Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu
-
Chương 11: Anh ta tới đón cô?
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*****
Lâm Nhược Kỳ sợ sệt nhìn người đàn ông trước mắt, dáng vẻ vừa rồi của anh ta rõ ràng suy yếu, lúc này lại cảnh giác giống như một con báo đốm, không nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh bốn phía, sau khi những tiếng bước chân kia dần dần đi xa, vẻ mặt người đàn ông mới buông lỏng.
Thì ra anh ta đang trốn người. Anh ta là tù trốn trại sao? Hẳn là không phải chứ, mới vừa rồi những người kia nói cái gì "Lão đại", chẳng lẽ là bị xã hội đen đuổi giết. . . . .
Lâm Nhược Kỳ không nhịn được quan sát người đàn ông này: khuôn mặt như đao khắc, mày rậm nhíu chặt, làn da ngăm đen, đôi mắt đen thâm thúy như con dã báo, ánh mắt lạnh lùng, mười phần nam tính, chẳng qua ở giữa lỗ mũi và môi trên của anh có một ít sợi râu, làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái. . . . . .
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì bây giờ có thể đi được rồi" Tiếng nói lạnh lùng, sắc bén của người đàn ông nặn ra từ trong kẽ răng.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên, trực giác cho thấy tính khí của người đàn ông này rất đáng sợ nhưng cô lại cảm thấy rất tức giận.
Rõ ràng là anh kéo tôi rơi vào trong mương nước thối, va chạm làm cả người tôi cũng bị thương, vẫn còn nằm thật lâu trên người bản tiểu thư, bây giờ dùng giọng rất chảnh bảo tôi cút đi, đây là đức hạnh gì? !
Lâm Nhược Kỳ không khỏi nổi giận, lấy tay dùng sức đẩy anh ta: "Đồ biến thái! Anh không tránh ra, tôi làm sao đứng lên?"
Mà lúc này, người đàn ông Lãnh Như Phong nằm ở trên người Lâm Nhược Kỳ, mặc dù nhìn ngoài mặt bình tĩnh không xao động, nhưng đôi mắt bén nhọn như con báo cũng đang âm thầm quan sát Lâm Nhược Kỳ.
Gương mặt thanh tú, thân thể nhỏ nhắn, cảm giác ngây ngô, tính khí cũng không quá tốt, bất quá, lỗ mũi và miệng vễnh cao, ngược lại rất mê người, bởi vì tức giận mà gò má trở nên đỏ bừng làm cho cô nhìn rất đáng yêu.
Hừ lạnh một tiếng. Đối với người đã duyệt qua vô số "Cô gái" như anh ta mà nói, tướng mạo như vậy không được coi là đẹp, bất quá chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, không có gì lạ, lại vẫn bị cô nói thành "Đồ biến thái" . . . . . .
Thân thể khẽ lệch sang bên cạnh, để cho cô hùng hùng hổ hổ bò dậy, tư thế cô gái này đứng dậy cũng khó coi như vậy. . . . . . Mới vừa rồi anh ta ôm cô, thật đúng là lợi cho cô mà. (nếu Lâm Nhược Kỳ biết Lãnh Như Phong coi mình như thế, nhất định sẽ tức giận đến hộc máu)
Lãnh Như Phong sờ sờ vết đao trên đùi, hoàn hảo vết thương cũng không phải rất sâu, chỉ cần không bị “thương gân động cốt”, một chút vết thương nhỏ này cũng không có ý kiến gì. Trước mắt, thừa dịp đám người kia chưa trở lại, mau trốn đi mới là chuyện quan trọng. Vì vậy, anh cắn chặt răng, muốn bò dậy.
Cũng đang lúc này, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy một khối vật thể không rõ, phản chiếu ánh sáng màu vàng. Anh với tay cầm lấy, thì ra là một khối ngọc bội. Đợi nhìn kỹ rõ ràng hình dáng ngọc bội thì vẻ mặt Lãnh Như Phong thay đổi thật lớn.
Ngọc bội bị hư hại một nửa, mặc dù thế, màu sắc mượt mà, phát sáng xung quanh, hình dạng nửa mặt trăng trong suốt, ngay chính giữa khắc hình chim Phượng múa, nhìn một cái cũng biết ngọc bội kia có chút lịch sử.
Quan trọng là: Chính anh ta cũng đang tìm khối ngọc bội kia!
Hẳn là còn lại một nửa mới đúng, Lãnh Như Phong hất lá khô trên đất bẩn thỉu, quả nhiên, ở một góc nhỏ, tìm được một nửa ngọc bội kia.
Nhất định là mới vừa rồi lăn xuống thì không cẩn thận làm rơi ngọc bội . . . . . .
"Cái này của . . . . . . Cô bé kia sao? Chẳng lẽ cô chính là. . . . . ."
Lãnh Như Phong chịu đựng vết đao trên đùi, muốn lập tức đuổi theo tìm Lâm Nhược Kỳ để hỏi cho ra lẽ, nhưng anh ta mới vừa đứng lên, liền phát hiện ở nơi xa, một chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, chậm rãi chạy nhanh xuống đường núi, dừng bên cạnh Lâm Nhược Kỳ.
Lãnh Như Phong ngạc nhiên: "Cô. . . . . . Biết Cơ Liệt Thần?"
***
Lâm Nhược Kỳ vừa đi, vừa xem xét vết thương trên người, lẩm bẩm trong miệng các loại "Thật là xui xẻo", "Thật xúi quẩy". Bị người đàn ông thô lỗ kia lôi kéo lăn một vòng trên đất, chỉ một chút thời gian ngắn ngủn, trên người rất nhiều vết trầy xước như vậy, thật đúng là đau . . . . . .
Xa xa, dường như nghe thấy tiếng ma sát từ bánh xe phát ra trên đường nhựa, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc Rolls-Royce sang trọng chậm rãi lái tới gần, đến trước mặt cô, sườn xe hình giọt nước không để lại dấu vết, vững vàng dừng lại.
Cửa sổ xe trượt xuống, một người đàn ông đẹp trai bức người, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, nhìn thấy cô toàn thân bẩn thỉu, tóc tai và quần áo còn dính lá cây thì chân mày nhíu chặt, hai tròng mắt sâu híp lại.
"Tại sao bộ dạng của cô giống quỷ hả. . . . . . Không phải là rơi vào trong hốc núi chứ?"
Lâm Nhược Kỳ sợ sệt nhìn người đàn ông trước mắt, dáng vẻ vừa rồi của anh ta rõ ràng suy yếu, lúc này lại cảnh giác giống như một con báo đốm, không nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh bốn phía, sau khi những tiếng bước chân kia dần dần đi xa, vẻ mặt người đàn ông mới buông lỏng.
Thì ra anh ta đang trốn người. Anh ta là tù trốn trại sao? Hẳn là không phải chứ, mới vừa rồi những người kia nói cái gì "Lão đại", chẳng lẽ là bị xã hội đen đuổi giết. . . . .
Lâm Nhược Kỳ không nhịn được quan sát người đàn ông này: khuôn mặt như đao khắc, mày rậm nhíu chặt, làn da ngăm đen, đôi mắt đen thâm thúy như con dã báo, ánh mắt lạnh lùng, mười phần nam tính, chẳng qua ở giữa lỗ mũi và môi trên của anh có một ít sợi râu, làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái. . . . . .
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì bây giờ có thể đi được rồi" Tiếng nói lạnh lùng, sắc bén của người đàn ông nặn ra từ trong kẽ răng.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên, trực giác cho thấy tính khí của người đàn ông này rất đáng sợ nhưng cô lại cảm thấy rất tức giận.
Rõ ràng là anh kéo tôi rơi vào trong mương nước thối, va chạm làm cả người tôi cũng bị thương, vẫn còn nằm thật lâu trên người bản tiểu thư, bây giờ dùng giọng rất chảnh bảo tôi cút đi, đây là đức hạnh gì? !
Lâm Nhược Kỳ không khỏi nổi giận, lấy tay dùng sức đẩy anh ta: "Đồ biến thái! Anh không tránh ra, tôi làm sao đứng lên?"
Mà lúc này, người đàn ông Lãnh Như Phong nằm ở trên người Lâm Nhược Kỳ, mặc dù nhìn ngoài mặt bình tĩnh không xao động, nhưng đôi mắt bén nhọn như con báo cũng đang âm thầm quan sát Lâm Nhược Kỳ.
Gương mặt thanh tú, thân thể nhỏ nhắn, cảm giác ngây ngô, tính khí cũng không quá tốt, bất quá, lỗ mũi và miệng vễnh cao, ngược lại rất mê người, bởi vì tức giận mà gò má trở nên đỏ bừng làm cho cô nhìn rất đáng yêu.
Hừ lạnh một tiếng. Đối với người đã duyệt qua vô số "Cô gái" như anh ta mà nói, tướng mạo như vậy không được coi là đẹp, bất quá chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, không có gì lạ, lại vẫn bị cô nói thành "Đồ biến thái" . . . . . .
Thân thể khẽ lệch sang bên cạnh, để cho cô hùng hùng hổ hổ bò dậy, tư thế cô gái này đứng dậy cũng khó coi như vậy. . . . . . Mới vừa rồi anh ta ôm cô, thật đúng là lợi cho cô mà. (nếu Lâm Nhược Kỳ biết Lãnh Như Phong coi mình như thế, nhất định sẽ tức giận đến hộc máu)
Lãnh Như Phong sờ sờ vết đao trên đùi, hoàn hảo vết thương cũng không phải rất sâu, chỉ cần không bị “thương gân động cốt”, một chút vết thương nhỏ này cũng không có ý kiến gì. Trước mắt, thừa dịp đám người kia chưa trở lại, mau trốn đi mới là chuyện quan trọng. Vì vậy, anh cắn chặt răng, muốn bò dậy.
Cũng đang lúc này, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy một khối vật thể không rõ, phản chiếu ánh sáng màu vàng. Anh với tay cầm lấy, thì ra là một khối ngọc bội. Đợi nhìn kỹ rõ ràng hình dáng ngọc bội thì vẻ mặt Lãnh Như Phong thay đổi thật lớn.
Ngọc bội bị hư hại một nửa, mặc dù thế, màu sắc mượt mà, phát sáng xung quanh, hình dạng nửa mặt trăng trong suốt, ngay chính giữa khắc hình chim Phượng múa, nhìn một cái cũng biết ngọc bội kia có chút lịch sử.
Quan trọng là: Chính anh ta cũng đang tìm khối ngọc bội kia!
Hẳn là còn lại một nửa mới đúng, Lãnh Như Phong hất lá khô trên đất bẩn thỉu, quả nhiên, ở một góc nhỏ, tìm được một nửa ngọc bội kia.
Nhất định là mới vừa rồi lăn xuống thì không cẩn thận làm rơi ngọc bội . . . . . .
"Cái này của . . . . . . Cô bé kia sao? Chẳng lẽ cô chính là. . . . . ."
Lãnh Như Phong chịu đựng vết đao trên đùi, muốn lập tức đuổi theo tìm Lâm Nhược Kỳ để hỏi cho ra lẽ, nhưng anh ta mới vừa đứng lên, liền phát hiện ở nơi xa, một chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, chậm rãi chạy nhanh xuống đường núi, dừng bên cạnh Lâm Nhược Kỳ.
Lãnh Như Phong ngạc nhiên: "Cô. . . . . . Biết Cơ Liệt Thần?"
***
Lâm Nhược Kỳ vừa đi, vừa xem xét vết thương trên người, lẩm bẩm trong miệng các loại "Thật là xui xẻo", "Thật xúi quẩy". Bị người đàn ông thô lỗ kia lôi kéo lăn một vòng trên đất, chỉ một chút thời gian ngắn ngủn, trên người rất nhiều vết trầy xước như vậy, thật đúng là đau . . . . . .
Xa xa, dường như nghe thấy tiếng ma sát từ bánh xe phát ra trên đường nhựa, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc Rolls-Royce sang trọng chậm rãi lái tới gần, đến trước mặt cô, sườn xe hình giọt nước không để lại dấu vết, vững vàng dừng lại.
Cửa sổ xe trượt xuống, một người đàn ông đẹp trai bức người, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, nhìn thấy cô toàn thân bẩn thỉu, tóc tai và quần áo còn dính lá cây thì chân mày nhíu chặt, hai tròng mắt sâu híp lại.
"Tại sao bộ dạng của cô giống quỷ hả. . . . . . Không phải là rơi vào trong hốc núi chứ?"
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook