Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 117: Cuộc chiến giành đệ tử (3)

 

Bản thân Hàng Nhược Lượng cũng nổi tiếng là người quái gở, ngang ngược, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải loại người như Mộc Kinh Vân.

Rõ ràng không phải đang cố tỏ ra ngông cuồng.

Lẽ nào tình nghĩa huynh đệ giữa hai người không được tốt đẹp như nàng ta nghĩ?

Cũng có trường hợp huynh đệ tương tàn để tranh giành vị trí người thừa kế gia tộc.

‘Dùng Mộc Du Thiên để uy hiếp hắn xem ra là vô dụng rồi.’

Nàng ta càng muốn lập tức lôi Mộc Kinh Vân đi.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai:

“Hàng Cốc chủ, lễ phong chức còn chưa diễn ra, tiếp xúc với ứng viên như vậy có phải là phạm luật rồi không?”

- Hửm!

Nàng ta giật mình quay đầu sang.

Chủ nhân của giọng nói là Ám Tông Chủ.

Ám Tông Chủ vẫn không rời mắt khỏi cuộc tỷ võ đang diễn ra giữa sân.

Nàng ta nhíu mày.

‘Không thể nào. Truyền Âm Nhập Mật là tuyệt kỹ truyền âm thanh đến một đối tượng cụ thể, lẽ ra hắn ta không thể nghe thấy mới đúng chứ.’

Cho dù thực lực cao đến đâu cũng không thể nghe lén được.

Vậy làm cách nào hắn ta biết được nàng ta đang cố gắng tiếp cận Mộc Kinh Vân?

Như đọc được suy nghĩ của nàng ta, Ám Tông Chủ nói:

“Ngài nhìn người ta chằm chằm lộ liễu như vậy thì ai mà không nhận ra.”

“… Ngài đang nói gì vậy?”

Nàng ta giả vờ không biết.

Ám Tông Chủ cười khẩy:

“Ô hô hô. Nghe nói môn phái của Cốc chủ là Phá Công Âm Môn có rất nhiều tuyệt kỹ đặc biệt liên quan đến âm thanh. Trong số đó có thuật Truyền Âm Nhập Mật có thể truyền đạt ý muốn của mình cho một người cụ thể, không phải sao?”

“…”

Sắc mặt Hàng Nhược Lượng sa sầm.

Nàng ta biết Ám Tông chủ là người chuyên làm những việc bí mật, nhưng không ngờ hắn ta lại biết đến cả Truyền Âm Nhập Mật của môn phái mình.

Điều đó có nghĩa là,

‘Tên đó vẫn luôn theo dõi mình.’

Nàng ta cứ tưởng mình đã thoát khỏi tầm mắt của Hội chủ, nhưng xem ra không phải vậy.

Nhìn Hàng Nhược Lượng đang bối rối, Ám Tông chủ thản nhiên nói tiếp:

“Quả là một tuyệt kỹ đáng học hỏi. Nhưng trong bản Hội cũng có luật lệ và quy tắc, mong Cốc chủ ghi nhớ cho.”

“…”

Nàng ta im lặng.

Dù khó chịu khi bị ông ta biết được tuyệt kỹ của môn phái, nhưng nàng ta không muốn gây chuyện với tai mắt của Hội chủ là Ám Tông Chủ.

“Ồ!”

Đúng lúc này, tiếng thán phục vang lên khắp nơi.

Hóa ra là do cuộc tỷ võ đang diễn ra trên võ đài.

“Hô.”

Ám Tông Chủ cũng nheo mắt đầy kinh ngạc.

Ngay từ đầu, cuộc tỷ võ đã diễn ra vô cùng ngang tài ngang sức.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều cho rằng người chiến thắng sẽ là Liêm Giai của Chu Sát Cốc.

Bởi vì nhìn cách Liêm Giai thi triển chiêu thức, có thể thấy hắn ta là một cao thủ dày dặn kinh nghiệm, luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.

Ngược lại, Mộc Du Thiên có vẻ thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng bù lại, y có cảm giác nhạy bén.

‘Nhưng suy cho cùng, kinh nghiệm vẫn là yếu tố quyết định.’

Vì vậy, theo thời gian, Liêm Giai sẽ nắm chắc phần thắng hơn.

Ám Tông chủ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà,

“Khụ khụ… khụ khụ…”

Liêm Giai đang quỳ một gối trên võ đài, máu đen túa ra từ miệng hắn ta.

Chuyện gì đã xảy ra?

Mộc Kinh Vân nheo mắt nhìn Mộc Du Thiên đang đứng trước mặt Liêm Giai.

“Hộc… hộc…”

Mộc Du Thiên thở hổn hển.

Cơ thể y tỏa ra một luồng khí nóng màu đỏ nhạt, làn da chuyển sang màu nâu sẫm.

Thậm chí, lòng trắng mắt y cũng chuyển sang màu nâu, trông vô cùng kỳ dị.

‘Cái đó là cái gì?’

Ngay cả những cao thủ của Thiên Địa Hội vốn có tư tưởng phóng khoáng về võ công, hiểu biết rộng rãi, cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, ai nấy đều xôn xao bàn tán.

Minh Đao Vương Tôn Doãn khoanh tay, lẩm bẩm:

“Nội lực tăng lên gấp đôi rồi.”

Là người nhạy bén với khí nhất trong số những người có mặt, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

Mộc Du Thiên vốn chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh sơ kỳ, nhưng sau khi biến đổi, nội lực của y đã tăng vọt.

Gần như vượt qua cả bình cảnh của cảnh giới tuyệt đỉnh.

Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học nhíu mày khó hiểu:

“Chẳng lẽ hài tử đó luyện tà công?”

Tà công.

rong võ công, nó ám chỉ việc tu luyện theo con đường không chính thống.

Trong số các cao thủ tà phái, có một số người đã tu luyện tà công và đạt được sự tiến bộ nhanh chóng.

Tuy nhiên, phương pháp này đi chệch khỏi con đường chính đạo, nên nó có tác dụng phụ rất nặng.

Ví dụ, do tốc độ phát triển quá nhanh nên người luyện khó có thể tiến bộ hơn nữa sau một mức độ nhất định, hoặc thường xuyên bị tắc nghẽn kinh mạch hoặc tẩu hỏa nhập ma do cách vận khí sai lệch.

Minh Đao Vương Tôn Doãn nhìn vào đôi mắt nâu của Mộc Du Thiên và nói:

“....... Nếu nó đã luyện tà công, có lẽ chúng ta phải khống chế nó.”

Một trong những vấn đề lớn nhất của tà công là khi nội lực tăng lên nhanh chóng, nó sẽ ảnh hưởng đến não bộ, khiến người ta mất lý trí và trở nên hung bạo.

Nhìn Mộc Du Thiên lúc này, rõ ràng y đang không bình thường.

-Ha! Tiểu tử, cuối cùng thì tác phẩm của ngươi cũng có tác dụng rồi.

Giọng nói của Thanh Linh vang lên trong đầu Mộc Kinh Vân.

Mộc Kinh Vân khẽ gật đầu.

Tuyệt kỹ Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp của lão trang chủ Nghiên Mộc Kiếm Trang là võ công thượng thừa, nhưng tuyệt đối không phải tà công.

Nó luôn tuân theo con đường tu luyện chính đạo.

Vấn đề là Mộc Kinh Vân đã tự ý thay đổi khẩu quyết.

‘Cuối cùng cũng bộc phát.’

Có vẻ như tác dụng phụ cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Thực ra, việc động chạm sửa đổi đến Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp, một môn võ công thượng thừa, thì việc người tu luyện bước vào tà công là điều sớm muộn.

Việc nó xảy ra ngay đúng lúc này có thể coi là may mắn.

Nhìn tình hình này, có vẻ như nó sắp bộc phát rồi. Nếu không may, kinh mạch của Mộc Du Thiên có thể bị vỡ tung và chết ngay tại chỗ.

Nghe Thanh Linh nói, khóe miệng Mộc Kinh Vân khẽ nhếch lên.

‘Tốt lắm.’

Hắn đã định tìm lúc thích hợp xử lý Mộc Du Thiên

Nhưng nếu y chết vì tác dụng phụ của tâm pháp trước mặt mọi người như thế này, thì hắn sẽ không cần phải ra tay.

Tuy nhiên, tình trạng của Ma Tăng có vẻ tệ hơn hắn nghĩ.

“Khụ.... khụ......”

Vừa rồi, khi nội công của Mộc Du Thiên đột ngột tăng vọt, hắn ta đã bị đánh trúng ngực, và giờ vẫn đang ho ra máu.

Ma Tăng cúi đầu, liếc nhìn Mộc Kinh Vân.

Hành động này như muốn hỏi ý Mộc Kinh Vân xem tiếp theo hắn ta nên làm gì.

‘Hừm.’

Nếu là Ma Tăng, hắn ta có thể điều khiển cơ thể mà mình nhập vào để giảm bớt chấn thương ở một mức độ nào đó, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như vết thương không hề nhẹ.

Tuy nhiên, hắn cần phải khiến Mộc Du Thiên sử dụng tâm pháp đó thêm một chút nữa để tác dụng phụ trở nên trầm trọng hơn.

Mộc Kinh Vân cười khẩy, truyền âm:

‘Cố chịu đựng thêm một chút, đối phó với Mộc Du Thiên tiếp đi....’

Đúng lúc đó,

Thình thịch!

Đôi mắt Ma Tăng trợn ngược, sau đõ ngã xuống đất bất tỉnh.

‘Cái....’

Chuyện gì vậy?

Mặc dù khi nhập vào cơ thể người khác, hắn ta sẽ bị ảnh hưởng một mức độ nào đó, nhưng cơ thể chỉ là một cái vỏ bọc, nên hắn ta có thể kiểm soát được cơn đau.

Vậy tại sao Ma Tăng lại bất tỉnh?

Xoẹt!

Mộc Kinh Vân nhíu mày.

Ma Tăng kẻ đang nhập vào cơ thể Liêm Giai của Chu Sát Cốc, đã thoát ra ngoài.

Tại sao hắn ta lại đột ngột rời khỏi cơ thể?

Trong lúc Mộc Kinh Vân đang nghi ngờ, Ma Tăng nói với hắn…

..........

‘Cái gì? Chết rồi?’

Thật bất ngờ, lý do Ma Tăng rời khỏi cơ thể là vì Liêm Giai đã chết.

Mộc Kinh Vân đã nghĩ rằng hắn ta sẽ dễ dàng giành chiến thắng.

Nhưng dự đoán của hắn đã sai.

..........

Nghe Ma Tăng nói, Mộc Kinh Vân nheo mắt nhìn Mộc Du Thiên.

Theo lời Ma Tăng, khi hắn ta định kết liễu Mộc Du Thiên để kết thúc trận đấu, hắn ta đã bị tấn công bất ngờ, và sau đó, các kinh mạch ở ngực hắn ta bắt đầu vỡ ra.

Hắn ta đã cố gắng tự chữa trị vết thương, nhưng các kinh mạch vỡ ra quá nhanh, khiến hắn ta không thể làm gì được.

Thật là trùng hợp.

‘Hả?’

-Đây có phải cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn không?

Mộc Kinh Vân không hiểu Thanh Linh đang nói gì.

Lúc này, Mộc Du Thiên vẫn đang tiếp tục quá trình biến đổi, làn da trở nên nâu sẫm, y tiến lại gần thi thể Liêm Giai và định đưa tay ra.

Đúng lúc đó,

Xoẹt!

Ai đó đã chặn y lại.

Đó là Quách Văn Kỳ, một trong những cao thủ dưới trướng của Lý Chi Viêm.

“Trận đấu đã kết thúc. Dừng tay lại.”

Quách Văn Kỳ đưa tay ra, cảnh giác nhìn Mộc Du Thiên với vẻ mặt căng thẳng.

Hắn ta có lý do để lo lắng, bởi vì ai nhìn vào cũng thấy Mộc Du Thiên lúc này trông rất nguy hiểm.

Trạng thái của y lúc này không khác gì một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ.

Trong lúc Quách Văn Kỳ đang căng thẳng thì Mộc Du Thiên bỗng lùi lại hai bước.

‘Vẫn còn lý trí.’

Thấy vậy, Quách Văn Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như y mất đi lý trí và nổi điên thì có lẽ hắn ta sẽ phải tìm cách để chế ngự, và đó sẽ là một tình huống rất nguy hiểm.

- Vút!

Thế rồi Quách Văn Kỳ đưa tay đặt lên cổ của Liêm Giai, người đang nằm bất tỉnh.

Sau đó, hắn ta nhíu mày nhìn lên khán đài.

Thấy vậy, sắc mặt của Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm trầm trọng hẳn.

‘Chẳng lẽ...’

Y đã cử người đến kiểm tra tình hình của Liêm Giai vì cảm thấy có gì đó bất ổn.

Nhưng nhìn biểu cảm của Quách Văn Kỳ lúc này, có vẻ như điều y lo lắng đã trở thành sự thật.

Đúng là một tình huống khó xử.

Tuy rằng trong thử thách của Thí Huyết Cốc, việc các ứng viên lần lượt bỏ mạng có thể xem là như cơm bữa, không phải là vấn đề gì to tát, nhưng nếu một nhân tài như Liêm Giai của Chu Sát Cốc mà chết ở đây thì quả là một điều đáng tiếc.

Hơn nữa lại còn chết ở cửa ải cuối cùng.

Lúc này, Mộc Du Thiên không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy phản ứng của Quách Văn Kỳ.

‘Chuyện, chuyện này là sao…’

Mộc Du Thiên hoàn toàn không có ý định giết Liêm Giai trong trận tỷ võ này.

Nhưng không hiểu sao trong lúc vận hành Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp, y đã bị sát khí bao trùm.

Y không thể nào hiểu được lý do.

Ngay cả lúc này, y vẫn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong, muốn được bộc phát ra ngoài.

Tuy nhiên, Mộc Du Thiên đã dùng tất cả sự nhẫn nại của mình để kìm nén nó.

‘Dừng lại... Dừng lại ngay.’

- Xì xì xì!

Ngay sau đó, làn da của Mộc Du Thiên dần dần nhạt màu trở lại.

Nhìn thấy cảnh này, một số vị cao thủ có mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

‘Kiềm chế được cơn cuồng bạo?’

Đối với họ, hành động của Mộc Du Thiên lúc này thật sự rất hiếm thấy.

Nhìn vào sự gia tăng đột ngột của nội công và sự biến đổi màu da đáng kinh ngạc kia, có thể thấy y đang ở trạng thái sắp bộc phát do tác dụng phụ của tà công.

Thế mà y lại có thể tự mình kiềm chế và điều khiển được nó.

‘Tiểu tử này…’

Một số người cảm thấy rất bất ngờ.

Với một ý chí kiên cường đến đâu chăng nữa thì cũng khó có thể vượt qua được cơn cuồng bạo đó, vậy mà ở độ tuổi nhỏ như vậy, Mộc Du Thiên lại thể hiện được sự nhẫn nại phi thường đến vậy.

Ngược lại, Mộc Kinh Vân lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

‘Tiếc thật đấy.’

Hắn đã hy vọng Mộc Du Thiên sẽ bị cuồng bạo và chết tại đây, nhưng không ngờ y lại có thể chịu đựng được.

Có thể nói là y rất may mắn.

Thanh Linh dường như cũng có cùng suy nghĩ với hắn.

- Quả là một kẻ may mắn.

‘Đúng vậy.’

- Nhưng mà cũng thú vị đấy chứ.

Thú vị cái gì?

Khi hắn đang nghi hoặc thì Thanh Linh lên tiếng.

- Tâm pháp mà ngươi tự ý thay đổi lại có tác dụng như vậy, thật là thú vị.

‘.........’

Mộc Kinh Vân cũng nghẹn họng dữ lắm.

Ai mà ngờ được việc tùy tiện thay đổi khẩu quyết lại khiến cho nội công tăng vọt và gây tổn hại đến kinh mạch như vậy chứ.

Dù sao đi nữa, tâm pháp sau khi được Mộc Kinh Vân thay đổi khẩu quyết thực sự rất nguy hiểm.


 

Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng nửa canh giờ sau.

Tình hình lúc này trở nên khá kỳ lạ.

Lý do là bởi vì đối thủ tiếp theo của Mộc Kinh Vân trong trận so tài cuối cùng chính là Mạc Hạ Lan, ả ta đã xin bỏ cuộc vì cho rằng mình không có cơ hội chiến thắng.

Như vậy, hai người còn lại tranh giành vị trí quán quân của cửa ải cuối cùng chính là Mộc Kinh Vân và Mộc Du Thiên.

Điều này khiến cho các vị cao thủ đến đây quan sát đều không khỏi kinh ngạc.

Không ai có thể ngờ rằng hai huynh đệ đến từ Chính phái lại phải đối đầu với nhau để giành lấy vị trí đứng đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử Thí Huyết Cốc xảy ra chuyện này.

Hơn nữa.

‘Hai huynh đệ bị bắt làm con tin lại đối đầu với nhau.’

“Hô hô hô.”

Trong số những người quan sát, Ám Tông Chủ là người biết rõ thân phận của hai huynh đệ Mộc gia, ông ta cảm thấy tình huống này thật sự rất thú vị.

Ngược lại, Minh Đao Vương - Tôn Doãn, người đã trực tiếp đưa hai người bọn họ đến đây, lại âm thầm lặc lưỡi.

‘Sao lại ra nông nỗi này…’

Ban đầu, ông ta cứ nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ bỏ mạng ở Thí Huyết Cốc, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này.

Nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió lớn trong Thiên Địa Hội.

Một tiểu tử Chính phái bị bắt làm con tin lại có thể trở thành quán quân chung cuộc của Thí Huyết Cốc, điều này chẳng khác nào đang sỉ nhục Thiên Địa Hội.

Nghĩ thôi cũng thấy bực bội….

‘… Hội chủ đã đi một nước cờ sai lầm.’

Nếu ngay từ đầu không cử bọn họ đến đây thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ấy vậy mà hai tiểu tử này lại sống sót đến cùng.

Và cả hai còn có cơ hội trở thành đệ tử của các cao tử Thiên Địa Hội theo luật của Thí Huyết Cốc.

Chắc hẳn ngay cả Hội chủ cũng không thể ngờ tới chuyện này.

‘Giờ thì đành chịu thôi.’

Trong tình huống này, chỉ còn cách là biến hai đứa nó thành người của Thiên Địa Hội.

Như vậy, ngược lại, cả hai huynh đệ bọn nó có thể trở thành tấm gương cho thế hệ thiếu niên thiên tài của Thiên Địa Hội noi theo, tiện thể đả kích chính phái một phen,

Cái này chẳng khác nào đang vỗ vào mặt chính phái, khi mà những mầm non của chính phái đã phải tranh đấu sinh tử để trở thành nhân tài của Thiên Địa Hội.

“Nào. Hai người hãy đứng đối mặt với nhau.”

Lúc này, Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm từ trên đài cao gọi hai người họ ra giữa sân và bảo họ đối mặt với nhau.

Hai huynh đệ đứng đối mặt nhau.

“Bắt đầu tỷ võ!”

Lý Chi Viêm hạ tay xuống và hô lớn.

Khi hiệu lệnh bắt đầu vừa dứt, Mộc Du Thiên liền vận khí, vẻ mặt đầy giận dữ nói.

“Là do ngươi làm phải không?”

“Cái gì?”

Mộc Kinh Vân thản nhiên hỏi lại.

Mộc Du Thiên vừa tiến từng bước về phía trước, vừa gằn giọng.

“Ngươi cố tình đưa tâm pháp sai cho ta!”

Ban đầu, y đã không hề nghi ngờ gì.

Bởi vì y đã kiểm tra rất nhiều lần.

Nhưng sau khi đến đây và chứng kiến ​​khả năng thực sự của Mộc Kinh Vân, y đã chắc chắn một điều.

Rằng tên khốn kiếp đó chắc chắn đã không dạy đúng khẩu quyết của Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp cho y!

‘Vì ngươi mà ta…’

Bị sát ý xâm chiếm, y đã giết chết người khác trong lúc tỷ võ.

Và bây giờ, y vẫn không thể kiểm soát được nó, chỉ có thể cố gắng kìm nén nó.

Dù sao cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, ít nhất cũng chung một gia tộc, y đã hy vọng Mộc Kinh Vân có thể cảm thấy có lỗi với những tác dụng phụ mà y đang phải gánh chịu, cho dù thật sự cũng không phải trách nhiệm của hắn, là do y chủ quan tin người mà thôi.

Thế nhưng,

‘!?’

Mộc Kinh Vân mỉm cười nói.

“Bây giờ ngươi mới biết thì đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.”

“Ngươi!!!!!”

Mộc Du Thiên tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung, y lao về phía Mộc Kinh Vân với tốc độ cực nhanh.

Y đang định thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình,

- Xoẹt!

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân nhanh như tia chớp, hất tay y ra, sau đó kẹp chặt cổ y, ấn mạnh xuống đất.

- Rầm!

“Ộc!”

Rồi hắn ghé sát tai Mộc Du Thiên, thì thầm.

“Như thế này thì làm sao mà đấu lại ta được? Hay là thử dùng tâm pháp ta dạy ngươi đi?”

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương