũ Nguyệt, trình độ khống chế cơ giáp hiện giờ của Đường Vũ Lân đã khác hoàn toàn với khi mới đến. Nếu như cơ giáp đều tương tự nhau, vậy thì quan trọng hơn cả chính là sự khống chế và sự kết hợp giữa võ hồn với cơ giáp. Trong quá trình Lăng Vũ Nguyệt chỉ điểm cho hắn, ít nhất hiện giờ Đường Vũ Lân đã có thể điều khiển cơ giáp như điều khiển cánh tay của mình rồi. Đồng thời, hắn cũng có thể để bản thân và cơ giáp kết hợp tốt hơn.

Hồn kỹ thứ sáu Thôn Thực Thiên Địa cũng đem đến cho hắn hiệu quả rất tốt, một chiêu Thôn Thực Thiên Địa có thể tạm thời giúp tu vi của hắn tăng lên gấp ba. Nếu không phải như vậy, sao lúc trước hắn có thể đánh bại Huyết Cửu được chứ? Những thứ này đều có thể dung hợp vào trong chiến đấu cơ giáp.

Đường Vũ Lân lại một lần nữa vào trong cơ giáp tiêu chuẩn, hắn vẫn chọn vũ khí là trường thương. Sau khi thử khống chế cơ giáp một lúc, Đường Vũ Lân không khỏi thở dài cảm thán, quá cồng kềnh.

Thể tích của cơ giáp tiêu chuẩn lớn, có thể chứa được nhiều năng lượng hơn, đồng thời trọng lượng cơ thể cũng khiến chúng có sức phá hoại lớn hơn. Nhưng đó là dành cho Cơ Giáp Sư bình thường. Đối với hồn sư như Đường Vũ Lân, trọng lượng đó của cơ giáp được coi là gì?

Dư thừa!

Chẳng trách cơ giáp đỏ thông thường đều chỉ cao khoảng sáu mét, thậm chí là thấp hơn. Bởi vì cơ giáp càng lớn thì lại càng kém linh hoạt.

Đường Vũ Lân đặt ra cho mình một mục tiêu, chính là chế tạo một chiếc cơ giáp đen, chiều cao không quá sáu mét, chỉ cần có thể đảm bảo khi hắn mặc chiến giáp

vẫn có thể ở trong đó là được. Mà đối với hắn, tác dụng quan trọng hơn cả của cơ giáp là tăng cường và bay liên tục, những cái khác đều không quá quan trọng. Hiện giờ sức mạnh của hắn đã tới mức độ cực kỳ khủng bố rồi, vậy nên cơ giáp của hắn còn buộc phải chịu đựng được sức mạnh của hắn mới được.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương