Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 2 - Trở về (4)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trở về (4)
“Phòng của đội chủ nằm sâu trong cùng.”
Một đội viên với nét mặt bối rối cuối cùng cũng chỉ dẫn nơi ở của đội chủ.
Rồi như vừa bị đánh một cú, hắn nuốt nước bọt đầy khó chịu.
“Từ giờ trở đi chỗ đó là các ngươi dùng. Dọn hết hành lý rồi mang đi!”
Ngân Kiếm Hào lại nói.
Những đội viên vốn nghĩ hắn sẽ vào phòng đó sau khi được chỉ dẫn, bây giờ lộ rõ vẻ hoang mang.
Hắn không nói đùa hay bắt bẻ.
Hắn thật sự định chiếm lấy căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất đó.
Việc đó tuyệt đối không thể để xảy ra. Cho nên không ai dám cử động.
“Ngươi, ngươi, và ngươi! Trong một khắc phải dọn hành lý ra khỏi phòng. Chậm một tức, ta sẽ bẻ gãy chân các ngươi. Bắt đầu!”
Ngân Kiếm Hào gầm lên ra lệnh rồi biến mất về phía hậu viện.
“Một con sói điên vừa lăn vào đã châm lửa đốt cả nơi này rồi. Ha!”
Phó đội chủ Hồng Xương Vũ thở dài đầy tức giận.
Ánh mắt hắn chứa đầy sát khí.
Ngay từ đầu phải dập tắt khí thế của tiểu tử xấc láo đó để hắn không thể làm tròn vai đội chủ. Nếu vậy, tình hình hỗn loạn này mới có thể quay về đúng vị trí.
Phó đội chủ đã lên tiếng, các đội viên cũng về phe.
Dù mặt trời chiếu sáng cả thiên hạ, dưới mái hiên vẫn có bóng tối.
Mặt trời không thể nhìn thấy những gì xảy ra trong bóng tối đó.
“Không ai được nhúc nhích. Nếu không, ta sẽ bẻ gãy chân các ngươi.”
Hồng Xương Vũ hét lớn vào đám đội viên đang không biết phải làm sao.
“Chính thành chủ đã trao chức đội chủ cho người đó.”
Một lúc sau, Toàn Hỗ Lâm đi cùng phó đội chủ quay lại xác nhận rồi lên tiếng.
Dù sao người được thành chủ bổ nhiệm vẫn là đội chủ.
Ai dám coi thường thì lo sợ hậu họa sẽ đến.
Bốp!
“Ưưư!”
Tiếng thịt va chạm và tiếng rên vang lên cùng lúc.
Hồng Xương Vũ đá thẳng vào ống quyển của Toàn Hỗ Lâm không thương tiếc.
“Nơi đây, kẻ thâm niên nhất là ta.”
Hồng Xương Vũ gầm lên với giọng đầy sát khí khiến không ai dám lên tiếng nữa.
Ngân Kiếm Hào trở lại đúng một khắc sau. Rồi bước vào căn phòng mà hắn nói sẽ dùng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Chốc lát sau, Ngân Kiếm Hào cầm kiếm bước ra khỏi phòng.
Nét mặt các đội viên đầy căng thẳng.
“Như đã nói, ta sẽ bẻ gãy chân các ngươi.”
Ngân Kiếm Hào tiến về phía những đội viên mà trước đó hắn đã chỉ đích danh.
Từ thân thể hắn toát ra hàn khí dày đặc.
Ba đại hán vô thức lùi lại nửa bước.
Giờ phút đối mặt, mới nhận ra tuyệt đối không thể xem thường con người này.
Không, không chỉ thế — hắn mang lại cảm giác nguy hiểm rợn tóc gáy.
“Không phải hơi quá đáng sao…?”
Một kẻ định bước ra thay ba người kia thì Hồng Xương Vũ đã tiến lên trước.
Ngân Kiếm Hào quay sang nhìn Hồng Xương Vũ.
Loé lên!
Ánh mắt hai người như bắn ra tia lửa.
“Báo danh đi.”
Ngân Kiếm Hào hạ giọng, tựa hồ tiếng rống của mãnh thú.
Hồng Xương Vũ, ngực lạnh toát, phải dồn nội lực vào đan điền mới đáp nổi.
“Quần Hùng Thành, Thiết Huyết Các, Hắc Báo Đội, phó đội chủ Hồng Xương Vũ… là ta.”
Giọng hắn cứng như sắt, từng từ ngắt quãng.
Phì.
Ngân Kiếm Hào bật cười khẩy, đầy khinh miệt.
“Vậy thì ngươi hẳn biết rõ kết cục khi chống lệnh thượng cấp. Này, ngươi!”
Hắn chỉ vào một trong ba người phía sau.
“Hãy đọc khoản thứ hai của điều ba trong đội quy!”
Ánh mắt y như muốn thiêu đốt người kia.
Gã đội viên lùi một bước theo bản năng, nhưng rồi vội vàng bước lên, mở miệng:
“Điều ba, khoản hai: kẻ chống lệnh thượng cấp, phạt mười roi, ba tháng không lương. Trong khi thi hành nhiệm vụ, xử lý tại chỗ.”
Hắn đọc như học thuộc lòng.
“Đó, rõ chưa?”
Ngân Kiếm Hào lại nhìn về phía Hồng Xương Vũ.
“Một kẻ đào ngũ mà cũng dám bàn chuyện chống lệnh?”
Hồng Xương Vũ lộ vẻ liều lĩnh, quyết không lùi bước.
Ánh mắt Ngân Kiếm Hào càng lạnh hơn.
Tựa hồ như từ đôi mắt y có thể phóng ra đao băng.
Hồng Xương Vũ bị hàn ý thấm tận xương, đành phải vận nội công áp chế.
“Phải, vì vậy mới bị lôi về Bí Các, khổ sở một phen. Dù sao lời ngươi nói cũng có lý, ta chấp nhận.”
Ngân Kiếm Hào khẽ gật đầu, rồi rút kiếm khỏi vỏ.
Đám đội viên kinh hãi, trợn tròn mắt.
Khi không phải huấn luyện, hoặc tỷ võ theo lệnh đội phó, nếu các đội viên tự ý giao chiến bằng binh khí thật thì là điều cấm tuyệt đối.
Một khi vi phạm, cả hai sẽ bị giam biệt lập ba tháng, sau đó vĩnh viễn bị giáng xuống làm thường đội viên.
Chẳng khác gì bị tuyên án tử hình trong hàng ngũ quân lực Quần Hùng Thành.
Ánh mắt Hồng Xương Vũ bỗng trở nên hỗn loạn.
Đối phương là người của Huyết Lang Tổ — đám sói điên không có gì để mất, sống như thể ngày nào cũng là ngày cuối cùng.
Cho dù nay được phong làm đội chủ, chúng vẫn chẳng nghĩ khác gì.
Nhưng hắn thì không thể như vậy.
Trải qua bao gian khổ mới leo lên đến vị trí phó đội chủ.
Từng mong có ngày được thay thế vị trí đội chủ Hắc Báo Đội này. Giấc mộng đó nay đã tan thành mây khói.
Tuy vậy, cơ hội vẫn còn. Nếu nhẫn nhịn, đợi thời cơ, thì dù không ở đây, hắn cũng có thể thành đội chủ nơi khác.
Nhưng tên kia lại không chút do dự mà rút kiếm.
Nếu lúc này giao đấu thật, thì coi như đời hắn chấm dứt.
“Ngươi thật ti tiện!”
Hồng Xương Vũ nghiến răng nhả ra một câu, tưởng đã nắm được điểm yếu đối phương.
Nếu kẻ kia dám cực đoan đến vậy, hắn buộc phải thuận theo, nhưng lòng thì vạn phần không phục.
Phì.
Ngân Kiếm Hào lại phì cười, chậm rãi bước về phía cây sơn trà bên cạnh.
Phặt!
Chẳng nói chẳng rằng, hắn vung kiếm chém xuống.
Hai cành sơn trà to bằng cánh tay trẻ con lập tức bay lên không trung.
Ngân Kiếm Hào lại vung kiếm lần nữa.
Phặt!
Những nhánh nhỏ trên hai cành sơn trà lập tức bị chặt sạch, biến thành hai cây gậy nhẵn bóng rơi xuống đất.
Mắt đám đội viên trợn to như mắt cá.
Chỉ hai kiếm, mà đã xử lý cành cây có nhiều nhánh thành hai cây gậy tròn trịa.
Tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt khô khốc vang lên từ ai đó.
Không rõ dụng ý, nhưng hiển nhiên là một màn thị uy bằng võ lực rợn người.
Tưởng đâu chỉ là sói điên, chẳng ngờ lại là cao thủ nhất lưu!
“Ta ghét những con chó chỉ biết sủa. Đã sủa đủ rồi chứ?”
Ngân Kiếm Hào cười, tra kiếm vào vỏ.
Hàm răng trắng đều hé lộ nụ cười khiến lòng người rung động.
Đám nữ đội viên bất giác thở ra.
Nếu gặp nụ cười đó nơi bàn rượu, hẳn sẽ nguyện say đến quên cả trời đất.
Nhưng giờ đây là cảnh giao phong rõ ràng. Câu “ghét chó sủa” mang ý nghĩa quá rõ ràng.
“Hừm!”
Hồng Xương Vũ nuốt nghẹn.
Chỉ cần một chiêu vừa rồi thôi, cũng đủ thấy đối phương chẳng dễ đối phó.
Dù dùng gậy, kết cục cũng không khác mấy.
Hắn nhất thời đứng chôn chân tại chỗ.
“Xem ra ngươi thấy không thoải mái nhỉ?”
Chít!
Ngân Kiếm Hào đưa tay tháo bỏ phù hiệu màu vàng gắn trên vai.
Nói cách khác, y muốn “gác chức vị sang một bên, quyết một trận cao thấp”.
Mắt Hồng Xương Vũ trở nên trầm tĩnh.
Đối phương đã quyết đến thế, nếu còn lui bước thì chẳng khác gì chui qua háng người ta.
Cho dù bị đánh đến chết, hắn cũng không thể lùi.
“Được. Ta cũng chẳng muốn đấu khẩu với loại như ngươi.”
Hồng Xương Vũ hất chân, đá bay một trong hai cây gậy sơn trà trên đất lên.
Ngân Kiếm Hào cũng cầm lấy cây còn lại.
Cả hai bước ra giữa võ trường, đối diện nhau.
Tự nhiên, toàn bộ đội viên liền tụ quanh, nín thở nhìn về phía trung tâm.
“Dù kết quả ra sao, cả hai đều không phải chịu trách nhiệm. Nhớ kỹ điều đó.”
Hồng Xương Vũ lên tiếng như lập định.
“Bớt sủa đi. Cẩu đại ca.”
Ngân Kiếm Hào dứt khoát đáp.
Phụt!
Tiếng cười nghẹn của các nữ đội viên vang lên phía sau.
Mắt Hồng Xương Vũ thoắt biến, lạnh như mắt rắn độc. Hắn liền chủ động xông vào trước.
Vút!
Cây gậy sơn trà của Hồng Xương Vũ như mũi tên bay thẳng về hông Ngân Kiếm Hào.
Dù chỉ là vung gậy đơn thuần, song ẩn chứa trong đó là ba chiêu võ công Quần Hùng Thành: Độc Xà Xuất Động, Lang Thủ Tham Vĩ,Hải Để Phát Châm.
Đâm, quay người vung, bật nhảy từ dưới lên, ba chiêu tùy thời chuyển hóa.
Khi gậy chạm gậy, chiêu thức sẽ chuyển sang thích hợp nhất để khống chế kẻ địch.
Chiêu này không dễ phát động, cũng chứng tỏ vị trí đội phó Hắc Báo Đội không phải tự nhiên.
Chách!
Tiếng gậy chạm nhau vang dội.
Gậy của Hồng Xương Vũ nhanh như chớp, biến chiêu Hải Để Phát Châm chọc thẳng cằm Ngân Kiếm Hào.
Chiêu biến đổi mau lẹ khiến nữ đội viên kêu lên kinh hãi.
Nếu trúng đòn, cằm Ngân Kiếm Hào chắc sẽ vỡ nát.
Cây sơn trà vốn nở hoa mùa đông bên bờ biển.
Cốt gỗ cứng như đá.
Trúng đòn bằng cây này chẳng khác bị gậy sắt đánh.
Vút!
Âm gió rít từ đầu gậy thay cho tiếng gãy xương.
Bởi Ngân Kiếm Hào kịp khẽ ngửa đầu né chiêu.
Mắt các đội viên đều lộ vẻ kinh ngạc.
Phản ứng của Ngân Kiếm Hào đơn giản mà hiệu quả vượt bậc.
Điều đó làm Hồng Xương Vũ tức giận vô cùng.
“Hấp!”
Hồng Xương Vũ hét lớn, lại vung gậy.
Lần này không giấu chiêu, chỉ đánh thẳng thật mạnh.
Gậy chứa đầy nội công, định phá hủy mọi thứ chạm phải.
Nhưng một lần nữa, Ngân Kiếm Hào chỉ khẽ tránh, lưu lại vết nứt trên gậy.
Hồng Xương Vũ không buông tha, liền vạch gậy theo đường chéo, mềm mại liên tục.
Như đoán trước sẽ thất bại, hắn liền tung liên hoàn chiêu khác.
Ngân Kiếm Hào vẫn dùng động tác đơn giản, phát nhẹ vào gậy.
Như quạt quét chiếc lông vũ bay trong không trung, chiếc lông bay trước một bước.
“Định chạy mãi sao... ức!”
Hồng Xương Vũ đang to tiếng bỗng đau đớn thét lên.
Bởi đầu gậy Ngân Kiếm Hào đã chạm yết hầu hắn.
“Sủa một lần, ta chọc một lần!”
Ngân Kiếm Hào rút gậy, đánh mạnh vào vai Hồng Xương Vũ.
Không gian từ yết hầu đến vai nhỏ hẹp, song gậy di chuyển đủ lực làm vai đối phương thấm máu.
Pực!
Tiếng da bị rách, máu thấm đỏ vai.
Chỉ một chiêu đã xé da thịt.
“Ưư!”
Hồng Xương Vũ nghiến răng chịu đựng cơn đau.
“Đồ chó chết, ta sẽ giết ngươi!”
Mặt hắn méo mó như yêu quái, lại vung gậy.
Binh, bốp!
Tiếng gậy vụt liên tiếp.
Gậy Ngân Kiếm Hào như gió len qua gậy đối phương, đánh vào hông và đùi.
Lần này không chảy máu, nhưng cơn đau khiến Hồng Xương Vũ nghẹn thở.
Hắn khẽ cong người.
Chát!
Gậy Ngân Kiếm Hào từ dưới bật lên, đánh vào ngực Hồng Xương Vũ.
Tấm lưng đang cong lại của hắn theo phản xạ liền dựng thẳng lên.
Bịch!
Gậy tiếp tục đánh vào lưng hắn.
Tấm lưng vừa dựng dậy lập tức oằn xuống trở lại.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook