Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 8 - Thành công (1)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thành công (1)
"Ngươi muốn gặp ai?"
Gia Mộ Lương hỏi, giọng lạnh như băng, sau khi để cho Ngân Kiếm Hào bước vào bên trong song sắt.
Y vẫn chưa hề buông lơi cảnh giác đối với Ngân Kiếm Hào.
"Chuyện đó ta tự biết, sẽ tự tìm."
Ngân Kiếm Hào đáp cộc lốc.
"Ngoài người mà ngươi muốn gặp, ngươi không được tiếp cận bất kỳ ai khác. Người đó là ai?"
Gia Mộ Lương bước ra chặn đường, giọng gằn cao.
Từ lúc này phải cẩn thận tuyệt đối. Ngân Kiếm Hào điều hoà hơi thở. Nếu để lộ rằng mình đến mà chẳng rõ người muốn gặp ở đâu, chắc chắn sẽ lập tức bị nghi ngờ.
"Là người đang bị giam ở tầng tám dưới lòng đất."
Trong huyễn ảnh, hắn đã đi theo quái nhân xuống tám tầng thang, vậy nên có lẽ chính là tầng tám.
Nghe nhắc đến "tầng tám lòng dưới đất", trong mắt Gia Mộ Lương loé lên ánh sáng lạnh buốt.
"Ngươi chắc chứ?"
Lão lại hỏi.
"Ta không biết hiện tại y còn ở đó không, nhưng từng nghe nói tay chân vẫn bị xích sắt khoá chặt."
Vừa nói xong câu đó, ánh mắt nghi ngờ của Gia Mộ Lương tuy không còn, nhưng cảnh giác thì lại càng thêm sâu.
“Ta được lệnh là phải gặp trong tuyệt mật, ai cản trở thì cứ theo uy quyền của Hoàng Long Tín Bài mà chém đầu. Cho nên ta sẽ đi một mình."
Ngân Kiếm Hào nói dứt khoát như vung kiếm chém xuống.
"Đến đó thì chúng ta sẽ dẫn ngươi đi, lúc gặp mặt sẽ cho ngươi một mình."
Gia Mộ Lương phẩy tay.
Từ trong bóng tối trên trần nhà, một cái bóng đen rơi nhẹ xuống đất.
‘Cao thủ!’
Ngân Kiếm Hào cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.
Không hề có một tiếng động nào, vậy mà kẻ kia lại ẩn thân trên trần nhà, không cách xa bọn họ là bao. Nếu vào nơi này mà không có lệnh bài của Ngô Tử Hiến, chắc chắn sẽ bị chém đầu ngay. Thật ra, với song sắt bằng vạn niên hàn thiết, chưa chắc hắn đã bước vào nổi.
"Ta nhắc lại, thời gian được phép là một khắc. Dù là có Hoàng Long Tín Bài cũng không thể vượt quá."
Gia Mộ Lương nhìn Ngân Kiếm Hào bằng ánh mắt như lạnh băng, dứt khoát nói.
Ngân Kiếm Hào khẽ gật đầu.
Hẳn là vì kẻ bị giam giữ là trọng phạm, nên mới có quy định nghiêm ngặt đến vậy.
"Dẫn hắn đi!"
Gia Mộ Lương ra lệnh. Tên hắc y nhân chỉ cúi đầu, không nói một lời, rồi cất bước. Ngân Kiếm Hào cũng lặng lẽ đi theo.
Keng!
Ổ khoá tầng thứ tám được mở ra.
Lao ngục của Quần Hùng Thành không chỉ có ba lớp song sắt, mà mỗi tầng còn có một ổ khoá riêng biệt. Muốn đến được tầng tám dưới lòng đất, phải mở tất cả tám ổ khoá.
Đây đúng là nơi nếu không chết đi thì tuyệt đối không thể trốn thoát. Tầng tám dưới lòng đất, đến cả một thanh niên khoẻ mạnh nếu bị giam một năm cũng sẽ phát điên hoặc bệnh mà chết.
Càng xuống sâu không khí càng ngột ngạt, tầng cuối cùng thậm chí nồng nặc mùi thối rữa. Ở đó chỉ hít thở chừng một canh giờ cũng có cảm giác như phổi sẽ mục rữa theo.
Có thể là tù nhân nguy hiểm nhất được giam ở đây, hoặc kẻ bị giam lâu nhất mà hóa thành vậy. Đúng như trong huyễn ảnh, lão nhân kia bị giam ở gian thạch thất tận trong cùng.
Ngân Kiếm Hào dừng lại trước song sắt, liếc nhìn tên hắc y nhân. Tên đó lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Ngân Kiếm Hào. Ngân Kiếm Hào phản xạ rút tay lại, nhưng gã kia vẫn tiếp tục đưa tay tới.
Động tác không mang sát ý, vậy nên cuối cùng hắn cũng để mặc cho gã kia hành động. Tên hắc y nhân rút ra một sợi xích sắt có vòng khoá hai đầu từ bên hông. Thứ đó giống như còng tay, dùng để khoá cổ tay.
Một đầu khoá vào tay Ngân Kiếm Hào, đầu còn lại khoá vào song sắt. Là để đề phòng hắn tiếp cận các phạm nhân khác. Quá đỗi cẩn mật, khiến người ta rợn cả da gà.
Làm xong, gã quay người bước ra cửa, rồi két một cái, đóng song sắt lại.
Sau một khắc nữa, gã sẽ quay lại mở cửa. Ngân Kiếm Hào vô thức lắc đầu.
Không chỉ ba lớp song sắt bằng vạn niên hàn thiết, mỗi tầng đều khoá riêng, phạm nhân lại còn bị khoá chân tay bằng xích sắt.
‘Lão nhân kia rốt cuộc là ai mà phải phòng bị đến vậy?’
Câu trả lời sẽ sớm được hé lộ.
Ngân Kiếm Hào hít sâu, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong. Bên trong tối đen như mực, không trông thấy gì. Chỉ có mùi tử khí nồng nặc khiến người ta biết ở đó có người sống.
"Ta đến rồi."
Ngân Kiếm Hào cất tiếng gọi.
Không biết lão còn sống hay đã chết, chẳng nghe thấy trả lời.
"Ngài còn sống không?"
Hắn chờ một lúc rồi hỏi tiếp. Vẫn không có phản ứng gì.
Ngân Kiếm Hào vừa định mở miệng lần nữa thì chợt đứng khựng lại.
Chớp!
Hai luồng quang mang loé lên, như thể cả đầu óc hắn bị tẩy trắng. Cho dù là hoả đạn nổ ngay trước mặt, cũng không đến mức này. Miệng đang mở của hắn cứng đờ, người đứng sững lại như chuột bị rắn cắn.
Hai luồng ánh sáng kia chính là nhãn quang phát ra từ mắt của lão nhân.
[Ngươi đã lấy được đoạn khẩu quyết Cộng Minh Thông Hồn Công trong Ảo Tượng Chân Kinh bằng cách nào?]
Tiếng nói của lão nhân như sấm nổ bên tai, dội thẳng vào màng nhĩ.
Rõ ràng là truyền âm.
"Ảo Tượng Chân Kinh? Cộng Minh Thông Hồn Công?"
Lúc này Ngân Kiếm Hào mới nhận ra, tâm pháp mà nữ nhân Huyết Cung truyền cho hắn chính là Cộng Minh Thông Hồn Công, và đó là một phần của bộ võ học tên Ảo Tượng Chân Kinh.
Hắn lập tức hồi tưởng lại đoạn khẩu quyết ấy. Dường như thân thể cứng đờ mới được thả lỏng.
"Vậy… trưởng lão đây là ai?"
Cuối cùng hắn cũng gắng gượng nói được.
[To gan! Chỉ trả lời câu hỏi của ta! Từ giờ chỉ được dùng truyền âm!]
Lời của lão như nổ vang trong đầu.
[Là lấy được từ Huyết Cung.]
Ngân Kiếm Hào chỉ mấp máy môi, truyền âm đáp.
[Huyết Cung? Ngươi vừa nói là Huyết Cung?!]
Lão truyền âm mạnh đến nỗi như muốn xé nát màng nhĩ.
"Khặc!"
Ngân Kiếm Hào kêu lên, tay ôm chặt tai.
Chỉ bằng truyền âm mà đã như muốn giết người. Công lực của lão quả thật không thể xem thường.
[Công Dã Văn Đạo… cái tên đáng chết đó! Khừ khừ…!]
Lão nhân gào lên như dã thú, nghiến răng ken két.
Nếu có câu nào gọi là "bất cộng đái thiên chi cừu" (kẻ thù không đội trời chung), thì chính là đây. Không biết Công Dã Văn Đạo là ai, nhưng lão như thể muốn nuốt sống y vậy.
Ngân Kiếm Hào xóa bỏ suy nghĩ rằng lão từng là người của Huyết Cung.
Chỉ riêng phản ứng của lão khi nghe hắn nói nhận được tâm pháp từ Huyết Cung, đã quá mãnh liệt. Rõ ràng lão không thuộc Huyết Cung, trái lại, còn mang mối huyết hận sâu nặng với chúng.
[Lũ khốn kiếp…]
Lão nghiến răng ken két, sau đó hít sâu, đè nén oán khí. Khi khí thế nơi thân lão tiêu tan, Ngân Kiếm Hào mới thấy dễ thở hơn.
[Quay người lại một vòng!]
Sau hồi trầm mặc, lão truyền âm.
[Để làm gì?]
Ngân Kiếm Hào hỏi.
[Không còn thời gian! Làm theo lời ta nói!]
Lão quát.
Ngân Kiếm Hào chậm rãi xoay người một vòng như lão bảo.
[Khặc khặc khặc…]
Lão bật cười quái dị. Tiếng cười như thể oán khí tích tụ suốt bao năm cuối cùng cũng được bung ra.
[Trời xanh không tuyệt đường sống! Từ bây giờ nghe kỹ, vận khí theo lời ta dạy!]
Lão dừng cười, nói luôn.
[Vận khí…?]
[Nhanh lên!]
Trước tiếng quát của lão, Ngân Kiếm Hào lập tức bắt đầu vận khí theo chỉ dẫn.
Hắn hoàn tất quá trình, nhưng không giống như với Ảo Tượng Chân Kinh, cơ thể không có cảm giác gì đặc biệt.
Chân khí vẫn vận hành theo huyết đạo, không có gì thay đổi trong đan điền.
[Tâm pháp này là gì?]
Hắn hỏi.
[Gọi là Giác Hồn Tâm Công, dùng để biến cái đầu heo của ngươi thành đầu khỉ. Giờ ta sẽ đọc khẩu quyết, không được sót một chữ.]
[Lại cái gì nữa vậy?]
[Thuộc đi! Đây mới là Ảo Tượng Chân Kinh chân chính!]
Lão quát, rồi bắt đầu đọc khẩu quyết.
Âm thanh như vang lên không chỉ trong đầu mà như đang in hẳn vào não. Chưa rõ ý nghĩa, nhưng rõ ràng là do Giác Hồn Tâm Công có tác dụng đặc biệt. Ngân Kiếm Hào ghi nhớ từng câu, từng chữ như cát thấm nước.
Cuối cùng, âm thanh chấm dứt. Dường như đã truyền xong. Ngay khoảnh khắc đó, có ai đó nắm lấy cổ tay hắn. Phản xạ, Ngân Kiếm Hào hất tay ra.
Keng!
Sợi xích sắt khoá trên tay vang lên. Người nắm tay hắn chính là hắc y nhân đã đi cùng lúc nãy. Một khắc đã trôi qua, gã đến tháo còng dẫn hắn rời đi.
Đã hết thời gian.
Tên hắc y nhân vẫn không nói lời nào, lặng lẽ tháo còng, cất vào hông, rồi bước đi như cương thi.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook