Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 125: Ám Tông (1)

Bên trong căn phòng rộng lớn, chỉ có duy nhất một ngọn nến le lói soi sáng.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường và xung quanh được che bởi những tấm rèm tre.

Phía sau tấm rèm là một bóng người đang ngồi trên giường.

Bóng người đang uống thứ gì đó trông đen đặc như thuốc rồi đặt nó lên bàn nhỏ cạnh giường.

“Khụ khụ!”

Bóng người ho khan.

Có ai đó đang nhìn cảnh tượng này với ánh mắt đầy phiền muộn.

Đó là một nam nhân đã ngoài 40 tuổi, tóc bạc trắng và mặt nhẵn nhụi không râu.

Nam nhân với đôi mắt sắc như rắn này chính là Mộng Thư Thiên, phó Hội Chủ của Thiên Địa Hội.

“Hội Chủ… hay là gọi Hoài Tha Minh Y tới ạ?”

Hoài Tha Minh Y.

Ông ấy là một danh y nổi tiếng ngang hàng với Giải Doanh Dược Tiên, người đã mất tích từ lâu.

Khác với Giải Doanh Dược Tiên, người đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực bào chế thuốc, Hoài Tha Minh Y lại tinh thông cả nội công lẫn ngoại công, và từng giữ chức ngự y trong cung khi còn trẻ, đủ để thấy y thuật của ông ấy cao siêu đến nhường nào.

“Hoài Tha Minh Y… thì…”

“Không cần đâu.”

Giọng nói kiên quyết vang lên từ phía sau tấm rèm tre.

Nghe vậy, Mộng Thư Thiên thầm lắc đầu.

Tại sao cứ phải cố chấp như vậy chứ?

Dù nội công thâm hậu có thể giúp người bệnh cầm cự được một thời gian, nhưng nếu không điều trị tận gốc thì bệnh tình sẽ ngày càng trầm trọng hơn.

“Khụ khụ. Mà kết quả của thử thách bên Thí Huyết Cốc thế nào rồi?”

“… Đã có rồi ạ.”

“Những ai đã đến dự lễ phong chức?”

“Minh Đao Vương Tôn Doãn, Phích Lịch Quyền Vương Nguyên Bính Học, Ám Tông Chủ, Cốc chủ Chiêu Âm Cốc Hàng Nhược Lượng, Đại Đoàn chủ Diêm Ma Đoàn – Bảo Hách Tố và Đoàn chủ của Xích Huyết Đoàn – Đại Tổ, tổng cộng là sáu người.”

“Phân bố thế nào?”

“Ngoại trừ Đại Đoàn chủ của Diêm Ma Đoàn – Bảo Hách Tố, những người còn lại, mỗi người đã đưa một đệ tử đi.”

“Vậy à. Có gì đặc biệt không?”

Nghe câu hỏi đó, phó Hội Chủ Mộng Thư Thiên thở dài rồi lên tiếng.

“Hội Chủ còn nhớ hai tiểu tử là con tin đến từ Nhiên Mộc Kiếm Trang mà chúng ta đã đưa đến Thí Huyết Cốc chứ ạ?”

“Nhiên Mộc Kiếm Trang? À à, ta nhớ rồi.”

Phản ứng của Hội Chủ khiến Mộng Thư Thiên phải lắc đầu ngao ngán.

Xem ra việc đưa hai tiểu tử đó đến Thí Huyết Cốc chỉ là một ý nghĩ bất chợt của Hội Chủ lúc đó mà thôi.

Vị Hội Chủ mà hắn ta biết là một người tuỳ hứng như vậy.

Nhưng có vẻ như đã đến lúc phải gánh lấy hậu quả từ trò tiêu khiển nhất thời đó rồi.

“Hai tiểu tử là con tin đó…”

“Đã chết rồi sao?”

“… Không ạ.”

“Chưa chết?”

“Vâng.”

“Xem ra chúng là những tên cứng cỏi đấy chứ. Khụ khụ. Vậy chúng đã vượt qua được đến đâu rồi?”

“Chúng đã vượt qua cửa ải cuối cùng.”

‘!?’

Nghe thấy câu trả lời đó, bóng người phía sau tấm rèm tre bỗng khựng lại.

Đừng nói Hội Chủ, ai cũng sẽ bất ngờ trước kết quả này.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

“Những tiểu tử đến đây với vai trò là con tin lại vượt qua được cửa ải cuối cùng của Thí Huyết Cốc… Thật thú vị.”

“…”

Có thể xem đây là một chuyện thú vị được sao?

Không phải ai khác mà chính là những tiểu ử chính phái bị bắt làm con tin lại có thể vượt qua cửa ải cuối cùng của Huyết Thi Cốc.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra nhiều tranh cãi trong nội bộ Thiên Địa Hội.

Có thể nói đây là một kết quả vô cùng nhục nhã đối với Thiên Địa Hội.

“Đây không phải là chuyện để cười. Không phải là môn đồ của bản Hội mà lại là những tên bị bắt làm con tin từ chính phái lại cùng nhau giành được vị trí đứng đầu đấy ạ.”

“Đứng đầu?”

“Vâng. Hai huynh đệ Mộc gia đã cùng nhau giành được vị trí đứng đầu.”

Nghe Mộng Thư Thiên nói vậy, bóng người phía sau tấm rèm tre ngửa đầu cười lớn.

“Đứng đầu? Ha ha ha ha ha. Đứng đầu sao?”

Phản ứng của Hội Chủ hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm trọng của Mộng Thư Thiên.

Hội Chủ dường như cảm thấy rất thú vị, cứ như thể đó là chuyện của người khác vậy.

Rồi sau đó, có lẽ do nội thương tái phát, Hội Chủ ho dữ dội và thở hổn hển.

“Khụ khụ… Hộc… Hộc…”

Xem ra nội thương của Hội Chủ vẫn chưa hề thuyên giảm.

Vậy mà vẫn còn cố chấp như vậy.

Dù không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Hội Chủ mạnh như quái vật này chết đi, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như Hội Chủ đột tử thì bản Hội sẽ xảy ra lục đục lớn.

Phó Hội Chủ thầm lắc đầu rồi lên tiếng.

“Hội Chủ, chuyện này có thể khiến tinh thần của mọi người bị giảm sút và gây ra nhiều vấn đề. Chi bằng chúng ta cứ nói là…”

“Không được.”

- Xoẹt!

Bất chợt, cả tấm rèm tre rung lên, để lộ ra ánh mắt sắc bén bên trong.

“Hít.”

Ánh mắt đó khiến Mộng Thư Thiên phải cứng người lại.

Dù đang nằm trên giường bệnh nhưng khí thế của Hội Chủ vẫn bao trùm cả căn phòng, khiến hắn ta cảm thấy khó thở.

‘… Ngài ấy vẫn còn khí thế như vậy cơ đấy.’

Quả không hổ danh là người đứng đầu Lục Thiên, được xưng tụng là bá chủ võ lâm.

Dù không ở trong trạng thái tốt nhất nhưng có lẽ trong bản hội cũng chẳng có ai đủ sức đối đầu với Hội Chủ lúc này.

Kể cả bản thân Mộng Thư Thiên.

- Rắc!

Phó Hội Chủ Mộng Thư Thiên siết chặt nắm tay, cố gắng điều hòa nhịp thở để trấn tĩnh lại.

Đột nhiên, khí thế ngập tràn căn phòng bỗng chốc biến mất.

Ngay sau đó, Hội Chủ lên tiếng.

“Không được. Không được. Vẫn còn quá sớm.”

‘······Ngài ấy đang nói cái quái gì vậy?’

Phó Hội Chủ Mộng Thư Thiên khẽ cau mày.

Lúc này, hắn ta khó lòng mà hiểu được ý tứ trong lời nói của Hội Chủ.

Cái gì mà vẫn quá cớm cơ chứ?

“Hãy mặc kệ đám con tin đó đi.”

“······.”

Ngài ấy đang nghiêm túc sao?

Nếu chuyện bọn họ bị đưa đến Thí Huyết Cốc rồi trở thành đệ tử của các cao thủ của bản Hội bất kể xuất thân chính phái mà bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ có kẻ sinh nghi mất!!

Vậy mà ngài ấy lại nói chẳng sao cả ư?

Tuy nhiên, hắn ta cũng chẳng thể nào lên tiếng phản bác thêm được nữa.

“Thuộc hạ đã rõ.”

Trong Thiên Địa Hội, mệnh lệnh của Hội Chủ là tuyệt đối.

“Mà các ngươi đã tìm thấy ‘thứ đó’ chưa?”

Hội Chủ chuyển chủ đề.

Mộng Thư Thiên lắc đầu đáp lại câu hỏi của y.

“Vẫn chưa ạ. Tuy nhiên······.”

Rồi hắn ta lặng lẽ bẩm báo điều gì đó.

*  *  *

Vừa rời khỏi nơi ở của Hội Chủ và định bước ra khỏi tổng đà thì có người gọi Mộng Thư Thiên lại.

“Phó Hội Chủ.”

Mộng Thư Thiên nheo mắt.

Chỉ cần nghe giọng nói, hắn ta đã nhận ra người gọi mình là ai.

Vấn đề là hắn ta chẳng hề hay biết vị trí hay khí tức của kẻ đó cho đến khi bị gọi giật lại.

‘······Tên này lại tiến bộ nữa rồi sao.’

Hắn ta nghe nói y đã kết thúc bế quan cách đây vài ngày.

Hình như là đã có thành quả, nhưng không ngờ lại tiến bộ đến mức ngay cả hắn ta cũng khó lòng mà nhận ra khí tức.

Thật đáng kinh ngạc.

“Trương công tử.”

Quay đầu lại, trước mặt Mộng Thiên Thư là một thanh niên trạc hai mươi bảy, hai tám tuổi, sở hữu mái tóc xoăn tít cùng dung mạo tuấn tú đang đứng cười nhếch mép.

Hắn ta chính là Trương Lăng Nhạc, nhị đồ đệ của Hội Chủ.

Tuy là kẻ có võ công thấp nhất trong số ba vị đệ tử của Hội Chủ, nhưng đó là khi so sánh với hai người còn lại, còn nếu so với những người đồng trang lứa khác thì y lại sở hữu thiên phú áp đảo.

Trương Lăng Nhạc, nhị đồ đệ của Hội Chủ cất tiếng chào hỏi, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch mép quen thuộc.

“Sư phụ vẫn đang dồn hết tâm sức để tìm ‘thứ đó’ sao?”

Mộng Thư Thiên chỉ lặng lẽ mỉm cười trước câu hỏi của y.

Bởi vì hắn ta không được phép để lộ cuộc trò chuyện với Hội Chủ cho bất kỳ ai biết.

Cho dù đối phương có là đệ tử của ngài ấy cũng không ngoại lệ.

Thấy vậy, Trương Lăng Nhạc bèn lên tiếng bông đùa.

“Ta thật không hiểu nổi vì sao sư phụ lại cứ cố chấp với mấy thứ mê tín dị đoan đó nữa. Thà rằng sư phụ dành thời gian đó để tìm cách chữa bệnh, kéo dài mạng sống cho mình còn hơn. Ngài thấy có đúng không?”

Trong thâm tâm, Mộng Thư Thiên cũng đồng tình với ý kiến đó.

Nhưng ai mà có thể ngăn cản sự cố chấp của Hội Chủ cơ chứ.

“Ta không hiểu Trương công tử đang muốn nói gì.”

“Aaaa.”

Trước câu trả lời vòng vo của Mộng Thư Thiên, Trương Lăng Nhạc chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Cái tên đó lúc nào cũng vậy.

Hắn ta là cánh tay phải của Hội Chủ, đồng thời cũng là kẻ có tầm ảnh hưởng lớn thứ hai trong hội, nên y rất muốn lôi kéo hắn ra về phe mình, nhưng có vẻ như điều đó rất khó.

Cứ mỗi khi y định đến gần thì hắn ta lại lùi ra xa.

May mà cho đến hiện tại, hắn ta vẫn chưa ngã về phe nào.

‘Nhưng điều đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa đâu.’

Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ về phe y.

Trương Lăng Nhạc khẽ nhếch mép, cất tiếng nói.

“Ta vừa nghe được một thông tin thú vị, không biết ngài đã biết chưa.”

“Thông tin thú vị sao?”

“Ừm. Nghe nói kẻ đứng đầu Thí Huyết Cốc lần này chính là con tin bị Minh Đao Vương bắt cóc từ Nhiên Mộc Kiếm Trang đấy, có thật không vậy?”

“…”

Mộng Thư Thiên chỉ lặng lẽ thở dài trước câu hỏi của y.

Quả nhiên tin đồn đã lan truyền rồi.

Trương Lăng Nhạc là kẻ nắm trong tay vô số thế lực trực thuộc, thế nên việc y nắm bắt thông tin nhanh như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Giờ đến nước này rồi thì giấu diếm cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

“Đúng vậy.”

“Khặc.”

‘Khặc?’

Trương Lăng Nhạc bỗng nhiên cắn móng tay út, cố kìm nén tiếng cười.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Mộng Thư Thiên không khỏi lo lắng.

Là người đã chứng kiến đám đệ tử của Hội Chủ trưởng thành từ khi còn bé, hắn ta hiểu rõ tính cách của từng đứa một.

‘Chuyện này không ổn rồi.’

Mỗi khi Trương Lăng Nhạc bắt đầu hứng thú với điều gì đó thì kết quả thường sẽ rất tồi tệ.

Nếu đó là thứ không thể động vào thì không sao, nhưng vấn đề là y luôn cho rằng bản thân có thể tự ý nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

“Công tử, có điều này ta muốn nói…”

“A, Phó Hội Chủ, chẳng lẽ ngài lo ta sẽ làm hại bọn họ chỉ vì bọn họ xuất thân từ chính phái?”

“… Không hẳn là vậy…”

“Ta chỉ là thấy hứng thú vì ngay cả trong chính phái cũng có kẻ ngoan cố và tài năng như vậy.”

“… Giờ bọn họ không còn là người của chính phái nữa mà là đệ tử của bản Hội.”

“Vậy thì tốt quá. Ta rất mong chờ những đệ tử đó có thể giúp ích cho ta.”

Nghe y nói vậy, phó Hội Chủ không khỏi lo lắng.

Trương Lăng Nhạc chính là kẻ muốn có được thứ gì thì bằng mọi giá phải đoạt lấy.

* * *

Khu vực ngoại ô phía đông nam nội thành Thiên Địa Hội.

Nơi đó chính là tổng đà của Ám Tông.

Bước vào Ám Tông, Mộc Kinh Vân không khỏi chú ý quan sát xung quanh.

Hắn thấy một tòa nhà có hàng chục con chim ưng và bồ câu bay lượn xung quanh, một bên khác là những người cầm cờ chạy đến đưa cuộn giấy gì đó, sau khi xem xong liền lập tức đốt bỏ.

- Bọn họ làm việc rất bài bản.

Thanh Linh lên tiếng.

- Bọn họ đang làm gì vậy?

- Ngươi không thấy sao? Họ đang quản lý bồ câu đưa thư và đốt những bức mật thư để bảo mật thông tin.

- Ồ.

Quả nhiên là tác phong của tổ chức chuyên xử lý tình báo và bí mật.

Đang quan sát thì thấy Ám Tông Chủ tiếp tục đi về phía trước.

Nơi hắn ta hướng đến không phải là nơi trao đổi thư từ hay văn kiện mật mà là nơi cất giữ binh khí và luyện võ.

- Két!

Cánh cửa mở ra, bên trong là một phòng luyện võ cỡ nhỏ.

Bức tường dày cộm cho thấy nơi này có khả năng cách âm rất tốt.

Ám Tông Chủ đưa tay ra hiệu, đám thuộc hạ đi theo liền cúi đầu chào rồi đóng cửa rời đi.

Bên trong gian luyện võ chỉ còn lại hai người.

Mộc Kinh Vân đang thắc mắc tại sao hắn ta lại đưa mình đến đây thì Ám Tông Chủ lên tiếng:

“Hô hô hô, nơi này là phòng luyện công riêng của ta.”

Một không gian hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, kín không một khe hở.

Nơi này dường như được xây dựng để không ai có thể quấy rầy hay theo dõi.

Mộc Kinh Vân đang quan sát xung quanh thì Ám Tông Chủ hỏi:

“Thế nào? Ngươi có muốn học võ công độc môn của ta không?”

“…”

Mộc Kinh Vân nhíu mày.

Từ lúc đến Ám Tông, Ám Tông Chủ vẫn luôn bảo hắn suy nghĩ kỹ về việc này.

Võ công độc môn của Ám Tông Chủ.

Đương nhiên là môn võ công thượng thừa đã giúp hắn ta trở thành một trong những người đứng đầu Ám Tông, nằm trong hàng ngũ cao thủ của Thiên Địa Hội.

Chỉ có điều muốn tu luyện môn võ này thì phải… tự thiến.

- Ha ha ha ha, nhân cơ hội này cắt phăng nó đi là xong chuyện!

Thanh Linh cười lớn như thể đang xem chuyện nực cười.

Tự thiến, nói trắng ra là cắt bỏ tinh hoàn, nơi được xem là trung tâm dương khí của nam nhân.

Mộc Kinh Vân không phải kẻ ham muốn sắc dục hay muốn con đàn cháu đống, nhưng cũng chẳng muốn tự thiến bản thân.

Hắn chắp tay thi lễ:

“Xin thứ cho ta mạo muội, nhưng ta e là không thể.”

“Không thể sao?”

“Phải.”

“Nếu vậy thì ngươi chỉ có thể làm thuộc hạ dưới trướng ta chứ không phải đệ tử chân truyền, ngươi có chấp nhận không?”

“Không phải đệ tử chân truyền sao?”

“Chuyện đương nhiên còn gì? Ngươi không học võ công của bổn môn thì sao có thể làm đệ tử được?”

“…”

Lời này cũng có lý.

Nhưng làm thuộc hạ của Ám Tông Chủ thì lại khác.

Quyền hạn sẽ ít hơn, chỉ là kẻ dưới trướng nghe theo mệnh lệnh.

Mộc Kinh Vân hỏi:

“Nhất định phải tự thiến mới có thể tu luyện võ công độc môn sao?”

“Đúng vậy. Nếu không luyện được Quỷ Âm Công thì không thể vận hành Phi Hoán Quỷ Đao Pháp và Quỷ Ảnh Trảo Pháp, như vậy thì làm sao thi triển chiêu thức?”

Võ công của Ám Tông Chủ dựa trên âm khí cường đại.

Nếu không nắm được pháp môn vận khí của Quỷ Âm Công thì không thể phát huy uy lực thực sự của chiêu thức.

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân xoa cằm, tỏ vẻ khó xử.

Ám Tông Chủ che miệng cười nói:

“Hô hô hô, ta sẽ không ép buộc ngươi tự thiến. Nhưng nếu muốn trở thành đệ tử chân truyền của ta thì đây là điều kiện tiên quyết.”

“Nhất định phải có âm khí mới tu luyện được võ công sao?”

“Phải. Nếu có thể vận hành bằng dương khí thì bổn môn đã không đời đời truyền lại quy củ tự thiến.”

Bản thân Ám Tông Chủ cũng không phải tự nguyện muốn thiến.

Đó chỉ là quy củ tất yếu để tu luyện võ công của sư môn.

Nhưng vì phải đánh đổi quá lớn nên hắn ta vẫn cho những người muốn trở thành đệ tử của mình quyền lựa chọn.

Tất nhiên, cho đến giờ vẫn chưa có ai tự nguyện bị thiến hết.

Ngay từ đầu, Ám Tông Chủ đã đoán được Mộc Kinh Vân sẽ không đồng ý.

Lúc này, Mộc Kinh Vân hỏi:

“Âm khí là khái niệm đối lập với dương khí, đúng không?”

“Có thể nói như vậy. Nam nhân trời sinh dương khí thịnh, nữ nhân trời sinh âm khí thịnh. Quỷ Âm Công được tạo ra chính là để khắc phục điều này.”

- Xoẹt!

Ám Tông Chủ đưa tay ra.

Từ lòng bàn tay hắn ta tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo.

- Vù vù vù!

Nội lực của hắn ta khác hẳn với những võ giả bình thường.

Sau khi luyện thành Quỷ Âm Công, vết thương sẽ bị đóng băng, gây ra thương tích chí mạng cho đối thủ.

Ám Tông Chủ vừa thi triển âm khí của Quỷ Âm Công vừa nói:

“Muốn khống chế âm khí trong cơ thể nam nhân thì đáng tiếc là ngoài tự thiến ra không còn cách nào khác. Nếu không, dương khí trong cơ thể sẽ xung đột với âm khí, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”

“Ra vậy.”

“Ta không ép buộc ngươi, ngươi không cần phải áy náy. Muốn có được âm khí như vậy thì phải đánh đổi rất nhiều thứ…”

“Âm u hơn nữa thì sao?”

“Âm u hơn nữa? Ý ngươi là…”

- Uỳnh!

Lời còn chưa dứt.

‘Hả!?’

Ám Tông Chủ đột nhiên nổi da gà, sống lưng lạnh toát.

Khí tức bùng phát từ người Mộc Kinh Vân.

Nó không chỉ đơn thuần là âm u mà còn là tử khí nồng nặc như thể tỏa ra từ xác chết.

“Thật là… ngươi đúng là rất biết cách làm người khác kinh ngạc đấy.”

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương