Sinh Tồn Trong Thế Giới Game Như Một Man Di
Chapter 148: Di Sản Vĩ Đại (5)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 148: Di Sản Vĩ Đại (5)

 

Thỉnh thoảng cũng có những ngày như thế này.

Những ngày mà một khoảnh khắc ngẫu hứng dẫn đến vận may bất ngờ. Đối với Amelia Rainweilz, hôm nay chính xác là một ngày như vậy.

Ai có thể nghĩ tới điều đó chứ?

Cô sẽ gặp anh ở đây, trên đỉnh bức tường pháo đài mà cô trèo lên theo ý thích, cảm thấy ngột ngạt.

“Vagos vương giả.”

Một thành viên của Orcules đã chia cắt thành phố bị nguyền rủa này…

Người mà cô muốn giết nhất.

Hắn nằm đó, bất tỉnh trên mặt đất.

Ở nơi hẻo lánh này, với cơ thể bầm dập và cô đơn.

“Chẳng lẽ… hắn mở ra một cánh cổng không gian rồi chạy trốn? Cho nên hắn không ở quảng trường mà ở đây?”

Đó là khả năng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.

Nhóm của sát long nhân không có pháp sư, nhưng điều đó vẫn có thể xảy ra nếu hắn hy sinh ông già tội nghiệp mà hắn luôn mang theo.

Tuy nhiên…

‘Hắn đã gặp phải kẻ thù như thế nào bên trong…’

Amelia bác bỏ câu hỏi đặt ra.

Không quan trọng ai đã đẩy hắn vào tình trạng này.

Điều quan trọng là cơ hội đặt ra trước mắt cô.

Đầu tiên, cô cúi xuống và kiểm tra mạch đập của hắn.

‘Hắn vẫn còn sống.’

Khoảng 2 giờ trôi qua kể từ khi mê cung đóng lại.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đã bất tỉnh một thời gian rồi. Bình thường, khó có thể sống sót lâu như vậy, nhưng hắn không phải người bình thường. Có lẽ chiếc đinh nhọn cắm trên vai hắn cũng có tác dụng cầm máu.

“Mày…”

Sau đó, hắn cố gắng mở mắt ra và nhìn cô.

Có vẻ như hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của cô và lấy lại ý thức.

Trước khi hắn kịp nói điều gì, Amelia đã lên tiếng trước.

“Sát long nhân, mày có thuốc không?”

“Thắt lưng…”

“Hiểu rồi.”

Amelia mở chiếc túi đeo trên thắt lưng hắn và cầm lọ thuốc trên tay.

Sau đó cô ấy lại hỏi.

“Mày có phiền không nếu tao lấy vật thể đó ra trước khi đổ thuốc?”

“Làm nhanh lên…”

Nếu cứ để nguyên như vậy, chắc chắn hắn sẽ chết, ngay cả khi hắn là sát long nhân.

Amelia chỉ đứng đó và quan sát.

“Mày đang làm gì vậy… nhanh pha thuốc đi…”

Chỉ khi cảm thấy bất an, hắn mới hỏi và cô đáp lại.

“Tại sao tao phải làm thế?”

“Khế ước… mày quên rồi sao…?”

“À, mày đang nói đến khế ước à?”

Amelia không thể không cười khúc khích.

Từ lâu rồi, cô đã lập một khế ước với chúa tể Noarark. Đó là một khế ước mà mọi người sống trong thành phố này đều biết đến.

Ở Noarark, cô không thể phạm tội giết người.

Bản khế ước được khắc sâu vào da thịt cô, khiến cô không thể vi phạm được.

Tuy nhiên…

“Là hắn yêu cầu tôi tháo chiếc gai ra.”

Cô chỉ đơn giản là tuân theo yêu cầu của hắn.

Tất nhiên, đây là lần đầu tiên cô cố gắng lừa dối khế ước như vậy, nhưng nếu đó là hành vi vi phạm, ngay từ đầu cô đã không thể hành động như vậy.

“Ta sẽ… nguyền rủa ngươi…”

Amelia ném chiếc túi cô lấy từ hắn vào không gian phụ của mình.

Và cô ấy cũng lấy đi tất cả các thiết bị khác của anh ấy.

Không chỉ có con dao găm đeo bên hông mà còn cả những chiếc nhẫn trên ngón tay, miếng bảo vệ cổ tay, vòng cổ, v.v.

Tất cả chúng đều là những món đồ cô để mắt tới từ lâu.

“Cảm ơn vì đã ngã xuống đây. Tao sẽ tận dụng những thứ này. Ồ, nhưng chính xác thì mày đã thua ai?”

Bất chấp câu hỏi chế giễu của cô, hắn vẫn không trả lời.

Hắn chỉ trừng mắt nhìn lên trên vì thất vọng.

Amelia, thay vì kéo dài cuộc trò chuyện, dựa vào tường pháo đài và quan sát hắn.

Cô muốn chắc chắn hắn đã chết trước khi cô rời đi, để tránh mọi biến chứng không lường trước được.

Nhưng có lẽ sợi dây cuộc đời của hắn vẫn chưa bị cắt đứt.

Bộp, bộp.

Ngay sau đó, từ đằng xa, cô nghe thấy tiếng đội tuần tra của lâu đài đang đến.

Amelia đưa ra quyết định nhanh chóng.

Mọi thứ mà đội tuần tra nhìn thấy và nghe thấy đều được báo cáo với lãnh chúa của lâu đài. Nếu cô ấy bị bắt, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Mày thật may mắn, sát long nhân.”

Cô cắn môi cay đắng.

Nếu hắn chết, quyền lực của Orcules sẽ bị suy giảm.

“Mày sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu.”

Nhận ra mình sẽ sống sót, hắn nghiến răng và lẩm bẩm lời thề báo thù.

Nhưng Amelia chỉ nhún vai và thu hẹp khoảng cách.

“Không sao cả. Dù sao thì mày cũng chẳng nhớ gì cả.”

“Cái gì?”

Cô ấy rút một viên thuốc từ trong túi ra.

‘Phước lành của Lethe’ được phát triển bởi một nhà giả kim của Noarark.

Nhược điểm của nó là không có tác dụng với tà ma, nhưng nó lại xóa đi ký ức của người bình thường nếu sử dụng.

“Đ*t mày!”

Amelia nhét viên thuốc vào cổ họng người đàn ông đang vùng vẫy, giữ chặt hàm hắn.

Đáng chú ý là, đây không phải là loại thuốc thông thường.

Sức mạnh linh hồn càng cao thì hiệu quả của viên thuốc càng kém, vì vậy cô đã sử dụng viên thuốc tốt nhất mà mình có, để phòng ngừa.

Theo nhà giả kim, một người bình thường có thể mất trí nhớ tới một tuần ư?

‘Tốt hơn là nên chắc chắn, vì đối thủ là ai.’

Cô không cảm thấy hối tiếc.

Đó không phải là thứ cô có thể sở hữu được chỉ vì cô muốn, nhưng xét đến những gì cô đã đạt được ngày hôm nay, thì đó không phải là mất mát gì.

Hơn nữa, thời gian mất trí nhớ càng lâu thì càng tốt.

Hắn nghĩ nó bị thất lạc trong mê cung, không ngờ nó đã bị cướp ở thành phố ngầm này.

‘Mình nên biết ơn người đó.’

Khi tiếng bước chân của đội tuần tra đến gần hơn, Amelia nhanh chóng rời khỏi pháo đài.

***

Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Khả năng đẩy lùi tối đa ba Tử Kỳ liên quan đến Regal Vagos của chiếc nhẫn bị giảm đi một.

Trong vòng chưa đầy 10 phút.

‘Chắc chắn là nó sẽ không được dùng hết một lần trong ngày đấy chứ?’

Tôi rũ bỏ nỗi lo lắng đột ngột đó.

Vẫn còn quá sớm để phàn nàn và khả năng điều đó xảy ra có vẻ thấp.

Suy cho cùng, đó là lời của một nữ thần.

[Hãy chuẩn bị cho khoảnh khắc tất cả các sợi của chiếc nhẫn đó bị cắt đứt.]

Nữ thần đã khuyên bảo tôi thông qua một chiếc bình.

Mặc dù biết khoảng cách giữa tôi và kẻ thù, ngài ấy vẫn nói như vậy. Chắc chắn ngài ấy sẽ không vô lương tâm đến mức chỉ cho tôi một hoặc hai tháng sau khi nói ra điều đó.

‘……Đúng vậy, bởi vì cuối cùng, điều duy nhất quan trọng là khi nào dây cuối cùng đứt.’

Tôi ổn định trái tim đang dao động của mình, nhớ lại câu tục ngữ ‘Sáng ba, tối bốn’.

Tôi uống bao nhiêu viên vào buổi sáng có quan trọng gì không?

Điều quan trọng là tổng số quả sồi. Nói cách khác, tổng thời gian tồn tại của chiếc nhẫn này.

‘Mình chỉ nên tập trung vào những gì cần phải làm mà thôi.’

Vì vậy, sau một hồi thảo luận về phần thưởng, chúng tôi rời khỏi ngôi đền. 

Phần thưởng có thể sẽ được trao khi chúng ta quay lại vào ngày mai, phải không?

“Vậy thì chúng ta về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Khi chúng tôi sắp quay lại chỗ ở, người lùn thận trọng giữ chúng tôi lại.

“Này, tôi không biết anh sẽ nghĩ gì về việc này, nhưng sao anh không trích một phần tiền thưởng cho trại trẻ mồ côi dưới tên Dwalki?”

“Tôi nghĩ… ừm cũng được. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không nhận được số tiền này nếu không có Dwalki.”

“Tôi đồng ý. Dù sao thì cũng thật nực cười khi tôi đòi chia một phần trong số tiền lớn như vậy.”

Nói cách khác, đề xuất là mỗi người sẽ quyên góp 3,5 triệu thạch cho trại trẻ mồ côi. Không giống như những người bạn đồng hành của tôi, những người chấp nhận đề xuất mà không do dự, tôi vẫn giữ im lặng.

Suy cho cùng, đó là một hành động hoàn toàn phi lý.

Đặc biệt là khi có một kẻ thù đáng gờm như sát long nhân ngoài kia.

Nếu họ có ý định tôn vinh di sản của Dwalki, thì sử dụng số tiền đó để giúp chúng ta an toàn hơn là điều đúng đắn.

“…Bjorn, anh không cần phải làm thế nếu anh không muốn. Anh là người phải chịu nhiều nhất trong số chúng tôi.”

“Đúng vậy. Chúng tôi chỉ làm điều này vì cảm thấy tội lỗi, nên đừng cảm thấy quá áp lực.”

Khi tôi im lặng, các bạn đồng hành của tôi cố gắng xoa dịu tình hình.

Đồng ý sẽ chấm dứt đề xuất.

Nhưng…

“Chúng ta gặp lại rồi nói sau. Chúng ta còn chưa nhận được tiền mà.”

Tôi quyết định hoãn lại quyết định đó.

Đó là một lời đề nghị mà tôi hẳn phải từ chối ngay lập tức, nhưng tôi lại không thể nói ra được.

Haizzz, đây chính là lý do vì sao phải cẩn thận trong các mối quan hệ cá nhân.

Điều này làm cho việc đưa ra phán đoán hợp lý trở nên khó khăn.

Nếu là tôi của ngày xưa, tôi sẽ không ngần ngại đưa ra quyết định như vậy.

“…Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé!”

Chúng tôi chia tay nhau, mỗi người về chỗ ở của mình.

Tôi cũng đi bộ qua những con phố yên bình khoảng một giờ trước khi đến quán trọ, rửa sạch máu và mồ hôi bằng nước sạch.

Khi tôi nằm trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ, có người gõ cửa.

Đó là Erwin.

“Ồ, thưa anh? Anh có ở đó không?”

Khi tôi mở cửa, cô ấy đã ở đó, mặc một chiếc váy bồng bềnh, đã tắm rửa và mặc quần áo xong.

Chúng tôi trò chuyện một lúc, nhưng chủ yếu là nói chuyện phiếm về những gì cô ấy đã làm trong Mê cung.

Đúng vậy, đây là chuyện thường ngày ở thời xưa.

Thông thường, tôi sẽ lắng nghe thích thú, nhưng hôm nay thì thật khó.

“Erwin, tôi mệt rồi, hôm nay cô hãy về đi.”

“Hả? Nhưng đây mới là lúc mọi chuyện thực sự thú vị…….”

“Lần sau tôi sẽ nghe nốt phần còn lại. Hôm nay tôi mệt rồi, cô về đi.”

“Được rồi…”

Khi tôi kiên quyết nài nỉ, Erwin bỏ đi với đôi tai nhọn cụp xuống.

Trong sự im lặng tiếp theo, tôi dành một khoảng thời gian dài ở một mình.

Suy cho cùng, nếu có vấn đề thì cần phải giải quyết.

“Sống sót.”

Kể từ khi tôi thức tỉnh trong cơ thể này, đó là mục tiêu lớn nhất của tôi và điều đó vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, quá trình để đạt được mục tiêu đó mới là vấn đề.

“…Man di, mày đã giữ lời thề của mình, đúng không?”

Tôi đã phá vỡ lời thề chiến binh trước mặt mọi người.

Và tôi dẫn đầu nhóm, thực hiện vô số hành động khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.

Hồi đó, tôi biện minh mọi thứ bằng sự sống còn, nhưng tôi biết. Tất cả những hành động đó đều bắt nguồn từ lòng tin.

Nếu bất kỳ ai trong nhóm nghi ngờ tôi là một ác linh, tôi sẽ không làm những điều như vậy ngay cả khi điều đó có nghĩa là chết.

“…Nào! Vui lên nào bạn!”

Đưa lọ thuốc thượng hạng cho Dwalki và lọ thuốc cao cấp cho Rottmiller cũng vậy. Đó là một lựa chọn phi lý không chỉ đe dọa mọi người mà còn cả chính tôi.

Và tình huống khó xử trước đây của tôi cũng không khác là mấy.

“3,5 triệu thạch…”

Tôi thừa nhận điều đó.

Tôi trở nên yếu đuối.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì tôi trở nên gắn bó với người khác.

Điểm mạnh nhất của tôi, tư duy lý trí, bị tổn hại.

Sống còn trên thế giới này là ưu tiên hàng đầu của tôi, vì vậy vấn đề này không thể bị bỏ qua.

Vậy, giải pháp là gì?

“…”

Tôi không thể tìm ra câu trả lời cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Và sáng hôm sau.

Tôi nhận được một lá thư.

Người gửi là một nhân viên hành chính của Hội thám hiểm.

Nội dung nói về việc được chỉ định là người thừa kế tài sản của Leor Wuerv Dwalki và được yêu cầu đến nhận tài sản.

***

Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

“Anh cũng nhận rồi?”

“Ừ, anh cũng thế à?”

Ngày hôm sau, đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với những người bạn đồng hành của mình.

Có vẻ như cả bốn chúng tôi đều nhận được một lá thư từ hội…

Chắc chắn là Dwalki đã chỉ định nó đến trại trẻ mồ côi.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra chứ?

“……Chúng ta không nên chỉ đứng đây nói; tốt hơn là nên trực tiếp đến hội và hỏi.”

Theo đề nghị của người lùn, tất cả chúng tôi đều đến thăm hội.

Và sau khi nghe câu chuyện chi tiết từ bộ phận liên quan, tôi thấy đó không phải là lỗi hành chính.

Tháng trước, Dwalki đã cập nhật di chúc, chỉ định bốn người chúng tôi là người thừa kế.

Tức là ngay sau…

“…Đó là sau trận chiến với con troll.”

Sau khi gần chết vì bị troll tấn công, Dwalki trở về thành phố và ngay lập tức cập nhật di chúc của mình.

Anh ấy đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, điều mà tôi chưa hề nghĩ tới.

Anh chàng lạc quan và tràn đầy hy vọng.

“…”

Chúng tôi rời khỏi tòa nhà như những người lính bại trận, không chỉ nhận lại thiết bị và ba lô của Dwalki mà còn được thừa hưởng quyền sở hữu ngôi nhà mà anh đã sở hữu khi còn sống.

“Tôi không biết liệu chúng ta bao giờ trả hết được món nợ mà chúng tôi nợ anh ấy……trong suốt cuộc đời này.”

“Nếu là Dwalki, anh ấy sẽ không muốn chúng ta trả nợ đâu.”

“Đúng vậy, chắc chắn là anh ấy sẽ không làm vậy. Vậy thì, chúng ta hãy dùng tiền của anh ấy ở bất cứ nơi nào chúng ta muốn. Đó hẳn là mong muốn duy nhất của anh ấy.”

Sau đó, chúng tôi đến đền thờ và nhận phần thưởng. Đức Giáo Hoàng quá bận để gặp chúng tôi, và mọi công việc đều được thực hiện thông qua Krobitz.

Tôi bảo mọi người đi về quán trọ trước trong khi tôi nói chuyện với anh ta một lát.

“Anh có thể hứa sẽ giữ bí mật những điều tôi sắp nói không?”

“Anh có thể tùy ý nói. Chỉ cần không trái với ý trời, tôi thề sẽ không tiết lộ lời của ân nhân cho bất kỳ ai.”

Anh ta nhắc đến việc không được trái với ý muốn của các vị thần khiến tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn thản nhiên rút thanh kiếm Arc Steel ra và đưa cho anh ta xem.

“…Đó là thanh kiếm của Sát Long Nhân.”

“Vì một lý do nào đó, nó từ chối chúng tôi khi chúng tôi cố gắng sử dụng nó. Anh có biết tại sao không? Nếu là vì lời nguyền, tôi muốn yêu cầu anh gỡ bỏ nó.”

“Sức mạnh ẩn chứa trong vật phẩm đó không phải là lời nguyền.”

Krobitz, dường như có hiểu biết về thanh kiếm, giải thích không chút do dự.

Câu chuyện dài rất đơn giản.

Tóm lại là

Nó chỉ được gọi là Thanh kiếm diệt rồng vì Regal Vagos đã giết hộ long và chạy trốn cùng nó.

“Từ xưa đến nay, thanh kiếm này chỉ có Long tộc mới có thể sử dụng và cầm, truyền qua nhiều thế hệ Long tộc bảo vệ, bọn họ hưởng thụ gần như sinh mệnh vĩnh hằng.”

“Nhưng hắn không thể sử dụng thanh kiếm thuần thục.”

“À, đó là do lời nguyền của rồng.”

Hộ long để lại lời nguyền trước khi chết.

Kết quả là, Regal Vagos trở thành một phần của long tộc nhưng không hoàn toàn giống họ. Những phẩm chất giống rồng của hắn bị lửa tước đi, và ngay cả trái tim của hắn, nguồn sức mạnh của hắn, cũng trở nên giống con người hơn.

Hắn đã phạm tội phản bội tộc của mình để chiếm hữu thanh kiếm, nhưng cuối cùng, hắn không thể sử dụng nó.

“Tôi biết hắn đã tìm cách phá giải lời nguyền từ lâu rồi. Nhưng theo Yandel nói, có vẻ như không có cách nào để phá giải lời nguyền hoàn toàn cả.”

“Hắn đã tìm kiếm cách để giải trừ lời nguyền trong một thời gian dài. Nhưng, có vẻ như không có cách nào để hoàn toàn vượt qua lời nguyền.”

“Vậy thì lời nguyền không phải ở thanh kiếm mà ở hắn.”

“Vâng, đúng vậy.”

Sau đó tôi hỏi cách tốt nhất để xử lý thanh kiếm này, mà chúng tôi không thể sử dụng được, thì Krovitz chỉ trả lời đơn giản.

“Trả lại thanh kiếm cho long tộc và nhận được phần thưởng xứng đáng sẽ là điều khôn ngoan.”

Đúng, đó là cách duy nhất.

Vì chỉ có long tộc mới có thể sử dụng thanh kiếm nên bán nó như một món hàng trộm cắp được sẽ rất khó khăn.

Tôi quyết định sẽ suy nghĩ về phần này sau.

“Cảm ơn lời khuyên của anh.”

“Đừng nhắc đến chuyện đó. Ngài Jandel là ân nhân của đức tin chúng ta. Nếu cần tôi giúp đỡ, xin hãy đến bất cứ lúc nào.”

“À, vậy nghĩa là từ giờ trở đi tôi có thể nhận được phước lành miễn phí phải không?”

“Haha, được thôi…”

Tôi hỏi cho chắc, nhưng Krovitz cười ngượng ngùng và kiên quyết vạch ra ranh giới.

Có thể anh ấy muốn giúp, nhưng sáng nay lại có một lời sấm truyền khác?

“Ngôi sao Chạng Vạng nói với tôi rằng mọi thứ sẽ diễn ra như dự đoán và tôi không nên cố gắng thay đổi ý muốn của ngài ấy.”

Cảm giác như nữ thần đang nói chuyện với tôi vậy.

Món nợ được trả bằng một di vật, vì vậy đừng cố gắng moi thêm bất cứ thứ gì từ nó.

“Tuy nhiên, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe những lo lắng của anh, vì vậy hãy thoải mái ghé thăm bất cứ lúc nào.”

Với lời nói như một vị linh mục của Krovitz, tôi rời khỏi đền.

Và hướng đến nhà trọ đã sắp xếp từ trước.

“À, anh cũng ở đây à? Mời anh ngồi.”

Cả ba người đều uống rượu.

Nhưng bầu không khí ở đây rất khác so với bầu không khí mà tôi thường thấy khi chúng tôi kết thúc chuyến thám hiểm.

Không cười, không nói, chỉ uống.

Đột nhiên tôi nhận ra điều đó.

Chúng tôi kiếm được nhiều hơn bao giờ hết, nhưng chúng tôi cũng mất nhiều hơn bao giờ hết.

‘Ghế bên cửa sổ còn trống.’

Chiếc bàn ở quán trọ chúng tôi thường ngồi có năm người.

Nhưng đó là chiếc ghế trống sẽ không bao giờ có người ngồi vào nữa.

Tuy nhiên, chúng tôi không hề đề cập đến điều đó mà thay vào đó chọn cách tham gia vào những cuộc trò chuyện dựa trên thực tế.

“Chúng ta hãy chia đều tiền thưởng và mọi thứ khác thành bốn phần.”

“Chúng ta hãy làm điều đó đi.”

Ngay cả người lùn, người ban đầu đề nghị chia nó thành năm phần và quyên góp cho trại trẻ mồ côi, cũng chỉ gật đầu.

Điều này cũng có thể đoán được.

Suy cho cùng, lời đề nghị này xuất phát từ mong muốn tôn trọng nguyện vọng của Dwalki.

Nếu anh muốn chúng ta tận dụng di sản quý giá của anh, chúng ta sẽ làm theo ý muốn của anh.

Để tưởng nhớ Dwalki, người lùn cùng với mọi người khác lặng lẽ uống rượu.

Vậy nên tôi cũng dành thời gian như thế.

“Anh ấy không nên đi như thế này…”

Sau vài ly, người lùn là người đầu tiên ngã xuống bàn. Rotmiller quyết định đưa người lùn về nhà, để lại một mình Misha và tôi.

“Bjorn, chúng ta cũng nên quay về thôi…”

Như thường lệ, hai chúng tôi cùng nhau đi về phía nhà trọ. Misha hơi loạng choạng vì uống quá nhiều.

“Dựa vào tôi đi.”

“À, cảm ơn nhé.”

Trời vẫn còn sáng.

Chúng tôi đi bộ qua những con phố đông đúc, nồng nặc mùi rượu.

Như thường lệ, chúng tôi đến nhà trọ của tôi trước, và đến lúc chia tay. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều đứng trước cửa, im lặng nhìn nhau.

“…”

“…”

Không khí ấm áp lạ thường, có lẽ là do rượu.

Thông thường, tôi sẽ nghĩ như vậy.

Như thế thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Nó phù hợp với địa vị của tôi.

Tôi đã ngu ngốc và tàn nhẫn gạt bỏ nó.

Nhưng…

“À…Tôi, tôi sẽ đi đây. Nghỉ ngơi đi, nyah—”

“Misha Karlstein.”

Tôi ngăn cô ấy lại khi cô ấy cố quay đi, tránh ánh mắt của tôi.

Dù sao thì tôi cũng hứa với anh ấy rồi.

[Anh không nhanh chóng nhận ra à. Xin đừng nhắm mắt làm ngơ nữa.]

Anh ấy bảo tôi đừng nhắm mắt làm ngơ.

Vào thời điểm quý giá khi anh có thể bộc lộ trái tim mình với Misha, anh để lại cho tôi những lời đó.

Và tôi đã đồng ý với anh ấy.

Vì thế…

“Hả?”

Đến lúc phải đối mặt rồi.

Misha, bị tôi nắm lấy cổ tay, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Tôi dành một chút thời gian để ổn định hơi thở và xua đi cơn say rồi nói thẳng.

“Em có thích anh không? Như thích một người đàn ông ấy?”

Đó không phải là một câu nói lãng mạn, và bầu không khí cũng chẳng có gì đặc biệt lãng mạn.

Chỉ là một câu hỏi thẳng thắn, hỏi theo phong cách của người man di.

Nhưng Misha không hề tức giận.

Cô ấy không cười cho đó là một trò đùa vô lý.

Cô ấy giật mình một lúc rồi tránh ánh mắt của tôi, nhìn xuống đất. Sau khi đảo đôi chân vài lần, Misha ngẩng đầu lên nhìn tôi và thì thầm câu trả lời của cô ấy.

“…Ừ. Em thích anh. Như thích một người đàn ông.”

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương