Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 33: Đồng Bằng Lá (3)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 33: Đồng Bằng Lá (3)
[Dịch giả – Vân]
[Hiệu đính – Charlotte]
“Pavel Vermound.”
Công tước biết rõ tên và kỹ năng của các kị sĩ tham gia trận đấu, vì vậy khi nghe thấy cái tên Pavel Vermound, ông ta lập tức nhớ ra đó là ai.
“Ta nghe nói cậu ta khá đặc biệt trong số các ứng cử viên cho trận đấu lần này.”
“Có vẻ là vậy.”
“Nếu cậu ta được Damien giới thiệu thì cậu ta phải giỏi lắm…”
Công tước nhất thời im lặng.
Như đã được chứng minh trong trận Fabian Vincenzo, kỹ năng mà các kị sĩ của Hầu tước sở hữu đã vượt qua các kị sĩ trong hàng ngũ của Công tước. Ngay cả là Pavel Vermound thì cũng không đảm bảo phần thắng, và Công tước cũng đã do dự vì sự ảnh hưởng đến địa vị của mình.
“Thưa ngài, có thể các kị sĩ của Hầu tước mạnh nhưng họ vẫn cùng cấp bậc với chúng ta. Không có gì đáng lo ngại đâu ạ.”
Damien bắt đầu trấn an Công tước.
“Pavel Vermound đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho trận đấu này. Anh ta sẽ không để bất kỳ đối thủ nào đánh bại.”
Nếu như kị sĩ được cử đi lần này thua thì coi như họ thất bại. Tuy nhiên Damien lại có vẻ không quan tâm lắm, như thể anh không quan tâm đến việc bị đổ lỗi nếu như chẳng may thua cuộc.
Kỳ lạ là thái độ của anh ta lại khiến sự tự tin của Công tước tăng cao.
“Ta sẽ tin lời cậu. Để Pavel Vermound lên đi.”
Theo mệnh lệnh của Công tước, Pavel Vermound bước lên phía trước. Vẻ mặt anh ta tái nhợt vì căng thẳng và lo lắng.
“Pavel Vermound, ngài Damien đã đề cử cậu. Cậu có tự tin sẽ đáp ứng được kỳ vọng không?”
Pavel Vermound không thể trả lời ngay. Sau một hồi suy ngẫm, anh ta lặng lẽ lên tiếng.
“… Vâng, tôi sẽ mang chiến thắng về, dù có phải hy sinh mạng sống của mình.”
Hài lòng với câu trả lời này, Công tước mỉm cười.
“Tốt lắm. Mau vào đấu trường và mang chiến thắng trở về.”
Cùng với thanh kiếm trên tay, Pavel Vermound tiến đến khu vực đồng bằng.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
***
Tiếng reo hò từ quân trại của Hầu tước vẫn tiếp tục cho đến khi Pavel Vermound xuất hiện.
Khi Pavel Vermound bước vào đấu trường ở giữa vùng đồng bằng, Hầu tước giơ nắm đấm lên không trung.
Sự im lặng đột ngột bao trùm những binh lính, một minh chứng rõ ràng cho khả năng thu hút sự chú ý của Hầu tước.
Ngay sau đó, một kị sĩ từ phe của Hầu tước bước ra.
Anh ta là một kị sĩ khá đẹp trai với nước da trắng.
Anh ta mang một thanh đại kiếm trên lưng và sự tự tin trên khuôn mặt.
'... Anh ta mạnh hơn mình.'
Ngay khi Pavel nhìn thấy kị sĩ kia, bản năng của anh đã nhận ra kị sĩ này mạnh hơn mình.
"Tôi là Huey Bara. Còn anh?"
Kị sĩ của Hầu tước hỏi Pavel. Sau khi hít một hơi thật sâu, Pavel trả lời, "Tôi là Pavel Vermound."
Ngay khi nghe thấy cái tên đó, Huey Bara thở dài một hơi nặng nề.
“Gì vậy? Tôi còn chưa từng nghe đến cái tên đó. Tôi còn hy vọng sẽ được đối đầu với một người nổi tiếng hơn chứ. Đánh bại một người như anh cũng không giúp tôi được công nhận.”
Huey Bara thản nhiên lắc đầu, không giống như kị sĩ đầu tiên bước ra.
“Còn Damien Haksen thì sao? Các người không cử cậu ta ra trận sao? Cậu ta có vẻ khá nổi tiếng đó, như vậy sẽ thú vị hơn nhiều.”
Damien Haksen.
Khi nghe nhắc đến cái tên đó, Pavel Vermound không khỏi nhếch môi.
Nhận thấy phản ứng của Pavel, Huey Bara nhướn mày và hỏi, “Anh cười cái gì?”
“Chó hoang đòi đối đầu với hổ thì dĩ nhiên sẽ rất buồn cười rồi.”
Huey Bara khá mạnh, nhưng cũng không bằng Damien.
Sức mạnh của Damien vượt tầm hiểu biết thông thường. Anh ta là quái vật thứ hai thì không ai nhận thứ nhất.
“Có vẻ như con người vẫn có thể kiêu ngạo ngay cả khi không nổi tiếng nhỉ.”
Huey Bara nhấc thanh đại kiếm trên lưng lên.
Lưỡi kiếm dài và chắc chắn trượt ra một cách dễ dàng như nhổ một cành cây.
Đồng thời, Huey Bara giải phóng pháp lực của mình. Một nguồn sức mạnh mạnh mẽ dâng trào, như một cơn bão.
"Chết tiệt."
Pavel Vermound lầm bầm trong miệng.
Đúng như anh ta lo sợ, người đàn ông trước mặt chắc chắn mạnh hơn anh ta.
Liệu anh ta có thể giành chiến thắng hay không? Một cảm giác tuyệt vọng và bất an thắt chặt trong lồng ngực Pavel Vermound.
"Này, sao lại đơ ra như thế? Phải cảnh giác cao độ chứ, nếu không... anh sẽ tiêu đời trong nháy mắt đấy!"
Đột nhiên, Huey dậm mạnh chân xuống đất. Anh ta lao về phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc rồi nhắm chuôi kiếm của mình vào hông của Pavel Vermound.
Pavel Vermound ngay lập tức chặn chuôi kiếm của anh ta bằng lưỡi kiếm của mình. Cơ thể anh bị đẩy lùi về sau.
"Ồ... Cũng có kỹ năng nhỉ?"
Huey Bara thốt lên đầy ngưỡng mộ, như thể đang khen ngợi một kẻ yếu.
“Sao lại im lặng thế? Bất ngờ quá à?”
Đúng như Huey Bara nói, Pavel Vermound thật sự quá kinh ngạc để trả lời.
Nhưng lý do khiến anh ngạc nhiên không phải đòn tấn công bất ngờ của Huey Bara.
‘… Sao lại giống đến thế.’
Kỹ thuật mà Huey Bara thể hiện giống với những gì Damien đã sử dụng.
Mỗi lần Pavel Vermound tiến đến, Damien lại đánh vào hông của anh ta bằng chuôi kiếm.
‘… Là trùng hợp sao?’
Sử dụng chuôi kiếm thay vì lưỡi kiếm là một kỹ thuật phổ biến trong số nhiều kiếm pháp khác nhau. Do đó Pavel Vermound cũng không thể chắc chắn.
“Vậy tôi sẽ không nương tay đâu!”
Huey Bara lao vào Pavel Vermound, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và vung thanh đại kiếm của mình.
Huey Bara vung thanh kiếm một cách khéo léo, chém xuống bằng một lực như xé toạc không gian với tốc độ đáng kinh ngạc.
Theo bản năng, Pavel Vermound nhanh chóng lùi về sau một bước. Thanh đại kiếm trượt qua anh chỉ trong gang tấc, để lại một khoảng cách nhỏ giữa lưỡi kiếm và cơ thể của anh.
Khi thanh đại kiếm chạm đất, nó hất tung đất cát xung quanh, phủ kín cả hai đấu sĩ với cát và đất.
“Anh có thể né được sao?”
Không lâu sau, thanh đại kiếm lại lộ ra từ trong đám bụi mù. Nó vung ngang, nhắm vào bên hông của Pavel Vermound.
Tuy nhiên Pavel Vermound đã vào thế phòng thủ. Anh ta chặn thanh kiếm đang lao tới bằng lưỡi kiếm của mình.
“… Còn có thể chặn được sao?”
Lần đầu tiên sự bối rối hiện lên trên nét mặt của Huey Bara.
‘… Không thể nào.’
Tuy nhiên, người kinh ngạc hơn bất kỳ ai khác lại là Pavel Vermound.
‘Ngay cả chiêu này cũng giống sao?’
Damien luôn vung thanh kiếm xuống và nhát tiếp theo là một nhát chém ngang.
Trong suốt các buổi tập luyện của bọn họ, không có hạt bụi nào bay lên vì nền đất được làm bằng đá.
Tuy nhiên do tần suất luyện tập với kỹ thuật này mà cơ thể Pavel đã phản ứng theo bản năng.
Lúc này nó không chỉ là tương đồng mà là giống hệt nhau.
‘Nghe nói các kị sĩ của Hầu tước được huấn luyện một kỹ thuật được gọi là Sư tử Hống… Sao Damien có thể thành thạo Sư tử Hống được chứ?’
Đột nhiên một khả năng lóe lên trong tâm trí Pavel Vermound.
Gián điệp.
Lẽ nào Damien là gián điệp do Hầu tước cử đến?
‘… Vô lý.’
Tuy nhiên, Pavel Vermound ngay lập tức bác bỏ suy đoán này.
Hai ngày trước khi diễn ra trận đấu, Damien đã nói với các kị sĩ tham gia thi đấu,
“Hai ngày còn lại hãy nghỉ ngơi đi và xem xét cẩn thận những gì tôi đã dạy cho các người.”
Lời khuyên của Damien vô cùng có giá trị. Bằng cách liên tục phân tích các động tác của Damien, Pavel Vermound đã có thể tránh được các đòn tấn công của Huey Bara.
‘Một gián điệp lại đi tiết lộ bí mật cho gia tộc đối thủ thì không hợp lý cho lắm.’
Nếu đúng là như vậy thì chỉ có một khả năng.
‘… Cậu ta học bằng cách quan sát.’
Vẫn có những câu chuyện về các thiên tài có thể ngay lập tức sao chép động tác của người khác mà chỉ quan sát qua một lần.
Một thiên tài như Damien có đủ tiềm năng cho việc này.
‘Không, Damien không chỉ sao chép nó…’
Mặc dù cả hai đều luyện tập Sư tử Hống nhưng trình độ của Damien vượt trội hơn hẳn. So với nó thì kiếm pháp của Huey Bara trông giống như trò trẻ con.
‘Vậy là cậu ta không chỉ ăn cắp kỹ thuật của Hầu tước mà còn vượt trội hơn hẳn các kị sĩ của Hầu tước sao?’
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh ta. Lúc này cơ thể của Pavel Vermound nhất thời cứng đờ.
“Tập trung đi!”
Huey Bara không bỏ lỡ cơ hội này. Anh ta vung thanh đại kiếm của mình về phía trán của Pavel Vermound.
Đây cũng là một kỹ thuật mà Pavel Vermound đã phải chịu đựng nhiều lần từ Damien.
Pavel Vermound khéo léo dùng lưỡi kiếm của mình để đánh bật thanh đại kiếm.
“Tên khốn này…!”
Huey Bara tăng cường tấn công Pavel Vermound. Thanh đại kiếm di chuyển không ngừng nghỉ.
Nhưng không một nhát kiếm nào có thể phá vỡ phòng thủ của Pavel Vermound. Anh ta dễ dàng né tránh được thanh đại kiếm.
Một âm thanh sắc nhọn vang lên khi các lưỡi kiếm va chạm vào nhau, và thanh đại kiếm bật ngược trở lại.
"Ugh?"
Sự bối rối và xấu hổ thoáng hiện lên trên nét mặt của Huey Bara. Pavel Vermound không bỏ lỡ cơ hội này.
Lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu, Pavel Vermound tiến công thay vì phòng thủ.
Anh ta tung kiếm thuật của mình và bắt đầu đẩy Huey Bara về sau.
"Ugh, argh!"
Huey Bara thậm chí còn không thèm chống trả mà chỉ tập trung vào việc ngăn chặn đòn tấn công của Pavel Vermond.
Anh ta đang thua một đối thủ mà anh ta coi là thấp kém hơn mình.
Trước sự nhục nhã này, vẻ mặt của Huey Bara trở nên đỏ bừng.
“Anh không thể nương tay chút sao!”
Huey Bara dồn thêm lực vào thanh đại kiếm của mình. Pavel Vermound ngay lập tức nhận ra.
Thanh trường kiếm và đại kiếm va vào nhau trong một cuộc đọ sức phức tạp. Pavel Vermound dùng lực tay làm chệch hướng thanh đại kiếm.
Thanh đại kiếm trượt khỏi tay Huey Bara và bay đi mất.
Huey Bara nhìn chằm chằm vào bàn tay trống rỗng của mình trong sự bàng hoàng. Đúng lúc đó, một lưỡi kiếm chạm vào cổ họng anh ta.
“Tôi thắng rồi”
Pavel Vermound bình tĩnh chĩa kiếm và nói.
“Waaaah!”
“Uwaaaaah!”
Tiếng reo hò như sấm nổ nâng cảm xúc của Pavel Vermound lên.
Giữa tiếng vỗ tay vang dội, Pavel Vermound có thể cảm nhận một đợt ngứa ran khắp cơ thể.
Cất thanh kiếm đi, anh ta quay về phía quân trại của Công tước.
Tiếng reo hò càng lớn hơn. Pavel Vermound cảm thấy có điều gì đó choáng ngợp trong lồng ngực.
Khi đó, anh ta bắt gặp ánh mắt của Damien.
Không giống như những người đang vui mừng trong trại của Công tước, Damien tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Như thể anh đã đoán trước được kết quả này.
'Damien…'
Sự phấn khích đã biến mất.
Cảm giác lo lắng và sợ hãi tràn ngập khoảng không.
“Cậu là ai…?”
Pavel Vermound rùng mình và đặt ra câu hỏi mà không ai có thể trả lời.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
***
"Pavel Vermound, cậu đã có một chiến thắng rất tuyệt vời.", Công tước Goldpixie nhận xét với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Phán đoán của Damien quả là chính xác.", ai đó nói thêm.
“Pavel Vermound là người mà cậu ta nhận ra và đề cử.”, một người khác chen vào.
Công tước gật đầu đồng ý, nụ cười của ông ta cho thấy rõ sự hài lòng.
“Chẳng giống như ai kia, thất bại vì tầm nhìn hạn hẹp.”, những lời nói thẳng thắn của Công tước khiến cho Sebastian Vincenzo cúi đầu.
“Bây giờ chỉ còn trận đấu giữa những người đại diện mà thôi. Cậu có tự tin không?” Công tước hỏi Damien.
“Có chứ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”, Damien trả lời một cách hờ hững.
***
“Làm ơn, giết tôi đi.”, Huey Bara quỳ trước mặt Hầu tước cầu xin.
“Tại sao cậu lại nói như vậy? Cậu đã làm hết sức mình rồi. Chỉ là kị sĩ bên kia mạnh hơn thôi.”, Hầu tước an ủi Huey Bara.
Thật không thể tưởng tượng được ông ta sẽ trừng phạt một kị sĩ đã chiến đấu vì gia tộc của mình.
“Và đừng quá nản lòng. Chiến thắng vẫn thuộc về chúng ta mà.”, Hầu tước trấn an.
Nói xong, Hầu tước chuyển sự chú ý của mình sang Michael RyanBloom và thấy anh ta đang đứng cách đó một khoảng không xa.
"Ngài nói đúng ạ.", Huey Bara nói với vẻ mặt cẩn trọng.
Đối với các kị sĩ của Hầu tước, Michael RyanBloom chính là biểu tượng của sự bất khả chiến bại.
"Quay về nghỉ ngơi đi.", Hầu tước ra lệnh và Huey liền cúi đầu rồi bước lùi về sau.
Sau đó ông ta tiến đến gần Michael.
"Michael."
Mặc dù nghe cha mình gọi nhưng mà Michael vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm về phía đồng bằng.
"Michael, có gì bất thường sao?", cuối cùng Hầu tước phải lên tiếng.
"Cha, cha có thấy lạ không?", Michael đột ngột nói.
"Huey mạnh hơn kị sĩ của Công tước. Con có thể tự tin nói rằng anh ta mạnh hơn một hoặc thậm chí là hai bậc."
Hầu tước đồng ý với lời của Michael. Ngay cả với sự phán đoán của ông ta thì Huey Bara vẫn mạnh hơn.
Thể chất, pháp lực, kỹ năng, kinh nghiệm,...
Anh ta đã lớn lên như một loài cây dại trong dinh thự của Hầu tước, nổi bật giữa những cá nhân tầm thường.
"Nhưng anh ta đã thua. Không chỉ thua mà còn bị áp đảo hoàn toàn."
Kị sĩ của Công tước đã khéo léo ngăn chặn các đòn tấn công của Huey Bara, nắm bắt lợi thế và cuối cùng đã chiến thắng.
Giống như một con chó chế ngự một con sói vậy.
"Kị sĩ của Công tước đã phá hoàn toàn kiếm thuật Sư Tử Hống. Nhưng kỳ lạ là trông anh ta có vẻ không tài đến vậy."
Hầu tước gật đầu đồng ý với lời nói của con trai mình.
"Ta cũng có suy nghĩ giống con. Có lẽ Kiếm thuật Sư Tử Hống đã bị rò rỉ ra ngoài rồi. Khi quay về chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng mới được..."
"Không cha à, không phải vậy."
Michael bác bỏ lời nói của cha mình.
“Kỹ thuật Sư tử Hống không bị rò rỉ, là có người đã phát hiện ra nó. Hắn ta đã tìm thấy và truyền nó lại cho kị sĩ kia.”
Đến lúc này, Hầu tước mới nhận ra ánh mắt của Michael đang hướng về đâu.
“Damien Haksen.”, Michael nói với sự chú ý hoàn toàn tập trung vào người đó.
“Thật khó tin. Kỹ thuật Sư tử Hống không phải một môn võ thuật cấp thấp. Đó là một kỹ thuật mà tổ tiên chúng ta đã phát triển và cải thiện qua nhiều thế hệ. Vậy mà anh ta không chỉ nhìn thấu nó mà còn truyền dạy cho những kị sĩ khác nữa.”
Thông thường thì đó là một kỳ tích chỉ có thể đạt được trong mơ và nằm ngoài tầm với của hầu hết những thiên tài.
“Cha, cha có thấy không? Trải qua khoảnh khắc như thế này làm tim con đập thình thịch đây này, lần đầu tiên con cảm thấy như vậy đấy.”
Michael đặt tay lên ngực, mặt hơi ngẩng lên.
“Cuối cùng thì con cũng tìm được một người xứng tầm với mình rồi.”
Hầu tước nhìn con trai mình với vẻ mặt phức tạp.
Ban đầu ông ta đã định nghiêm khắc cảnh báo con trai mình rằng chiến thắng rất quan trọng.
Tuy nhiên, trước sự phấn khích tột độ của con trai, ông ta không thể dội một gáo nước lạnh vào mặt anh ta được. Hơn nữa những điều như vậy có vẻ không cần thiết để nói ra lúc này.
"Michael, hãy cứ tận hưởng theo ý muốn của con đi.", Hầu tước nhìn con trai mình và nói.
Michael nắm chặt thanh kiếm của mình để đáp lại.
"... Nhưng hãy giết hắn cho ta."
Lời nói của Hầu tước bình tĩnh nhưng nghiêm trọng.
"Con hiểu rồi, thưa cha."
Với sự quyết tâm trong ánh mắt, Michael tiến về phía đấu trường.
***
Michael RyanBloom bước về phía đấu trường, anh ta cảm nhận tim mình đập lên thình thịch.
'Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.'
Cuộc đời của Michael Ryan Bloom có thể được tóm tắt chỉ trong một từ.
Nhàm chán.
Lần đầu tiên cầm kiếm, sự phấn khích dâng trào trong anh. Học kiếm thuật từ cha rất thú vị và vui vẻ, việc gặp gỡ những kị sĩ cấp cao khiến anh ta tò mò.
Nhưng rồi khi những ngày tháng vung kiếm tăng lên, sự phấn khích và hứng thú ban đầu nhanh chóng phai nhạt. Tóm lại là nó quá dễ dàng. Kiếm thuật mà cha anh dạy có thể sao chép lại chỉ sau một lần thể hiện. Những kị sĩ được cho là mạnh hơn anh hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt lúc chiến đấu.
Đến một lúc nào đó, Michael Ryan Bloom dừng lại trên sân tập. Anh ta buông thanh kiếm và bắt đầu cảm thấy buồn chán cũng như uể oải.
‘Tìm thấy rồi.’
Anh ta nghĩ rằng những kẻ thù, đối thủ cạnh tranh hay bất kỳ kẻ thách thức nào sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Thế như ngày hôm nay, anh ta bất ngờ gặp một người có tài năng ngang ngửa với mình, một thiên tài có thể trở thành đối thủ của anh ta, một kị sĩ ngang tài ngang sức.
Michael RyanBloom đứng trước mặt Damien.
"Tôi là Michael RyanBloom."
Kìm nén sự mong đợi của mình, Michael chào hỏi. Sau một cái ngáp dài, Damien trả lời.
"Tôi là Damien Haksen."
Michael cảm thấy như tiếng cười của mình sắp vang lên.
"Tôi đã chờ đợi người như anh từ rất lâu rồi."
Trong thâm tâm, anh ta muốn rút kiếm ngay lập tức. Tuy nhiên người kia là một đối thủ có giá trị mà anh ta khó khăn lắm mới gặp được. Anh ta muốn thể hiện mình một cách đàng hoàng.
"Hãy chiến đấu với tôi như một người ngang hàng đi, đồng chí của tôi."
Michael RyanBloom nắm chặt chuôi kiếm, trái tim đập lên dữ dội.
"Xin anh đó. Đừng làm tôi thất vọng."
Michael rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm lấp lánh lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời.
"Ngang hàng?"
Damien thốt lên.
"Xem ra tài năng của cậu vẫn chưa nở rộ hoàn toàn, nếu không thì cậu đã không nói như thế rồi."
Những lời từ miệng Damien hoàn toàn bất ngờ đối với Michael RyanBloom.
"Biết làm sao được. Tôi phải hạ mình xuống một chút thôi."
Anh đang nói cái gì vậy?
Michael định hỏi thì đột nhiên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh ta. Cảm giác như có ai đó đang kéo áo anh ta bằng đôi bàn tay thô ráp.
Cảm giác lo lắng, nguy hiểm và sợ hãi.
Tất cả những cảm xúc ấy dâng trào dữ dội.
Michael vô thức rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm về phía Damien.
Không, là anh ta đang định chĩa nó.
Nhưng mà lưỡi kiếm không đưa lên. Nó cứng đờ lại rồi chĩa xuống dưới.
Anh ta không chỉ không thể chĩa kiếm mà còn không thể nhìn thẳng vào Damien.
Toàn thân anh ta run rẩy. Mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt xuống đất.
“Michael RyanBloom.”
Damien khẽ nói.
Cảm giác như có một con dao găm đâm vào tai Michael.
“Tôi vẫn ngang hàng với cậu sao?”
Thanh kiếm rơi xuống đất.
Trước khi Michael kịp nhận ra mình đã buông kiếm thì anh ta đã vô thức quỳ xuống đất.
“Tôi… thua rồi.”
Những lời nói thốt ra một cách vô thức. Michael RyanBloom thậm chí còn không nghĩ đến việc ngậm miệng lại.
“Tôi thua rồi…”
Trận đấu thứ ba.
Người chiến thắng đã được định đoạt.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook