Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 120: Lựa chọn (2)

Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn Bảo Hách Tố không nhịn được lên tiếng:

“Ngươi thật sự rất gan dạ. Đừng tưởng rằng trở thành người đứng đầu thì sẽ cho phép ngươi có được quyền đó.”

Các vị cao thủ khác cũng gật đầu đồng tình.

Dù hắn có thiên phú võ học phi phàm khiến ai cũng muốn thu nhận, nhưng những người ở đây đều là các cao thủ đứng đầu của Thiên Địa Hội.

Hắn dám cả gan đối xử với bọn họ như vật đấu giá vậy sao?

Mộc Kinh Vân chắp tay thi lễ với Bảo Hách Tố:

-Xoẹt!

‘Hừm, để ta xem ngươi sẽ nói gì.’

Bảo Hách Tố định cười khẩy, nhưng rồi…

“Vâng. Ta sẽ ghi nhớ lời ngài. Vậy các vị khác không có gì muốn nói sao?”

“Cái gì?”

Sắc mặt Bảo Hách Tố sa sầm.

Hắn ta đã nói rõ ràng là đừng có hỗn láo với bọn họ, vậy mà tiểu tử kia vẫn dám trêu ngươi hắn ta sao?

Bảo Hách Tố không kiềm chế được cơn giận, định đứng dậy.

“Ngươi dám…”

“Bình tĩnh nào, Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn.”

“Đoàn chủ Xích Huyết Đoàn?”

Đoàn chủ Xích Huyết Đoàn Đại Tổ ngồi bên cạnh đã ngăn Bảo Hách Tố lại.

“Bình tĩnh đã…”

“Hắn chỉ là một hậu bối chưa đến tuổi trưởng thành, lại là kẻ đã vượt qua tất cả thử thách của Thí Huyết Cốc. Các bậc tiền bối như chúng ta không nên trách móc hắn vì chút tự tin đó. Hãy rộng lượng một chút.”

‘Cái tên này...'

Nghe vậy, lông mày Bảo Hách Tố nhướng lên.

Y nói vậy chẳng khác nào đang công khai muốn lấy lòng tiểu tử kia.

Bảo Hách Tố định phản bác, nhưng…

“Ngươi muốn biết lợi ích khi đi theo ta sao? Được, ta sẽ nói trước. Nếu ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi vị trí phó Đoàn chủ Xích Huyết Đoàn và truyền thụ Huyết Ma Huyền Điểu Pháp, võ công độc môn của ta cho ngươi. Với tư chất của ngươi, chẳng mấy chốc sẽ kế thừa vị trí của ta.”

Lời nói của Đại Tổ khiến Bảo Hách Tố tức giận đến mức nghiến răng.

Mọi chuyện đang diễn ra theo ý muốn của tiểu tử kia.

Thật là khó xử.

Bảo Hách Tố liếc nhìn các vị cao thủ khác, mong họ phản đối.

Đại Tổ cùng cấp bậc với hắn ta nên không nói gì được, nhưng nếu các vị cao thủ có chức vị cao hơn lên tiếng…

“Nếu ngươi trở thành đệ tử của ta, lợi ích ra sao chắc ngươi cũng đoán được. Ta chỉ nói một điều, ở đây chỉ có ta mới có thể dạy kiếm pháp cho ngươi.”

‘Chết tiệt!’

Cốc chủ Chiêu Âm Cốc, Hàng Nhược Lượng vừa lên tiếng, Bảo Hách Tố lại phải nghiến răng ken két.

Hắn ta đã mong có người phản đối, ai ngờ ngay cả Cốc chủ cũng lên tiếng hùa theo.

Giờ hắn ta không còn lý do gì để trách mắng Mộc Kinh Vân nữa.

Nếu hắn ta lên tiếng, chẳng khác nào đang chỉ trích Hàng Nhược Lượng.

‘Chết tiệt.’

Giá như lúc nãy hắn ta cũng nói như vậy.

Nhưng giờ đã muộn, nếu nói nữa chỉ thêm mất mặt.

Hơn nữa, với chức vị Đại Đoàn chủ như hắn ta, việc tranh giành với các vị có cấp cao hơn là một bất lợi lớn.

‘Nhưng liệu Ám Tông chủ và hai vị Ngũ Vương có chấp nhận chuyện này không?’

Họ đều là những người có tự tôn rất cao.

Đang lúc đó, một người lên tiếng:

“Kiếm? Con đường ngươi muốn đi là kiếm pháp sao?”

‘A…’

Người hỏi chính là Phích Lịch Quyền Vương, Nguyên Bính Học.

Thấy Nguyên Bính Học cũng lên tiếng, Bảo Hách Tố chán nản ngồi phịch xuống ghế.

Đến cả Phích Lịch Quyền Vương cũng tham gia, việc giành giật Mộc Kinh Vân đã vượt quá tầm tay của Bảo Hách Tố.

“Nếu ngươi chọn con đường khác, ta sẽ không miễn cưỡng. Với thiên phú của ngươi, dù là võ công nào, ngươi cũng có thể trở thành Tông Sư.”

‘Tông Sư?’

Tông Sư.

Là danh xưng dành cho những người đạt đến đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó.

Trong võ lâm, Tông Sư là những cao thủ đã đột phá đến cảnh giới Hoá Cảnh, vượt qua giới hạn của con người. Việc Nguyên Bính Học đánh giá Mộc Kinh Vân cao như vậy khiến mọi người kinh ngạc.

Có vẻ như hắn ta rất quyết tâm phải thu nhận bằng được Mộc Kinh Vân.

“Kiếm pháp có phải là con đường ngươi đã chọn?”

Nghe Nguyên Bính Học hỏi, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mộc Kinh Vân.

Cuối cùng, Mộc Kinh Vân lên tiếng:

“Không nhất thiết phải là kiếm pháp. Mục tiêu của ta là trở nên mạnh mẽ nhất, bất kể con đường nào.”

‘!?’

Nghe vậy, ánh mắt Hàng Nhược Lượng trở nên sắc bén.

Nàng ta đã đề nghị dạy kiếm pháp, vậy mà hắn lại nói vậy, rõ ràng là muốn từ chối nàng ta.

Tiểu tử này, đúng là biết cách chọc giận người khác mà.

Lúc này, Nguyên Bính Học cười lớn:

“Ha ha ha ha! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chí hướng phi phàm!”

Hắn ta rất hài lòng với câu trả lời của Mộc Kinh Vân.

Nếu Mộc Kinh Vân không có ý với hắn ta mà chọn Hàng Nhược Lượng, Mộc Kinh Vân đã thẳng thừng từ chối.

Nhưng Mộc Kinh Vân đã không làm vậy.

Nguyên Bính Học đã nghĩ, liệu đó có phải dấu hiệu cho thấy Mộc Kinh Vân đang có cảm tình với Phích Lịch Quyền Vương hắn không.

Nguyên Bính Học nhìn sang Minh Đao Vương Tôn Doãn với vẻ mặt đắc ý.

"Nhìn kìa, Tôn huynh cũng muốn có hắn lắm đấy, nhưng xem ra hắn sẽ về với ta rồi."

Tôn Doãn khịt mũi coi thường.

Chẳng bận tâm đến điều đó, Nguyên Bính Học đang chắc chắn rằng Mộc Kinh Vân sẽ chọn mình, đứng dậy và nói như muốn chốt hạ.

"Nếu trở thành đệ tử của ta, ta sẽ truyền thụ võ công cả đời của ta cho ngươi, chưa kể đến vị trí người thừa kế. Một khi ngươi luyện thành Chân Nguyên Bạo Liệt Quyền của bản môn, sẽ không ai có thể địch lại ngươi bằng tay không nữa."

Nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng vì hắn ta đã nói rõ ràng là "bằng tay không" nên cũng không ai phản bác. Điều đó cho thấy hắn ta khao khát có được Mộc Kinh Vân đến mức nào.

"Tốt lắm. Hãy đến đây, trở thành đệ tử của ta."

Nguyên Bính Học chìa tay về phía Mộc Kinh Vân.

Đúng lúc đó...

"Thật đáng kinh ngạc đấy, tiểu tử Mộc gia."

'Quả nhiên...'

Minh Đao Vương Tôn Doãn ngồi bên cạnh Nguyên Bính Học, cuối cùng cũng lên tiếng. Nguyên Bính Học nhíu mày khó chịu.

Không thèm bận tâm, Minh Đao Vương Tôn Doãn nói với Mộc Kinh Vân:

"Duyên phận giữa ngươi và bản vương thật sâu đậm."

'Duyên phận?'

Nguyên Bính Học và những người khác đều nhìn Tôn Doãn với vẻ mặt khó hiểu. Duyên phận sâu đậm là sao? Chẳng lẽ họ đã quen biết từ trước?

Trong khi mọi người còn đang hoang mang, Mộc Kinh Vân chắp tay thi lễ và nói:

"Nhờ ơn Minh Đao Vương mà ta mới đến được đây. Không ngờ lại được gặp lại ngài ở nơi này."

'Cái gì...'

Nguyên Bính Học cau mày.

Họ thực sự quen biết nhau sao? Nhưng tại sao Minh Đao Vương và cả Mộc Kinh Vân không hề để lộ ra trước đó?

'Cố tình làm vậy sao?'

Để cho hắn ta hy vọng hão huyền rồi lại thất vọng? Nếu vậy thì thật là khó chịu.

Lúc này, Minh Đao Vương Tôn Doãn tiếp tục:

"Thật đáng kinh ngạc. Lúc đó ta đã nghĩ ngươi là một tài năng hiếm có, nhưng không ngờ ngươi lại có thể sống sót ở nơi này."

"Liệu ta có nên cảm ơn ngài vì trải nghiệm quý giá này?"

Ánh mắt Tôn Doãn lóe lên.

Ông ta đã nghĩ rằng Mộc Kinh Vân có thể oán trách mình vì đã đẩy hắn vào Thí Huyết Cốc, nhưng không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy.

Thực sự không hề có chút oán hận nào trong mắt hắn cả.

'Tốt lắm.'

Ông ta cứ nghĩ cậu ta chỉ là một tiểu tử xảo quyệt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này, ông ta lại càng thêm yêu thích.

Sự bình tĩnh đó khiến ông ta muốn xác nhận một điều.

"Ta muốn hỏi ngươi một điều."

"Ngài muốn hỏi ta một điều?"

"Phải."

"Xin cứ tự nhiên."

"Nếu có cơ hội, ngươi có muốn quay về không?"

Câu hỏi này khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Điều này là sao? Ý nghĩa của câu hỏi này là gì?

Tuy nhiên, ở đây ngoài Minh Đao Vương và Mộc Kinh Vân, còn một người nữa cũng hiểu được ý nghĩa của câu hỏi vừa rồi.

'Ra vậy. Hô hô hô.'

Ám Tông Chủ, người biết rõ Mộc Kinh Vân chính là con tin của Chính phái, đến từ Nhiên Mộc Kiếm Trang cũng hiểu ý của Tôn Doãn, không ngừng gật gù.

Đây quả thực là một câu hỏi quan trọng.

Bản thân Ám Tông Chủ cũng rất muốn có được Mộc Kinh Vân, nhưng vì gốc rễ của hắn thuộc về chính phái nên ông ta muốn xác nhận điều này không kém gì Tôn Doãn.

Nếu Mộc Kinh Vân vẫn còn lưu luyến chính phái thì việc nhận hắn làm đệ tử sẽ là vô ích.

Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:

"Ta không còn lưu luyến gì việc quay về nữa. Hơn nữa, ta đến đây vì ta tự nguyện."

Vừa dứt lời, khóe miệng Minh Đao Vương Tôn Doãn nhếch lên.

Ông ta đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn nhất.

Tôn Doãn đứng dậy và nói:

"Ngươi không chỉ là một kỳ tài võ học mà còn là nhân tài phù hợp với bản Hội. Tốt lắm. Vậy hãy trở thành đệ tử của bản vương. Nếu làm vậy, bản vương sẽ bảo vệ ngươi đến cùng, cho dù xuất thân của ngươi có trở thành vấn đề trong Hội. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

'Cái gì!?'

Lời nói của Tôn Doãn khiến các vị cao thủ khác xì xào bàn tán.

"Xuất thân? Ý là sao vậy?"

Nghĩ lại thì hai huynh đệ Mộc gia đã đồng thời đứng đầu thử thách của Thí Huyết Cốc đợt này, khiến ai nấy đều tò mò về lai lịch của họ.

Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng lên tiếng hỏi:

"Xuất thân là sao? Ý ngài là gì?"

"Ta nói gì thì chính là vậy."

"Vậy sao? Vậy là Minh Đao Vương biết lai lịch của tiểu tử đó đúng không, ngài nghĩ rằng nó không phải vấn đề ư? Trong tình huống ai cũng muốn tranh giành tiểu tử đó, ngài lại dùng xuất thân của hắn, thứ chỉ có mình ngài biết để lôi kéo??"

Lời chất vấn khiến Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm ngồi trên đài cao lộ vẻ khó xử.

Tuy rằng chủ nhân đã nhập vào cơ thể đó nhưng dù sao thân phận của cơ thể đó vẫn là võ lâm nhân sĩ chính đạo, hơn nữa còn đến từ Nhiên Mộc Kiếm Trang.

Nếu thân phận bị bại lộ, e rằng sẽ gây ra sóng gió không nhỏ trong bản Hội.

"Tên đó cố ý sao?"

Lý Chi Viêm nhìn về phía Minh Đao Vương Tôn Doãn.

Ông ta đã khéo léo không tiết lộ thân phận của Mộc Kinh Vân, nhưng lại tạo ra cảm giác nguy hiểm để gây áp lực cho hắn.

Ông ta không hề nói đến lợi ích, mà chỉ nhấn mạnh vào tổn thất to lớn, khiến người ta cảm thấy chỉ có ông ta mới có thể bảo vệ được Mộc Kinh Vân.

“Nếu đồng ý thì chỉ có thể bị Tôn Doãn dắt mũi."

Có vẻ như chủ nhân của y đang rơi vào thế khó xử.

Minh Đao Vương Tôn Doãn là người cứng rắn, lại có nhiều đệ tử, y không muốn chủ nhân làm đệ tử của ông ta cho lắm.

Nhưng nếu đã như vậy, hiện tại chủ nhân của y gần như không có đồng minh, lại không thể kết thêm thù, e rằng chỉ có thể bắt tay với Minh Đao Vương.

"Minh Đao Vương quả nhiên là chiến lược gia đại tài."

Ám Tông chủ che miệng cười khẽ.

Thoạt nghe, có vẻ như Minh Đao Vương Tôn Doãn đang muốn bảo vệ Mộc Kinh Vân nếu hắn chịu trở thành đệ tử của ông ta, nhưng thực chất đây là một lời cảnh cáo.

Đừng quên thân phận thật sự của ngươi.

Lời đề nghị này là một chiến lược nhằm khuất phục tinh thần và ý chí của đối thủ.

Một khi thân phận thật sự của Mộc Kinh Vân - đệ tử Chính phái bị bại lộ, hắn sẽ rơi vào tình thế khó khăn.

‘Không còn cách nào khác.’

Nếu là Mộc Kinh Vân, chắc chắn Ám Tông Chủ sẽ chọn Minh Đao Vương Tôn Doãn.

Chỉ có như vậy, hắn mới có được sự che chở an toàn.

Minh Đao Vương Tôn Doãn là người có chủ kiến rõ ràng và rất giữ lời hứa.

Để khắc phục điểm yếu về xuất thân, đây là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:

"A, đúng là xuất thân của ta có chút vấn đề."

"Ngươi biết vậy là được."

Nếu đã biết vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Hiện tại, tuy rằng thân phận của hắn chưa bị bại lộ, nhưng nếu Hội chủ lại dở chứng và công bố thân phận của Mộc Kinh Vân, liệu những người khác có sẵn sàng che chở cho hắn như Minh Đao Vương?

Chắc chắn là không.

"Nào, hãy nắm lấy tay ta."

Thế nhưng,

"Hừm, vậy thì chúng ta hãy nói rõ ràng ngay tại đây."

"Nói rõ? Ý ngươi là..."

"Nếu chuyện này có thể gây bất lợi cho ta, chi bằng nói rõ ngay từ đầu."

Lời nói của hắn khiến Minh Đao Vương Tôn Doãn chấn động.

Tiểu tử này đang muốn làm gì vậy?

Ngay sau đó,

"Khoan đã... Dừng lại..."

Minh Đao Vương Tôn Doãn định ngăn cản Mộc Kinh Vân.

Nhưng không kịp,

- Bốp!

Mộc Kinh Vân chắp tay thi lễ, lớn tiếng nói:

"Xin được giới thiệu lại, ta là Mộc Kinh Vân, tam nhi tử của Trang chủ Nhiên Mộc Kiếm Trang!”

'!!!!!!!!'

Lời vừa dứt, tất cả mọi người, từ các vị cao thủ cho đến những ứng viên đang có mặt, thậm chí cả các võ sĩ của Thí Huyết Cốc đều bất ngờ, tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên khắp nơi.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Người đứng đầu thử thách của Thí Huyết Cốc - nơi đã sản sinh ra vô số nhân tài kiệt xuất cho Thiên Địa Hội trong suốt một thời gian dài - lại là đệ tử của Nhiên Mộc Kiếm Trang, một trong những danh môn chính phái?

Vậy thì tại sao hắn lại được tham gia thử thách của Thí Huyết Cốc?

Lúc này, Mộc Kinh Vân mỉm cười nói:

"À, còn một điều nữa, ta bị Minh Đao Vương đại nhân đây bắt làm con tin."

'!?'.

Minh Đao Vương Tôn Doãn cảm thấy như mình vừa bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.

Mộc Kinh Vân vậy mà lại dám tự mình tiết lộ điểm yếu chết người và có thể gây ra tai tiếng như vậy luôn….

 

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương