Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 104: Vệ Sơ Uyển (3)

"Thật ngại quá, nhưng ta xin phép từ chối lời đề nghị đó."

Vốn nghĩ đối phương sẽ đồng ý, Vệ Sơ Uyển không ngờ nàng ta lại nhận được lời từ chối.

Vệ Sơ Uyển, tam đồ đệ của Hội chủ, nhướn một bên mày lên, dùng giọng điệu khó hiểu hỏi:

"Tại sao?"

"Không tại sao cả."

"Không tại sao cả ư?"

"Đúng vậy. Nếu phải nói ra lý do, thì có lẽ là vì ta ghét tranh chấp."

"Ghét tranh chấp?"

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, nàng ta khẽ cười khẩy.

Vừa nãy, mặc dù Diệp Vĩ Tiên có ý đồ không tốt trước, nhưng rõ ràng chính hắn mới là kẻ ra tay nặng hơn, muốn dồn Diệp Vĩ Tiên vào chỗ chết, thậm chí còn cố chấp bám riết đến cùng để giành lấy lợi ích, vậy mà lại nói mình ghét tranh chấp?

Theo như nàng ta đánh giá, Mộc Kinh Vân tuyệt đối không phải loại người ghét tranh chấp. Ngược lại, hắn là kẻ tùy cơ ứng biến, có thể tạo ra tranh chấp bất cứ lúc nào.

Vậy mà hắn lại lấy lý do này để từ chối...

‘Chẳng lẽ là vì hắn không muốn dây dưa với kẻ đang yếu thế nhất trong cuộc đua tranh giành chức Hội chủ như mình?’

Vệ Sơ Uyển phỏng đoán.

Tình hình nội bộ Thiên Địa Hội bây giờ cũng khá rõ ràng, ai nhìn vào cũng sẽ thấy.

Đại đệ tử Na Luật Lương đã được bốn trên mười phần sự ủng hộ đến từ các thành viên của Thiên Địa Hội, nhị đệ tử cũng không thua kém, đang nắm giữ ba trên mười phần.

Ngược lại, Vệ Sơ Uyển kém nhất, số người ủng hộ nàng ta chỉ có khoảng một đến hai phần mà thôi.

Xét về võ công, với tài năng thiên phú, nàng ta đã nhanh chóng đuổi kịp Trương Lăng Nhạc, nhưng về mặt thế lực thì vẫn còn kém xa.

‘Đúng là làm thuộc hạ dưới trướng mình chẳng khác nào trở thành kẻ thù của tất cả những người còn lại.’

Nàng ta đương nhiên hiểu rõ.

Có điều, số thế lực đang ủng hộ Vệ Sơ Uyển cũng mới chỉ được nàng ta thu phục gần đây.

Chính vì vậy, Vệ Sơ Uyển vẫn luôn khá tự tin.

‘...Chỉ cần tập hợp được các thế lực trung lập, mình vẫn còn cơ hội.’

Nhìn từ góc độ này, Mộc Kinh Vân quả thực là một nhân tài đáng thèm muốn.

Nàng ta vừa ý với võ công và sự khôn khéo của hắn, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại của hắn cũng vô cùng thích hợp.

Mộc Kinh Vân sắp sửa bước vào cửa ải cuối cùng của Thi Huyết Cốc.

Trong tình huống này, nếu hắn vượt qua cửa ải cuối cùng với vị trí đứng đầu, hắn sẽ có quyền lựa chọn trở thành đệ tử của bất kỳ vị nào trong số các nhân vật chủ chốt của bản Hội.

Nếu Mộc Kinh Vân trở thành thuộc hạ của Vệ Sơ Uyển, nhưng lại được nhận làm đệ tử của một người nào đó không thuộc phe cánh của nàng ta thì sao?

Khóe môi Vệ Sơ Uyển khẽ nhếch lên.

Mục đích thực sự của nàng chính là ở chỗ này.

‘Đây là cơ hội hiếm có.’

Nghĩ vậy, nàng ta liền lên tiếng:

"Dù ghét tranh chấp, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc ngươi phải đưa ra lựa chọn."

"..."

"Ta cũng không nghĩ sẽ sử dụng ngươi ngay lúc này, mà muốn đầu tư cho sự phát triển của ngươi trong tương lai. Hơn nữa, bên cạnh các sư huynh của ta đã có quá nhiều nhân tài xuất chúng rồi, ngươi không lọt vào mắt xanh bọn họ đâu.”

"..."

"Nếu bỏ qua đề nghị bây giờ của ta, ngươi nghĩ rằng đến lúc đó, các sư huynh của ta sẽ lựa chọn ngươi ư, ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội lựa chọn lại sao?"

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Mộc Kinh Vân lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Hắn đã từng nhìn thấy những kẻ có tư cách kế thừa chức vị Trang chủ của Nghiên Mộc Kiếm Trang, nhưng mấy kẻ đó so với Vệ Sơ Uyển thì quả thật không thể sánh bằng.

Bất kể nam nữ, nàng ta rõ ràng có đủ tố chất để trở thành người đứng đầu một tổ chức.

Dù không nói nhiều, nhưng nàng ta có sức hút khiến người khác phải quy phục.

Tuy nhiên,

"Nếu các sư huynh của tiểu thư không cần ta, nhưng lúc đó tiểu thư vẫn muốn ta, thì đó đương nhiên vẫn là cơ hội của ta.”

Lời nói của Mộc Kinh Vân khiến Vệ Sơ Uyển thở dài.

Hắn chỉ là một ứng viên của Thi Huyết Cốc, cũng không có địa vị gì đặc biệt, vậy mà lại dám từ chối lời mời của nàng ta.

Thật là một kẻ kỳ lạ.

Nhưng câu nói cuối cùng của Mộc Kinh Vân lại khiến nàng ta phải suy nghĩ.

"… nhưng lúc đó tiểu thư vẫn muốn ta..."

Nghe như thể hắn đang nói rằng, dù không phải bây giờ, thì đến một lúc nào đó, hắn sẽ trở nên rất có giá trị.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ta nhìn Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén hơn.

Kẻ này, hắn thật sự rất tự tin vào bản thân.

Nàng ta nhìn hắn một hồi lâu, rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút hờn dỗi:

"Ngươi là người đầu tiên khiến ta phải rút lui mà không thu hoạch được gì đấy."

"Nghe tiểu thư nói vậy, ta càng thêm áy náy."

"Được rồi. Ta rất mong chờ xem ngươi có thể làm được như lời ngươi nói hay không."

"Ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tiểu thư."

Mộc Kinh Vân khẽ cúi đầu đáp lại.

"Ah!"

Nói rồi, nàng ta tiến lại gần Mộc Kinh Vân, ghé sát tai hắn thì thầm điều gì đó, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống từ tầng hai.

- Vút!

"Như lời đã hứa trước đó, ta sẽ nói với Khố Tàng Sứ Dương Đoàn chủ và kẻ đang đợi ngươi dưới chân núi. Một canh giờ ở trong bảo khố của ngươi, bây giờ mới chính thức bắt đầu."

Nói xong, nàng ta dứt khoát rời khỏi bảo khố, như thể mọi việc giữa nàng ta và Mộc Kinh Vân đã được dàn xếp xong cả rồi vậy.

Mộc Kinh Vân khẽ mỉm cười, quay đầu lại.

"Tên tiểu tử kia!"

Diệp Vĩ Tiên vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm Mộc Kinh Vân bằng ánh mắt như muốn thiêu cháy hắn. Nhìn biểu cảm của y, dường như có thể thấy được sự ghen tị ẩn sâu trong mắt.

Không, không phải dường như, chắc chắn là y đang ghen tị.

'Cái tên đó thì có gì đặc biệt mà được tiểu thư thì thầm như vậy chứ?'

Y thực sự tức giận.

Diệp Vĩ Tiên nghiến răng nói.

"...Tên khốn, vừa rồi tiểu thư đã nói gì với ngươi vậy?"

"Nếu có thể nói công khai thì tiểu thư của ngươi đã không thì thầm bên tai ta, vậy mà ngươi còn hỏi?"

"Cái gì?"

"Quan trọng hơn, ngươi không định đi theo sao? Cứ thế này sẽ bỏ lỡ tiểu thư đấy."

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Diệp Vĩ Tiên liền đứng dậy, nhặt thanh đao của mình rơi trên đất. Y cầm đao với khí thế như có thể vung lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến đập cho Mộc Kinh Vân một trận, rồi nói.

"Tên khốn kiêu ngạo. Hôm nay ta nể mặt tiểu thư nên tha cho ngươi..."

"Đừng nói mấy lời sáo rỗng kiểu 'Sẽ có ngày ngươi phải hối hận' nữa, cứ rộng lượng mà bỏ qua đi."

"Tiểu tử khốn kiếp!"

Diệp Vĩ Tiên tức giận đến mức suýt chút nữa đã vung đao lên thật.

Nhưng rồi y đã kìm nén lại bằng một sự nhẫn nại phi thường.

Nếu gây thêm rắc rối ở đây, y sẽ không gánh nổi hậu quả, không, chỉ riêng việc làm hỏng những cuốn bí kíp kia thôi cũng đã đủ khiến y khốn đốn rồi, nên y đành im lặng rút lui.

- Nghiến răng!

"Ngươi sẽ phải hối hận vì đã không nhận lời đề nghị của tiểu thư."

- Xoẹt!

Nói xong, y tra đao vào vỏ rồi bỏ đi.

Mộc Kinh Vân nhìn theo, mỉm cười nói.

"Ta quên mất chưa nói với ngươi."

"Cái gì?"

"Ngươi nợ ta một mạng, đừng có quên."

"...Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Được tiểu thư ban ơn tha mạng và cả lệnh bài thân phận mà ngươi vẫn to gan muốn mặc cả ư?"

"Ta đã bỏ qua cho ngươi rồi đấy."

"Bỏ qua? Cái gì..."

"Có vẻ ngươi đang hiểu lầm rồi. Tiểu thư vì muốn cứu ngươi nên mới làm lơ chuyện nợ máu giữa hai ta, nhưng lời nói của tiểu thư vẫn còn đó, nếu ngươi dám hé răng nói thì sẽ bị xử ngay lập tức, kể cả bây giờ tiểu thư chưa ta tay, thì lời nói đó vẫn không biến mất đâu."

'!? '

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Vĩ Tiên cứng đờ.

 

* * *

Sau khi Diệp Vĩ Tiên rời khỏi phòng, giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.

- Tại sao ngươi không làm theo lời bổn tọa?

“Chậc, ý ngài là, dù có thật lòng hay không thì ta cũng phải giả vờ khuất phục, đầu quân dưới trướng nữ nhân là tam đồ đệ của Hội chủ kia sao?"

Thanh Linh đã bảo Mộc Kinh Vân hãy trở thành thuộc hạ của Vệ Sơ Uyển.

Nàng nói rằng làm như vậy, hắn có thể nhanh chóng ổn định vị trí trong Thiên Địa Hội và tiếp cận tầng lớp cao hơn.

- Đúng vậy.

"Ta không biết nữa. Ta nghĩ thời điểm này chưa thích hợp."

- Thời điểm? Ngươi nghĩ cơ hội như vậy dễ dàng có được đến thế sao?

"Ai biết chứ, lấy gì đảm bảo cơ hội đã qua sẽ không lặp lại?"

- Nếu cơ hội dễ dàng có được như vậy thì cần gì gọi nó là cơ hội nữa!

"Có vẻ ngài tiếc nuối lắm nhỉ."

- Không phải tiếc nuối, mà là nếu ngươi chiếm được thân xác của nữ nhân đó thì có thể đẩy nhanh tiến độ hơn.

Nàng thèm muốn thân xác của Vệ Sơ Uyển, người có ngoại hình giống hệt nàng.

Nàng thậm chí còn có cảm giác như thể thân xác đã chết của mình vừa sống lại.

Mộc Kinh Vân nói.

"Ra vậy, ngài thèm muốn thân xác đó. Nhưng mà, Vệ Sơ Uyển không phải giống bình thường đâu, nàng ta giống hệt ngài, có khi nào nàng ta là hậu duệ của ngài không Thanh Linh?"

- ... Bổn tọa lấy đâu ra hậu duệ. Bổn tọa còn không thành thân... Không phải, chưa kịp thành thân thì đã... Ngươi đang nói nhảm gì vậy!

"Làm sao ta biết được Thanh Linh ngài đã thành thân hay có con cái chưa chứ? Ngài luôn né tránh khi ta nói đến chuyện này mà."

- Hừ!

Nàng khịt mũi coi thường lời nói của Mộc Kinh Vân.

Nàng đang bực bội vì hắn không nghe lời, khiến cơ hội vuột mất.

'Thật đáng tiếc.'

Mộc Kinh Vân mỉm cười, không vạch trần nàng.

Thực ra, hắn đã đoán trước được Thanh Linh sẽ thèm muốn thân xác của Vệ Sơ Uyển.

Nàng ta sở hữu ngoại hình giống hệt Thanh Linh lúc sinh thời, và còn sở hữu võ công cao cường nhất trong số những nữ nhân mà hắn từng gặp.

Nếu Thanh Linh không thèm muốn thân xác đó mới là chuyện khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng Mộc Kinh Vân sẽ không để nàng đạt được.

'Xin lỗi Thanh Linh, nhưng nếu không phải là quân bài chắc chắn có thể khống chế trong tay, thì ta sẽ không đặt cược.’

Mục tiêu trước mắt của Mộc Kinh Vân là trả thù.

Hắn muốn tìm ra kẻ đã giết gia gia, liệu có phải là Quỷ Kiếm hay không, và nếu đúng thì hắn sẽ bắt Quỷ Kiếm trả giá.

Nhưng nếu bây giờ trở thành thuộc hạ dưới trướng tam đồ đệ của Hội chủ, hắn sẽ trở thành kẻ thù của những người kế vị khác và những kẻ đi theo họ.

'Liệu có cần thiết phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như thế không?'

Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm từng nói ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Hội chủ chính là đại đệ tử Na Luật Lương.

Trong số 4 phần thế lực ủng hộ hắn ta có cả Võ Trạng Nguyên Từ Vân Sơ, một trong Bát Tinh - những cao thủ hàng đầu Trung Nguyên, một vị Ngũ Vương, một vị nằm trong tam Tông chủ và hai vị Đoàn chủ của Tứ Cốc.

Vì vậy, cán cân quyền lực đang nghiêng về phía hắn ta.

[Nếu đại đệ tử Na Luật Lương có thể nhận được sự ủng hộ của một vị Ngũ Vương khác thuộc Bát Tinh vẫn đang giữ vị trí trung lập, thì chức vị Hội chủ chắc chắn sẽ trở thành vật trong túi hắn ta.]

Vậy thì không cần thiết phải trở thành thuộc hạ của Vệ Sơ Uyển.

Mộc Kinh Vân muốn một quân bài chắc chắn hơn là một canh bạc đầy may rủi, vì vậy nếu phải đầu quân cho ai đó, hắn ta thà nhắm vào Na Luật Lương, người có khả năng kế vị cao nhất.

'Tiêu Độc Vương.'

Người hiện đang giữ vị trí trung lập, chưa đứng về phe nào, và là người duy nhất trong Thiên Địa Hội từng đối đầu với Quỷ Kiếm mà vẫn sống sót.

Mộc Kinh Vân nhắm đến việc vượt qua cửa ải cuối cùng để trở thành đệ tử của ông ta.

Trở thành đệ tử của Tiêu Độc Vương Bạch Sa Hà, tìm hiểu bí mật mà ông ta nắm giữ, sau đó tiếp cận Na Luật Lương - người có khả năng trở thành Hội chủ kế nhiệm lớn nhất

Đó chính là kế hoạch mà Mộc Kinh Vân đã vạch sẵn.

Mộc Kinh Vân khẽ nói với Thanh Linh vẫn đang cảm thấy khó chịu:

"Ngài không định giúp ta sao?"

- ... Phàm nhân khốn kiếp.

Chỉ khi nào cần thì mới nhờ đến nàng.

Thật sự khiến người ta chán ghét mà.

 

* * *

Nhờ sự cố vừa rồi mà Mộc Kinh Vân có thêm một canh giờ, Mộc Kinh Vân thong thả quan sát và lướt qua những bí kíp võ công trên tầng 3.

Nói là lướt qua chứ thực chất hắn đã tiến vào trạng thái vô ngã, hòa mình vào từng nét bút tích của những bậc cao thủ tiền bối, hấp thụ kiến thức với tốc độ chóng mặt.

Đây có thể coi là một loại tài năng phi thường mà bất kỳ cao thủ võ công nào cũng thèm muốn.

Càng đọc nhiều bí kíp, nhãn quan và tầm nhìn về võ học của Mộc Kinh Vân càng trở nên rộng mở, kinh nghiệm cũng tăng lên như thể đã tự mình tu luyện vô số loại công phu.

Lúc này, Thanh Linh phát hiện ra một điều kỳ lạ.

'Cơ thể tiểu tử này...'

Mộc Kinh Vân vẫn đang chìm đắm trong trạng thái vô ngã.

Cơ bắp của hắn đang dần thay đổi theo thời gian thực.

Sự thay đổi này rất nhỏ, nếu không quan sát kỹ thì khó mà nhận ra, nhưng Thanh Linh đã phát hiện ra điều này trong lúc Mộc Kinh Vân đang chìm trong trạng thái vô ngã thông qua một hiện tượng.

Đó chính là mồ hôi.

'Mồ hôi?'

Lúc ở tầng 2 thì không sao, nhưng khi xem bí kíp võ công trên tầng 3, mồ hôi trên mặt Mộc Kinh Vân bắt đầu tuôn ra như suối.

Thậm chí quần áo của hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.

Đang tự hỏi tại sao lại như vậy thì bỗng nhiên nàng nhìn thấy cơ bắp ở cổ tay hắn khẽ run lên, mật độ cơ thay đổi một cách kỳ lạ.

'Hừm...'

Thật đáng kinh ngạc.

Bản thân nàng cũng đã từng nghe nói về điều này.

Người ta nói rằng ý chí và tinh thần mạnh mẽ đôi khi có thể ảnh hưởng lớn đến thể xác.

Chẳng hạn như, có một câu chuyện kể rằng ai đó đã bất ngờ hắt nước trong ấm trà vào người khác, khiến người đó bị bỏng.

Điều đáng ngạc nhiên là nước đó không phải nước nóng mà là nước lạnh.

Nói cách khác, chỉ cần tin rằng đó là nước nóng thì cơ thể cũng có thể bị bỏng.

'Không ngờ hắn lại có thể cụ thể hóa được bí kíp gốc đến mức độ này. Tên nhóc này thật sự...'

Không giống người thường chút nào.

Chỉ cần tập trung tinh thần, hòa mình vào những trang bí kíp cũng đủ khiến cho cơ thể hắn  bị ảnh hưởng, dẫn đến sự thay đổi của cơ bắp.

Chuyện này thật sự có khả năng xảy ra sao?

Mặc dù thời gian có hạn, số lượng bí kíp đọc được cũng bị giới hạn, nhưng nếu tiểu tử này quyết tâm dành thời gian đọc hết tất cả bí kíp trong bảo khố này thì chuyện gì sẽ xảy ra?

'Thật tò mò.'

Đúng lúc đó.

- Xoạt! Xoạt!

Mộc Kinh Vân gấp cuốn bí kíp lại sau khi đã đọc xong.

Sau khi đặt nó trở lại giá sách, hắn quay đầu sang một bên.

- Tiếp theo là...

"Chờ một chút."

- Có chuyện gì vậy?

"Từ nãy đến giờ ta cứ thấy khó chịu, hình như có tiếng động phát ra từ chỗ đó."

- Chỗ đó?

Nơi Mộc Kinh Vân đang nhìn là một góc khuất trên tầng 3 bảo khố, nơi có một căn hầm nhỏ khác.

Bên trong dường như cũng có những kệ sách chứa đầy bí kíp võ công, nhưng

'Vạch đỏ?'

Có một vạch đỏ được vẽ trước nó.

[À, còn về vạch đỏ kia thì... tốt nhất là đừng vào đó.]

[Sao cơ?]

[Trước đây ở đó... À mà thôi. Ngươi không cần phải biết đâu. Dù sao thì nếu ngươi bước qua vạch đỏ đó, ngươi sẽ thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Đừng trách ta không cảnh báo ngươi.]

Lời cảnh báo của vị Khố tàng sứ hiện lên trong tâm trí Mộc Kinh Vân.

Có vẻ như ông ta đang nói về nơi này.

'Thứ gì đó đáng sợ...'

- Hừm. Vạch đỏ kia có vẻ không bình thường chút nào.

Thanh Linh lên tiếng, Mộc Kinh Vân cũng đồng ý.

Mực đỏ được trộn lẫn với gạo trắng và muối, sau đó dùng để vẽ nên có tác dụng như một loại kết giới.

Nó có thể tạo ra một ranh giới ngăn cách.

"Ta tò mò quá."

- Có vẻ như ngươi đang thấy hứng thú.

"Ta nghe thấy tiếng động từ bên trong."

- Tiếng động?

Nàng đang ở trong con rối gỗ nên không thể nghe thấy âm thanh ở xa như vậy.

Vì vậy, nàng hỏi:

- Ngươi nghe thấy tiếng động gì?

"Vào trong đó thì biết."

Mộc Kinh Vân lặng lẽ nhìn về phía lối vào căn hầm nhỏ.

Không có ai ở đó.

Thực ra, Khố tàng sứ đã vào bảo khố lúc nãy, xem qua cái đống bí kíp bị Diệp Vĩ Tiên bổ làm đôi sau đó rời đi với vẻ mặt gần như suýt phát điên.

Nên giờ cũng không có ai giám sát Mộc Kinh Vân, có vẻ như vào đó xem qua chút cũng không sao.

- Soạt!

Mộc Kinh Vân bước qua vạch đỏ và đi vào căn hầm nhỏ.

- Rầm rầm rầm rầm!

- A! Ngươi có nghe thấy tiếng đó không?

Thanh Linh nói như đã hiểu ra điều gì đó.

Bước vào bên trong, nàng có thể nghe thấy tiếng kệ sách rung chuyển dữ dội.

Trên đỉnh kệ sách không có bí kíp võ công nào, chỉ có một chiếc hộp gỗ được bọc kín,

- Xoẹt xoẹt!

Một luồng khí kỳ lạ phát ra từ đó.

Mộc Kinh Vân có thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng.

"... Là yêu khí."

- Yêu khí?

Đó không phải là khí tức của người chết (tử khí),

Luồng khí xấu xa toát ra từ chiếc hộp đó là yêu khí, chỉ có thể cảm nhận được từ Si Mị Võng Lượng.

Mộc Kinh Vân tiến lại gần nó.

- Xoẹt xoẹt!

'Kỳ lạ thật.'

Người bình thường không thể cảm nhận được, nhưng tại sao lại đặt một thứ như vậy ở đây?

Chẳng phải trong Thiên Địa Hội còn có cả phương sĩ sao?

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân nghe thấy một giọng nói.

- Chính nhi. Chính nhi.

'...!?'

Nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt Mộc Kinh Vân trở nên cứng đờ.

Đó không phải ai khác, mà là

"Gia gia?"

Giọng nói này là của gia gia đã khuất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao giọng nói của gia gia hắn lại phát ra từ chiếc hộp đó?

- Chính nhi... Chính nhi... Hãy giúp gia gia...

"Ông nội?"

- Chính nhi... Khó chịu quá...

Cách xưng hô và giọng nói đó, không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là gia gia của hắn.

Ngay sau đó, một tiếng quát vang lên bên tai hắn.

- Tỉnh lại đi!

Mộc Kinh Vân nhíu mày.

- Tỉnh táo lại đi. Ngươi cứ gọi gia, gia gia, có phải ngươi đang bị ảo giác không đấy?

"Thanh Linh, ngài không nghe thấy gì sao?"

- Không hề.

"Vậy thì đúng là ảo giác rồi."

- Ngươi sẽ không để bị lừa bởi một ảo giác tầm thường chứ?

"Làm sao có thể."

Mộc Kinh Vân là một người cực kỳ lý trí.

Nhưng hắn không hiểu tại sao lại nghe thấy giọng nói của gia gia và tên thật từ một thứ mà hắn còn chưa chạm tới, điều đó khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

- Đừng có bị mấy lời nói tầm thường như vậy...

Ngay lúc đó.

- Lũ oan hồn quỷ quái tầm thường dám cản trở bổn tọa!

Câu này vang lên rất rõ ràng.

Thanh Linh dường như cũng nghe thấy, lẩm bẩm với vẻ khó tin.

- Oan hồn quỷ quái tầm thường? Kẻ nào dám...

Nàng đang định nổi giận thì giọng nói từ trong hộp gỗ lại vang lên.

- Phàm nhân kia. Hãy mở hộp gỗ ra. Bổn tọa, kẻ thống trị cõi chết, sẽ ban cho ngươi một điều ước.

Mộc Kinh Vân khẽ cười nhạt.

"Lừa đảo trắng trợn chưa kìa."

 


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương