Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:



Lúc tham gia buổi lửa trại kỳ quái này xong thì thời gian đã không còn sớm, mọi người sau khi rửa mặt sạch sẽ đều quay về phòng nghỉ ngơi.

Kỳ Vô Quá ngắm nghía bức ảnh đầu giường, bị con mắt kia nhìn chằm chằm lại khiến cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Từ trước tới giờ thứ để cậu tự hào nhất là năng lực thích ứng với hoàn cảnh của mình rất nhanh, bất kể là hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cho cậu chút thời gian là có thể thích nghi ngay.

Lúc bước vào không gian quỷ vực là như thế này, mà bây giờ nằm trên giường bị một bức ảnh nhìn ngó cũng là vậy.

Kỳ Vô Quá trở người, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Vô Quá tỉnh giấc, cậu ngơ ngác ngồi dậy, sau đó lại ngã ngửa ra sau.

“Mình mộng xuân rồi?”

Cậu vuốt bừa mớ tóc rối bù trên đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm bèn đứng lên mặc quần rồi rời giường.

Lúc đi ngang qua bức ảnh trên tường, Kỳ Vô Quá dừng chân lại trừng mắt với nó hồi lâu, trong lòng ngập tràn nghi hoặc.

“Mẫu người mình thích hẳn không phải loại này rồi, càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi, còn ảnh hưởng cả chất lượng giấc ngủ.”

Kỳ Vô Quá ra khỏi phòng của mình, vốn định đi rửa mặt xong mới quay về gõ cửa phòng Đoạn Lệ, không ngờ hai cái cửa phòng vệ sinh trên tầng hai đều bị đóng chặt, dường như đang bị người bên trong chiếm dụng.

Kỳ Vô Quá lười đi xuống nhà vệ sinh tầng dưới, lại nghĩ mình với Đoạn Lệ dù sao cũng đã từng ngủ chung, chắc không cần phải quan tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt này.

Lúc Đoạn Lệ mở cửa đã mang trạng thái hoàn toàn tương phản với Kỳ Vô Quá, ánh mắt tỉnh táo quần áo chỉnh tề.

Kỳ Vô Quá đi vào liền nhảy ngay lên chiếc sofa bằng da thật ngả lưng, nói: “Rốt cuộc anh dậy sớm tới mức nào vậy, bây giờ mới hơn bảy giờ mà hai phòng tắm cuối dãy đã bị chiếm mất rồi.”

Đoạn Lệ nói: “Thói quen sáu giờ rời giường.”

Nói tới đây, hắn ngừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Lúc tôi mới dậy, hai phòng tắm đó đã có người dùng rồi.”

Mới bảy giờ hơn đã bị ác mộng quấy đến tỉnh, Kỳ Vô Quá lúc này có thể xem là đang gặp đau khổ trong cuộc đời.

Cho đến tận giờ đầu cậu vẫn như một mớ hỗn độn, chưa thể khôi phục khả năng vận hành bình thường.

“Ồ. Thật trùng hợp.” Kỳ Vô Quá vỗ đầu một cái, cố gắng để mình tỉnh táo một chút, “Tối qua tôi mơ thấy mình đi hẹn hò này.”

“…”

Đoạn Lệ ngồi đối diện với Kỳ Vô Quá, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống dưới cằm, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

“Trong mơ tôi ngẫu nhiên gặp được một cô gái ở quán cà phê, sau lại thêm mấy lần ngẫu nhiên gặp gỡ nữa, nhặt được di động để quên của cô ấy, sút bay mấy người quấy rối cô, sau đó trao đổi cách liên lạc, bắt đầu theo đuổi cô bé này…”

Biểu cảm của Kỳ Vô Quá mang theo chút nghi hoặc, tựa hồ có chuyện mà cậu không nghĩ ra nổi.

Đoạn Lệ nói: “Tiếp đi.”

“Tôi vậy mà lại hi sinh thời gian ngủ buổi sáng chỉ để đi mua bữa ăn cho cô bé kia, nửa đêm trong lúc ngủ mơ bị đánh thức cũng không hề giận, chỉ vì cô bé kia nói tăng ca về nhà muộn nên có chút sợ hãi.”

Đoạn Lệ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, nói: “Vì sao cậu mơ có một giấc thôi mà lo bóng lo gió vậy, muốn tán gái rồi à?”

Kỳ Vô Quá ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Sao thế được, yêu đương hẹn hò phiền phức lắm, không bằng ở nhà ngủ cho thỏa thích.”

“Mà chỗ kỳ lạ là, lúc vừa tỉnh lại tôi đã có cảm giác như vừa trải qua một chuyện rất chân thực, giống như mình đã thật lòng thật dạ theo đuổi một cô gái vậy.”

Nói tới đây, Kỳ Vô Quá xoa xoa cánh tay một lượt: “Thật đáng sợ.”

Đoạn Lệ nghe Kỳ Vô Quá miêu tả mộng cảnh xong, chuyển tư thế ngồi một chút. Hắn tựa ra sau phần dựa ghế salon, khí thế từ công kích mãnh liệt chuyển thành an tĩnh lại.

“Thật ra tối qua tôi cũng nằm mơ.”

Kỳ Vô Quá vừa nghe thì càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình: “Quả nhiên, cái thứ mộng vớ vẩn kia chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Đoạn Lệ nói: “Giấc mơ của tôi rất đơn giản, đại khái là một ít chuyện từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành của một người, ngoài gia cảnh vô cùng tốt ra thì không có gì đặc biệt.”

“Không có gì đặc biệt? Không thế nào!”

Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ khẽ gật đầu, lông mày hơi nhíu lại. Cậu biết có lẽ đối phương cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp lắm, nhưng lại chẳng biết nói từ đâu.

Cậu nghĩ nghĩ một chút, dẫn dắt cho hắn: “Nếu như là mấy việc sinh hoạt nhỏ nhặt hàng ngày, vậy hoàn cảnh lớn lên có gì đặc biệt không, ăn, mặc, ở, đi lại chẳng hạn.”

Nghe đến đó, Đoạn Lệ liền nói: “Người tôi mơ thấy thường ở trong căn phòng rất giống với căn này.”

“Giống gian phòng này?”

Đoạn Lệ nhìn về phía tay vịn sofa như đang tìm cái gì, sau một lát, hắn nói: “Ở chỗ này có một vết cắt y hệt.”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Quả nhiên là vậy, những giấc mơ đó có liên quan tới mấy gian phòng này. Tôi vừa bước ra cửa đã bị dọa rớt mồ hôi, anh đoán là vì sao?”

Đoạn Lệ liếc cậu một cái, im lặng không lên tiếng.

Hắn chỉ cảm thấy Kỳ Vô Quá đang miêu tả quá mức phóng đại, ban nãy lúc đứng ở cửa ra vào ngay cả mắt còn chưa mở hẳn, nào có dáng vẻ bị dọa cho sợ hãi.

Kỳ Vô Quá cũng cảm thấy lời nói của mình hơi khoa trương bèn gãi gãi mũi, lúc này mới tiếp tục: “Khi tôi nhìn lên bức ảnh trên tường, tôi đã nhìn thấy người mà mình theo đuổi trong mơ.”

“Chẳng lẽ là bạn gái của nhân vật này?” Lời suy đoán của Kỳ Vô Quá vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không đáng tin rồi.

Vì mấy bức ảnh trên tường sương sương cũng phải có ba mươi, bốn mươi cô gái, nếu như là bạn gái của nhân vật game, vậy thì số lượng này là rất lớn, lớn đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Cho dù là như thế nào đi nữa, thì hai người bây giờ tạm thời vẫn chưa thảo luận ra kết quả.

Kỳ Vô Quá đứng dậy, nói: “Để tôi đi xem người trong phòng vệ sinh đã ra chưa.”

Cậu đi ra mở cửa phòng, phát hiện nó vẫn còn bị khóa trong.

Vào đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh đối diện mở ra, Mã San San thấy Kỳ Vô Quá đứng ở cửa ra vào thì nói: “Người bên trong phòng đó là ai thế, sao giờ vẫn còn dùng?”

Kỳ Vô Quá càng nghe càng cảm thấy sai, Đoạn Lệ sáu giờ sáng thức dậy đã thấy phòng vệ sinh bị khóa, cho tới giờ thì im lìm không có động tĩnh gì.

Kỳ Vô Quá trực tiếp gõ cửa hỏi: “Bên trong có ai không?”

Bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, Kỳ Vô Quá ấn chốt cửa, phát hiện bên trong vẫn bị khóa.

Cậu gõ cửa lần thứ hai, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, kề sát tai vào phòng tắm nghe ngóng, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Cậu nói: “Nếu không lên tiếng nữa, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đấy nhé?”

Phòng vệ sinh vẫn im ắng như trước, Kỳ Vô Quá không do dự nữa, thẳng chân đạp bay cửa.

Dòng nước màu đỏ hồng tràn ra khắp sàn gạch trắng, thoạt mang một loại vẻ đẹp lạ kỳ.

Rèm che bồn tắm bị thả xõa ra, một cánh tay tái nhợt thõng xuống bên bồn tắm, lộ ra giữa khe hở rèm.

Mã San San vừa vặn đi tới cửa, ló đầu đảo mắt nhìn, cánh tay tái nhợt đúng lúc đập vào mắt cô.

Với người chơi giàu kinh nghiệm mà nói, chỉ một cái xác bình thường thì chẳng tính là gì, Mã San San chỉ che miệng hô nhỏ một tiếng, hỏi: “Đây là ai?”

Tiếng nói của cô vừa dứt, mấy cửa phòng khác liền mở ra, có lẽ là do bị âm thanh ban nãy Kỳ Vô Quá tạo thành đánh thức.

Tất cả người chơi đều đã tập hợp, không thiếu bất cứ người nào.

Mã San San thấy mọi người đều ở đây, nói: “Tôi bảo mà, bây giờ trò chơi chưa bắt đầu bao lâu, không hung hiểm vậy đâu.”

Kỳ Vô Quá đi thẳng vào phòng tắm xốc mảnh vải lên.

Người nằm trong bồn tắm là giúp việc Tiểu Lý, toàn bộ nước trong bồn đều đã bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, trên bồn rửa mặt đặt một bộ dao cạo râu đã bị bóc ra.

Kỳ Vô Quá thả rèm che xuống, nói: “Giúp việc chết rồi, đi báo với ông chủ đi.”

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương