Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 31: Gặp Gỡ (2)

Danh vọng.

Thứ chẳng đáng một xu nếu xét như một loại tiền tệ thô sơ thế nhưng có khi lại là thứ quý giá nhất trên đời.

Ngay cả những Thức tỉnh giả có cùng đẳng cấp, mức thù lao họ nhận được cũng chênh lệch một trời một vực, tất cả là nhờ danh vọng. Còn với quý tộc, danh vọng chính là quyền lực. Đó là lý do vì sao những nhân vật đứng đầu Bách Thành, được mệnh danh là Bát Danh Kiệt và Lục Sát Hung, luôn được truy cầu ráo riết và cũng là lý do vì sao vô số quý tộc không tiếc tiền tài hay sức lực để được bước chân vào hàng ngũ ấy.

“Vậy cậu đang khẳng định ta là Dion Unlicht à…”

Nếu danh tiếng là lợi thế, thì tai tiếng lại là gánh nặng.

Từ góc nhìn đó, lời tuyên bố của Naru không còn đơn thuần là táo bạo nữa mà là một cú sốc thật sự.

Bạch Diện Thiếu Chủ kia đâu phải kẻ vô danh. Hắn ta là kẻ đã vượt qua Đại Hội Tuyển Phu của Cô Dâu Tai Ương, và còn bị đồn là xuất thân từ một trong Bách Đại Gia Tộc. Thế mà Naru lại dám nói người như vậy thực ra chính là nỗi ô nhục của gia tộc Unlicht tai tiếng, gia tộc từng bị xem là trò cười lớn nhất trong Bách Thành, điều đó thật quá ngông cuồng.

Nếu đối diện cậu ta lúc này là một quý tộc khác, rất có thể Naru đã bị đâm chết ngay tại chỗ vì tội mạo phạm.

“Cậu đoán như vậy thì hơi quá rồi đấy.” Dion cất giọng lạnh nhạt.

“Ta chỉ đang suy luận một cách hợp lý mà thôi.”

“Ồ? Theo cách nào cơ?”

“Đầu tiên là về ‘danh phận quý tộc’ mà ngài nói.”

Mặc dù lời buộc tội kia có phần vô lễ, nhưng Naru không hề chùn bước. Trái lại, cậu ta ung dung giải thích với một sự tự tin đầy thuyết phục:

“Nếu ngài thật sự đến từ một trong Bách Đại Gia Tộc, thì chẳng có lý do gì để giấu giếm cả.”

“Có thể là để tránh bị anh em xen vào?”

“Dù thế nào đi nữa, việc công bố dòng tộc thường mang lại lợi ích. Ngài lại chọn che giấu, nghĩa là tình huống của ngài không ‘bình thường’. Mà đã bất thường đến thế thì chỉ có thể là vì một sự sỉ nhục nặng nề nào đó, mà trong số Bách Đại Gia Tộc, chỉ có nỗi ô nhục của Unlicht là đủ tai tiếng đến mức ấy.”

“Không hẳn là khả năng duy nhất.” Dion nhếch môi. “Nhưng cậu cho rằng đó là khả năng cao nhất sao?”

“Đúng vậy. Hậu duệ trực hệ của Bách Đại Gia Tộc đều đã lộ diện từ lâu. Hiếm ai có thể bất ngờ nổi lên như ngài và càng hiếm hơn nếu họ cố tình giấu đi thân phận.”

Hơn nữa…

“Quan trọng nhất chính là…sự hiện diện của tộc Hắc Elf.” Naru lạnh lùng nói thêm.

“Liên quan thế nào?”

“Ngài có biết không? Gần đây đã xảy ra vụ mất tích hàng loạt Hắc Elf ở Tiểu Ma Đô.”

“Ta không biết.”

“Vậy thì ít ra ngài cũng biết thị nữ của mình là một Hắc Elf, đúng chứ? Nếu những Hắc Elf hiện đang sống trong Trang Viên Ngọa Long chính là nhóm từng biến mất khỏi Tiểu Ma Đô… thì không còn gì để bàn cãi nữa rồi.”

Ánh mắt Naru khẽ liếc về phía người hầu gái che mặt đứng phía sau Dion. Với sự hiếm hoi của các chủng tộc Elf, đặc biệt là cả một nhóm Hắc Elf, việc họ bỗng dưng xuất hiện tại Trang Viên Ngọa Long chỉ có một khả năng duy nhất.

Sau khi yên lặng lắng nghe toàn bộ lập luận, Dion khẽ cười, một nụ cười lặng lẽ nhưng hàm chứa hứng thú.

“Cho dù lý thuyết của cậu còn nhiều lỗ hổng, nhưng đôi tai của cậu thì sắc bén đấy.”

Khoảng cách giữa Tiểu Ma Đô và Tử Thành Vô Tự Nhiên vốn rất xa xôi. Muốn đi từ nơi này sang nơi kia phải vượt qua nhiều cổng thành và chặng đường dài. Kể cả khi các lối đi được đồng bộ hóa, hành trình đó cũng mất hàng tuần. Nếu lệch nhịp, có thể mất hàng tháng.

Ấy vậy mà Naru vẫn có thể nắm bắt tin tức, không chỉ về vụ mất tích, mà còn suy luận ra liên hệ với Dion từ những mảnh vụn thông tin mơ hồ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp “thường thức”, phá vỡ định kiến và chỉ thẳng mặt người đang bịt mặt, rằng chính cậu là kẻ từng bị chế giễu khắp thiên hạ.

Dion bắt đầu nhìn Naru bằng ánh mắt thực sự có chút tôn trọng.

“Và rồi chúng ta đến với mục đích chính. Cậu muốn ‘cung cấp thông tin cho ta’ là vì…?”

“Nói đơn giản, ta muốn một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.”

“Một thỏa thuận sao?”

“Phải. Ngài đang có ý định biến Trang Viên Ngọa Long thành căn cứ để hoạt động lính đánh thuê, qua đó xây dựng thế lực, đúng chứ?”

Parsha, nữ sát thủ áo đỏ đứng phía sau Dion, khẽ nheo mắt lại. Kế hoạch biến Trang Viên Ngọa Long thành một tổ chức lính đánh thuê vốn đã được Dion đề cập từ đầu.

Lúc đó, nó nghe chẳng khác gì giấc mộng viển vông. Nhưng giờ đây, với việc Dion đã thức tỉnh lên cấp cao, lại chiêu mộ đến hơn ba mươi Thức tỉnh giả từng là nô lệ, kế hoạch ấy đã không còn là điều không tưởng.

Cậu đã chứng minh thực lực qua việc tiêu diệt vô số thổ phỉ và truy nã phạm.

Mà trong thời đại này, Thức tỉnh giả là tài sản vô giá của bất cứ lãnh địa nào. Chỉ cần cử họ đi làm nhiệm vụ ngắn hạn thôi cũng đã có thể thu về số tiền khổng lồ.

Vấn đề duy nhất là…

“Điều mà ngài thiếu nhất lúc này chính là một người trung gian. Một mối môi giới, biết cách kiếm việc và truyền đạt thông tin đáng tin cậy.”

Chỉ có sức mạnh thôi chưa đủ để ai cũng mời gọi. Một quý tộc thông thường còn có thể dựa vào các mối quan hệ trong dòng tộc. Nhưng Dion thì lại che giấu thân phận. Cậu không thể dựa vào mạng lưới của gia tộc mình.

Lại càng không có bằng hữu hay đồng minh ở khu vực quanh Tử Thành Vô Tự Nhiên.

Chính vì thế cậu mới bán lại đám thổ phỉ bắt được cho Kettlik, rồi săn lùng truy nã phạm như một cách “quảng bá tên tuổi”, để dụ những kẻ nắm thông tin tìm đến.

“Chúng ta, Công Hội, có thể đảm nhận vai trò đó cho ngài.”

“Và đổi lại, khi các người cần giúp đỡ, ta sẽ phải ra tay sao?”

“Chính xác. Công Hội chúng ta đang thiếu trầm trọng Thức tỉnh giả, nhất là những đối tác có xuất thân quý tộc.”

Trong Bách Thành, tồn tại nhiều tổ chức phi quý tộc do dân thường thành lập, dựa trên nghề nghiệp thay vì huyết thống.

Ví dụ như…

Hạo Môn ở Võ Đô.

Kỳ Thần Tự tại Ngoại Thành Đô.

Tuyệt Linh Tranh của Linh Đô.

Vọng Lượng Nhã Hội thuộc Ma Ảnh Đô.

Và cuối cùng là Công Hội tại Tiểu Ma Đô.

Những tổ chức này không sở hữu nhiều Thức tỉnh giả, nhưng bù lại, họ có mạng lưới dân thường đông đảo. Khác với quý tộc bị ràng buộc bởi lãnh địa, họ có thể tự do hoạt động khắp các thành thị, nhờ đó nắm giữ mạng lưới thông tin rộng khắp.

Nếu Dion hợp tác với họ, đó sẽ là một lợi thế lớn.

Dion khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, rồi cuối cùng khẽ gật đầu.

“Lời đề nghị… không tệ chút nào.”

“Phải không?”

“Nhưng không có nghĩa là ta phải hợp tác với các người.”

“Hả…?”

“Cứ nghĩ mà xem. Mạng lưới thông tin của Công Hội rộng, nhưng lại thiếu chiều sâu mà một gia tộc quý tộc thực sự có. Chính vì thế nên các người mới phải lết đến trước mặt một kẻ vô danh như ta, thay vì tìm quý tộc chính thống.”

“Chuyện đó… nhưng mà”

“Hơn nữa, ta vẫn còn một lựa chọn khác.”

“Lựa chọn… khác?”

“Hôn nhân.”

Hôn nhân từ lâu đã là phương thức cổ điển để các quý tộc kiến lập liên minh, dù là với dân thường hay tầng lớp thượng lưu.

Xét cho cùng, Dion đã có vị hôn thê tiềm năng. Vậy thì cớ gì cậu phải kết minh với Công Hội? Câu hỏi được cậu đưa ra với vẻ gần như đùa cợt.

Ngay khoảnh khắc ấy, Naru khựng lại, chớp mắt vài lần rồi ánh nhìn vô thức hướng về nét mặt của Dion, như thể chợt nhận ra điều gì đó.

“Nếu ngài đang nói đến chuyện kết hôn với Cô Dâu Tai Ương, thì e rằng chuyện đó… hơi khó đấy.”

“Tại sao?”

“Ngài còn nhớ cái tin đồn từng khiến đám sơn tặc điên cuồng kéo đến trang viên không, cái tin đồn rằng ngài là một tên lừa đảo ấy?”

“Ờ, nhớ chứ.”

Mặc dù cuối cùng chuyện ấy lại hóa ra phúc họa đan xen, nhưng cũng là bởi Trang Viên Ngọa Long sở hữu nội tình vượt xa tưởng tượng. Một lãnh địa yếu kém hơn có khi đã bị đám sơn tặc đó càn quét, thậm chí xoá sổ hoàn toàn.

Naru lúc này mới thản nhiên tiết lộ nguồn gốc thực sự của lời đồn tai hại ấy.

“Thực ra, kẻ tung ra tin đồn đó… là Thành Chủ của Thành Lang Lạc.”

***

Thành Lang Lạc

Trong một đại trướng sâu bên trong thành, một tên orc đang ngồi nhâm nhi bầu rượu.

Hắn cao lớn hơn hẳn những orc thông thường, râu trắng xõa dài, ánh mắt đục ngầu đầy tang thương. Gã orc lão niên khẽ đặt chiếc chén rượu có hình thù kỳ dị xuống bàn. Khi một thị nữ tiến đến rót thêm, hắn cất giọng trầm khàn, như tiếng đá va vào đá.

“Trang Viên Ngọa Long… vẫn chưa sụp đổ sao?”

“Vâng, thưa chủ nhân,” thị nữ khẽ đáp.

“Kruhuhu. Ta hiểu rồi.”

Quỳ dưới chân hắn là một nữ nhân tuyệt sắc, mắt bịt kín bởi dải lụa đen, Pandora. Giọng cô mềm mại, khiêm cung. Urk, Thành Chủ của Thành Lang Lạc, khẽ gật đầu.

“Như ta dự liệu, linh cảm của con vẫn chưa từng sai lệch.”

“Thưa phụ thân, làm sao con dám so sánh với trí tuệ của người.”

“Bớt khiêm tốn đi. Thật ra, ta từng nghi ngờ khi nghe nói thằng nhãi ấy dám từ chối… cám dỗ của con.”

“Sự thất bại ấy chỉ thể hiện sự vô năng của con mà thôi.”

“Không hẳn. Chỉ cho thấy thằng nhóc đó gian xảo đến mức nào mới đúng, đến cả con mà cũng bị qua mặt.”

Vừa nói, Urk vừa cắn một miếng đùi gà to, tiếng răng va xương vang lên khô khốc. Một tràng cười khàn đục bật ra từ cổ họng.

“Một kẻ mạnh đến thế, vậy mà lại vờ sợ sơn tặc đến mức bỏ chạy, sau đó quay lại bắt sống toàn bộ chúng để bán lấy tiền. Chưa hết, hắn còn đi săn cả đám tội phạm bị truy nã. Đó không chỉ là sức mạnh, mà là sự quỷ quyệt, đích thực của một đại quý tộc.”

Hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu, âm thanh “cạch” vang lên khi chiếc chén không rơi trở lại bàn.

“Cũng khá đấy.”

“Nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực rằng vị Bạch Diện Thiếu Chủ đó thực sự xuất thân từ Bách Đại Gia Tộc,” Pandora lên tiếng nhắc nhở.

“Càng tốt. Nếu hắn không thuộc Bách Đại Gia Tộc, thì ta càng dễ kéo hắn về phe mình.”

Pandora im lặng.

Urk hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như chọc thẳng vào tâm trí cô.

“Vậy nên, Pandora, hãy tiếp cận vị Bạch Diện Thiếu Chủ đó.”

“Ý người là… để tìm hiểu hắn thuộc tộc nào hay sao ạ?”

“Chính xác. Nếu ta thấy hắn có giá trị lợi dụng, thì kể cả có phải thắt chặt quan hệ hơn nữa… ta cũng chẳng ngại.”

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, như thể chỉ đang trò chuyện phiếm. Nhưng Pandora hiểu, ẩn sau đó là quyết đoán và thủ đoạn của một chính trị gia lão luyện.

Bách Đại Gia Tộc là thế lực thao túng Bách Thành từ phía sau. Dù là quý tộc cấp cao, cũng phải dè chừng trước khi dám kết giao. Nhưng cách tiếp cận bằng “giao tình cá nhân” của Pandora thì lại không mang đến rủi ro nào.

Pandora và Bạch Diện Thiếu Chủ kia từng gặp nhau trong Đại Hội Tuyển Phu. Hơn nữa, việc hai người trẻ tuổi phát triển mối quan hệ thân thiết là điều hoàn toàn tự nhiên, đặc biệt khi họ có ấn tượng tốt về nhau.

Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng cần cân nhắc…

“Nếu cuối cùng, chúng ta nhận ra hắn chẳng có giá trị gì thì sao?”

Pandora đặt câu hỏi một cách nhẹ nhàng. Nếu Bạch Diện Thiếu Chủ kia không thuộc Bách Đại Gia Tộc, hoặc có thuộc, nhưng không mang lại ích lợi gì cho Thành Lang Lạc, thì kết cục của hắn sẽ là gì?

Urk không trả lời ngay.

Chỉ lặng lẽ đặt chén rượu trống xuống bàn, âm thanh trầm đục vang lên như tiếng vỗ cánh của loài thú dữ.

“Con nghĩ… cần phải hỏi chuyện đó sao?”

“…Không, thưa phụ thân.”

“Vậy đi đi. Chờ sau khi Lễ Hội Săn Bắn kết thúc, ta sẽ bàn tiếp về vị Bạch Diện Thiếu Chủ này.”

“Vâng, phụ thân.”

Pandora cúi đầu thi lễ rồi rời khỏi lều làm bằng xương và da thú.

Urk dõi mắt theo bóng cô một lúc lâu, ánh nhìn rỗng tuếch cứ thế trôi về phía xa. Hắn đưa tay cầm lấy chiếc chén dị dạng, một vật được chế tác từ hộp sọ của vị Thành Chủ tiền nhiệm tại Thành Lang Lạc, cũng chính là người cha nuôi của Pandora, nay đã trở thành người thiên cổ. Ngón tay hắn lướt nhẹ lên lớp xương thô ráp, trầm mặc đắm chìm trong hồi tưởng…

***

Tại Trang Viên Ngọa Long.

“Ta biết.”

“…Ngài biết sao?”

Chớp mắt.

“Khoan đã, ngài biết chuyện Thành Chủ Urk đứng sau vụ phát tán tin đồn đó sao?”

“Chẳng phải kỳ lạ hơn nếu ta không biết à?”

Naru tròn mắt nhìn hắn, bối rối.

“Nghĩ thử xem, có bao nhiêu người biết về sự hiện diện của Hắc Elf trong lãnh địa của ta?”

Tộc Hắc Elf ấy đã bí mật chuyển đến Trang Viên Ngọa Long, hầu như là lén lút xâm nhập. Cả Arsha lẫn Dion đều cực kỳ cẩn trọng, không để lại dù chỉ một dấu vết.

Ngay cả ở Thành Lang Lạc chỉ cách trang viên một đoạn, số người biết chân tướng cũng đếm trên đầu ngón tay…

Ví như binh sĩ trấn thủ cổng thành… hoặc gia tộc Cortel, những kẻ có quyền tiếp cận tư liệu mật. Và ngay trong số ít người đó, cũng chỉ có một nhúm dám to gan bày ra trò này.

“Cha vợ tương lai mà, đương nhiên phải thử thách thằng 'trộm' đã giành lấy lãnh thổ của mình chứ, đúng không?”

“Ta… nghe cũng có lý…”

Gương mặt Naru thoáng hiện nét hoang mang, loại lý lẽ kiểu quý tộc dường như quá đỗi xa lạ với một thường dân. Dion híp mắt lại, ánh nhìn sắc như dao.

“Thế thì sao?”

“…Thế thì sao gì cơ?”

“Đó là tất cả những gì Công Hội biết về lời đồn à? Không nắm được mưu đồ thật sự của bọn họ sao?”

“M-Mưu đồ thật sự…?”

“Hừm… Vậy là cậu không biết, và tất nhiên là Công Hội cũng không.”

Dion cố tình tỏ ra thất vọng, chỉ bấy nhiêu cũng khiến Naru, người nãy giờ vẫn còn đầy tự tin, bắt đầu dao động rõ rệt.

“Xin lỗi, nhưng nếu tình báo của Công Hội chỉ đến mức đó, ta e rằng việc hợp tác chẳng có bao nhiêu giá trị.”

“Cái gìiii?!”

“Nói cách khác, ta cần kiểm tra cậu một chút.”

“Ki-Kiểm tra sao?!”

Đôi tai thỏ của Naru giật mạnh, cảnh giác trước câu nói bất ngờ của Dion.

Dion nhếch môi cười, vẻ mặt vừa trêu ghẹo vừa hứng thú, từ tốn nghiêng người tới trước rồi hỏi:

“Cậu biết bao nhiêu về Lễ Hội Săn Bắn sắp diễn ra tại Lãnh Địa Ma Thụ?”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương