Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 41

Yêu cầu của Zeke khiến Cliff hơi bất ngờ.

“Làm việc…? Ý cậu là muốn làm việc cho thương hội của ta sao?”

Ông ta quay sang hỏi Zeke.

“Nếu ông đang giao dịch với Trưởng Công chúa, thì chắc chắn phải có một chi nhánh ở Lục Địa Phía Nam. Ta cần một thân phận giả để tiện di chuyển đến đó.”

Là người cẩn thận, Cliff bắt đầu cân nhắc xem yêu cầu này của Zeke có vi phạm điều khoản hợp đồng hay không.

“Cậu chỉ cần một thân phận giả thôi à?”

“Ta cần cả tuyến đường vận chuyển thường xuyên đến phía nam, và một căn cứ an toàn giống như chỗ này để hoạt động tại đó. Tốt nhất là có cả kho hàng đủ rộng để chứa hàng hóa.”

Tuy không phải là một yêu cầu dễ dàng, nhưng đối với Thương Hội Linehart thì chuyện này vẫn nằm trong phạm vi có thể thực hiện được.

Cliff gật đầu.

“Ta hiểu rồi.”

“Tốt. Hai yêu cầu còn lại ta sẽ nói sau. Dù sao trong hợp đồng cũng không có giới hạn thời gian để đưa ra yêu cầu mà.”

Nói rồi, Zeke cầm một trong những tập tài liệu mà Cliff mang tới, nhanh chóng viết gì đó lên.

Sau đó anh trao tờ giấy lại cho Cliff.

“Điều chế loại dược này và dùng trong khoảng hai tháng, cô ấy sẽ hồi phục nhanh thôi. Công chúa còn trẻ, nên có khi khỏi nhanh hơn ta dự đoán.”

Bàn tay Cliff run rẩy khi đưa ra định lấy tờ giấy.

Ngay lúc ấy, Zeke giữ chặt tài liệu lại.

“Như đã ghi rõ trong hợp đồng, phương pháp trị liệu này chỉ được phép dùng cho Công chúa Melissa. Nếu ông đưa nó cho bất kỳ ai khác, ta sẽ không bỏ qua đâu.”

Cliff nuốt khan rồi gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Lúc ấy, Zeke mới chịu buông tay, giao lại tài liệu.

Cliff nhanh chóng đứng dậy.

“Ta thật sự xin lỗi về chuyện xảy ra hôm nay. Ta sẽ gửi lời mời chính thức sau để bày tỏ thành ý.”

“Bỏ qua đi, lo mà hoàn thành những gì tôi yêu cầu là được rồi. Cho ta một con ngựa để về nhé.”

Cliff im lặng gật đầu rồi rời khỏi trước.

Sau khi Cliff đi, Zeke quay sang nhìn Biệt Kích Gorka, những người đã đứng canh giữ mình nãy giờ.

Anh cất tiếng nói bằng tiếng Gorkan.

“Kỹ năng không tệ đấy. Khi nào hợp đồng của các người với Cliff kết thúc? Ta muốn mời các người về dưới trướng của ta, thế nào?”

Tên Biệt Kích sửng sốt khi nghe Zeke nói tiếng bản địa.

“Ngươi… học tiếng Gorkan ở đâu vậy?”

“Ta học lỏm chỗ này chỗ kia thôi.”

“Ra là Draker cũng dạy cả mấy thứ thế này à.”

“Không hẳn… cứ coi như đây là sở thích cá nhân đi.”

Kiếp trước, trong những chuyến hành trình khắp đại lục, dù không cố ý, Zeke cũng đã học được vô số thứ, bao gồm cả ngôn ngữ của nhiều chủng tộc.

Ngay lúc đó, một Biệt Kích Gorka khác bước vào kho và ra hiệu cho Zeke.

Zeke theo họ rời khỏi nhà kho.

Tên Biệt Kích đưa cậu một con ngựa.

“Dùng tạm con này vậy.”

Zeke nhanh nhẹn leo lên yên.

Rồi quay lại nhìn các Biệt Kích.

“Này!”

Zeke từ trên lưng ngựa ném gì đó về phía họ.

“Coi như đây là phí chuộc người.”

Phản xạ theo bản năng, các Biệt Kích chộp lấy vật thể bay tới. Khi mở ra xem, họ mới nhận ra, đó chính là kukri, những thanh đoản đao đặc trưng của họ.

Kukri là biểu tượng thiêng liêng, quý giá không khác gì sinh mệnh đối với Biệt Kích Gorka.

Việc Zeke lấy được mà không để ai phát hiện có nghĩa là, nếu muốn, anh hoàn toàn có thể hạ gục họ từ đầu.

Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của các Biệt Kích, Zeke nhếch môi cười lạnh.

“Chuyện ta đề nghị hồi nãy, ta nói thật đấy. Có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào. Hya!”

Anh vung dây cương, phi ngựa rời khỏi nhà kho, trở về dinh thự.

***

Sau cuộc gặp với Cliff, Zeke yên lặng sống những ngày làm quen với cuộc sống ở Valhalla.

Khác với Học viện, Valhalla cho phép học viên chọn lớp học theo thời gian linh hoạt. Chỉ cần hoàn thành các môn cơ bản bắt buộc, mọi thứ còn lại đều do bản thân học viên quyết định.

Zeke không hứng thú với các lớp học cho lắm. Mục tiêu của anh là tìm kiếm và tập hợp những cá nhân kiệt xuất đang học tại Valhalla, những kỵ sĩ năm sao khác ngoài Diego.

Nhưng thời điểm chưa thích hợp.

Jeffrik Solma, Kỵ Sĩ Sương Mù hiện đang tham gia huấn luyện ngoài thực địa. Còn Bishop Castic, Kỵ sĩ Lặng Thầm thì đã tốt nghiệp và gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn của Vương quốc Thebea.

Chỉ còn lại Aster Aladov, Kỵ sĩ Ảo Ảnh vẫn đang là học viên ở Valhalla, nhưng kỳ lạ thay, dù đã ghi danh, hắn lại chưa từng xuất hiện trong lớp nào.

Zeke buộc phải bắt đầu với người duy nhất mà anh có chút quen biết: Diego Villa, Kỵ Sĩ Nhịp Điệu.

“Yo Zeke! Chào mừng đến với câu lạc bộ của tụi này!”

Đó là lý do vì sao Zeke đang đứng trước Hội Nghiên Cứu Âm Nhạc Tân Thời Phía Nam, nơi Diego Villa làm hội trưởng.

“Trời ơi, là Zeke Draker thật kìa!”

“Đỉnh thiệt!”

Tin đồn về Zeke đã lan truyền khắp Valhalla, khiến các thành viên câu lạc bộ tò mò và phấn khích khi gặp mặt.

Sau khi ổn định bầu không khí, Diego nói sẽ biểu diễn vài bản nhạc do câu lạc bộ tự sáng tác cho Zeke nghe.

Tuy chẳng mấy hứng thú với âm nhạc, nhưng Zeke vẫn kiên nhẫn ngồi nghe Diego và các thành viên chơi nhạc.

‘Cái quái gì đây?’

Là một cựu sát thủ phía Nam, Zeke từng bị buộc phải nghe nhạc phía Nam mỗi ngày do Don Juan, ông trùm của Mekein ép buộc, dù có muốn hay không.

Anh không ngờ, ký ức "tra tấn thính giác" ngày xưa lại bất ngờ ùa về trong một nơi như Valhalla.

Vì thế, anh dù không muốn vẫn hiểu khá nhiều về âm nhạc phía Nam.

Với đôi tai đã được rèn giũa trong âm luật truyền thống của phía Nam, nhịp điệu mà Diego chơi nghe thật không ổn chút nào đối với Zeke.

“Đây!”

Sau khi kết thúc phần trình diễn, Diego tiến lại gần Zeke với nụ cười rạng rỡ.

“Này Zeke! Màn trình diễn của tụi này thế nào hả?!”

Zeke bĩu môi, liếc Diego một cái sắc lẹm.

“Diego, cậu đã bao giờ thật sự lắng nghe âm nhạc phía Nam chưa vậy?”

“Sao cơ? Này Zeke, tôi là dân gốc Nam đấy! Linh hồn phía Nam tuôn trào trong máu của tôi mà!”

“Cậu cứ nhắc tới 'Linh hồn phía Nam' suốt. Nhưng nhịp điệu phía Nam cơ bản là… thôi, tránh ra đi.”

Zeke lắc đầu, rồi bật dậy khỏi ghế.

Anh bước đến trước nhạc cụ phía Nam mà Diego vừa ngồi, bình thản ngồi xuống.

Anh nhặt lấy dùi trống bên cạnh, bắt đầu gõ.

BANG! BANG! BANG!

Zeke với cây dùi trong tay, tạo nên một nhịp điệu đơn giản nhưng cuồng nhiệt, như thắp lửa giữa đêm đông.

BANG! BANG! BANG! BOOM!

“Woaaa! Nhịp điệu đỉnh quá!”

Các thành viên khác lần lượt nhập cuộc, thêm vào giai điệu bằng những nhạc cụ của họ, hòa theo tiết tấu bừng cháy của Zeke.

Diego cũng hòa theo, ứng khẩu vài câu hát đầy năng lượng khiến ai nấy đều không thể không chuyển động.

“Yo! Ta là kiếm sĩ phía Nam! Trung Tâm toàn một lũ ngốc! Bọn miền Bắc thì… ngu như bò!”

Chẳng mấy chốc, một làn sóng âm nhạc dung hợp được tạo nên, lấy nhịp diệu phía Nam làm cốt lõi, thêm giai điệu của Lục Địa Trung Tâm trên nền.

BANG! BANG! BANG! BOON!

Zeke kết thúc phần nhịp.

Các thành viên khác vẫn còn như bị thôi miên bởi tiết tấu mãnh liệt mà Zeke tạo ra, cùng với giai điệu mà chính họ đã dệt nên.

Diego thì gần như bừng tỉnh trong sự xúc động mãnh liệt trước cảm giác mới mẻ ấy.

“Cái… cái gì vậy chứ?! Zeke! Cậu ấy không chỉ là thiên tài kiếm thuật, mà còn là thiên tài âm nhạc nữa, yo!”

Những thành viên khác của câu lạc bộ cũng nhìn Zeke bằng ánh mắt cảm phục dâng trào.

“Cậu ấy là thần của nhịp điệu…”

“Ca khúc này… sẽ rất nổi tiếng! Chắc chắn là sẽ nổi tiếng đấy!”

Zeke có phần bối rối trước phản ứng nồng nhiệt ấy, nhất là khi bản thân anh chỉ đơn giản là sửa lại tiết tấu loạn xạ của Diego.

‘Chết tiệt, hình như mình xen vào hơi nhiều rồi.’

Cảm thấy nếu ở lại thêm chút nữa thì kiểu gì cũng bị lôi kéo dính chặt vào chuyện này, Zeke vội đứng dậy.

Nhưng ngay lúc ấy, Diego nhào tới bám lấy chân anh như keo dán sắt.

“Không được đâu, Zeke! Một thiên tài như cậu mà không chơi nhạc thì đúng là đại họa cho lục địa này! Cậu phải chơi nhạc!”

“Diego. Cậu đến Valhalla này là vì cái gì?”

“Zeke, tui đến đây để mang ‘Linh hồn phía Nam’ đến với Valhalla lạnh lẽo tăm tối này!”

“…”

Zeke sau đó phải vật lộn để thoát khỏi Diego và đám thành viên câu lạc bộ âm nhạc đang cố giữ anh lại, cuối cùng thì anh cũng về được dinh thự.

“Phù… suýt nữa thì bị lôi đi làm chuyện kỳ quái rồi.”

Đúng là tài năng ở nhiều lĩnh vực cũng mang đến phiền toái.

Zeke bật cười với nghịch lý vừa rồi, định kéo Diego vào bẫy, ai ngờ suýt bị cuốn theo, rồi anh siết chặt quyết tâm, trở lại với việc tu luyện cá nhân.

Anh bật kho tư liệu bảo mật của Terakan, mở ra bí kỹ Chân Long Kiếm Pháp để nghiền ngẫm.

“Hừm… Dù có xem bao nhiêu lần thì nội dung vẫn khó hiểu thật.”

Nguyên Tố Kiếm cũng khó, nhưng lúc đó có Kaisir bên cạnh giảng giải từng phần nên không mấy chỗ nào còn mù mờ.

Còn Chân Long Kiếm Pháp thì đầy những thuật ngữ khó hiểu đến mức vô phương lý giải.

“Luân chuyển Aura qua chu thiên tiểu chu thiên để khai mở kinh mạch, rồi tiến vào Tiểu Đan Điền… đến Trung Đan Điền… gì thế này?”

Mặc dù đã được hệ thống chuyển ngữ từ cổ ngữ Chronos sang ngôn ngữ phổ thông của Lục Địa Trung tâm, nhưng bản thân các khái niệm lại không tồn tại trong ngôn ngữ hiện đại, khiến cho việc hiểu chúng trở nên vô cùng khó khăn.

Zeke quyết định trước mắt sẽ học các thức kiếm, tạm thời gác lại phần lý thuyết chưa hiểu.

Vốn dĩ, Bí Kíp Long Sát Thuật của Terakan Draker được sáng tạo dựa trên các thức của Chân Long Kiếm Pháp, nên cả hai đều có chung căn cơ.

“Chân Long Kiếm Pháp có nhiều thức hơn và phức tạp hơn hẳn. Chắc Terakan cũng tốn công lắm mới chắt lọc thành Bí Kíp Long Sát Thuật được như vậy.”

Zeke bắt đầu luyện từng chiêu thức của Chân Long Kiếm Pháp, vừa tham khảo đối chiếu với Bí Kíp Long Sát Thuật.

Mặc dù Bí Kíp Long Sát Thuật có những động tác lớn, nhưng vẫn khả dụng trong thực chiến, bởi vì nó được thiết kế để đấu với nhân loại.

Còn Chân Long Kiếm Pháp, đúng như tên gọi, là kiếm pháp dành cho việc đối đầu với loài rồng.

Mỗi nhát chém đều phải dốc toàn lực mới mong phá được lớp vảy giáp cứng như kim cương của loài rồng.

Vút!

Zeke nhanh chóng lĩnh hội và nội hóa các thức kiếm của Chân Long Kiếm Pháp, thứ mà chính Terakan Draker cũng từng từ bỏ vì quá mức phức tạp.

“Ừm… chuyển động như thế này. Quay người, chém. Nhảy lên… rồi lại bổ xuống!”

Zeke vừa tập kiếm thức vừa vận chuyển Aura.

Tuy nhiên, cậu đã bỏ qua một sự thật quan trọng.

Thực chất, Chân Long Kiếm Pháp được sáng tạo để dẫn khí từ Hạ Đan Điền, khai thông toàn bộ kinh mạch, cường hóa toàn thân, rồi giải phóng lực lượng tuyệt đại trong một kích.

Nhưng Zeke lại không có Hạ Đan Điền.

Thay vào đó, cậu sử dụng trái tim của Bahamut để chuyển hóa mana từ Trung Đan Điền thành kiếm khí, rồi vận dụng trong kiếm pháp.

Do đó, các hướng dẫn liên quan đến Hạ Đan Điền và Trung Đan Điền về cơ bản là… không cần thiết đối với Zeke, bởi cậu không hề tu luyện Aura theo lộ trình ấy ngay từ đầu.

Woong…!

Khả năng cảm nhận thân thể vượt trội giúp Zeke nhanh chóng nhận ra quy luật vận hành của kiếm thức, chỉ cần dựa vào động tác là đủ để dẫn hướng Aura.

Trước khi kịp nhận ra, Zeke đã tự mình lĩnh hội không chỉ hình thức mà cả ứng dụng thực chiến của Chân Long Kiếm Pháp.

Vùuu!

Càng lặp lại kiếm thức ấy, kiếm khí của cậu càng trở nên sắc bén, dữ dội như muốn xé toạc hư không.

Zeke thi triển Chân Long Kiếm Pháp, từng chiêu thức càng lúc càng thuần thục. Thế nhưng, giữa dòng tu luyện miên man, anh cảm nhận được một “bức tường” mờ ảo, tưởng như chỉ cách một sợi tóc, nhưng lại xa vời vợi.

“Chẳng lẽ... mình đã chạm đến giới hạn của Hắc Kỵ Sĩ rồi sao? Không thể nào nhanh đến vậy được...”

Chỉ mới không lâu trước đây cậu mới vượt qua ngưỡng cửa của Xích Kỵ Sĩ. Việc tiến gần đến Hắc Kỵ Sĩ nhanh như vậy, quả thật vô lý.

Dẫu vậy, Zeke vẫn tiếp tục vung kiếm trong tĩnh tâm.

Từng luồng mana chảy từ Đan Điền bắt đầu dồn về phía Bahamut, dòng chảy ngày một rõ ràng.

Thịch!

Cùng lúc ấy, trái tim của Bahamut bị phong ấn trong Đan Điền bất chợt đập lên một nhịp.

Và rồi, nhịp đập ấy bắt đầu hoà theo từng nhịp kiếm của Chân Long Kiếm Pháp.

“Cái gì thế này...?”

Mỗi lần vung kiếm, cảm giác kỳ lạ lại càng lan toả mạnh hơn.

Đan điền như chấn động, não bộ tê rần như có một thứ gì đó vừa bị đánh thức.

Tuy vậy, cậu không dừng lại. Trực giác mách bảo: không được để vuột mất cảm giác này.

Thịch thịch thịch!

Trái tim Bahamut càng đập mạnh như sấm động. Đến một thời khắc, phù văn khắc ngay giữa đan điền Zeke bùng phát ánh sáng rực rỡ!

“Cái gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Đột nhiên, mọi thứ trước mắt Zeke vụt tắt. Cả thế giới chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Nhưng anh biết, anh từng trải qua chuyện này.

Một loại trạng thái kỳ lạ, rõ ràng không phải hiện thực, nhưng lại sống động đến rợn người.

Góc nhìn của Zeke thay đổi.

Anh đang cuộn mình ngủ trong một thế giới đen ngòm như vực sâu, giữa một đại động mênh mông, lạnh lẽo vô tận.

Và rồi... anh cảm nhận có kẻ đang tiếp cận.

Từ từ... Zeke trồi lên khỏi đáy vực, đôi mắt từ từ mở ra.

Trước mặt anh là một nhân loại bé nhỏ như con kiến, một kẻ giấu mặt dưới chiếc mũ trùm kín đầu, bước từng bước đến gần cậu.

Hắn cất tiếng, giọng nói vang vọng:

“Chúa Tể Hoàng Hôn, Bahamut.”

Chỉ khi ấy, Zeke mới nhận ra, anh đã trở thành một con rồng.

Không còn là thân thể con người, anh đang là một cự long hùng vĩ, toàn thân toả ra khí tức cổ xưa và cường đại vô song.

Chúa Tể Hoàng Hôn, Bahamut.

Với uy nghi vạn trượng, Bahamut gầm lên, đôi mắt rực lửa hướng thẳng vào kẻ đối diện:

“Sethon Draker... Ngươi thật to gan. Dám bước chân vào đây? Đến đây làm gì, phàm nhân?”

Kẻ ấy chính là Sethon Draker, Kiếm Thánh và cũng là Quốc Vương của Vương Quốc Chronos.

Ông ta nghênh ngang đối mặt Bahamut, không hề run sợ, nói:

“Chúa Tể Hoàng Hôn, ta đến cầu xin ngươi một việc.”

Bahamut rướn đầu về phía Sethon, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn.

Uy nghi cự long, sát khí cuồn cuộn như sóng thần ập thẳng vào người đối diện.

“Ngươi dám cầu xin ta? Đồ nhân loại hạ tiện. Nếu không vì Chronos, ta đã thiêu rụi toàn bộ giống loài các ngươi từ lâu rồi!”

Sethon vẫn giữ nguyên thần sắc. Ông ta nghiêm nghị đáp lời:

“Ta hiểu rõ sự phẫn nộ của ngươi, Chúa Tể Hoàng Hôn. Chính vì hiểu điều đó... ta mới đến đây, để khẩn cầu.”

Rồi ông ta từ từ đưa tay vào trong áo choàng lấy ra một vật.

“Long Diệt Kiếm Pháp mà ta đã sáng tạo, thứ được gọi là Chân Long Kiếm Pháp. Ta muốn gửi gắm nó cho ngươi.”

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương