Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 105 - Chủ nhân của cái chết (1)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 105: Chủ nhân của cái chết (1)
- Phàm nhân kia. Hãy mở hộp gỗ ra. Bổn tọa, kẻ thống trị cõi chết, sẽ ban cho ngươi một điều ước.
' !?'
Mộc Kinh Vân khẽ cười nhạt trước giọng nói phát ra từ trong hộp gỗ.
"Lừa đảo trắng trợn chưa kìa.”
- ...
Đây rõ ràng là một lời dụ dỗ.
Nó chẳng khác nào muốn sai khiến hắn mở hộp gỗ ra.
Thanh Linh nói với giọng điệu khó tin.
- Ngay cả bản thân mình còn chẳng lo nổi, vậy thì ban điều ước kiểu gì?
"Ta đồng ý với ngài. Nhưng mà, nó là cái gì vậy?"
- Có vẻ như là một yêu vật bị phong ấn. Nhưng mà, bị phong ấn rồi vẫn có thể nói chuyện được như nó thì lần đầu bổn tọa mới thấy.
Nàng đã thành oan hồn được hơn trăm năm.
Và nàng cũng đã từng bị phong ấn như con yêu vật trong chiếc hộp gỗ kia.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy trường hợp như vậy.
Thông thường, một khi đã bị phong ấn thì linh khí và mọi thứ đều bị chặn lại, bên trong và bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách.
Nhưng việc giọng nói của nó có thể truyền ra ngoài,
"À, có một vết nứt."
- Vết nứt?
Mộc Kinh Vân chỉ vào phần trên cùng của chiếc hộp gỗ, nơi có một vết nứt nhỏ.
- Ra là vậy. Nhưng mà chiếc hộp gỗ này...
"Thật kỳ lạ khi không có lá bùa nào cả."
- Ngươi cũng nhận ra rồi sao.
Thật kỳ lạ.
Như Thanh Linh đã nói, không hề có bất kỳ lá bùa hay thứ gì phong ấn yêu khí trên chiếc hộp gỗ.
Vậy thì bằng cách nào mà Si Mị Võng Lượng kia lại bị nhốt trong chiếc hộp gỗ này?
Hắn không thể hiểu được.
Trong lúc đang băn khoăn, hắn lại nghe thấy một giọng nói.
- Chết tiệt. Ta cứ tưởng mình đã gặp may khi có kẻ nghe được giọng của ta, nhưng hóa ra lại là một đạo sĩ biết thuật pháp, nghe thấy ngươi nhắc đến bùa chú là ta nhận ra ngay.
"Đạo sĩ? Cái gì cơ?"
- Đừng giả vờ như không biết. Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa được ta sao?
"Ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng ngươi có thể xem ta như phương sĩ đang học tập phương thuật.
- Phương sĩ? À, ngươi là đồng loại với tên mặc đạo bào đã đến đây lần trước sao?
'Đồng loại?'
Nghe giọng điệu của nó, có vẻ như đã có người đến đây.
Nghĩ lại thì, một phương sĩ am hiểu phương thuật không lý nào lại không phát hiện ra được luồng yêu khí xấu xa này được.
Ngay từ đầu, chỉ có phương sĩ mới có thể sử dụng thuật pháp vẽ đường chỉ đỏ.
Mộc Kinh Vân hỏi.
"Ai đã đến đây vậy?"
- Là một tên có Tam nhãn. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ sở hữu con mắt đó kể từ thời Thượng Cổ.
"Tam nhãn? Cái gì vậy? Thanh Linh, ngài biết không?"
- Ngươi nghĩ bổn tọa là ai mà biết hết mọi thứ trên đời này?
Mộc Kinh Vân nghiêng đầu trước câu trả lời của Thanh Linh.
Tam nhãn, theo nghĩa đen, có nghĩa là có ba con mắt.
Một tên dị dạng như vậy đã đến đây sao?
Trong lúc hắn đang băn khoăn, giọng nói từ trong hộp gỗ lại vang lên.
- Lũ oan hồn quỷ quái và phàm nhân tầm thường như các ngươi thì biết gì về thời Thượng Cổ chứ.
- ... Từ nãy đến giờ cứ oan hồn quỷ quái, ngươi là cái quái gì hả?
"Chờ đã."
- Hả?
Mộc Kinh Vân ngăn Thanh Linh lại và nói.
"Tam nhãn là cái gì?"
- Đúng như tên gọi của nó, là kẻ có ba con mắt. Là một sinh vật dị dạng được sinh ra từ bào thai của phàm nhân. Người ta đồn rằng khi nó được sinh ra, tai họa sẽ ập đến.
"Tai họa?"
- Thật thú vị. Vào thời Thượng Cổ, những kẻ mang Tam nhãn sẽ bị giết chết ngay khi vừa chào đời.
….Không thể hiểu được cái tên đó đang nói gì.
Mộc Kinh Vân cố gắng sắp xếp lại thông tin vừa nghe được.
“Ta vẫn không hiểu lắm ý ngươi vừa nói là gì, nhưng có phải vị phương sĩ mặc đạo bào với Tam nhãn kia đã nhốt ngươi ở đây?”
-Phải. Ta không biết hắn ta đã làm trò gì nhưng sau khi hắn ta rời đi thì không ai nhận thức được ta nữa.
“Không nhận thức là sao…”
-Cứ như thể ta chưa từng tồn tại.
“Chưa từng tồn tại?”
Thanh Linh phản đối kịch liệt trước lời nói phát ra từ chiếc hộp gỗ.
-Không thể nào. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, thuật pháp của con người có mạnh hơn đi chăng nữa thì việc xóa bỏ nhận thức cũng là đi ngược lại với lẽ trời.
-Hô. Chỉ là một quỷ quái tép riu mà cũng am hiểu ghê nhỉ?
-Quỷ quái? Con yêu vật chết tiệt này! Từ nãy đến giờ ngươi gọi ai là quỷ quái đấy hả!
-Rầm rầm!
Con rối gỗ phong ấn Thanh Linh xuất hiện vết nứt.
Có vẻ như nàng định thoát ra ngoài và phá hủy chiếc hộp gỗ kia ngay lập tức.
Mộc Kinh Vân vội ngăn nàng lại.
“Thanh Linh, bình tĩnh nào.”
-Nếu ngươi là bổn tọa…
“Thay vì tranh cãi với nó, trước tiên cứ biến nó thành của ta đã, như vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ đâu vào đấy sao?”
-Của ngươi? Ha.
Thanh Linh lẩm bẩm như thể bị thu hút bởi lời thì thầm của Mộc Kinh Vân.
Câu nói biến nó thành của hắn cũng đồng nghĩa với việc biến nó thành thức thần.
Mộc Kinh Vân là người có năng lực biến cả oan hồn cấp cao thành thức thần.
Chưa biết chừng hắn có thể biến Si Mị Võng Lượng đang suy yếu vì bị nhốt trong hộp gỗ kia thành thức thần cũng nên.
Khả năng của Mộc Kinh Vân đã được Thanh Linh tận mắt chứng kiến khi hắn hấp thụ Cổ độc Quy Tư Hạ.
-Dù vậy thì ngươi cũng nên cẩn thận. Tốt nhất là nên giảm thiểu yêu khí mà không chạm vào phong ấn.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Mộc Kinh Vân cũng có cùng suy nghĩ với nàng.
Yêu khí cũng giống như tà khí cô đặc, nếu hấp thụ nó thì sẽ có lợi.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ trong hộp gỗ.
-Này, phàm nhân.
“Hửm.”
-Ta biết là bị nhốt ở đây khiến ngươi xem thường ta nhưng ta là chủ nhân cai quản cái chết đấy.
“Vậy thì sao?”
-Chỉ cần ngươi thả ta ra khỏi đây thì dù ngươi có ước gì ta cũng sẽ thực hiện cho. Hình như lúc nãy ngươi đã gọi gia gia nhỉ?
“…”
-Ngươi không muốn gặp gia gia của ngươi sao?
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén hơn hẳn so với lúc nãy.
Hắn có thể bỏ qua bất kỳ trò hề nào, nhưng động đến gia gia của hắn là điều hắn không thể nào chấp nhận được.
Thế là Mộc Kinh Vân không trả lời mà tiến lại gần chiếc hộp gỗ.
Rồi hắn nhấc nó lên và đặt xuống đất.
-Tốt lắm. Hãy phá hủy chiếc hộp gỗ này đi.
“Ta cũng định làm vậy. À, nhưng mà trước đó…”
-Xoẹt!
Mộc Kinh Vân đặt tay lên chỗ nứt của chiếc hộp gỗ.
Và ngay lập tức, hắn thầm niệm chú ngữ “Trứ”.
Ngay sau đó, yêu khí đáng ngại đang tỏa ra từ vết nứt bắt đầu chảy vào lòng bàn tay của Mộc Kinh Vân.
- Vù vù vù vù!
- !?
Giọng nói trong hộp vang lên đầy bàng hoàng như thể đã cảm nhận được điều gì đó.
- Phàm nhân ...... Ngươi đang làm cái quái gì vậy ......
“Bị nhốt lâu như vậy mà yêu khí vẫn mạnh mẽ thật đấy. Chia sẻ cho ta một chút đi.”
- Dừng lại!
“Muộn rồi.”
Vừa dứt lời, Mộc Kinh Vân liền hấp thụ toàn bộ yêu khí đang tuôn ra.
Mắt Mộc Kinh Vân lóe lên tia kỳ lạ trước một lượng lớn yêu khí như vậy.
‘Nhiều quá.’
Yêu khí này còn nhiều hơn hắn dự đoán.
Hắn không ngờ rằng lượng yêu khí thoát ra từ vết nứt nhỏ như vậy lại lớn đến thế.
Hắn mới chỉ hấp thụ được một chút mà đã tương đương với sát khí khi giết hai mươi người rồi.
Rốt cuộc thì yêu vật bị nhốt bên trong này mạnh đến mức nào mà có thể sở hữu yêu khí mạnh mẽ đến vậy?
- Ngươi… Dừng lại… Tên phàm nhân hèn mọn này… Dám hấp thụ yêu khí của ta…
“Sắp xong rồi, đợi một chút nữa thôi.”
Yêu khí tuôn ra từ vết nứt đã bị hắn hấp thụ hết.
Nó tương đương với sát khi khi giết hơn năm mươi người.
Hắn đã tiêu hao kha khá sát khí và một số thứ cần thiết khi tạo ra Sinh Thi Quỷ bằng Lục Nhân Hàng Linh Thuật, bây giờ xem như có cơ may để bổ sung lại.
- Vù vù vù!
Cuối cùng, yêu khí cũng ngừng tuôn ra.
Có vẻ như hắn đã hấp thụ gần hết yêu khí của kẻ bị nhốt bên trong.
- Tên khốn…
Nghe giọng nói của nó, có vẻ như nó đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà nổi giận nữa.
- Có vẻ như nó đã yếu đi rồi. Giờ hãy biến nó thành thức thần đi.
“Vâng.”
Mộc Kinh Vân lập tức đưa tay đang bắt kiếm quyết về phía vết nứt trên chiếc hộp gỗ.
- Xoẹt!
Không khí xung quanh bàn tay hắn bắt đầu rung chuyển.
Là kiếm khí.
Có vẻ như chiếc hộp này không tầm thường nên hắn định dùng kiếm khí để chém nó.
Mộc Kinh Vân hướng kiếm quyết chứa đầy kiếm khí về phía hộp gỗ.
Đúng vào lúc này…
- Vụt!
“Hự!”
Một lực phản chấn mạnh mẽ đẩy Mộc Kinh Vân lùi lại gần năm bước.
‘Cái quái gì thế?’
- Chuyện gì vậy?
Thanh Linh cũng ngạc nhiên hỏi.
Mộc Kinh Vân nhìn xuống bàn tay đang bắt kiếm quyết của mình.
May mắn là ngón tay của hắn vẫn ổn, nhưng khi hắn dùng kiếm khí đâm vào chiếc hộp gỗ thì lại bị một thế lực vô hình nào đó đẩy lùi lại.
‘Cái gì vậy?’
Rõ ràng hắn đã hấp thụ hết yêu khí từ vết nứt của chiếc hộp gỗ rồi mà.
Chuyện này là sao?
Trong lúc hắn đang hoang mang thì giọng nói kia lại vang lên.
- Ngươi nghĩ rằng gỗ Thánh Linh dễ bị phá hủy đến vậy sao?
“Gỗ Thánh Linh?”
- Ngay cả điều đó mà ngươi cũng không biết, xem ra các vị Tiên Nhân đã không còn ở lại trần thế nữa rồi.
“Tiên Nhân? Ngươi đang nói gì vậy?”
- Không biết thì thôi. Quan trọng hơn là cách phá hủy gỗ Thánh Linh…
- Rắc rắc rắc!
Đúng lúc đó.
Chưa kịp dứt lời thì vết nứt trên chiếc hộp gỗ đã lan rộng ra.
- Không thể nào?
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ngay sau đó, chiếc hộp gỗ bắt đầu mục nát từ vết nứt rồi vỡ vụn thành tro bụi.
Thật kỳ lạ, rõ ràng trước đó nó vẫn còn nguyên vẹn mà.
Mộc Kinh Vân nhìn xuống kiếm quyết của mình.
‘Là do sát khí của hắn sao?’
Kiếm khí của hắn không phải được tạo thành từ nội công bình thường mà là sát khí, chính là hơi thở của cái chết.
Sát khí đối nghịch với sinh khí nên có thể phá hủy sinh khí.
Có lẽ là do sát khí, hoặc cũng có thể là do vết nứt đã lan rộng thêm nên chiếc hộp mới bị phá hủy, hắn cũng không chắc nữa.
Dù sao thì chiếc hộp gỗ cũng đã bị phá hủy rồi.
- Kia có phải là cuốn trục không?
“Hình như vậy.”
Có thứ gì đó đang bị chôn vùi trong đống tro tàn của chiếc hộp gỗ.
Đó là một cuốn trục được cuộn tròn lại.
Mộc Kinh Vân tiến đến nhặt nó lên.
Cuốn trục này trông khá cũ kỹ, khá dài, bên trong có lẽ là một bài thơ hoặc một bức tranh nào đó.
- Mở cuốn trục… Mở cuốn trục ra đi.
Giọng nói kia lại vang lên.
Mộc Kinh Vân khẽ cười rồi thầm niệm chú ngữ Trứ, đồng thời đưa cuốn trục lên miệng định nuốt chửng nó.
- ...... Ngươi đang làm gì vậy?
“Ta định ăn nó.”
- Cái gì?
Hắn không có ý định chiều theo ý của yêu vật này.
Nếu cuốn trục này là bản thể của yêu vật thì hắn sẽ nuốt chửng nó để biến nó thành thức thần.
Ngay khi hắn định đưa mép cuốn trục vào miệng thì.
- Tên khốn kiếp!
- Bùm!
Ngay lập tức, một ngọn lửa xanh bùng lên từ cuốn trục như pháo hoa.
Cùng lúc đó, cuốn trục bật ra khỏi tay Mộc Kinh Vân, rơi xuống đất lăn lông lốc rồi tự động mở ra.
- Bắt lấy nó!
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân đưa tay về phía cuốn trục, niệm chú ngữ ‘Trứ’, trong khi tay vẫn còn đang bỏng rát.
Hắn nghĩ rằng cuốn trục sẽ bị hút về phía hắn, nhưng nó lại lơ lửng trên không trung.
Rồi cuốn trục bay hẳn lên cao, mở bung ra.
‘A!’
Mắt Mộc Kinh Vân lóe lên tia kinh ngạc.
Bởi vì bên trong cuốn trục là một bức tranh sơn thủy hữu tình, đẹp như chốn tiên cảnh.
Những ngọn núi hùng vĩ ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, điểm xuyết là những nhành hoa đang khoe sắc.
‘Đẹp quá.’
Tuy nhiên, có một điểm duy nhất khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Đó là trên đỉnh núi giữa bức tranh sơn thủy hữu tình, có một nam nhân trung niên tóc bạc đang ngồi nhắm mắt thiền định.
‘Sao lại vẽ người vào đây chứ…?’
Ngay lúc đó.
- Bụp!
Nam nhân trung niên tóc bạc trong tranh đột nhiên mở mắt.
Rồi,
- Phù!
Lão ta bước ra khỏi bức tranh, giẫm lên làn sương mờ ảo.
‘!?’
- Rợn tóc gáy!
Khoảnh khắc lão ta bước ra ngoài, Mộc Kinh Vân cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua bao giờ.
- Gào…!
Ngay khi nam nhân trung niên tóc bạc bước ra khỏi bức tranh, một luồng yêu khí khủng khiếp tỏa ra, giống như thể vô số linh hồn chết chóc đã tập hợp lại thành một.
- Không thể nào.
Thanh Linh lẩm bẩm với vẻ mặt kinh hãi.
Từ trước đến nay, dù có gặp phải Si Mị Võng Lượng hay oan hồn nào đi chăng nữa, nàng cũng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi hay nao núng.
Tại sao nàng lại phản ứng như vậy? Trong lúc Mộc Kinh Vân đang thắc mắc thì Thanh Linh khó khăn lên tiếng.
- ...... Làm sao có thể là Si Mị Võng Lượng cấp Linh Thú?
‘Linh Thú?’
Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép như sau.
Trên thế gian tồn tại vô số Si Mị Võng Lượng mà con người không thể nhìn thấy.
Trong số đó, có những sinh vật tồn tại ở một cảnh giới cao hơn hẳn, đến mức mà ngay cả con người hay các Si Mị Võng Lượng khác cũng không thể nào chạm tới.
Đó chính là Linh Thú, những sinh vật đã sống trên thế gian này suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook