Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 114
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 114: Cửa ải cuối (4)
Vào lúc Mộc Kinh Vân bị tuyệt kỹ của Vũ Trường Dược đẩy lùi, xương sườn và ngực bị thương nặng.
-Xoẹt!
"Hự!"
Tiếng thán phục của những cao thủ đứng đầu Thiên Địa Hội đang ngồi trên khán đài liên tục vang lên.
Không chỉ có họ.
Ngay cả những ứng viên đang chờ lượt tỷ võ của mình cũng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
'......Hoá ra là như vậy sao?'
Mộc Du Thiên nhìn Mộc Kinh Vân bị đẩy lùi, lắc đầu.
Chỉ có một lần duy nhất, y có cơ hội được chứng kiến võ công của Vũ Trường Dược, và lúc đó y đã nhớ rất rõ.
[Ngươi thuận tay trái à?]
[Chắc vậy.]
Lúc đó, y chỉ cảm thấy khó hiểu với câu trả lời mơ hồ của Vũ Trường Dược rồi nhanh chóng quên đi.
Nhưng sau khi chứng kiến Hữu Quyền Tả Chưởng được thi triển cùng lúc trên cả hai tay, Mộc Du Thiên mới hiểu ra.
Đây không phải kỹ thuật mà ai cũng có thể tùy tiện sử dụng được.
'Thật đáng kinh ngạc.'
Mộc Du Thiên thán phục từ tận đáy lòng.
Nếu có thể thi triển hai loại võ công khác nhau bằng hai tay, thì chẳng khác nào một mình chiến đấu với cả hai người.
Hơn nữa, do không phải hai người cùng thi triển nên chiêu thức còn có thể trở nên tinh xảo hơn nữa.
Tất nhiên, việc chia tâm trí để thực hiện điều đó là rất khó, nhưng Vũ Trường Dược đã làm được.
Dù sao đi nữa, sau khi chứng kiến bí mật về võ công của Vũ Trường Dược, Mộc Du Thiên đã cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, thậm chí còn thấy rùng mình như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.
-Ầm! Ầm! Ầm!
Quả nhiên thế giới này rất rộng lớn.
Ngay cả trong số những người cùng trang lứa cũng có tên quái vật như vậy.
'Mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.'
Điều mà Mộc Du Thiên nhận ra sau khi bị ném đến đây chính là không được phép tự mãn.
Mộc Du Thiên nhìn Mộc Kinh Vân, lắc đầu.
Có vẻ như tên đó đã gặp phải đối thủ xứng tầm.
'Hắn không thể đánh bại được.'
Cho dù Mộc Kinh Vân có học được phương thuật kỳ lạ đến đâu, thì đây vẫn là nơi để chứng minh võ công thực sự của bản thân.
Lý do tại sao Mộc Kinh Vân đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy vẫn còn là một bí ẩn, nhưng đối thủ của hắn lại quá mạnh.
Vũ Trường Dược quả thực xứng đáng được gọi là thiên tài thực sự.
-Vụt!
Có vẻ như Vũ Trường Dược sắp kết thúc trận đấu.
Ngay cả bản thân Mộc Du Thiên cũng không biết làm cách nào để đối phó với Hữu Quyền Tả Chưởng, tuyệt kỹ sử dụng hai tay để thi triển hai loại võ công khác nhau kia.
Hiện tại, ngoài việc kéo giãn khoảng cách giữa hai bên...
'…!?'
Đúng lúc đó, hai mắt Mộc Du Thiên trợn to.
-Bịch!
Quá đỗi kinh ngạc, Mộc Du Thiên bật dậy khỏi chỗ ngồi.
'Cái quái gì…'
Y đã không tin vào mắt mình.
Bởi vì Mộc Kinh Vân cũng đang thi triển hai chiêu thức võ công khác nhau bằng hai tay, giống như Vũ Trường Dược.
Tay phải sử dụng kiếm pháp, tay trái sử dụng quyền pháp.
'......Làm sao có thể?'
Không phải kiểu bắt chước vụng về, mà là thi triển chiêu thức một cách hoàn hảo.
Chứng kiến cảnh tượng này, Mộc Du Thiên không khỏi bàng hoàng.
Mộc Du Thiên có thể chắc chắn rằng một kỹ thuật kỳ lạ như Hữu Quyền Tả Chưởng thì ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó lòng bắt chước được, vậy mà chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế kia?
'Không thể nào.'
Y không dám tin vào mắt mình.
Làm sao có thể chỉ nhìn một lần mà đã có thể bắt chước được như vậy?
Không chỉ mình Mộc Du Thiên ngạc nhiên.
".......Ha!"
Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng nheo mắt, thốt lên kinh ngạc.
Nàng ta đã nghĩ rằng Mộc Kinh Vân chắc chắn sẽ thua sau khi chứng kiến Hữu Quyền Tả Chưởng của Vũ Trường Dược.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
'Tên đó đang bắt chước lại sao?'
Sử dụng hai tay để thi triển hai loại võ công khác nhau.
Nói thì dễ nhưng bắt tay vào làm trong thực tế mới biết để thi triển được hai kỹ thuật này khó đến mức nào.
Nếu dễ dàng đến mức chỉ cần nhìn qua là làm được ngay, thì đã có vô số võ lâm cao thủ sử dụng hai tay để thi triển hai loại võ công khác nhau rồi.
'........Thiên tài thực sự lại ở đây.'
Nàng ta đã nghĩ rằng Vũ Trường Dược là một thiên tài hiếm có.
Nhưng giờ đây, suy nghĩ đó đã thay đổi.
Nếu Mộc Kinh Vân thực sự chỉ cần nhìn một lần đã có thể học được Hữu Quyền Tả Chưởng, thì có lẽ nàng ta đang được chứng kiến một thiên tài xuất chúng vài trăm năm mới xuất hiện một lần.
-Xoẹt!
Hàng Nhược Lượng liếc nhìn Ám Tông chủ.
Âm Tông chủ dường như cũng rất ngạc nhiên, miệng há hốc, mắt dán chặt vào Mộc Kinh Vân.
Ai mà không ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này chứ?
Đôi mắt nàng ta ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Ván cược này coi như nàng ta đã thua.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
'Mộc Kinh Vân........'
Ban đầu, nàng ta không hề có hứng thú với đám thiếu niên kia, chỉ muốn đưa Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng đi, nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã hoàn toàn thay đổi.
Bỏ lỡ một tài năng kiệt xuất như thế kia là điều không thể chấp nhận được.
‘Kết quả này cũng có thể xem là tốt đẹp đúng không?’
Vì đã thua cược nên nàng ta có lý do chính đáng để nhường Mạc Hạ Lan cho Ám Tông chủ, và đưa tiểu tử thiên tài Mộc Kinh Vân kia đi sẽ có lợi hơn nhiều.
Trong khi đó, cục diện trận đấu đã thay đổi rõ rệt.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
"Hự!"
Kiếm pháp được tung ra từ tay phải của Mộc Kinh Vân nhắm vào ngực trái, ngay huyệt Du Căn và Nhật Nguyệt của Vũ Trường Dược, đồng thời điểm huyệt trên cánh tay trái của y. Thân hình của Vũ Trường Dược loạng choạng, bị đẩy sang một bên.
‘Biến hóa kiếm chiêu quá nhanh.’
Quyền pháp tung ra từ tay trái lại mạnh mẽ và cứng rắn, Vũ Trường Dược vẫn có thể đỡ được, nhưng kiếm chiêu từ tay phải lại biến hóa đa dạng, khiến y lỡ nhịp và ăn trọn ba chiêu.
‘Tên quái vật này!’
Vũ Trường Dược thực sự cảm thấy khó tin.
Y cho rằng việc Mộc Kinh Vân thi triển "Hữu Kiếm Tả Quyền" có thể chỉ là một chiến lược tạm thời để khiến y bối rối.
Ngay từ đầu, để thi triển hai loại chiêu thức khác nhau bằng hai tay, ngoài việc phân chia tâm trí, còn cần phải có một kiểu vận khí đặc biệt, mà Mộc Kinh Vân không thể nào lĩnh hội được.
Thế mà,
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Những chiêu thức mà Mộc Kinh Vân thi triển bằng cả hai tay hoàn toàn không phải chỉ để làm màu doạ y.
Hắn thực sự đang thi triển những chiêu thức khác nhau.
‘Cứ thế này mình sẽ thua mất.’
Vũ Trường Dược cảm thấy tình hình không ổn nên định tìm cách lùi lại.
Tinh thần của y đang bị phân tán quá mức.
Thông thường, khi thi triển "Hữu Quyền Tả Chưởng", đối thủ sẽ bối rối và không thể đối phó được với cả hai loại chiêu thức, nhưng Mộc Kinh Vân cũng thi triển "Hữu Kiếm Tả Quyền", khiến trận đấu trở nên phức tạp.
‘Chóng mặt quá.’
Ngay cả Vũ Trường Dược, người sáng tạo ra chiêu thức, cũng cảm thấy chóng mặt.
Vì vậy,
- Bịch bịch bịch bịch!
Vũ Trường Dược thi triển khinh công, cố gắng nới rộng khoảng cách với Mộc Kinh Vân hết mức có thể.
Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Ngươi định đi đâu?"
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân lao thẳng về phía Vũ Trường Dược.
‘Chết tiệt.’
Cảm thấy không ổn, Vũ Trường Dược dồn chân khí vào lòng bàn chân và giẫm mạnh xuống đất.
- Ầm!
- Vụt!
Mặt đất nứt toác, đá vụn bắn tung tóe.
Những mảnh vỡ mang theo chân khí biến thành hàng chục ám khí nhỏ, bay thẳng về phía Mộc Kinh Vân.
Trong tình huống này, không còn cách nào khác ngoài né tránh.
Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc đó,
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Mộc Kinh Vân khuỵu gối xuống, đồng thời uốn cong eo, lướt người trên mặt đất, né tránh những mảnh vỡ một cách dễ dàng.
‘Cái gì?’
Làm sao hắn ta có thể nghĩ ra cách né tránh bằng cách hạ thấp người xuống như vậy?
Sức mạnh của eo và chân thật phi thường.
Tuy nhiên, mặc dù đã né tránh một cách tài tình, nhưng cách né tránh này lại tạo ra một sơ hở chết người.
‘Ngu ngốc. Sai lầm rồi!’
- Xoẹt!
Vũ Trường Dược không bỏ lỡ cơ hội này, xoay người tung ra một chưởng chí mạng nhắm vào bụng Mộc Kinh Vân.
Ngay lúc đó,
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
"Ư..."
Vũ Trường Dược đã nghĩ rằng với tư thế đó, Mộc Kinh Vân sẽ không thể phản ứng kịp.
Tuy nhiên, ngay khi y tung chưởng, cơ thể Mộc Kinh Vân đang nằm sấp bất ngờ xoay tròn, tung ra một loạt cước pháp, nhắm thẳng vào cằm Vũ Trường Dược.
"Làm sao... làm sao có thể?"
- Ầm!
Vũ Trường Dược kinh hãi ngã ngửa ra sau.
"Phù."
Mộc Kinh Vân đứng dậy, nhìn Vũ Trường Dược đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Có vẻ như y đã bị trúng đòn vào cằm và ngay mặt, khiến não bị chấn động và ngất đi.
"Thuận Huyền Cước Pháp, chiêu thứ năm: Hồi Tiễn Phong Cước... khá hữu dụng."
Đây không phải là cách sử dụng chiêu thức này, nhưng khi sử dụng nó trong tư thế đang mất cân bằng, nó lại có thể khiến đối thủ mất cảnh giác.
Thanh Linh nói đúng, nó quả thực là một bộ võ công thượng thừa.
Lúc này, giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.
- Có vẻ như ngươi muốn kết thúc nhanh chóng.
"..."
- Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi đã gia tăng lực đạo trong chiêu cuối cùng.
‘Bị phát hiện rồi sao?’
Mộc Kinh Vân gãi đầu.
Kế hoạch ban đầu của hắn là chỉ sử dụng chiêu thức để phân thắng bại trong phạm vi của cao thủ tuyệt đỉnh bình thường.
Tuy nhiên, trong lúc thi triển Hồi Tiễn Phong Cước, ở chiêu cuối cùng, hắn đã vô tình tăng công lực từ hai thành lên ba thành.
"Ừm, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi phải không?"
Mộc Kinh Vân không hề làm gì để lộ ra thực lực thật sự của mình.
Bởi vì phần lớn các vị trên khán đài đều là những tuyệt thế cao thủ, nên để tránh bị họ phát hiện ra thực lực thật sự, hắn đã giới hạn công lực của mình ở mức hai thành.
Hơn nữa, Mộc Kinh Vân còn cố tình nương tay vài lần khi nhìn thấy sơ hở trong chiêu thức của Vũ Trường Dược.
- Đừng có lơ là. Nếu đám người kia biết được ngươi đã đạt đến cảnh giới siêu việt, thì họ sẽ không chỉ công nhận tài năng của ngươi, mà còn đề phòng ngươi đấy.
"Vâng. Ta sẽ ghi nhớ."
Chẳng phải hắn đang cố gắng kiểm soát sức mạnh của mình hay sao?
Nếu không, Vũ Trường Dược đã sớm nằm đo ván từ lúc nào rồi.
Nhưng chiến đấu trong khi kiểm soát sức mạnh cũng không tệ.
‘Nhờ vậy mà mình đã học được một điều thú vị.’
Khi đạt đến cảnh giới Siêu việt, Mộc Kinh Vân có thể nhìn thấy khí của đối phương rõ ràng hơn.
Vì vậy, mặc dù không nhìn rõ chi tiết, nhưng hắn có thể đoán được phần nào dòng chảy nội lực của Vũ Trường Dược.
Điều kỳ lạ là Vũ Trường Dược có hai hạ đan điền.
Đó là một hình dạng kỳ lạ, và có lẽ vì vậy mà y có thể thi triển hai chiêu thức khác nhau cùng một lúc.
Mộc Kinh Vân đã ứng dụng điều này, rút một phần tử khí từ trung đan điền của mình ra và thi triển hai chiêu thức khác nhau.
‘Khá hữu ích đấy.’
Nếu sử dụng tốt, nó sẽ rất hữu dụng khi chiến đấu với kẻ thù có trình độ tương đương.
Dù sao thì như vậy cũng coi như đã đạt được mục tiêu ban đầu rồi phải không?
Mục tiêu của hắn ở cửa ải cuối cùng là để lại ấn tượng về một Mộc Kinh Vân tài năng xuất chúng trong mắt các vị cao thủ đứng đầu Thiên Địa Hội đang có mặt trên khán đài.
‘Như vậy là đủ rồi nhỉ?’
Tất nhiên, ý đồ của Mộc Kinh Vân đã thành công.
Hắn đã khắc sâu tài năng của mình vào tâm trí của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Tuy nhiên, không chỉ dừng lại ở đó, trên khán đài, một cuộc đấu khẩu nhỏ đã nổ ra giữa các vị cao thủ.
"Tôn huynh, xem ra ta phải thu nhận đứa trẻ tên Mộc Kinh Vân kia làm đệ tử mới được."
Nghe thấy lời của Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, Ma Đao Vương Tôn Doãn nhướng một bên lông mày và đáp.
"... Ý huynh là sao? Không phải lúc nãy huynh đã chọn hài tử bên Bì Cảnh Môn hả?"
"Ta chỉ nói là đang cân nhắc thôi. Nhưng mà... không, ta nói thật lòng nhé. Nếu hôm nay bỏ lỡ hài tử đó, ta e là mình sẽ hối hận dài dài đấy."
"Một người trong Ngũ Vương như huynh mà cũng có lúc nuốt lời sao?"
"Hầy. Ta đã nói là ta chỉ đang cân nhắc đến hài tử của Bì Cảnh Môn rồi mà. Từ bao giờ mà huynh nghe thành ta nhất định phải nhận nó làm đệ tử chứ? Hơn nữa, Tôn huynh cũng có rất nhiều đệ tử tài giỏi rồi, sao còn tham lam như vậy?"
"Tham lam? Huynh đang nói ta tham lam sao?"
"Nếu không phải tham lam thì là gì?"
Bầu không khí giữa hai Ngũ Vương nhanh chóng trở nên căng thẳng.
‘Hầy, thật là...’
Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm không khỏi lúng túng khi chứng kiến màn đấu khẩu bất ngờ của hai vị trong Ngũ Vương. Lẽ ra y phải lên tiếng thông báo trận đấu đầu tiên đã kết thúc, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này khiến y quên béng.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook