Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 2 - Trở về (2)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trở về (2)
“Thật đáng khích lệ!”
Giữa trung tâm Quần Hùng Thành, tại tầng cao nhất – tầng thứ chín – của Thiên Long Điện, trong một gian mật thất, một hán tử trung niên với thân hình như thiết tháp lẩm bẩm.
Hắn chính là Thành chủ Quần Hùng Thành – Ngô Cường Thiên, kẻ được coi như chí tôn của chính phái võ lâm đương thời.
Ngay cả khi bất động, khí thế tỏa ra từ hắn cũng mang theo uy nghiêm như Thái Sơn áp đỉnh. Người ta có cảm giác chỉ cần hắn dậm một cước, toàn bộ Thiên Long Điện chín tầng này sẽ sụp đổ tan tành.
Thế mà giờ phút này, hắn lại chăm chú nhìn quyển trướng trước mặt, không rời mắt.
“Thật sự đáng khích lệ.”
Ngô Cường Thiên lặp lại lời nói.
Tuy thanh âm hắn không mang theo cảm xúc, nhưng nét biểu lộ nơi gương mặt đã thể hiện rõ sự phấn khởi trong lòng.
Với người như hắn – kẻ dù cho trời long đất lở cũng có thể thong dong chắp tay sau lưng mà bước đi không chút biến sắc – thì việc để lộ ra biểu cảm như vậy, tức là cảm xúc đã dâng trào đến cực điểm.
Trong quyển sổ là vô vàn cơ mật, mà chỉ cần có một phần thôi, cũng đủ để người trong võ lâm bỏ ra hàng triệu lượng hoàng kim để tranh đoạt.
Với những điều ghi chép trong đó, toàn bộ nội tình Huyết Cung, có thể thấy rõ như trong lòng bàn tay. Ngay cả các tổ chức bí mật mà chúng âm thầm xây dựng, cũng đều được liệt kê tỉ mỉ.
Nếu đem sơ đồ phân bố các tổ chức đó chấm lên bản đồ của toàn thể Trung Nguyên - Trung Nguyên toàn đồ , thì dẫu Huyết Cung đang mưu tính điều gì, cũng có thể tiên đoán được.
Huống hồ là...
...những nội ứng đã trà trộn vào trong các môn phái chính đạo!
Quả thật là tin tức khiến tâm mạch chấn động.
“Hừm!”
Sau một hồi lâu không rời mắt khỏi quyển sổ, Ngô Cường Thiên bỗng gập nó lại, nhìn sang phó các chủ Bí Ảnh.
So với ánh mắt cuồn cuộn như sóng cả của Bí Ảnh, mục quang của Ngô Cường Thiên vẫn sâu thẳm như đáy biển.
Chính cái bình tĩnh trầm ổn đó khiến Bí Ảnh phải cảm thấy lạnh sống lưng.
Tâm tư như biển lặng, bất kể biến cố nào cũng chẳng lay chuyển được – đó chính là cội nguồn sức mạnh của hắn, đồng thời cũng là thứ khiến kẻ khác phải sợ hãi.
“Là ai đã thu hồi vật đó?”
Giọng hắn bình thản vang lên.
“Là tổ trưởng Huyết Lang Tổ, Ngân Kiếm Hào.”
“Huyết Lang Tổ?”
Hai hàng chân mày của Ngô Cường Thiên hơi chau lại.
“Huyết Lang Tổ… nghe như đã từng nghe nói qua.”
Hắn khẽ gật đầu.
Thực ra không chỉ từng nghe, mà hắn còn từng tận mắt trông thấy.
Những kẻ tóc tai bù xù, y phục tả tơi, đi lại tự do trong Quần Hùng Thành mà không ai dám ngăn cản – khiến hắn lấy làm lạ mà hỏi.
Khi đó hắn mới được Bí Ảnh kể về Huyết Lang Tổ – một nhóm những con sói điên nguy hiểm bị tập hợp lại bởi chính tay Bí Ảnh.
Khi đó hắn chỉ cười nhạt, cảm thấy phó các chủ quả là biết cách dùng người, rồi cũng chẳng để tâm thêm. Nào ngờ hôm nay, chính đám người đó lại lập được kỳ công.
“Huyết Lang Tổ à...”
Ngô Cường Thiên lẩm bẩm, rồi chuyển ánh nhìn sang Bí Ảnh.
“Giờ thì ngươi định làm gì?”
Vừa nói, hắn vừa lật lật cuốn sổ trong tay, rồi đưa lại cho Bí Ảnh – ngụ ý rằng: nay đã có bảo vật này trong tay, hẳn ngươi đã có kế hoạch rồi chứ?
“Trước tiên, thuộc hạ định lợi dụng chính những nội ứng trong thành mà chúng ta đã nắm được.”
Bí Ảnh đáp lạnh lùng.
Bởi trong cuốn sổ có đầy đủ danh sách nội ứng mà Huyết Cung đã cài vào Quần Hùng Thành. Hắn muốn dùng chính những con cờ đó để bày mưu phản đòn.
“Nhưng liệu chúng còn chưa rút lui sao?”
Ngô Cường Thiên mỉm cười nhẹ.
“Chúng không thể nào đoán được chúng ta đã có được gì.”
“Nhưng nếu ả kia bị bắt và khai ra thì sao?”
Thanh âm của Ngô Cường Thiên hơi trầm xuống.
“Trước khi đến nước đó, ả sẽ tự tuyệt.”
Bí Ảnh quả quyết.
“Vậy sao?”
Ngô Cường Thiên khẽ gật đầu.
“Có điều...”
Bí Ảnh chậm rãi mở lời.
“Nói đi.”
“Trong Cửu Đại Môn Phái và chính phái cũng có không ít nội ứng. Có nên… chia sẻ thông tin cho họ chăng?”
Hắn hỏi, thầm tính toán những lợi ích chính trị nếu làm vậy.
“Chuyện này nên giữ bí mật tuyệt đối. Trước mắt, tạm thời đừng cho ai hay biết thì hơn.”
Ngô Cường Thiên thản nhiên đáp.
Sắc diện không để lộ tâm cơ, khiến người khác không thể đoán nổi là do hắn thực sự muốn giữ bí mật, hay còn toan tính gì khác.
“Vâng.”
Bí Ảnh cúi đầu.
“Ta muốn xem thử.”
Sau một lúc trầm mặc, Ngô Cường Thiên đột nhiên thốt lên.
Bí Ảnh đưa lại cuốn sổ.
“Không phải.”
Ngô Cường Thiên lắc đầu.
“Vậy là...?”
“Ta muốn gặp tổ trưởng Huyết Lang Tổ.”
“Cái gì ạ?”
Bí Ảnh trừng mắt kinh ngạc.
Dẫu Ngân Kiếm Hào lần này lập đại công, nhưng để Thành chủ Quần Hùng Thành đích thân triệu kiến thì quả thực không tưởng.
“Không thể được. Hắn không đủ tư cách để diện kiến ngài.”
Bí Ảnh vội vàng ngăn lại.
“Nhưng ta rất muốn gặp.”
Ngô Cường Thiên cười nhạt.
“Vậy... thuộc hạ sẽ cho người triệu hắn đến.”
“Phiền phức. Nhân tiện đang nghĩ đến, chi bằng ta tự đi gặp hắn.”
Nói đoạn, hắn thong thả quay mình, cất bước rời đi.
“Thành chủ!”
Bí Ảnh vội vàng bước theo, sắc mặt bối rối.
***
“Ngươi là đội trưởng Huyết Lang Tổ?”
Ngô Cường Thiên đứng trước mặt một thanh niên đang quỳ một gối, khuỷu tay phải tựa trên đầu gối trái, cúi đầu cung kính – chính là Ngân Kiếm Hào.
“Vâng, là tiểu nhân.”
Thanh âm hắn bình thản, không chút run rẩy.
Ngay cả các vị các chủ thân cận, mỗi lần đứng trước Ngô Cường Thiên đều vô thức run sợ. Không phải chỉ vì thân phận chí tôn của hắn, mà còn bởi luồng khí thế mãnh liệt như muốn nghiền nát đầu gối kẻ khác.
Ấy vậy mà một đội trưởng nho nhỏ lại bình tĩnh dị thường.
Ngô Cường Thiên mỉm cười nhạt.
“Ngươi có biết biệt danh của ta không?”
“Là Thiên Long Thần Kiếm.”
Ngân Kiếm Hào vẫn điềm đạm đáp.
“Không phải cái đó.”
“Cửu Châu Đệ Nhất Kiếm...”
“Còn một cái nữa, đúng không?”
“……”
“Nói đi.”
“Còn nghe nói... ngài còn được gọi là Cuồng Cẩu Dạ Xoa.”
Ngân Kiếm Hào vừa dứt lời, ánh mắt Bí Ảnh bên cạnh lập tức trừng lớn.
Dám nói thẳng ra biệt danh ác danh đó? Quả là không biết sống chết!
“Chuẩn rồi. Nhưng ta nghĩ biệt danh đó không hợp.”
Ngân Kiếm Hào ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Nhãn thần hắn vẫn kiên định không lay.
“Xem ra... danh hiệu đó ta nên bỏ đi thôi.”
Ngô Cường Thiên chép miệng.
“Nghe nói ngươi mất toàn bộ tổ viên?”
“Thật thất lễ...”
Giọng Ngân Kiếm Hào khẽ run.
“Không phải lỗi của ngươi. Ngay cả Hắc Phong Tổ cũng toàn quân phơi xác.”
Ngô Cường Thiên nói, thanh âm trầm đục.
Ngân Kiếm Hào cúi đầu thêm một lần nữa.
“Xem nào... có chỗ nào đang trống vị trí đội chủ chăng?”
Ngô Cường Thiên quay sang hỏi Bí Ảnh.
Bí Ảnh thoáng do dự. Vị trí đội chủ trong đột kích đội thường là những người tuổi từ ba mươi lăm trở lên. Mà Ngân Kiếm Hào chưa quá hai mươi lăm, thật là phá lệ quá mức rồi.
“Có... chỗ của đội chủ Hắc Báo Đội thuộc Thiết Huyết Các đang trống.”
“Hắc Báo Đội? Là nơi đội chủ bị phế chức vì tham ô công quỹ? Vậy càng tốt. Đã đến lúc cần một người chỉnh đốn lại chỗ đó.”
“Nhưng…”
Dẫu Hắc Báo Đội đã mang tiếng xấu, nhưng nếu để một kẻ trẻ tuổi lên làm đội chủ, sợ rằng sẽ khiến toàn đội phản ứng dữ dội.
“Hắn không thích hợp để lộ mặt ra ngoài.”
Bí Ảnh vẫn ngần ngại.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bí mật, đáng lý nên để hắn ẩn mình một thời gian, chứ không nên công khai ban thưởng.
“Trong hư có thực, trong thực có hư – như vậy mới hợp đạo.”
Ngô Cường Thiên bật cười, xoay người rời khỏi gian phòng.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook