Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 91: Mục tiêu (1)

 

Trên đường trở về nội thành của Thiên Địa Hội.

Vừa đi trên đường núi, phương sĩ Triệu Nghị Công vừa nhìn bóng lưng người lão nhân lớn tuổi đi phía trước với vẻ mặt phức tạp.

Lão nhân đang lặng lẽ bước đi kia chính là sư phụ của y, đồng thời cũng là Các chủ Nguyên Sát Các - Nhân Thuỵ Ngọc.

“Hầy.”

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Vị sư phụ đáng sợ của y giờ đây lại hành động theo mệnh lệnh của y cơ đấy...

Lý do là vì y đã nhận được một phần quyền kiểm soát Sinh Thi Quỷ từ Mộc Kinh Vân.

[Như đã hứa, ta sẽ cho ngươi quyền ra lệnh.]

Đó là điều duy nhất mà Mộc Kinh Vân đã giữ lời hứa.

Những điều kiện khác đều không được thực hiện.

Điều kiện thứ hai là tiết lộ bí mật của Lục Nhân Hàng Linh Thuật, nhưng hắn nói rằng dù có dạy thì y cũng không bao giờ học được, còn điều kiện thứ ba thì như đã thấy.

- Leng keng!

Chính vì sợi xích Chú Ngôn đeo trên cổ tay mà y giờ đây chả khác gì nô lệ của Mộc Kinh Vân.

Giờ đây, y phải đi theo thằng nhãi đó, làm chuyện thằng nhãi đó sai bảo, mặc cho y có muốn hay không.

[Ta sẽ ở lại Thí Huyết Cốc, còn sư phụ hãy trở về làm Các chủ Nguyên Sát Các đi.]

‘Thằng nhãi khốn kiếp.’

Hắn đã thản nhiên ra lệnh cho y như vậy đấy.

Mặc dù đã nhận được quyền kiểm soát sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc, người đã trở thành Sinh Thi Quỷ, nhưng y không thể cứ thế mà tiếp quản vị trí Các chủ được.

Phải có thủ tục đàng hoàng và lý do chính đáng.

‘Mình nên làm gì đây?’

Vấn đề lớn nhất vẫn là đại sư huynh Triệu Thái Thanh.

Mấy đời Nguyên Sát Các vốn nổi tiếng với ngự thú thuật và thi quỷ thuật sử dụng thi thể người chết.

Tuy nhiên, đại sư huynh Triệu Thái Thanh không chỉ giỏi ngự thú thuật mà còn tinh thông cả phương thuật điều khiển Si Mị Võng Lượng, thậm chí còn thuần phục được cả Si Mị Võng Lượng cấp Yêu Thú mà ngay cả sư phụ cũng không thể làm được.

‘… Triệu Thái Thanh dù sao cũng là kẻ được mọi người ngầm thừa nhận sẽ kế thừa chức vị Các chủ Nguyên Sát Các của Nhân Thuỵ Ngọc.’

Nếu để đại sư huynh biết được chuyện sư phụ đã trở thành Sinh Thi Quỷ, chắc chắn sẽ có đại họa xảy ra.

Thậm chí, y có thể bị Yêu thú của hắn ta xé xác trong nháy mắt.

Y cần phải tìm cách nào đó để che giấu đại sư huynh một cách tự nhiên nhất có thể.

‘Thật đau đầu mà. Nhưng mà…’

Có gì đó kỳ lạ từ nãy đến giờ.

Có điều gì đó mà y không thể nhớ ra được.

Có phải vì Mộc Kinh Vân đã dùng Chú Ngôn để ra lệnh cho y nên một phần ký ức của y đã bị mất đi?

‘Thật khó chịu.’

Là cái quái gì nhỉ?


‘Nó cũng có thể được sử dụng theo cách này cơ à.’

Mộc Kinh Vân hài lòng vì mệnh lệnh mà hắn vừa ban cho phương sĩ Triệu Nghị Công đã phát huy tác dụng.

Mệnh lệnh của Mộc Kinh Vân rất đơn giản.

[Hãy quên đi việc ngươi đã nghe thấy tên thật của ta khi lập lời thề Chú Ngôn. Hãy tiếp tục coi ta là tam công tử của Nghiên Mộc Kiếm Trang, Mộc Kinh Vân.]

Hắn không chắc liệu nó có hiệu quả hay không, nhưng nó đã thực sự hiệu quả.

Nó có thể thực hiện được vì nguyên lý của nó là tự trói buộc bản thân bằng chính ý chí của mình.

Hắn muốn có thêm một vài sợi xích Chú Ngôn nữa.

[Ngươi có thể kiếm thêm được không?]

[Ta cũng muốn lắm, nhưng rất khó.]

Theo lời phương sĩ Triệu Nghị Công, xích Chú Ngôn là pháp khí do đại phương sĩ Kim Nguyên, một trong Lục Phương Thần, tạo ra. Sư phụ của y, Nhân Thuỵ Ngọc, đã nhận được một trong bốn sợi xích này như một món quà khi tham dự đại hội của Phương Nguyên Lục Thập Tứ Các.

Ngay cả sư phụ Nhân Thuỵ Ngọc cũng đã dành hơn mười năm nghiên cứu để tìm hiểu bí mật của xích Chú Ngôn, nhưng đã thất bại trong việc tái tạo nó.

“Tiếc thật.”

Ngoài cái mà Nhân Thuỵ Ngọc đã đưa cho Triệu Nghị Công thì còn có ba sợi xích Chú Ngôn khác nứa, nếu có cơ hội, hắn muốn tìm được chúng.

Dù sao đi nữa, nhờ có việc này mà hắn đã xóa được tên thật của mình ra khỏi ký ức của phương sĩ Triệu Nghị Công.

Không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.

“Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện lúc nãy nhé?”

Mộc Kinh Vân nói với Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm.

Nơi này là thư phòng của Lý Chi Viêm.

Mộc Kinh Vân vừa trở về đây đã muốn kết thúc câu chuyện còn dang dở trước đó và hỏi y những điều hắn tò mò đã lâu.

Rốt cuộc bí mật của Thanh Linh là gì?

Đúng lúc đó, giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.

- Này. Phàm nhân.

‘Xin lỗi, nhưng bây giờ ta không tiện trò chuyện với ngài đâu.’

Hắn không tiện vì Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm đang ngồi đối diện.

Thanh Linh nghiêm mặt nói.

- Bổn tọa chân thành cầu xin ngươi, đừng hỏi những chuyện đó nữa.

‘…….’

Tại sao?

Vì trả thù, nàng bất chấp tất cả để trở thành oan hồn, thậm chí cả khi nàng vô cùng ghét và muốn giết chết hắn nhưng vẫn nhận hắn làm đồ đệ cũng chỉ vì mục đích đó.

Vậy tại sao nàng lại không muốn hắn nghe chuyện này?

Trong lúc hắn đang thắc mắc, Thanh Linh nói.

- Cho dù bây giờ không biết, đến lúc thích hợp ngươi cũng sẽ biết thôi. Nhưng nếu ngươi làm theo lời bổn tọa, bổn tọa sẽ dạy ngươi một thức trong Phá Tư Bát Thức.

Nghe vậy, hai mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.

Hắn không biết gì về Thanh Linh cả, nhưng có một điều hắn nắm rõ, nàng là người đã tự mình giác ngộ Phá Tư Bát Thức và chưa bao giờ cho hắn bất kỳ manh mối nào về các thức.

Vậy mà giờ đây, nàng lại đề nghị dạy hắn một thức mà nàng đã tự giác ngộ đó.

Đó là một lời đề nghị hấp dẫn.

- Nếu ngươi đồng ý với lời ta, hãy dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình tròn.

Mộc Kinh Vân liền di chuyển các ngón tay đang đặt trên đùi.

Và rồi,

- ……

Thanh Linh hừ lạnh, như thể đang rất tức giận.

Bởi vì Mộc Kinh Vân không tạo thành hình tròn mà lại giơ ngón trỏ và ngón giữa lên.

Ý hắn là muốn nàng dạy hai thức chứ không phải một.

‘…… Ngươi không bao giờ để bản thân chịu thiệt cả.’

Chỉ cần biết một thức trong Phá Tư Bát Thức cũng đã vô cùng hữu ích và có giá trị lắm rồi.

Tuy nhiên, nàng đã không dạy hắn vì cho rằng những thức mà nàng đã giác ngộ có thể gây hại nhiều hơn là có lợi cho Mộc Kinh Vân, nhất là ở thời điểm hiện tại, khi nàng còn chưa hiểu rõ về hắn.

Vì vậy, nàng đã cố gắng chọn ra thức đơn giản nhất để dạy hắn, thế mà…

- Tên ranh mãnh. Được rồi.

Cuối cùng nàng cũng đồng ý.

Nàng không biết liệu hắn có thể lĩnh hội được những gì nàng đã giác ngộ hay không, nhưng nàng không muốn hắn biết chuyện xưa này vào lúc này.

Không, chính nàng cũng không muốn nghe tại sao Lý Chi Viêm lại biết về chuyện năm đó và liệu y đã biết được đến đâu.

Dù sao nàng cũng đã đoán được phần nào.

‘Khi ngươi đã sẵn sàng…’

Lúc đó nghe cũng chưa muộn.

Sau khi cả hai đã thỏa thuận xong, Mộc Kinh Vân lên tiếng nói chuyện với Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm.

“Hôm đó……”

“Xin hãy dừng lại một chút.”

“Hả?”

“Chúng ta có thể bàn chuyện đó sau được không?”

“Bàn sau… sao? Ngài cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở đại hội rồi mà, vậy nên ta thực sự muốn biết thực hư câu chuyện……”

“Chúng ta hãy nói chuyện này sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy.”

“Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy là sao?”

Nhìn Lý Chi Viêm đang khó hiểu, Mộc Kinh Vân chỉ vào mình và nói.

“Ngươi thấy trình độ hiện tại của ta thế nào?”

“Trình độ? Ý ngài là?”

“Võ công ấy.”

“Võ công. Hừm.”

Nghe vậy, Lý Chi Viêm hơi nhíu mày, sau đó quan sát Mộc Kinh Vân từ trên xuống dưới.

Rồi y thăm dò lên tiếng.

“Thuộc hạ nói thẳng có được không?”

“Được.”

“Chỉ dựa vào khí tức thuộc hạ cảm nhận được thì chủ nhân ở khoảng nhất lưu.”

‘Nhất lưu?’

Nghe lời này, Mộc Kinh Vân hơi nghiêng đầu suy tư.

Cho đến nay, hắn gần như không có nhận thức gì về khí, thứ thuộc về cảnh giới tuyệt đỉnh.

Nhưng lượng tử khí mà hắn sở hữu lại đạt đến tuyệt đỉnh hậu kỳ.

Hơn nữa, trung đan điền đã được khai mở của hắn cũng chứa đầy nội lực ở mức độ của cảnh giới tuyệt đỉnh, có thể nói là nhiều gấp đôi so với cao thủ cùng cấp.

‘Hay do y không cảm nhận được nội lực của ta?’

Đang thắc mắc thì hắn nghe thấy giọng nói của Thanh Linh.

- Có lẽ là vậy.

‘Hửm?’

- Tử khí vốn là thứ mà con người không thể tích tụ hay cảm nhận được. Cho dù có cảm nhận được, nhiều nhất cũng chỉ là thấy rùng mình hay lạnh lẽo.

‘…….’

- Hơn nữa, việc ngươi tích tụ tử khí trong đan điền là điều kỳ lạ, người thường sao có thể ngờ chứ.

‘Ra là vậy.’

Đúng như lời Thanh Linh, tử khí hoàn toàn khác với nội lực thông thường, nên ngay cả cao thủ lợi hại như Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm cũng khó lòng nắm bắt được sao?

Không, nghĩ kỹ lại thì đây có thể là chuyện tốt.

‘Nếu đối thủ không biết mình ở cấp độ nào thì ta có thể lừa được họ.’

Chỉ điều này thôi cũng đã rất hữu ích rồi.

Sự chủ quan chính là sơ hở của đối thủ.

Lúc này, Lý Chi Viêm dè dặt hỏi.

“Hay ngài đang cố tình che giấu nội lực của mình?”

Lý Chi Viêm đã nghe tổ phụ kể rằng sức mạnh của ‘vị ấy’ rất kinh khủng, là một trong ba người mạnh nhất từ trước đến nay của Thiên Địa Hội.

Vì vậy, y cho rằng Mộc Kinh Vân không thể nào yếu như vậy được.

Tuy nhiên,

“Không, ta như thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy.”

“…… Thật sao?”

“Phải.”

Nghe Mộc Kinh Vân khẳng định, Lý Chi Viêm không khỏi thở dài thất vọng.

Y đã nghĩ rằng vị ấy trở thành oan hồn nhập vào cơ thể của thiếu niên này là để trả thù và giành lại vinh quang và danh dự trước đây của Nguyệt Mạch.

Y đã nghĩ rằng vị ấy đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi.

Nhưng nếu không phải vậy thì vị ấy định làm gì đây?

“Trông ngươi có vẻ thất vọng đấy.”

“Chuyện đó……”

Y không biết phải nói sao.

Mộc Kinh Vân mỉm cười nói với Lý Chi Viêm.

“Ta hiểu tại sao ngươi lại thất vọng. Nhưng ta nhập vào cơ thể này mới chỉ nửa tháng trước thôi, và lúc đó cơ thể này còn chưa đạt đến tam lưu.”

‘!?’

Lý Chi Viêm kinh ngạc trước lời nói của Mộc Kinh Vân.

Lời này có nghĩa là chỉ trong nửa tháng, hắn đã đạt đến cảnh giới nhất lưu.

Nếu đúng như vậy thì tốc độ phát triển này thật đáng kinh ngạc.

“Chuyện đó… là thật sao?”

“Phải. Ngươi không tin sao?”

“Không, không phải. Sao có thể như vậy được? Thuộc hạ chỉ là hơi bất ngờ…”

Cho dù có là thiên tài võ học thì tốc độ này cũng thật phi lý.

Phản ứng của Lý Chi Viêm là điều dễ hiểu.

Mộc Kinh Vân nói tiếp.

“Ta biết Cốc chủ đang kỳ vọng điều gì, nhưng dù sao ta cũng phải bắt đầu lại từ đầu, nên hiện tại ta sẽ không giống với những ngươi đã từng được nghe kể đâu.”

“À…”

Lý Chi Viêm gật đầu như đã hiểu ý.

Rồi y dè dặt hỏi.

“… Vậy thì, cần bao lâu để chủ nhân có thể khôi phục lại cảnh giới ban đầu?”

Đó mới là điều quan trọng.

Lý Chi Viêm rất phấn khích sau khi thề trung thành với Mộc Kinh Vân.

Y muốn rời khỏi Thí Huyết Cốc này ngay lập tức và trở thành cánh tay phải đắc lực của Mộc Kinh Vân, cùng hắn giành lại danh dự năm xưa.

Mộc Kinh Vân trầm ngâm một lúc trước câu hỏi của Lý Chi Viêm.

‘Cảnh giới ban đầu?’

Thực ra, Mộc Kinh Vân chưa bao giờ nghe nói về cảnh giới võ công mà Thanh Linh đã đạt được khi còn sống.

Thanh Linh luôn nói rằng mình rất mạnh, nhưng tiêu chuẩn của nàng rất mơ hồ.

Tuy nhiên, khi thấy một người mạnh mẽ như Lý Chi Viêm cũng phải kính sợ Thanh Linh, hắn chắc chắn nàng còn mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

‘Vậy thì…’

Có lẽ hắn nên đặt ra một khoảng thời gian mục tiêu.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Có nghĩa là, một người quân tử có thể đợi mười năm để trả thù, rèn luyện kỹ năng và chờ đợi thời cơ thích hợp.

Tất nhiên, kiên nhẫn để trả thù là điều bắt buộc, nhưng mười năm thì dài quá…

Vì vậy, khoảng thời gian mà Mộc Kinh Vân đang nghĩ đến là…

- Xoẹt!

‘!?’

Lý Chi Viêm sững người khi thấy Mộc Kinh Vân giơ ngón tay lên.

- Ngươi… điên rồi sao?

Thanh Linh gào thét bên tai Mộc Kinh Vân.

Sao bọn họ lại phản ứng như vậy?

Mộc Kinh Vân thật sự rất thắc mắc, hắn chỉ giơ hai ngón tay thôi mà.

- Hừ!

Thanh Linh tặc lưỡi như thể không thể tin được.

Lúc này, Lý Chi Viêm run giọng nói.

“Chẳng lẽ… hai mươi năm…”

“Không, vậy thì quá lâu.”

Nghe vậy, Lý Chi Viêm nuốt nước bọt, nói lắp bắp với vẻ mặt khó tin.

“Thật… thật sao… hai năm?”

“Sao lại không thể chứ?”

Mộc Kinh Vân trả lời không chút do dự.

Và,

“Hả…”

Lần này thì đến lượt Lý Chi Viêm kinh ngạc há hốc mồm.

Hắn đã cố gắng rút ngắn thời gian mục tiêu hết mức có thể, nhưng tại sao mấy cái người này lại phản ứng như vậy?

Lúc này, Thanh Linh tặc lưỡi nói.

- Một kẻ còn chưa đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh mà dám mạnh miệng nói rằng mình sẽ đột phá đến Hoá Cảnh trong vòng hai năm?

Hoá Cảnh.

Đó là cảnh giới võ công tối thượng mà chỉ có thể đạt được sau khi phá vỡ bình cảnh, đạt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên.

Trong võ lâm hiện tại, chỉ có Lục Thiên Bát Tinh, những người được gọi là cao thủ mạnh nhất, mới đạt đến cảnh giới đó.

Nhưng Mộc Kinh Vân lại tuyên bố rằng hắn sẽ đạt đến Hoá Cảnh, ngang hàng với các cao thủ mạnh nhất võ lâm chỉ trong hai năm ư?

'Khó vậy sao?'

Như đọc được suy nghĩ của Mộc Kinh Vân, Thanh Linh nói.

- Ngươi có chết đi sống lại trăm lần cũng không làm được đâu. Nếu ngươi làm được, bổn tọa sẽ gọi ngươi là chủ nhân và phục vụ ngươi cả đời.



 

❗SPOILER BÊN DƯỚI❗

 

.

.

.

 

Sau này Tổ Sư sẽ giao chiến với Đao Thần du hành thời gian về nhằm cắt đứt dòng dõi của “Thiên” tại nơi sau này là ‘Phế Kiếm Cốc’ (chương 144 truyện tranh Ngã Lão Ma Thần). Hai bên ngang tài ngang sức; vào thời khắc bị đẩy vào giữa ranh giới sinh tử, Tổ Sư giác ngộ Vô Hình Kiếm, đột phá lên Sinh Tử Cảnh (Hóa Cảnh < Huyền Cảnh < Sinh Tử Cảnh < …). Từ bây giờ cho đến lúc đó chỉ vỏn vẹn… nửa năm!? =))

 

  • NGÀY MAI KHÔNG CÓ CHAP NỮA NHÉ!!!

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương