Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 10 - Kẻ không mời (2)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Kẻ không mời (2)
“Con tiện nhân này, định xử lý tử tế, mà lại dám trở mặt?”
Vương Đại Long vừa mới ngồi dậy đã rút đao, gầm lên.
“Tiện nhân?”
Khóe mắt nữ nhân bỗng sắc như dao, vút lên trên.
Rồi...
Phụp!
Tiếng “phụp” như tiếng thịt nát vang lên từ ngực Vương Đại Long, hắn bay ngược hơn một trượng, đập mạnh vào thân cây tùng phía sau.
Không ai kịp thấy nàng ra tay. Thân hình nàng vừa như trượt xuống mặt đất, đã vọt lên như quỷ mị trước mặt Vương Đại Long, tung cú đánh chí mạng.
“Con đàn bà khốn kiếp!”
Lư Tiểu Long quát lớn, vung kiếm xông lên.
Phạt!
Không phải chiêu thức cao siêu gì, chỉ là động tác luyện đến trăm lần nghìn lượt, sắc bén vô cùng.
Thế nhưng trong mắt nữ nhân, động tác đó chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi múa đũa tre.
Chách!
Nữ nhân kẹp nhẹ mũi kiếm bằng ngón cái và ngón trỏ, như đang bắt bướm.
“Lưỡi kiếm được mài sắc đấy.”
Nàng xoay kiếm trong tay, ngắm nghía như xem món đồ chơi.
“Ức!”
Lư Tiểu Long vận hết sức giật kiếm, nhưng thanh kiếm như bị kẹt trong đá, không nhúc nhích.
“Tiện nhân! Chết đi!”
Vương Đại Long gầm lên, vung đao chém tới.
Thân đao dày nặng bổ xuống như muốn chẻ đôi người nàng.
Nhưng một lần nữa, nữ nhân vẫn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy mũi đao.
“Lưỡi dao này còn chưa mài bén đâu. Lười vậy thì chắc cũng không rửa mặt hàng ngày.”
Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Thật kìa. Dấu nước dãi chảy từ hôm qua còn y nguyên kìa.”
Nữ nhân bật cười.
“Khực... khặc...!”
Hai tên gồng sức đến mức gân trán nổi cộm, nhưng kiếm và đao vẫn không nhúc nhích.
Teng!
Cuối cùng, thanh hiệp phong kiếm mỏng và nhỏ của Lư Tiểu Long gãy đôi.
“Tiếc thật.”
Nàng buông đao của Vương Đại Long, rồi búng nhẹ ngón tay như giọt nước bắn ra.
Choang!
Đao rít lên một tiếng thảm thiết, rồi cũng gãy đôi rơi xuống như thanh kiếm kia.
“Làm nghề sơn tặc mà vũ khí yếu xìu vậy, sao mà làm ăn được? Gần đây trại cướp khó khăn à?”
Nữ nhân nhoẻn miệng cười, tiến lại gần.
“Ư...”
Lúc này hai tên mới kinh hoàng lùi lại.
Chỉ bằng hai ngón tay, có thể búng gãy đao kiếm!
Nghe đồn chỉ có hàng cao thủ lão luyện của cửu phái mới làm được điều đó. Một người như vậy đủ sức biến cả sơn trại thành đống đổ nát trong một khắc.
Vậy mà nữ nhân này trông chỉ khoảng hai mươi tuổi?!
Không thể tin nổi! Nhưng không còn quan trọng nữa.
Nếu nàng búng tay ấy vào trán bọn họ?
Hộp sọ nát bét, não văng tung tóe mất!
“Xin tha mạng! Tiểu nhân không biết cao nhân đại giá quang lâm, xin được thứ lỗi!”
Lư Tiểu Long quỳ rạp xuống.
“Cầu xin người thương tình!”
Vương Đại Long cũng quỳ, lạy không ngớt.
“Cái gì vậy? Đàn ông con trai thời nay sao yếu đuối thế? Dù chết cũng phải đánh đến cùng mới là nam nhi chứ?”
Nữ nhân nhíu mày nhìn họ. Hai tên kia úp mặt xuống đất. Nếu thực lực cách biệt chỉ chút ít, còn có thể cứng đầu đến cùng. Nhưng đây là chênh lệch giữa trời và đất, cứng đầu chỉ có chết.
“Chỉ cần tha mạng, ơn này nguyện suốt đời không quên. Xin tha cho chúng tôi!”
Lư Tiểu Long khóc lóc thảm thiết.
“Hồi nãy ngươi nói thế gian không có gì là miễn phí đúng không? Vậy nếu ta tha mạng cho các ngươi, các ngươi định trả ơn thế nào đây?”
Nữ nhân khoanh tay, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
“Chỉ cần tha mạng, chuyện gì cũng nghe theo!”
Cả hai lại cúi đầu lạy.
“Nếu bảo làm nô lệ cả đời cũng chịu chứ?”
Nàng hỏi hờ hững.
“Cái đó thì...”
“Sao? Không chịu à? Vậy ta giết ngay bây giờ nhé?”
Chân mày nàng lại nhíu xuống.
“Không, không! Nếu cần làm nô lệ, tiểu nhân sẵn lòng!”
Lư Tiểu Long lập tức đáp.
“Còn ngươi? Hay là chết luôn cho rồi?”
Nàng quay sang Vương Đại Long.
“Không, không! Tôi cũng đồng ý!”
Vương Đại Long gật đầu lia lịa.
“Tốt lắm. Vậy đi thôi!”
Nữ nhân cười hài lòng.
“Đi đâu...?”
“Còn hỏi? Dẫn ta đến gặp trại chủ xin phép để ta dắt nô lệ đi. Mau dẫn đường!”
Nàng nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Nghe xong, sắc mặt hai tên kia biến đổi không ngừng. Ban đầu là “tiêu đời rồi!”, sau lại như thấy tia hi vọng.
Dù ả này là cao thủ, nhưng trong trại còn có trại chủ, năm tiểu trại chủ, và hai mươi tổ trưởng. Nếu dụ được ả về trại, có lẽ còn có đường sống. Ả lại chủ động muốn vào trại, chẳng phải đúng lúc trời cho sao?
“Rõ rồi! Xin mời theo!”
Vương Đại Long lập tức dẫn đường.
Lư Tiểu Long cũng nhếch mép cười thầm, theo sau.
***
Cái gì cơ?!”
Trại chủ Phục Long Trại Trì Sâm Đạo nghẹn lời, không thể nói ra tiếng.
Nghe tin có kẻ đột nhập, hỏi ra thì hóa ra một nữ nhân không rõ từ đâu tới đã phá tan ngoại trại, đang tiến vào nội trại!
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Báo cáo cho rõ ràng vào!”
Trì Sâm Đạo giận dữ ném thẳng chén trà vào thuộc hạ đang ấp úng.
Choang!
Chén trà vỡ tan khi đập vào tường.
Nhưng cái tên vô dụng ấy né tránh chén trà thì tài tình vô cùng.
“Lúc đầu cứ tưởng là quà biếu do hai tên lính gác ngoài đem về, hóa ra là cao thủ tuyệt đỉnh. Mười tổ trưởng trong trại đều bị đánh bại, ai chạm vào cũng lăn ra bất tỉnh.”
“Rồi sao?”
“Năm tiểu trại chủ cũng đã ra mặt...”
“Rồi sao?”
“Đều... đều bất tỉnh hết rồi.”
Lông mày của Trì Sâm Đạo lập tức nhíu chặt lại.
Chuyện này thật khó tin.
Dù có giao chiến toàn diện với sơn trại khác cũng chưa chắc thê thảm đến vậy, vậy mà chỉ vì một ả đàn bà, mười tên tổ trưởng và cả năm tiểu trại chủ đều bị đánh gục.
"Chết hết đi cho ta! Chết hết đi!"
Bốp!
Trì Sâm Đạo vung tay tát gã thuộc hạ đang báo cáo rồi quát mắng một trận, rồi rút thanh Hám Sơn Đao – binh khí độc môn của mình – bước ra ngoài.
Ánh mắt hắn quét quanh, lập tức trừng lớn như mắt chuông.
Lúc nghe báo cáo, hắn không tài nào tin nổi, nhưng bây giờ, không tin cũng không được.
Đúng như lời thuộc hạ, năm tên tiểu trại chủ cùng hơn năm mươi người đang nằm sõng soài trên mặt đất, không phải bị đánh gục bình thường, mà là đều bất tỉnh như đang ngủ say.
“Thúc đây là trại chủ à?”
“Thúc?”
Trì Sâm Đạo nhăn nhó mặt mày như không tin vào tai mình.
“Ngươi là thứ gì vậy hả?”
“Thứ gì? Hơ hơ hơ hơ!”
Nghe từ “thứ gì”, nữ nhân ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Không ngờ ở chỗ này cũng nghe được câu đó. Ha ha ha!”
Người đang khuấy đảo cả ngọn núi này Ngô Liễu Lan, lại phá lên cười một lần nữa.
“Ta hỏi, ngươi là ai!”
Trì Sâm Đạo không dám tùy tiện tiến lại, chỉ dám quát to.
Ngay cả khi năm tên tiểu trại chủ cùng liên thủ, hắn cũng không dám chắc phần thắng. Dù thắng thì cũng phải liều mạng đánh trong nửa canh giờ mới được. Thế mà từ lúc nghe động tĩnh đến giờ, chưa tới một khắc trôi qua. Còn nữ nhân kia thì trên trán chẳng vương lấy một giọt mồ hôi.
Nhìn sơ qua thì nàng ta chỉ mới độ hai mươi tuổi, nhưng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh khó gặp cả đời.
“Ta chỉ là lữ khách đi ngang qua, hai người kia bảo thích ta nên xin theo làm tỳ tùng. Ta đến xin trại chủ chấp thuận đấy.”
Ngô Liễu Lan cười tươi đáp lời.
Dù dung mạo không có gì đặc biệt, nhưng nụ cười nơi khóe mắt nàng đủ làm trái tim nam nhân tan chảy. Nhưng với Trì Sâm Đạo, nụ cười đó chẳng chút dễ chịu, chỉ như ma nữ khoác da người.
Hắn biết đối phương không phải hạng dễ đối phó, nhưng là trại chủ của Phục Long Trại nổi tiếng hung ác, hắn không thể tỏ ra khiếp sợ trước một cô gái mới lớn. Làm vậy chẳng khác gì tự vứt đi chức trại chủ.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook