Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 83: Chủ nhân Huyết Cốc (2)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Mộc Kinh Vân mỉm cười nói:
"Ngươi muốn hỏi ta làm sao biết bí mật của Xích Viêm Kiếm Pháp đúng chứ?"
'!!!!!!!'
Nghe vậy, đôi mắt sau mặt nạ quỷ của hắn mở to hơn.
Thằng nhãi này rốt cuộc là ai?
Rõ ràng, hắn là con tin bị bọn họ tóm được từ Nghiên Mộc Kiếm Trang, và bị đưa đến Thí Huyết Cốc theo lệnh của ngài ấy mà?
[Đó là mệnh lệnh của ngài ấy. Là con tin hay gì thì ngươi không cần quan tâm, cứ làm như thường lệ.]
Theo như mệnh lệnh hắn nhận được, hắn hiểu rằng mình có thể giết thằng nhãi này bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng làm sao thằng nhãi này lại biết được mối liên hệ giữa Xích Viêm Kiếm Pháp và Nhiệt Dương Chi Khí chứ?
Đây là bí mật mà chỉ có một số ít người, bao gồm cả Hội Chủ Thiên Địa Hội, mới biết được.
Chỉ có bốn người đứng đầu của Lý gia - chính là hắn , Thiếu gia chủ - nhi tử của hắn , Cốc chủ Quái Dược Cốc và Hội Chủ Thiên Địa Hội.
Ngoài ra, không ai trong Thiên Địa Hội biết được điều này.
Vô số nghi vấn nảy lên khiến đầu óc hắn rối bời, cuối cùng, người mang mặt nạ quỷ cũng không kìm nén được cảm xúc của mình.
- Xoẹt!
Hắn túm lấy cổ áo Mộc Kinh Vân và dí kiếm vào cổ hắn một lần nữa.
"Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là người của Nghiên Mộc Kiếm Trang thật sao?”
"Không thì là gì?"
"Nói bậy! Tiểu từ nhà ngươi là xuất thân từ Nghiên Mộc Kiếm Trang, làm sao có thể biết được bí mật của bổn gia chứ..."
Đột nhiên, ánh mắt của người mang mặt nạ quỷ nheo lại.
Phải rồi, hắn đã nghĩ là có gì đó kỳ lạ.
Chẳng lẽ ngài ấy, không, Hội Chủ Thiên Địa Hội đang thử lòng y sao?
[Hãy chứng minh lòng trung thành của ngươi qua bốn đời. Nếu làm được, ta hứa sẽ cho Lý gia sẽ được phép khôi phục lại danh hiệu Vương.]
Đó là xiềng xích của Lý gia.
Để chứng minh bọn họ không liên quan gì đến Huyết Kiếp của Hội Linh Đại chiến, bọn họ đã từ bỏ ngôi vị Vương.
Từ đời tổ phụ của hắn cho đến đời hắn, Lý gia đã trải qua ba đời đảm nhiệm trọng trách của Thí Huyết Cốc.
Trong khoảng thời gian đó, họ đã bị thử thách lòng trung thành rất nhiều lần.
Và họ đã kiên cường chứng minh điều đó.
Giờ đây, chẳng bao lâu nữa, nhi tử hắn - Tiểu gia chủ sẽ kế vị, và lời hứa bốn đời sẽ được thực hiện.
- Nghiến!
Người mang mặt nạ quỷ nghiến chặt răng.
'Ta đã nghĩ mình đã chứng minh đủ rồi.'
Chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
Vì vậy, ngài ấy đã gửi tên nhãi này đến để thử thách hắn sao?
Nếu hắn quá xúc động và làm ra những việc không được phép, thì việc khôi phục lại danh hiệu Vương sẽ càng trở nên xa vời.
‘Hay là ngay từ đầu, ngài ấy đã không có ý định trả lại nên mới như vậy?’
Người mang mặt nạ quỷ dần lấy lại bình tĩnh.
- Xoẹt!
Hắn thu kiếm lại và buông cổ áo Mộc Kinh Vân ra.
Rồi hắn bình tĩnh nói:
"Là Hội Chủ phái ngươi đến để thử ta sao?"
"Hửm? Ngài đang nói gì vậy?"
"Đừng giả vờ nữa. Nghĩ lại thì đúng là kỳ lạ. Bắt cóc hai con tin, lại không phải là trưởng tử, rồi đưa đến đây thật sự rất khó hiểu."
"........."
"Nếu là mệnh lệnh của ngài ấy, ta sẽ không can thiệp nữa."
"Cái gì cơ..."
"Không cần nói thêm nữa. Ta gọi ngươi đến đây là để xác nhận xem ngươi có phải là mật thám hay không. Nhưng nếu ngươi là người do Hội Chủ phái đến, ta không cần phải hỏi thêm gì nữa."
Vừa nói, người mang mặt nạ quỷ vừa thầm cảm thấy may mắn vì mình đã kịp thời lấy lại bình tĩnh.
Nếu hắn bị Mộc Kinh Vân khiêu khích hoặc động lòng tham muốn chiêu mộ, chuyện này chắc chắn sẽ đến tai Hội Chủ.
May mà hắn đã kịp thời lấy lại được lý trí.
Thế nhưng,
"Sao ngài không trả lời câu hỏi của ta?"
Mộc Kinh Vân hỏi khiến người mang mặt nạ quỷ nhíu mày.
Thằng nhãi này đang khiêu khích mình sao?
Gã liếc nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt cảnh cáo, giọng nói trầm xuống:
"Cho dù ngươi là người được Hội Chủ phái đến thì cũng đừng vượt quá giới hạn. Dù không phải Ngũ Vương Tam Tông Chủ, ta vẫn là một trong mười hai người đứng đầu Thiên Địa Hội."
Ngũ Vương - Tam Tông Chủ.
Là danh hiệu được ban cho tám người đứng đầu Thiên Địa Hội.
Dưới họ là Tứ Cốc Chủ.
Tuy Tứ Cốc Chủ có địa vị thấp hơn Ngũ Vương và Tam Tông Chủ, nhưng họ vẫn là những kẻ nắm giữ quyền lực to lớn, nằm trong nhóm 12 người mạnh nhất Thiên Địa Hội.
'Ồ.'
Nằm trong nhóm 12 người mạnh nhất sao?
Mộc Kinh Vân thầm nghĩ mình đã có được thông tin hữu ích.
Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Linh vang lên trong đầu hắn.
Và rồi,
"Lý gia hẳn đã được phong Vương, tại sao ngươi lại trở thành Cốc Chủ?"
"Thằng nhãi ngươi dám..."
Người mang mặt nạ quỷ tức giận đến run người, nhưng rồi cũng kìm nén lại được.
Nếu không phải người của Hội Chủ phái đến, hắn đã chém bay một cánh tay của Mộc Kinh Vân rồi.
Gã nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cút khỏi đây nhắn y lập tức, nếu không, dù ngươi là người của Hội Chủ hay ai đi chăng nữa, ta cũng sẽ giết ngươi."
Mộc Kinh Vân bỗng nhìn thấy ảo giác mình bị chém làm đôi.
Chỉ là sát khí thôi mà đã khiến hắn cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén vô hình đang kề sát da thịt, đau rát như thật.
Vì là lần đầu tiên trải nghiệm nên Mộc Kinh Vân chẳng những không sợ hãi mà còn thấy thú vị.
Cảm giác lúc này hưng phấn giống như đang đứng trước một cảnh tượng hùng vĩ vậy.
'Thằng nhãi này?'
Nhìn phản ứng của Mộc Kinh Vân, người mang mặt nạ quỷ không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Hắn cố tình uy hiếp Mộc Kinh Vân, vậy mà hắn vẫn mỉm cười?
Bộ lá gan hắn to đến vậy sao?
'Hội Chủ.'
Là cố ý sao?
Chẳng lẽ ngài ấy cố tình cử thằng nhãi này đến để khiêu khích hắn?
Dù biết là thử thách nhưng hắn vẫn không thể nào kìm nén được cơn giận.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng:
"Cả chiếc găng đeo trên tay phải và chiếc mặt nạ này nữa, có phải ngươi vẫn chưa thể kiểm soát được nhiệt khí trong người nên mới phải đeo chúng để tránh bị bỏng phải không?"
"........."
Bàn tay của người mang mặt nạ quỷ run lên. Suýt chút nữa thì hắn đã rút kiếm ra rồi.
Thằng nhãi này thật sự rất giỏi chọc giận người khác.
"Nếu ngươi không tự mình cút đi, đừng trách ta ra tay.
- Bịch!
Người mang mặt nạ quỷ đứng bật dậy, định đưa tay tóm lấy Mộc Kinh Vân.
Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân vận khí, tay tạo thành kiếm quyết.
'Dám ra oai trước mặt ta ư!?'
Người mang mặt nạ quỷ định dùng Cầm Nã Thủ để phá giải chiêu thức, nhưng rồi hắn chợt khựng lại.
Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy kiếm quyết của Mộc Kinh Vân.
Đôi mắt hắn rung lên.
'Đây, đây là?'
Trong số các cao thủ của Thiên Địa Hội, có ai lại không biết kiếm quyết này chứ?
Nó rất giống với kiếm quyết của Thiên Mạch Kiếm Quyết.
'Chẳng lẽ?'
Người mang mặt nạ quỷ nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hắn nhớ mặt tất cả các đệ tử của Hội Chủ.
Nhưng hắn chưa từng gặp Mộc Kinh Vân bao giờ.
Chẳng lẽ Hội Chủ đã thu nhận thêm đệ tử mới sao?
Nghĩ đến đây, người mang mặt nạ quỷ cẩn thận hỏi:
"Có phải ngươi là người mà ngài ấy mới thu nhận..."
Chưa kịp dứt lời,
- Xoẹt!
Mộc Kinh Vân vung tay, hướng kiếm chỉ về phía hắn, vẽ một vòng tròn mềm mại.
Nó trông giống như Mãn Nguyệt.
'Không thể nào.'
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của người mang mặt nạ quỷ co rút lại.
Kiếm quyết này tuy giống với Thiên Mạch Kiếm Quyết, nhưng các thức của nó lại khác biệt.
Đây không phải là Thiên Mạch Kiếm Quyết.
'Đây là...'
- Vút! Vút! Vút! Vút!
Vòng tròn mà Mộc Kinh Vân vẽ nên bất ngờ nhắm chính xác vào tám huyệt đạo của người mang mặt nạ quỷ.
Người mang mặt nạ quỷ thầm thán phục trước chiêu thức tinh diệu không chút sơ hở này.
Tuy không mang theo nội lực bên trong, nhưng chỉ xét riêng chiêu thức kiếm pháp thì Mộc Kinh Vân giống như một kiếm khách tuyệt thế đang thi triển kiếm chiêu vậy.
- Bịch!
Người mang mặt nạ quỷ lùi lại nửa bước.
Hắn đưa một tay ra sau, tay kia tạo thành kiếm quyết, không vận nội lực hay chân khí, thi triển kiếm chiêu để hóa giải chiêu thức của Mộc Kinh Vân.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tuy chỉ là chiêu thức đơn giản, nhưng tất cả kiếm chiêu của Mộc Kinh Vân đều bị hóa giải.
Ngoại trừ một chiêu.
'Không thể tránh được.'
Người mang mặt nạ quỷ lùi về phía sau, né tránh kiếm chiêu đang đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Kiếm chiêu của Mộc Kinh Vân hoàn hảo hơn cả kiếm chiêu mà hắn vừa thi triển, nên hắn không thể nào đỡ được chiêu cuối cùng.
Nếu Mộc Kinh Vân tiếp tục thi triển kiếm chiêu, hắn sẽ càng gặp bất lợi hơn.
- Ực!
Người mang mặt nạ quỷ nuốt nước bọt.
'Không thể nhầm được.'
Tuy chưa từng được chứng kiến tận mắt, nhưng hắn đã từng nghe tổ phụ mình kể lại.
Hắn vô thức thốt lên:
"Kiếm quyết của Nguyệt Mạch."
"À, ngươi nhận ra rồi sao?"
"Cái gì?"
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, người mang mặt nạ quỷ sững sờ, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Không lẽ đó thật sự là kiếm quyết của Nguyệt Mạch sao?
"Tuy khó đoán tuổi tác của ngươi vì ngươi đang đeo mặt nạ, nhưng ta nghĩ tôn tử của Lý Hỏa Văn hẳn phải nhận ra chứ nhỉ?"
Mộc Kinh Vân lặp lại lời Thanh Linh đã nói.
Phản ứng của người mang mặt nạ quỷ là,
- Keng!
hắn lập tức rút kiếm, chĩa thẳng vào cổ Mộc Kinh Vân, sát khí ngùn ngụt bốc lên.
"Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết kiếm quyết của Nguyệt Mạch? Và lời ngươi vừa nói là sao?"
"À thì, hỏi một lần một câu thôi chứ."
Nếu hắn chỉ hỏi đơn thuần, Mộc Kinh Vân chỉ cần thuật lại lời Thanh Linh là được.
Nhưng sát khí mà hắn tỏa ra thật sự rất đáng sợ.
- Nóng quá!
Tuy lưỡi kiếm không chạm vào người, nhưng Mộc Kinh Vân có cảm giác như da thịt mình sắp bị thiêu đốt bởi nhiệt lượng tỏa ra từ thanh kiếm.
Trước đó, hắn chỉ cảm nhận được sức nóng, nhưng giờ đây, thanh kiếm đã toả nhiệt đến mức chuyển sang màu đỏ rực, có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
'Không thể đỡ được.'
Làm sao có thể tập trung tử khí vào một điểm như vậy được?
Có vẻ như không thể nào cản phá được.
Võ công của hắn có lẽ không hề thua kém so với Minh Đạo Vương Tôn Doãn, kẻ từng sử dụng thanh đại đao khổng lồ kia.
- Vút!
Khói bốc lên từ cánh tay đang cầm kiếm của người mang mặt nạ quỷ.
Sức nóng dường như không chỉ tập trung ở thanh kiếm mà còn lan ra toàn thân hắn .
Căn phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt vì sức nóng.
Người mang mặt nạ quỷ nhìn chằm chằm Mộc Kinh Vân, lạnh lùng nói:
"Ta không có thời gian đôi co với ngươi. Nói mau. Nếu không, ta sẽ đưa ngươi về tổng đàn..."
"Để khai ra rằng ta đã học được kiếm quyết của Nguyệt Mạch như thế nào hả?..."
"Câm miệng!"
- Xoẹt!
Vừa dứt lời, người mang mặt nạ quỷ nắm lấy mép mặt nạ và tháo nó xuống.
Một khuôn mặt với nửa bên mặt bị biến dạng khủng khiếp vì bỏng.
Vết bỏng nặng đến mức có thể lý giải vì sao hắn phải luôn đeo mặt nạ.
Người mang mặt nạ quỷ run rẩy lên tiếng:
"Tuyệt kỹ kiếm pháp của Nguyệt Mạch đã thất truyền từ lâu. Ngay cả bí kíp duy nhất cũng không ai đọc được và đã bị thất lạc, vậy sao ngươi..."
"Ngươi thật sự không biết hay đang giả vờ vậy?"
"Cái gì?"
"Chẳng phải ngươi vừa nói đó sao."
"... Ngươi đọc được bí kíp sao? Không thể nào?"
Ngay cả các cao thủ của Nguyên Sát Các, nơi chuyên trách về võ học của Thiên Địa Hội, cũng không thể giải mã được bí kíp đó.
Vậy mà thằng nhãi này lại đọc được sao?
Người mang mặt nạ quỷ, hay chính xác hơn là Lý Chi Viêm, nhíu mày.
Việc Mộc Kinh Vân đọc được bí kíp đã là điều khó tin, nhưng những lời hắn nói ra lại càng khiến Lý Chi Diễm khó hiểu hơn.
Cứ như thể thằng nhãi này biết rất rõ về Lý gia của hắn vậy.
"Không thể nào. Chỉ đọc bí kíp thôi thì không thể..."
"Đương nhiên là không thể nào biết được."
"Cái gì cơ?"
“Chỉ đọc bí kíp thôi thì sao ta có thể biết về Xích Viêm Kiếm Pháp với cả Nhiệt Dương Chi Khí của Lý gia chứ. Vậy thì ta biết bằng cách nào?”
Nghe Mộc Kinh Vân hỏi vậy, Lý Chi Viêm cau mày, rồi cất tiếng nói.
“Chẳng lẽ ngươi là hậu....”
“Sai rồi.”
“Không phải hậu duệ thì là...”
“Ta là đệ tử chân truyền của ngài ấy.”
‘!?’
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, sắc mặt Lý Chi Viêm xây xẩm.
Thằng nhãi đó đang đùa giỡn với hắn sao?
Hắn từng nghe tổ phụ kể lại.
Tiền Hội Chủ của Thiên Địa Hội đã tự tay móc tim, chặt tứ chi, cắt đầu ngài ấy treo lên cho mọi người thấy vì tội phản bội.
Chuyện đó đã xảy ra cách đây trăm năm rồi.
Vậy mà thằng nhãi trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi này lại có thể là đệ tử chân truyền của ngài ấy sao?
“Ngươi muốn ta tin vào lời nói đó sao? Ngươi thật sự muốn chết...”
"Trăm nghe không bằng một thấy."
Vừa dứt lời.
Mộc Kinh Vân liền lấy từ trong ngực ra một con rối gỗ.
Rồi hắn kết ấn, niệm chú.
- Bụp! Bụp! Bụp!
“Luyện nguyên chi thế, cửu hoàn đạo nguyên, giải!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Chi Viêm không khỏi cảm thấy nực cười.
Thằng nhãi này thật sự muốn chết đến phát điên rồi sao?
Hắn không phải là phương sĩ mà lại đi niệm chú quái gở gì thế này...
- Soàn soạt!
Đúng lúc này, một chuyện không thể tin được đã xảy ra.
- Róc rách! Róc rách!
Máu từ tường nhà chảy xuống, nhuộm đỏ cả căn phòng.
- Hự!
‘Cái quái gì thế này?’
Trước hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra, Lý Chi Viêm cho rằng Mộc Kinh Vân đang thi triển tà thuật nào đó nên định dùng thanh kiếm chứa đầy Nhiệt Dương Chi Khí chém bay đầu hắn.
Nhưng đúng lúc đó.
Nhìn thấy hình ảnh hiện lên từ vũng máu dưới sàn nhà, hai mắt Lý Chi Viêm như muốn lồi ra ngoài.
'!!!!!'
Một tuyệt sắc giai nhân đầu đội mũ sa, tay cầm tẩu thuốc, đôi mắt đỏ ngầu đầy uy nghiêm.
Nhìn thấy nàng, trong đầu Lý Chi Viêm bất giác hiện lên hình ảnh của người mà tổ phụ Lý Hỏa Văn của hắn từng hay nhắc đến với vẻ mặt đầy kính sợ.
(Họ Lý, mái tóc đỏ rực, cùng Xích Viêm Kiếm Pháp. Nghe quen nhỉ? Tả Hộ pháp của Thiên Ma Giáo chủ sau này đó!)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook