Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 95
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 95: Giảm bớt (3)
Võ sĩ cấp cao cau có hỏi võ sĩ đai đỏ:
"Rốt cuộc là tên nào dám làm ra chuyện này?"
"Cái đó..."
Võ sĩ đai đỏ im lặng quay đầu, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về phía một người đang đứng rất đàng hoàng chính trực ngay giữa quảng trường.
Võ sĩ cấp cao nhìn theo hướng hắn ta ám chỉ, vẻ mặt ngỡ ngàng xen lẫn tức giận.
"Lại là tên đó nữa hả."
Lại là tên đó.
Chính là Mộc Kinh Vân.
Hắn đã để lại ấn tượng mạnh mẽ ở hai cửa ải đầu tiên và giành được vị trí đứng đầu, khiến người ta muốn quên cũng không được.
"Không thể nào chỉ có một mình hắn mà làm được chuyện này, chắc hẳn là hắn cùng đồng bọn ra tay nữa đúng không?"
"Có lẽ…. vậy ạ."
'Hừ.'
Thật là quá quắt!
Đêm qua là khoảng thời gian để các ứng viên tìm kiếm đội viên và bầu ra đội trưởng sẽ dẫn dắt cả đội.
Việc này phải dựa trên tinh thần tự nguyện, qua đó bọn họ có thể phần nào xác định được ai có tố chất lãnh đạo.
Tất nhiên, do có đến bốn tên mật thám bị loại nên đã xảy ra cuộc tranh giành đội viên rất dữ dội.
Và ngay từ đầu, việc chỉ cấm giết người cũng là để cho phép họ được phép đánh nhau nhưng phải biết chừng mực!!
Nhưng kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán.
'Chết tiệt.'
Ít nhất cũng phải chọn được 5 tên đội trưởng để nhận cái danh Đội chủ chứ!!!
Vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai tên được chọn.
Sau cửa ải thứ nhất và thứ hai, những ứng viên này đều đã được kiểm chứng tư chất và nội lực, mục đích là phải chiêu mộ được càng nhiều càng tốt.
Thế mà tên Mộc Kinh Vân kia lại phá hỏng hết cả.
Võ sĩ cấp cao thận trọng nói với Cốc chủ Thí Huyết Cốc, Lý Chi Viêm:
"Cốc chủ, e là không ổn rồi."
"Có chuyện gì?"
"Tên đó đã đi quá giới hạn rồi."
"Giới hạn?"
"Chẳng phải sao? Trong số tám mươi người, à không, bảy mươi sáu người, chỉ có mười sáu người lập thành đội. Nếu cứ để mặc như vậy, e là..."
"E là? Có vấn đề gì sao?"
"Hả?"
Nghe Lý Chi Viêm hỏi, Võ sĩ cấp cao không khỏi bối rối.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc đó không chọn được người thích hợp, e là bên trên sẽ gây khó dễ.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của hắn ta, Lý Chi Viêm nói:
"... Tuy có hơi quá đáng, nhưng bọn chúng cũng không vi phạm quy định. Ngươi muốn ta ngăn cản chúng bằng cách nào?"
Võ sĩ cấp cao nhíu mày.
Rõ ràng hôm qua Cốc chủ còn nói phải để mắt đến Mộc Kinh Vân hơn, sao hôm nay Cốc chủ lại đột nhiên rộng lượng như vậy?
"Cốc chủ... Tên đó không phải người của bản Hội, mà là con tin được đưa đến từ Chính phái Nghiên Mộc Kiếm Trang. Nếu để hắn phá hỏng việc tuyển chọn, chắc chắn Hội chủ và các vị trưởng lão sẽ gây khó dễ. Biết đâu Hội chủ đang cố tình làm vậy thì sao?"
"..."
Nghe vậy, Cốc chủ Lý Chi Viêm khẽ thở dài.
Võ sĩ cấp cao này là Quách Văn Kỳ.
Hắn ta chẳng khác nào cánh tay trái của y.
Chính vì vậy, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, không chỉ Hội chủ mà ngay cả những kẻ trong Chính phái cũng luôn tìm cách gây khó dễ và soi mói mọi việc của Thí Huyết Cốc.
Chính vì lẽ đó mà hắn ta mới đưa ra ý kiến như vậy.
“... Có thể. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Dù sao thì… thằng nhãi đó là do Hội chủ phái đến. Ta khó có thể chịu trách nhiệm cho những rắc rối do tính khí thất thường của tên đó gây ra.”
“Nhưng…”
“Cứ tiếp tục theo kế hoạch.”
“… Vâng.”
Trước lời nói dứt khoát của Cốc chủ Thí Huyết Cốc Lý Chi Viêm, cuối cùng võ sĩ cấp cao Quách Văn Kỳ không hỏi thêm nữa mà tiếp nhận mệnh lệnh.
Tuy nhiên, ánh mắt cụp xuống của hắn ta lại vẫn hướng về phía Mộc Kinh Vân.
* * *
- Cảm giác lần đầu tiên bị kẻ khác đánh lén thế nào?
Giọng nói của Thanh Linh vang lên bên tai Mộc Kinh Vân.
Tại sao Thanh Linh lại hỏi như vậy?
Đó là bởi những gì đã xảy ra đêm qua.
Mộc Kinh Vân quay đầu nhìn tám người đang đứng xếp hàng bên cạnh đội của mình.
Trong số đó, nổi bật nhất là một thiếu niên có vẻ ngoài khá chững chạc với đôi mắt sắc bén và Mộc Du Thiên.
‘Thú vị đấy.’
Tối qua, Mộc Kinh Vân đã định bẻ gãy chân tất cả mọi người, ngoại trừ nhóm của mình, để loại bỏ hết mọi chướng ngại.
Bằng cách đó, sau cửa ải thứ ba, rất có thể họ sẽ bỏ qua tất cả các cửa ải còn lại và chuyển sang giai đoạn cuối cùng.
Nhưng đến sáng sớm, một biến cố đã xảy ra.
[Lớn… lớn chuyện rồi.]
Một trong số những thiếu niên được chia thành nhóm năm người đã vội vàng tìm đến hắn và nói.
[Những người khác đâu rồi, sao chỉ có mình ngươi đến đây?]
[… À… ừm…]
[Có chuyện gì vậy?]
[… Xin lỗi.]
Thiếu niên nghĩ rằng Mộc Kinh Vân sẽ trách mắng mình nên vô cùng căng thẳng.
Mộc Kinh Vân lắc đầu, dịu dàng trấn an thiếu niên.
[Có ai ăn thịt người đâu. Mọi người đâu rồi?]
[Bị bắt hết rồi.]
[Bị… bắt hết rồi sao?]
[Ừm… Không còn cách nào khác. Bọn ta cũng không ngờ khi đến căn phòng cuối cùng lại có tám người phục kích sẵn ở đó chứ.]
[Tám người phục kích sao…]
Đây là điều nằm ngoài dự đoán.
Điều đó có nghĩa là ai đó đã đoán được kế hoạch của bọn họ và chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.
Nghĩ lại thì, việc bẻ gãy chân từng người như vậy, làm sao mà không ai nhận ra được chứ.
Trên đường đi, cũng có bốn người đã phát hiện hành vi của bọn họ và đã tìm đến tấn công nhưng thất bại.
Có vẻ như trong số những ứng viên này có kẻ khá thông minh đấy.
[Đi thôi.]
Mộc Kinh Vân cùng với Ma Tăng đang nhập vào cơ thể của Liêm Giai thuộc Chu Sát Cốc và Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng đến căn phòng mà các thành viên của đội đang bị giam giữ.
Ở hành lang trước cửa phòng, có hai thiếu niên đang đứng gác.
Họ nhìn thấy Mộc Kinh Vân, ngạc nhiên mở cửa.
Ngay lập tức, bốn người từ trong phòng ùa ra.
Một trong số đó là thiếu niên có đôi mắt sắc bén tên là Vũ Trường Dược, và người còn lại không ai khác chính là Mộc Du Thiên.
Vừa nhìn thấy Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên đã buông lời chửi rủa.
[Tên khốn nạn. Giờ thì ngươi giỏi rồi, dám làm ra loại chuyện như thế này?]
[Loại chuyện này?]
[Khác với những cửa ải trước. Chỉ cần chọn ra đội trưởng và các thành viên trong đội hợp tác để vượt qua cửa ải là được, tại sao ngươi cứ…]
[Làm vậy là sai sao?]
[Cái gì?]
[Ta làm sai cái gì ư?]
Trước câu hỏi của Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên lộ vẻ mặt khó tin.
[Giờ ngươi còn nói được câu đó sao…]
[Ta cũng không vi phạm luật cấm giết người, và ngươi đừng quên, mỗi cửa ải đều có kẻ bị loại, ta đẩy nhanh tiến độ chút thì sao?]
[Ngươi!]
Mộc Du Thiên nghẹn họng trước lời nói của Mộc Kinh Vân.
Thật ra, ý tưởng bẻ gãy chân tất cả mọi người là quá sức vô lý, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn sai.
Xét cho cùng, đây là một cuộc tranh đấu.
- Hừ!
Nhận ra việc nói lý là vô nghĩa và không thể lay chuyển được Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên đành phải cho qua.
[Được rồi. Tranh luận với ngươi cũng vô ích.]
Nói rồi, Mộc Du Thiên liếc mắt sang Vũ Trường Dược bên cạnh.
Vũ Trường Dược giơ một tay lên, lên tiếng.
[Hạnh ngộ.]
[Vâng, hạnh ngộ.]
[Ngươi đến để tìm đồng đội phải không?]
[Đúng vậy. Nếu được, mong ngươi vui lòng thả các thành viên trong đội ta ra đi.]
Nghe Mộc Kinh Vân nói, Vũ Trường Dược lắc đầu, mỉm cười.
[Xin lỗi, nhưng điều này có vẻ hơi khó.]
[Chỉ cần thả bọn họ ra là được, khó khăn ở điểm nào?]
[Nếu thả đồng đội của ngươi ra, ngươi sẽ đối xử với bọn ta như những người ở phòng khác, bẻ gãy chân các thành viên trong đội ta, làm sao ta có thể để yên được?]
[Ngươi hiểu ta phết đấy.]
Mộc Kinh Vân cũng mỉm cười đáp lại.
Trước tình thế căng thẳng, hai người lại cười nói vui vẻ khiến các thành viên khác không khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, lợi thế đang nghiêng về phía Vũ Trường Dược.
Bởi vì bọn họ đang giữ con tin.
[Trước tiên, ngươi có thể quay về được không? Bên ta không muốn lãng phí sức lực để đánh nhau với các ngươi.]
[Vậy sao?]
[Nếu ngươi đồng ý, sáng mai ta sẽ thả các thành viên của đội ngươi ra.]
Một đề nghị dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ như hắn ta đang ép Mộc Kinh Vân thoả hiệp, nhưng đây là đề nghị tốt nhất để Vũ Trường Dược đảm bảo an toàn cho mọi người trong đội.
Bởi vì hắn ta biết chắc chắn Mộc Kinh Vân sẽ không bỏ qua cho đội của hắn ta sau khi thả con tin.
Lúc này, Mạc Hạ Lan khẽ nói.
[Mặc dù hơi tiếc vì chúng ta vẫn chưa loại bỏ được hết, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất. Lần này, lợi thế đang nằm trong tay bọn họ.]
Số lượng ứng viên còn lành lặn là 16.
Nếu các thành viên trong đội bị thương, lợi thế sẽ nghiêng hoàn toàn về phía đối phương.
Tuy nhiên, bên phía Vũ Trường Dược cũng không dám làm gì.
Bởi vì chỉ khi số lượng được duy trì, cuộc chiến mới không xảy ra. Nếu các thành viên trong nhóm của Mộc Kinh Vân bị thương, hắn chắc chắn sẽ giết bớt vài người để bù đắp cho số lượng bị thiếu hụt của đội hắn.
‘Đúng là biết tính toán.’
Phía bên kia đã tính toán kỹ lưỡng và tạo ra tình huống này vì cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất.
Mộc Kinh Vân lên tiếng.
[Làm vậy cũng được, nhưng nếu xảy ra tình huống bất đắc dĩ thì sao?]
[Tình huống bất đắc dĩ?]
[Nếu sáng mai, các ngươi bẻ gãy chân của các thành viên bên ta rồi mới thả ra, chẳng phải bên ta sẽ bị loại sao?]
[À…]
Mạc Hạ Lan thở dài trước lời nói của Mộc Kinh Vân.
Bây giờ mới nghĩ đến, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu bên kia tiếp tục giữ con tin, bọn họ có thể dễ dàng chơi xấu trước khi cửa ải bắt đầu.
Lúc này, Mộc Du Thiên khịt mũi nói.
[Ngươi nghĩ bọn ta giống ngươi sao? Ít nhất bọn ta sẽ không chơi xấu.]
[Trước mặt thì ai cũng nói như vậy. Nhưng tình huống khi bị dồn vào đường cùng luôn buộc người ta phải đưa ra lựa chọn không ngờ đấy.]
[Ý ngươi là sao? Hay ngươi muốn nói nuốt lời mới là lựa chọn hợp lý?]
[Bởi vì làm vậy có lợi cho các ngươi còn gì.]
Mộc Du Thiên cứng họng trước lời nói của Mộc Kinh Vân.
Bọn họ cứ nghĩ rằng ít nhất trong tình huống này, Mộc Kinh Vân sẽ ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị của bọn họ, nào ngờ hắn lại có thể nghĩ ra chiêu trò mà bọn họ chưa từng lường trước.
Mộc Du Thiên liếc nhìn Vũ Trường Dược bên cạnh.
Vũ Trường Dược nhún vai, thản nhiên nói.
[Loại nghi ngờ này cũng là điều dễ hiểu, nhưng dù sao thì các ngươi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng bọn ta.]
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân đáp.
[E rằng điều đó là không thể.]
[Nếu lời đề nghị này bị phá vỡ, bên thiệt thòi sẽ là các ngươi đấy.]
Mộc Kinh Vân cười lớn.
[Không hẳn đâu. Với tình hình hiện tại, ta chỉ cần tám trong số mười sáu người còn sống sót là được. Chẳng phải kế hoạch ban đầu của ta cũng là vậy sao?]
- Hả?!
Các ứng viên khác đều kinh ngạc trước lời nói của Mộc Kinh Vân.
Không ai có thể ngờ rằng trong tình huống này, hắn lại có thể từ bỏ đồng đội của mình và chỉ quan tâm đến việc cân bằng số lượng.
Tên này chẳng có chút tình nghĩa nào với đồng đội hay sao?
Mộc Du Thiên tức giận quát.
[Ngươi không có chút tình đồng đội nào sao? Những người đã tin tưởng và đi theo ngươi…]
- Xoẹt!
Vũ Trường Dược giơ tay ra hiệu cho Mộc Du Thiên im lặng, rồi quay sang Mộc Kinh Vân.
[Ta đã đoán trước ngươi sẽ làm vậy, nhưng không ngờ ngươi lại nói thẳng ra như thế. Khi nghe Du Thiên kể lại, ta còn nghi ngờ chính bản thân, liệu ta có đang nghĩ xấu cho ngươi quá không? Ngươi có thể làm được chuyện tàn nhẫn như vậy sao?]
Vũ Trường Dược đã nghe Mộc Du Thiên kể lại chuyện xảy ra ở cuối cửa ải thứ hai.
Vì vậy, mặc dù đã phần nào đoán được, nhưng hắn ta vẫn không khỏi ngạc nhiên khi Mộc Kinh Vân thực sự dám làm như vậy.
Mộc Kinh Vân thản nhiên đáp.
[Vậy sao? Vậy thì ngươi cũng hiểu rõ lời ta nói không phải là giả.]
[Đúng vậy. Ta đã chuẩn bị rất kỹ càng để phòng ngừa tình huống này.]
[Hả?]
Phòng ngừa kỹ càng?
Ý hắn ta là gì?
Nhìn Mộc Kinh Vân khó hiểu, Vũ Trường Dược giải thích.
[Mặc dù ta không nghĩ đến trường hợp ngươi sẽ thực sự nói mấy lời như vừa rồi, nhưng ta cũng đã chuẩn bị cho khả năng ngươi xuất hiện.]
[Chuẩn bị… Ngươi đã làm gì?]
Vũ Trường Dược rút một vật từ trong tay áo ra.
Đó là một cây kim mỏng, chỉ dài bằng một đốt ngón tay.
Nó còn nhỏ hơn cả Cấm Môn Toả được ghim trong người bọn họ trước đó.
[… Đó là cái gì?]
[Bốn thành viên trong nhóm của ngươi đang bị bọn ta giam giữ, và tất cả các thành viên trong nhóm của ta, đều đã bị ta ghim thứ này vào huyệt đạo ở thắt lưng.]
[…]
[Loại kim này sau khi được ghim vào người, sau nửa ngày sẽ khiến người đó bị tê liệt chân trong vòng mười ngày. Trường hợp nặng có thể không đi lại được trong cả tháng.]
‘!?’
Mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.
Hắn ta không chỉ ghim kim vào người các thành viên trong đội Mộc Kinh Vân, mà còn ghim cả vào người của đồng đội mình?
[… Làm sao ta có thể biết chắc ngươi không lừa ta?]
Vũ Trường Dược quay sang ra hiệu cho Mộc Du Thiên cởi áo, để lộ lưng ra.
Mộc Du Thiên nghe lời cởi áo.
Ngay khi Mộc Du Thiên vừa cởi áo xong, Vũ Trường Dược nhanh chóng điểm huyệt sau lưng y.
- Bụp bụp bụp bụp bụp bụp!
Chẳng mấy chốc,
- Phụp!
Một cây kim bất ngờ bắn ra từ lưng Mộc Du Thiên.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ngay cả Mạc Hạ Lan cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Ai mà ngờ được hắn ta lại ghim kim vào cả người của chính đồng đội mình để đối phó Mộc Kinh Vân chứ?
Vũ Trường Dược nheo mắt, nhếch mép nhìn Mộc Kinh Vân.
[Bây giờ ngươi định làm gì? Cho dù ngươi có đưa Mộc Du Thiên đã được rút kim đi, nhưng nếu ta không hợp tác, nửa ngày sau tất cả bọn họ cũng sẽ không thể đi lại bình thường được. Đến lúc đó, cả ngươi và cả nhóm của ngươi đều sẽ bị loại.]
Đúng là kế sách cá chết lưới rách, ta không được sống thì ngươi cũng đừng mong chết tử tế.
Và rõ ràng là kế sách này rất hiệu quả.
Cả hai đội đều sẽ không thể tập hợp đủ tám người, và tất cả đều bị loại.
‘… Đúng là một tên có đầu óc nhanh nhạy.’
Ngay cả Mạc Hạ Lan cũng phải thốt lên kinh ngạc trước cách đối phó tinh vi này.
Đây là chiến lược nhắm chính xác vào tính cách khó lường của Mộc Kinh Vân.
Lần này, có vẻ như ngay cả Mộc Kinh Vân cũng không thể xoay chuyển được tình thế.
Thế nhưng, Mộc Kinh Vân lại mỉm cười, lẩm bẩm.
[Thật thú vị.]
Mạc Hạ Lan nhíu mày.
Rõ ràng là đã thua trong cuộc đấu trí với Vũ Trường Dược, vậy mà hắn còn thấy thú vị?
Đang lúc ả ta còn chưa hết khó hiểu, Mộc Kinh Vân bỗng lên tiếng.
[Thật là khó xử.]
[Ngươi còn phải khó xử gì nữa? Trong tình huống này, dù có làm gì thì…]
[Không, ta đang phân vân không biết nên giết ngươi hay là giữ ngươi lại thì tốt hơn.]
‘!?’
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook