Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 9 - Bí sử (2)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bí sử (2)
Ngoài hắn ra, không ai khác có thể có được nó.
May thay, Đan Vân Cực chưa giao cho hắn phần chú giải mà bản thân đã dày công lý giải suốt bao năm.
Bởi vậy, bọn kia không cách nào vận công đúng cách, đành chế ra đan dược để giảm thiểu phản ứng phụ mà thôi. Tên phản đồ khốn nạn đó...
Hắn không những kéo cao thủ Quần Hùng Thành vào cuộc nội biến, mà còn đầu quân Huyết Cung, âm mưu vinh hoa cá nhân, phản bội thiên hạ.
Ngày đó tà đạo đang trên đà bành trướng vào Trung Nguyên, thậm chí có thể thống nhất thiên hạ.
Vậy mà hắn chỉ vì tham vọng cá nhân mà phản bội đại cuộc, khiến cả Thiên Tà Cung tan tành, bài vị tổ tông cũng không giữ nổi, còn bản thân lão bị cấm chế giam cầm nơi đây, sống không bằng chết suốt bốn mươi năm.
Quần Hùng Thành thì dùng đủ loại cực hình tra tấn, hòng moi được Ảo Tượng Chân Kinh, nhưng cuối cùng một chữ cũng chẳng lấy được. Chính mối hận khắc cốt đó đã giúp lão sống sót đến ngày nay.
Nghiến răng, Đan Vân Cực lại thở dài.
Trách người thì ích gì? Chính ta ngu muội mới giao nửa quyền lực vào tay kẻ như hắn.
Giờ thì không thể để sai lầm lặp lại. Vì thế, hắn mới để Ngân Kiếm Hào vào tận địa lao, để quan sát kỹ.
Thể chất cường tráng, ý chí không chịu khuất phục - đúng là đáng để xem trọng.
Có điều, tính cách quá tự tung tự tác. Sao lại có kẻ không biết sợ là gì? Việc gì không ưng thì dù chết cũng không làm. Liệu có thể truyền lại tất cả cho một kẻ như vậy được không?
[Ngươi thấy chuyện đó buồn cười đến thế sao?]
Đan Vân Cực hỏi.
[Không phải sao? Nếu lão không học Ảo Tượng Chân Kinh, thì Thiên Tà Cung đâu đến nỗi tan tành như vậy. Còn nếu tên phản đồ đó không đầu quân Huyết Cung, thì ta với lão đâu có cơ hội gặp nhau.]
Ngân Kiếm Hào cười nhạt.
Đan Vân Cực không đáp được.
Có lẽ gã nói đúng. Đó cũng là lý do cổ nhân có câu Tái Ông thất mã.
[Dù sao đi nữa, đến được đây rồi thì nên tiến tới bước tiếp theo. Lão muốn ta làm gì?]
Ngân Kiếm Hào thản nhiên hỏi.
[Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ trao cho ngươi sức mạnh chân chính của Ảo Tượng Chân Kinh.]
[Ý lão là thứ tà công cổ xưa ấy à?]
Ngân Kiếm Hào cau mày.
[Ngươi ghét Tà đạo?]
Mắt Đan Vân Cực rực sáng.
[Câu hỏi vô nghĩa.]
Ngân Kiếm Hào cười mỉm.
[Vậy với ngươi, điều gì mới có ý nghĩa?]
[Cường giả chân chính, vượt ngoài Chính – Tà, chỉ vậy thôi.]
Ngân Kiếm Hào đáp dứt khoát.
[Ảo Tượng Chân Kinh sẽ khiến ngươi trở thành như vậy.]
[Thật chứ?]
[Ta cam đoan.]
[Thế sao lão không thành được như vậy?]
[Vì ta chưa học được bài học rằng, không nên tin bất kỳ ai ngoài bản thân mình.]
[Ngược lại cũng nên suy nghĩ.]
Mắt Ngân Kiếm Hào loé sáng.
[…]
[Nếu đã tin ai, thì phải tin đến cùng. Lão thật sự đã tin Công Dã Văn Đạo chứ? Nếu đã tin, sao không trao hết chú giải Ảo Tượng Chân Kinh cho hắn? Nếu trao thật, thì Thiên Tà Cung hẳn đã có hai tuyệt thế cường nhân, nắm giữ quá nửa thiên hạ rồi.]
[Ngươi… nói gì?]
Khoé miệng Đan Vân Cực run rẩy.
[Không đúng sao?]
Lão lại lặng thinh.
Có lẽ… đúng thật.
Chưa bao giờ lão nghĩ vậy.
Nhưng đúng như lời Ngân Kiếm Hào nói, lão không thật sự tin tưởng vào tư chất của Công Dã Văn Đạo, nên mới giữ lại bản chú giải, định khi hoàn thành mới trao. Đó chính là mầm họa ư?
Đôi mắt lão cháy rực như lò lửa.
[Đã quyết định trao rồi, thì đừng giữ lại gì cả. Ta cũng vậy, nếu ngay từ đầu không toàn tâm toàn ý, thì đã chẳng liều cả mạng để đến gặp lão. Nếu xảy ra bất trắc, ta đã mất mạng trước khi đến nơi rồi.]
[Ta… chỉ muốn xem tư chất, thể chất của ngươi ra sao. Nếu đến được nơi này cũng không nổi thì có trao cũng vô ích.]
[Vậy chẳng lẽ có ai khác ngoài ta?]
[Cái đó thì…]
Suy xét tư chất của Ngân Kiếm Hào lúc này thật vô nghĩa. Không còn thời gian, cũng không có lựa chọn nào khác.
Ngược lại, phải lo liệu gã này có chịu tiếp nhận hay không. Nếu hắn từ chối, mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc.
***
Giờ đây, sinh mệnh còn lại của lão chỉ độ một tháng, mà cho dù là pháp môn thần bí trong Ảo Tượng Chân Kinh hay bất kỳ phương pháp nào khác cũng không thể kéo dài thêm được nữa.
Giá như còn được hai năm, lão đã có thể khôi phục đan điền, trục hết ngân châm ra khỏi cơ thể, thoát khỏi Lôi Ngục. Thế nhưng trời xanh lại chẳng cho lão cơ hội đó.
[Nếu lão không tin ta thì ta xin phép đi đây. Dạo gần đây tại hạ cũng thiếu ngủ nhiều lắm rồi.]
Lời nói đầy thách thức lẫn uể oải, ẩn ý ngừng việc vận công qua “Cộng Minh Thông Hồn Công” với Đan Vân Cực.
[Khà khà! Kha ha ha ha ha!]
Đan Vân Cực cười đến mức long trời lở đất.
[Khặc!]
Ngân Kiếm Hào bịt tai lại.
[Lão định giết ta đó à?]
Ngân Kiếm Hào hét lớn.
[Ngươi nói đúng. Ta chưa từng nghi ngờ lòng người, nhưng tài chất về võ học thì lúc nào cũng ngờ vực. Ta cứ ngỡ ai cũng giống ta, không thì cũng phải đạt được kỳ vọng của ta! Khà khà khà!]
Đan Vân Cực lại bật cười điên loạn, Ngân Kiếm Hào đành phải bịt chặt tai.
[Ta đi đây!]
Ngân Kiếm Hào quát.
[Không! Đến đây! Rồi nhận lấy tất cả những gì của ta.]
Đan Vân Cực nói với giọng sảng khoái.
[Đến đâu cơ? Ý lão là quay lại địa lao à?]
Ngân Kiếm Hào cau mày.
[Bằng không, ngươi làm sao tiếp nhận được toàn bộ mọi thứ của ta?]
[Ta đã dùng hết mọi cách có thể rồi. Giờ thì không còn cách nào nữa cả.]
Ngân Kiếm Hào lắc đầu.
[Ngươi quên rằng trong đầu ngươi hiện có đầy đủ các đoạn trong Ảo Tượng Chân Kinh rồi sao? Khà khà khà khà!]
Đan Vân Cực cười đến rũ rượi.
[Hãy học thuộc chương 13 câu thứ sáu và chương 17 câu thứ hai trong vài ngày tới. Lúc đó, chỉ cần ra tay là có thể biến tên GIa Mộ Lương cũng chẳng khác gì một kẻ mù giữa ban ngày. Bây giờ ta sẽ đọc giải nghĩa đoạn đó cho ngươi.]
Giọng Đan Vân Cực lẩm bẩm thêm một lát rồi dần dần lặng mất. Ngay khi âm thanh của Đan Vân Cực hoàn toàn biến mất, ý thức của Ngân Kiếm Hào cũng rút khỏi Cộng Minh Thông Hồn Công.
Ngân Kiếm Hào vẫn chưa thể tin rằng đó là thực. Võ công của Đan Vân Cực quả là không thể tưởng tượng nổi. Vì lão có thể thi triển thứ võ công đó nên bọn họ mới khoan thủng tận trong xương để buộc xích sắt, rồi còn cắm khắp người lão những cây ngân châm khắc phù văn kỳ lạ để phong ấn nghiêm ngặt.
Ấy vậy mà lão vẫn vượt qua được cả kim chế đó, tìm tới tận tâm trí mình - lão nhân kia quả thực là một tồn tại không thể lý giải.’
‘Nếu tiếp nối được toàn bộ chân truyền của lão, liệu ta có thể trở thành một người như vậy không?’
Ngân Kiếm Hào lắc đầu.
Nếu nói về ngạo khí và độc tâm thì hắn chẳng thua bất kỳ ai, nhưng hắn tự biết mình tuyệt không phải thiên tài như Đan Vân Cực.
Đan Vân Cực là thiên tài đệ nhất võ lâm, đã sớm thoát ly khỏi chính đạo lẫn tà đạo. Chỉ là do lão quá si mê võ học, đến nỗi bỏ bê hết mọi chuyện xung quanh.
Dẫu có là thiên tài đi nữa, nếu chỉ chú tâm vào một việc mà không để mắt đến phần khác thì đôi khi lại còn ngu dốt hơn kẻ tầm thường. Chính vì trạng thái đó mà lão mới bị Công Dã Văn Đạo đánh bại.
Dù sao đi nữa, một kẻ như mình có chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng không thể đuổi kịp thiên tài như lão. Tiếp nối toàn bộ chân truyền của lão là chuyện hoang đường.
Thế nhưng...
Giả như chỉ cần tiếp nối được một nửa, hay thậm chí một phần tư thì sao? Như vậy cũng đã đủ để trở thành cao thủ đếm trên đầu ngón tay trong giang hồ.
Ngân Kiếm Hào nuốt nước bọt. Hắn cố nhớ lại khẩu quyết tâm pháp mà Đan Vân Cực vừa truyền dạy.
Tuy vẫn còn rối rắm, nhưng vì được giảng giải khá kỹ nên chỉ cần chịu khó khổ luyện vài ngày thì theo như lời lão nói, hắn hoàn toàn có thể biến tên giám ngục chủ thành một kẻ mù giữa ban ngày.
Phải học được nó trước khi Ngô Tú Lan đến.
Nhưng có lẽ vì vừa tiêu hao quá nhiều não lực nên mí mắt hắn nặng tựa ngàn cân.
"Dù trời có sập, đêm nay ta cũng phải ngủ cho bằng được..."
Nghĩ đoạn, Ngân Kiếm Hào chìm vào giấc ngủ.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook