Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
-
Chương 46
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
******
Tô gia chỉ có hai đứa bé, một là Tô Mặc, một là Tô Hoãn
Sản nghiệp khổng lồ của Tô gia, cũng chỉ có hai người đó có thể thừa kế. Nhưng mà, Tô Hoãn sống thực sự quá mức nhàn nhã thoải mái, thà rằng làm một nhà báo bình thường, cũng không muốn lội vũng nước đục này, sau khi gả cho Cố Minh, càng ngaỳ càng thoải mái. Cho nên, toàn bộ áp lực liền đặt trên vai Tô Mặc.
Nhưng mà, từ nước Mỹ trở về, lại lựa chọn làm giảng viên trường đại học B, dứt khoát từ chối mấy lần dụ dỗ lẫn cưỡng ép của ông cụ Tô gia.
"Cháu không có tư cách"
Vĩnh viễn đều là một câu như thế. Ông cụ Tô vì vậy cực kỳ nhức đầu. Tô Mặc rõ ràng cố chấp không muốn làm người thừa kế của Tô gia.
Đứa cháu trai này như thế nào, ông cụ Tô làm sao lại không biết? Vậy mà, Tô Mặc lại cứ cứng mềm đều không chịu ăn. Một mình ở bên ngoài thuê nhà trọ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua, xem ra giống như đường làm quan rộng mở.
Nếu Tô Mặc dựa vào quyền thế Tô gia làm một việc gì đó, như vậy ông cụ Tô sẽ có đầy đủ lý do ép Tô Mặc trở về, nhưng mà, hai năm, Tô Mặc hoàn toàn dựa vào chính bản thân, từng bước từng bước một bước đi.
Ông cụ Tô gần như đã muốn buông tha rồi
Ai ngờ đâu, Tô Mặc lại về nhà, cầu xin ông giúp đỡ một người con gái, không sai, một người con gái! Ông cụ Tô bị sợ đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống
Sau khi xảy ra chuyện năm mười tám tuổi, Tô Mặc đối với tình yêu đã chán nản, hầu nư không có một cô gái nào có thể lọt vào mắt anh. Mặc dù không ít bạn gái, nhưng để thật lòng thì, lại giống như đầm rồng hang hổ. Cho nên đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn là người cô đơn. Nhưng mà, lần nà lại vì một vô gái, cam tâm trở lại
Cơ hội như này, không được uổng phí, ông cụ Tô nhân cơ hội đưa ra điều kiện tiếp quản công ty, Tô Mặc không muốn đồng ý, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đồng ý.
Còn sự tồn tại của Lâm Thư, ở trong mắt người của Tô gia, tự nhiên trở nên không tầm thường.
Đó là vì sao, hôm nay mẹ Tô lại xuất hiện ở đây.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô, đều đang chờ đợi, Tô Mặc có thể buông bỏ hết những vướng mắc trong lòng.
*******
Lúc mẹ Tô nói xong, vẻ mặt ảm đạm, rõ ràng là đối với hành động của Tô Mặc trong những năm tráng gần đây, cực kỳ khổ sở.
Lâm Thư đột nhiên nhớ lại đêm giao thừa - đêm ba mươi, vì sao lúc Tô Mặc nhắc tới nhà lại có tâm trạng phức tạp như vậy, cũng không phải là chán ghét, mà là mong muốn.
Rõ ràng là muốn ở bên cạnh người thân, nhưng mà, trước sau đều cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xa lạ, cho nên, mới vùng vẫy không thôi như vậy?
Buồn cười tự xem nhẹ mình, rôi lại khiến cho người ta cảm thấy thật thảm thương
Lâm Thư cố gắng tiêu hóa những tin tức này, chỉ cảm thấy cuộc sống quá muôn màu muôn vẻ. Vốn dĩ cô chỉ muốn làm một người khiêm tốn, bình bình phàm phàm trải qua nhũng ngày tháng yên ổn, nhưng mà.... vì sao, từ sau khi quen biết Tô Mặc, tất cả mọi chuyện đều phát triển ngược lại chứ?
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Tô, Lâm Thư nhất thời nghẹn lời, muốn từ chối lại phát hiện căn bản không từ chối được.
Chỉ cần dính dáng đến Tô Mặc, Lâm Thư sẽ hốt hoảng, mà một khi hốt hoảng, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được
Lâm Thư nắm chặt tờ giấy mẹ Tô đưa cho cô, đứng ở trước cửa chính chỗ Tô Mặc, do dự không đi lên. Thật sự là khờ ghê gớm, tại sao lại nhất thời xúc động đồng ý vậy chứ?
Tô gia chỉ có hai đứa bé, một là Tô Mặc, một là Tô Hoãn
Sản nghiệp khổng lồ của Tô gia, cũng chỉ có hai người đó có thể thừa kế. Nhưng mà, Tô Hoãn sống thực sự quá mức nhàn nhã thoải mái, thà rằng làm một nhà báo bình thường, cũng không muốn lội vũng nước đục này, sau khi gả cho Cố Minh, càng ngaỳ càng thoải mái. Cho nên, toàn bộ áp lực liền đặt trên vai Tô Mặc.
Nhưng mà, từ nước Mỹ trở về, lại lựa chọn làm giảng viên trường đại học B, dứt khoát từ chối mấy lần dụ dỗ lẫn cưỡng ép của ông cụ Tô gia.
"Cháu không có tư cách"
Vĩnh viễn đều là một câu như thế. Ông cụ Tô vì vậy cực kỳ nhức đầu. Tô Mặc rõ ràng cố chấp không muốn làm người thừa kế của Tô gia.
Đứa cháu trai này như thế nào, ông cụ Tô làm sao lại không biết? Vậy mà, Tô Mặc lại cứ cứng mềm đều không chịu ăn. Một mình ở bên ngoài thuê nhà trọ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua, xem ra giống như đường làm quan rộng mở.
Nếu Tô Mặc dựa vào quyền thế Tô gia làm một việc gì đó, như vậy ông cụ Tô sẽ có đầy đủ lý do ép Tô Mặc trở về, nhưng mà, hai năm, Tô Mặc hoàn toàn dựa vào chính bản thân, từng bước từng bước một bước đi.
Ông cụ Tô gần như đã muốn buông tha rồi
Ai ngờ đâu, Tô Mặc lại về nhà, cầu xin ông giúp đỡ một người con gái, không sai, một người con gái! Ông cụ Tô bị sợ đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống
Sau khi xảy ra chuyện năm mười tám tuổi, Tô Mặc đối với tình yêu đã chán nản, hầu nư không có một cô gái nào có thể lọt vào mắt anh. Mặc dù không ít bạn gái, nhưng để thật lòng thì, lại giống như đầm rồng hang hổ. Cho nên đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn là người cô đơn. Nhưng mà, lần nà lại vì một vô gái, cam tâm trở lại
Cơ hội như này, không được uổng phí, ông cụ Tô nhân cơ hội đưa ra điều kiện tiếp quản công ty, Tô Mặc không muốn đồng ý, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đồng ý.
Còn sự tồn tại của Lâm Thư, ở trong mắt người của Tô gia, tự nhiên trở nên không tầm thường.
Đó là vì sao, hôm nay mẹ Tô lại xuất hiện ở đây.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô, đều đang chờ đợi, Tô Mặc có thể buông bỏ hết những vướng mắc trong lòng.
*******
Lúc mẹ Tô nói xong, vẻ mặt ảm đạm, rõ ràng là đối với hành động của Tô Mặc trong những năm tráng gần đây, cực kỳ khổ sở.
Lâm Thư đột nhiên nhớ lại đêm giao thừa - đêm ba mươi, vì sao lúc Tô Mặc nhắc tới nhà lại có tâm trạng phức tạp như vậy, cũng không phải là chán ghét, mà là mong muốn.
Rõ ràng là muốn ở bên cạnh người thân, nhưng mà, trước sau đều cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xa lạ, cho nên, mới vùng vẫy không thôi như vậy?
Buồn cười tự xem nhẹ mình, rôi lại khiến cho người ta cảm thấy thật thảm thương
Lâm Thư cố gắng tiêu hóa những tin tức này, chỉ cảm thấy cuộc sống quá muôn màu muôn vẻ. Vốn dĩ cô chỉ muốn làm một người khiêm tốn, bình bình phàm phàm trải qua nhũng ngày tháng yên ổn, nhưng mà.... vì sao, từ sau khi quen biết Tô Mặc, tất cả mọi chuyện đều phát triển ngược lại chứ?
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Tô, Lâm Thư nhất thời nghẹn lời, muốn từ chối lại phát hiện căn bản không từ chối được.
Chỉ cần dính dáng đến Tô Mặc, Lâm Thư sẽ hốt hoảng, mà một khi hốt hoảng, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được
Lâm Thư nắm chặt tờ giấy mẹ Tô đưa cho cô, đứng ở trước cửa chính chỗ Tô Mặc, do dự không đi lên. Thật sự là khờ ghê gớm, tại sao lại nhất thời xúc động đồng ý vậy chứ?
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook