Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 125 Cuộc thi săn Kobolds (6)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 125: Cuộc thi săn Kobolds (6)

 

Một Người chơi duy nhất đã tạo ra một cuộc thảm sát. Hay đúng hơn là một cuộc chiến, nó dựa trên tình trạng rách rưới của anh ta. Các thành viên trong quân đoàn tròn mắt khi nhìn thấy anh.

 

'... Anh ta đã tự mình hạ gục tất cả những con Kobolds đó sao? Có tới hàng trăm cái xác ở đây.'

 

'Quá nhiều... Anh ta đúng là một con quái vật.'

 

'Trong khi chúng ta đang ẩn mình dưới lòng đất như mấy con ve sầu, anh chàng này đã làm cả một bộ phim.'

 

Có sự khác biệt rất lớn giữa việc giết mười con Kobolds và giết mười con Kobolds sau khi đã giết cả trăm con khác. Tất nhiên, càng về sau, độ khó càng tăng lên hơn nhiều. Sự mệt mỏi khi phải giao chiến với hàng đống kẻ thù cứ tích tụ dần trong khi anh ta vẫn phải đối mặt với một bầy quái khác đang lao tới.

 

Seo Jun-Ho đã có thể làm được điều đó. Lý do cho nó rất đơn giản ...

 

'Ngay cả khi mình có thể sẽ nhận được nhiều điểm Đóng góp, thì điều đó cũng không đáng để mình phải mạo hiểm.'

 

'Aish, chết tiệt. Mình khá ghét mấy gã thiên tài… Nhưng thằng cha này tuyệt quá.'

 

Mắt đổi mắt, răng đổi răng. Những Người chơi và Mạo hiểm giả không thể biết trước được thời điểm họ sẽ phải chết, vì vậy tất cả bọn họ đều sống theo chủ nghĩa này. Tất nhiên, đôi khi sẽ có những kẻ không trả được nợ, nhưng các thành viên của tiểu đoàn đó thì khác.

 

"Geez, những con Kobolds ngu ngốc đó đã làm gì vậy? Chúng chỉ có mỗi một đối thủ thôi mà."

 

"Ta đã ăn phải cả đống đất cát vì mắc mưu chúng. Khéo có khi xong trận này cũng khỏi cần ăn trưa luôn mất. Pfft, cái quái gì vậy? Chết tiệt, đó là một con sâu!"

 

"Thật tuyệt, tôi luôn muốn thử chiến đấu với những con Kobolds Máu… Đúng lúc lắm!"

 

Bọn họ đều có tính chính trực, và họ biết cách để trả món nợ.

 

"Toàn bộ lực lượng!"

 

Hai vị Hiệp sĩ cũng đã sống sót, và họ đương nhiên sẽ tiếp tục dẫn đầu, với thanh gươm đã được rút ra khỏi vỏ. Họ là những người đầu tiên xông vào trận chiến.

 

"Tiến lên đánh bại kẻ thù!"

 

"Lênnnnnn!"

 

Cục diện trận chiến nhanh chóng xoay chuyển. Tiểu đoàn có số lượng đông đả hơn và họ có kỹ năng tốt hơn nhiều so với những con Kobolds Máu. Do đó, các Kobolds Máu bắt đầu bỏ chạy khi các Mạo hiểm giả và Người chơi lao vào.

 

Họ tự hỏi liệu họ có bị lừa thêm lần nữa không.

 

"... Đó chính xác là cảm giác của tôi lúc nãy, mấy gã khốn ạ." Seo Jun-Ho lầm bầm, cười toe toét.

 

Tràn đầy sức sống, gươm và giáo của các chiến binh bắt đầu đâm xuyên qua cổ và tim của những con Kobolds Máu.

 

"Kyaaaak!"

 

"Kung! Kung! Kieek! "

 

"Krr... Krrrr?"

 

Đám Kobolds Máu bắt đầu run rẩy yếu ớt vì sợ hãi, và nỗi sợ hãi sinh ra sự hỗn loạn. Chúng không thể chặn được cuộc tấn công của một lực lượng được vũ trang đầy đủ, và đội hình của chúng nhanh chóng tan vỡ như rơm rác. Seo Jun-Ho hài lòng theo dõi. Anh quay sang Baek Geon-Woo.

 

"Cảm ơn anh. Tôi rất xấu hổ khi phải nói điều này, nhưng lúc nãy tôi hẳn đã bị thương nếu anh không có mặt ở đó." anh nói.

 

"Anh sẽ có thể phản xạ kịp ngay cả khi tôi không có mặt ở đó mà."

 

Khi Seo Jun-Ho nhìn kĩ hơn, anh có thể thấy một nét dịu dàng mới lạ trong mắt Baek Geon-Woo.

 

Người đàn ông lớn tuổi nhìn lên đỉnh núi. "Anh nên đi đi."

 

"...Đi đâu?" Jun-Ho hỏi.

 

"Đi xử lý con trùm của lũ Kobold Máu. Rhode*." Đôi mắt của anh ta dán chặt vào con Kobolds duy nhất đeo đá quý. "Anh có thể chiến đấu với nó trước, Seo Jun-Ho."

 

*Người Hàn phát âm Rhode và Lord hao hao nhau. Baek Geon-Woo coi như từ đó là tên nó thay vì là tước vị.

 

Bam!

 

Anh đấm mạnh vào lòng bàn tay và bước lên phía trước. "Hãy để bọn này cho tôi… À không, hãy để chúng cho chúng tôi."

 

Ban đầu, Baek Geon-Woo đi chậm, nhưng sau đó anh ta bắt đầu chạy để bắt kịp tốc độ của trận chiến. Anh ta chạy hết tốc lực và thu nắm đấm của mình lại trước khi tung nó ra đập vào đầu một con Kobolds.

 

"Phù…" Seo Jun-Ho từ từ thở ra. Anh quay sang Nữ hoàng băng, người đang bay tới. "Ồ. Băng đó hả."

 

"Đầu anh còn ổn chứ? Tôi đã sử dụng khá nhiều sức mạnh tinh thần của anh để đánh thức mấy con hình nhân đó."cô nói.

 

"Tôi không cảm thấy gì quá khác thường cả. Tôi nghĩ lọ thuốc của Shasha thực sự rất tốt."

 

Khi Seo Jun-Ho lấy lại nhịp thở, thể lực của anh ta nhanh chóng bắt đầu hồi phục, nhờ vào tác dụng của vai trò Người đem lại Mùa xuân và Vòng cổ của Tiên xanh.

 

"Cứ đợi đấy, Ký chủ. Tôi có vài điều cần phải nói với anh sau trận chiến này." Cô ấy khoanh tay bướng bỉnh, có vẻ tức giận thực sự. Cô cáu kỉnh đến mức tự mình bay lên thay vì ngồi trên vai anh như mọi khi.

 

Có lẽ là do anh đã tự ép buộc bản thân quá mức mà không hề bàn bạc chút nào 

 với cô. Nhưng Seo Jun-Ho không thấy như vậy…

 

"Tôi đâu có ép buộc bản thân đến "mức đó" chứ..."

 

Nếu sức chịu đựng của anh ta đến giới hạn, anh ta sẽ sử dụng Bão Tên hoặc Chân Trời Cực Hạn. Nếu như thế vẫn chưa đủ, anh ta cũng sẽ triệu tập một đội quân bằng Sáo Thủy Triều.

 

Tuy nhiên, vì Nữ hoàng băng không biết điều đó, nên sự tức giận của cô ấy có lẽ vẫn là chính đáng.

 

"Nếu cô nói vậy, tôi sẽ không muốn trận chiến này kết thúc đâu." Seo Jun-Ho lầm bầm trong khi từ từ đi về phía trước.

 

Các thành viên của tiểu đoàn nhanh chóng né sang hai bên khi họ nhìn thấy anh ta, dọn đường cho anh ta tiến đến đối mặt với thủ lĩnh của kẻ thù, Rhode. Vẫn còn hàng trăm con Kobolds Máu còn sót lại trên chiến trường, nhưng các đòn tấn công của chúng thậm chí không thể đến gần Seo Jun-Ho vì các thành viên khác sẽ xử lý chúng bằng toàn bộ khả năng của mình.

 

'...Sau cùng vẫn là như này. Mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi.'

 

Seo Jun-Ho nở một nụ cười nhạt khi anh ấy bắt đầu đi nhanh hơn.

 

Những Pháp sư Kobolds còn lại cũng đã bị đánh bại bởi các Thuật sư của tiểu đoàn, vì vậy không có gì có thể cản bước được anh ta cả.

 

"Kuuuh."

 

Một con đường cũng đã được mở ra cho con Kobolds khổng lồ. Những viên đá quý trang trí trên cơ thể nó sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

 

Khi máu bắt đầu chảy ra từ Hắc Long Trảo, Seo Jun-Ho nắm chặt vũ khí của mình và phóng thẳng về phía nó.

 

***

 

Rhode từ từ chạm vào tay nó.

 

Keng.

 

Nó rút mấy chục chiếc nhẫn trên ngón tay ra và ném chúng xuống đất. Nó thích những thứ sáng lấp lánh, nhưng những thứ đó sẽ chỉ cản trở trong một cuộc chiến vì chúng không thể tạo thành một nắm đấm đúng nghĩa.

 

"Krrrrr."

 

Con người nói chung rất mạnh mẽ. Nó đã nhận ra điều đó một vài tháng trước khi thân chinh dẫn một bầy Kobolds tiến đến gần thành phố của con người, nơi mà các thuộc hạ của nó đã bị triệt hạ bởi những sinh vật mạnh mẽ. Nếu không có thêm những Kobolds mạnh mẽ như chính bản thân nó, sẽ khó có thể giết được hết con người.

 

Vì vậy, chúng yên lặng chờ đợi trong núi. Chúng bắt và ăn thịt những người qua đường, và chờ đợi đến khi chúng có đủ số lượng. Và rồi, giây phút chúng chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

 

Con người leo lên ngọn núi đó, chẳng cảnh giác tí gì, và sau đó những con Kobolds kích hoạt phép thuật mà chúng đã dày công chuẩn bị từ nhiều tháng trước. Con người bó tay trước trận lở đất đó và buộc phải chui xuống đất như những con sâu. Nó đã lên kế hoạch cho binh lính của mình xuống đó và giết tất cả bọn chúng khi chúng bò lên khỏi mặt đất và tóm gọn một mẻ cá lớn, nhưng…

 

"Kah! Ha ha! "

 

Nhưng chỉ một con người đơn độc đã phá hỏng mọi thứ. Bây giờ, hắn ta đang ở đây, lao thẳng về phía Rhode trong bộ áo giáp nát tươm.

 

Con Kobold Máu quay đầu lại với một tiếng rắc và bắt đầu tiến về phía Seo Jun-Ho. Đôi mắt của nó rực lên đầy giận dữ và hận thù.

 

Vút!

 

Rhode vung nắm đấm thô bạo, sượt qua đầu Seo Jun-Ho. Dù cơ thể nó rất to lớn, tốc độ ra đòn vẫn khá nhanh.

 

Nửa còn lại của chiếc mũ giáp của Hắc giáp đã bị xé toạc đi. Tuy nhiên, Seo Jun-Ho chẳng quan tâm. Anh ta vung thanh kiếm lên.

 

Keng!

 

Những viên đá quý bao bọc cơ thể của Rhode đã bị chém sạch ra khỏi cơ thể của nó.

 

"Hây!" Seo Jun-Ho tấn công một lần nữa. Để vượt qua sự khác biệt về kích thước, anh ta thu hẹp khoảng cách giữa hai bên và vặn người, tung cú đá ngược vào cằm Rhode.

 

Bam!

 

"Kuh…"

 

Nhưng, Rhode thậm chí không hề nao núng.

 

"... Không chút phản ứng gì sao? Đồ ngốc." Với những lời đó, Seo Jun-Ho trượt xuống giữa hai chân Rhode.

 

'Hửm? Đây có phải là nước đi đúng đắn không nhỉ?'

 

Anh ta đã di chuyển theo bản năng, nhưng anh ta không chắc liệu điều này có đúng hay không. Anh ta chỉ đơn giản có một linh cảm mạnh mẽ rằng anh ta phải làm điều này.

 

Vút!

 

Rất may, bản năng của anh ta đã chính xác. Rhode đưa tay xuống định tóm lấy chân của anh ta, nhưng Seo Jun-Ho đã lộn nhào ra đất.

 

"Mình nghĩ rằng giờ thì Bản Năng Sắc Bén đã có thể có ích trong trận chiến rồi."

 

Seo Jun-Ho đứng dậy và nắm lấy mớ lông lá của Rhode, leo lên lưng nó.

 

Phập!

 

Từ vị trí đó, anh ta đâm Hắc Long Trảo thẳng vào gáy của Rhode.

 

"Kaaaahhhhh!" Rhode phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Nó đã làm con người này bị thương, nhưng nó không đủ mạnh để giết chết hắn ta. Tức giận, Rhode lắc mạnh, hất Seo Jun-Ho ra khỏi lưng nó. Nó bắt đầu giật những viên đá quý còn sót lại trên cơ thể nó ra.

 

Keng!

 

Khi nó đã loại bỏ xong hết những đồ trang sức vướng víu, những cơ bắp gợn sóng của nó trở nên rõ ràng hơn.

 

"... Royder, phải không?"

 

"Kaaaaahh!"

 

Royder, hay đúng hơn là Rhode, giang rộng hai tay và gầm lên. Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

 

"...!" Đôi mắt của Seo Jun-Ho mở to.

 

'Mình đã tự hỏi làm thế nào chúng có thể gây ra một trận lở đất chỉ với bốn Pháp sư Kobolds..."

 

Hóa ra Rhode cũng có thể sử dụng ma thuật. Đó không chỉ là ma thuật bình thường — Seo Jun-Ho có thể cảm nhận được rằng đó là Quỷ Lực.

 

Rắc!

 

Ngay lập tức, ba bức tường từ dưới đất mọc lên, cản trở Seo Jun-Ho di chuyển cả về hai bên và đằng sau. Lối duy nhất không bị cản thì Rhode đã chặn ở đó, và nó đang lao về phía anh.

 

"Nó vẫn là một con Kobolds, nhưng bằng cách thần kì nào đó mà nó chiến đấu hệt như một con yêu tinh vậy."

 

Nhưng đó chỉ là một minh chứng cho thấy Rhode mạnh mẽ như thế nào. Nếu đôi vai vạm vỡ ấy húc vào Seo Jun-Ho, chắc chắn mọi khúc xương trên cơ thể anh ta đều sẽ bị gãy.

 

Seo Jun-Ho dùng tay kiểm tra độ chắc chắn của các bức tường, và anh ta quyết định lao về phía Rhode để đối mặt với nó.

 

"Kraaaaaah!"

 

Rhode bật ra một tiếng kêu ngay trước khi vũ khí của hai bên chạm nhau.

 

"Hây!"

 

Seo Jun-Ho đạp vào bức tường và nhảy qua đầu Rhode.

 

Rắcccc!

 

Khi anh ta bắt đầu rơi xuống, Seo Jun-Ho đã đạp chân lên đốc của của Hắc Long Trảo, thanh kiếm vẫn đang cắm vào gáy của Rhode.

 

"Kaaaaaaah!"

 

Rầm!

 

Rhode ngã mạnh về phía sau vì phản lực đòn tấn công của nó, và thét lên. Vị trí đó lại là vị trí mà Seo Jun-Ho đã chờ đợi sẵn.

 

Không giống như trước đây, đó là một tiếng kêu sợ hãi báo hiệu cái chết đang đến gần của nó. Đầu của Hắc Long Trảo ló ra khỏi ngực nó.

 

'Bây giờ mình chỉ phải kết thúc chuyện này…'

 

Seo Jun-Ho nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình. Cơ thể anh ta vẫn còn rất nóng, và mặc dù rất nhiều thể lực của anh ta đã được phục hồi, nhưng anh ta vẫn chưa trở lại trạng thái tối ưu.

 

'...3 giây.'

 

Anh ta đã quyết định; đó là khoảng thời gian anh ta có thể duy trì Tăng cường. Anh ta sẽ phải tung ra một đòn quyết định trong vòng 3 giây. Seo Jun-Ho xem qua trang bị của mình.

 

'Một ngọn giáo... Không có đủ khoảng trống giữa các bức tường, vì vậy nó không phải là lựa chọn tốt nhất.'

 

Anh ta cũng không thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào của những ngày còn là Bóng Ma. Nếu làm vậy, anh ta sẽ phải xóa video mà anh ta đang quay.

 

"Thế thì, kết luận cuối cùng là thứ này." Seo Jun-Ho cầm một con dao găm ngắn trên tay. Đó là vũ khí duy nhất mà anh ta có thể sử dụng tối ưu trong khoảng không gian hạn chế này.

 

Khi những ngón tay anh ta siết chặt tay cầm, nhiệt độ tỏa ra khắp cơ thể anh. Anh ta đạp vào mặt đất phía sau để lấy đà lao vào Rhode.

 

"Kaaaaah!" Rhode vung tay một cách tuyệt vọng. Khi nó làm như vậy, những chiếc gai nhọn bằng đất phóng ra từ mặt đất và từ các bức tường.

 

'Mấy thứ đó chẳng có tác dụng gì…'

 

Vút! Vút!

 

Seo Jun-Ho tận dụng những cái gai khi chúng bắn về phía anh để làm cầu thang, thu hẹp khoảng cách thậm chí còn nhanh hơn.

 

"Hây!" Anh ta giẫm lên mũi gai đất cuối cùng và bay trong không khí, tay cầm dao găm vặn ngược lại. Rhode khoanh tay trước mặt để bảo vệ cơ thể của mình, nhưng con dao găm của Seo Jun-Ho đã luồn qua đó như một con rắn và cắm sâu vào ngực nó. Rhode bắt đầu vung nắm đấm một cách tuyệt vọng, cố gắng tự cứu lấy mình.

 

"Chuyển động của nó quá dễ đoán..."

 

Seo Jun-Ho dễ dàng né tránh và ra đòn cuối bằng lòng bàn tay.

 

Bam!

 

Theo dòng chuyển động của Rhode, Seo Jun-Ho nhanh chóng chuyển hướng đòn tấn công của mình và khiến nó đâm sầm vào bức tường chính nó tạo ra.

 

Xoẹt!

 

Seo Jun-Ho ngừng kích hoạt Tăng cường và tiến thêm một bước. Anh rút con dao găm đang cắm trong ngực Rhode ra.

 

"Ku… Krrr… Krrr…!" Khuôn mặt của Rhode nhăn lại với nỗi đau không thể diễn tả được. Nó giơ hai tay lên một cách khó khăn, cố gắng bảo vệ ngực của mình.

 

'Có một sơ hở!'

 

Seo Jun-Ho di chuyển như một bóng ma, nhảy qua đầu Rhode và nắm lấy tay cầm của Hắc Long Trảo, vẫn đang thò ra từ gáy của con quái vật. Anh ta lập tức giải phóng ma thuật của mình.

 

"Krrrr!"

 

Một luồng khí bùng nổ từ lưỡi kiếm, xé nát Rhode từ bên trong.

 

"...!"

 

Rhode há hốc miệng, nhưng cơn đau thậm chí khiến nó không thể hét lên. Một lúc sau, máu đen bắt đầu ứa ra từ mắt, tai và mũi nó. Cơ thể của nó đổ gục xuống, nhưng Seo Jun-Ho đã đâm vào tim nó một lần nữa, chỉ để chắc chắn.

 

"Phù…"

 

Trận chiến đã kết thúc. Khi anh ta đã chắc chắn điều đó, sự mệt mỏi anh đang kìm nén lại ập đến ngay lập tức. Nữ hoàng băng quay sang anh khi nhìn thấy anh khuỵu xuống.

 

"...Ai bảo anh cố quá như vậy?" cô ấy lẩm bẩm. Tuy nhiên, cô ấy vẫn dịu dàng làm mát cơ thể anh ta bằng Kỹ năng Băng của mình.

 

Seo Jun-Ho nhìn chằm chằm vào cơ thể Rhode với đôi mắt trũng sâu. Ngoại trừ một phần nhỏ đã vỡ vụn, bức tường đất vẫn đang che giấu nó khỏi ánh mắt của những người khác.

 

"Băng. Hãy ra ngoài và canh chừng cho tôi."

 

"Canh gì cơ?"

 

"Lần trước tôi không thể sử dụng thứ này vì ông Hakan đã ở đó…"

 

Rhode chắc chắn đã sử dụng Quỷ Lực trong cuộc chiến vừa rồi.

 

"Ai đó chắc chắn đã khiến Royder nhiễm phải Quỷ Lực, giống như đã làm với Nhà vô địch Kobolds Máu."

 

Giờ nghĩ lại, anh ta thậm chí còn không thể kiểm tra được tên của con quái đó.

 

"Nhưng nó không quan trọng ..."

 

Seo Jun-Ho đặt tay lên trán Rhode. Anh ta không có thời gian.

 

"Nhanh lên." anh thì thầm. Một vạch trắng bắt đầu sáng lên dưới lòng bàn tay của anh khi Thú Nhận của Tử Thi được kích hoạt.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương