Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 35: Tớ thấy cậu đáng thương!

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Không có gì, thật sự tôi không biết cậu thích hát, vì cậu chưa từng hát bao giờ mà."

Cô bé nắm chặt tay: "Ai rảnh rỗi không có gì làm lại đi hát lung tung trước mặt người khác chứ! Người ta sẽ tưởng mình bị điên đấy."

"Vậy hát cho tôi nghe thử được không?"

Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng: "Tớ… Tớ thường không hát trước mặt ai đâu, nhưng nếu cậu thực sự muốn nghe..."

Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Lần này thực sự muốn nghe thử." 

Hắn nhìn chằm chằm vào tập tài liệu dày cộp: "Bỏ công sức thu thập những thứ này, tôi thực sự tò mò trình độ của cậu đấy."

Giang Tuyết Lỵ bối rối trước thái độ nghiêm túc bất ngờ của Lâm Chính Nhiên, đứng dậy: "Thôi được rồi, cậu muốn nghe gì? Tớ không thích hát đâu, chỉ vì cậu muốn nghe thôi đấy, hát dở thì đừng có chê."

"Tùy cậu, miễn đừng hát nhạc thiếu nhi là được."

"Biết rồi."

Giang Tuyết Lỵ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng rồi cất tiếng hát.

Lâm Chính Nhiên kinh ngạc trợn mắt, thực sự không ngờ giọng hát của Giang Tuyết Lỵ hay đến thế. Nhỏ tuổi mà trình độ cao như vậy, hát y như đúc bài gốc. Hơn nữa với đam mê này, sau này cô bé chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Chiều tối, khi Lâm Chính Nhiên về nhà, Giang Tuyết Lỵ đề nghị tiễn hắn.

"Sau này có ý định trở thành ca sĩ không?" Lâm Chính Nhiên hỏi.

Giang Tuyết Lỵ nói không muốn là giả, nhưng mục tiêu này quá xa, càng nghiên cứu càng thấy khó: "Mẹ tớ bảo nghề này không dễ theo đuổi. Tớ biết khả năng của mình đến đâu, chỉ hát cho vui thôi cũng được."

Lâm Chính Nhiên nhìn ra phía trước: "Dù khó khăn thật, nhưng tôi thấy cậu có tiềm năng đấy. Bỏ cuộc khi còn trẻ thế này thì rất đáng tiếc."

Giang Tuyết Lỵ ngạc nhiên trước sự ủng hộ của Lâm Chính Nhiên, vốn tưởng đối phương sẽ như mọi khi cãi lại mình: "Thật không? Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

"Ừ, nói thật lòng đấy, tôi thực sự cảm thấy cậu làm được."

Giang Tuyết Lỵ lúc này tim đập thình thịch, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại. Đột nhiên cô bé bật cười, bước đến trước mặt Lâm Chính Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Chính Nhiên, nếu sau này không có cô gái nào chịu gả cho cậu! Thì... Thì tớ gả cho cậu cũng được!"

Cô bé chỉ tay vào Lâm Chính Nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo nhấn mạnh: "Nhưng tớ không phải vì thích cậu mới gả cho cậu đâu! Tớ chỉ thấy cậu đáng thương thôi! Tớ sợ đồ ngốc như cậu không tán được gái nên mới nói vậy đấy, cậu hiểu không?"

Sắp vào hè, gió chiều man mác hơi ấm.

Hai người trên đường nhìn nhau, bím tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ bay bay, bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

Nhưng Lâm Chính Nhiên thấy cô bé nói vậy cũng chỉ đưa tay ấn lên đầu cô bé, tiếp tục bước đi: "Không biết, với lại cậu có hiểu lấy chồng là gì không mà đòi gả cho tôi?"

Giang Tuyết Lỵ gạt tay hắn ra: "Ai bảo tớ không biết? Chẳng phải là kết hôn rồi sinh con với cậu sao?"

Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn với vẻ mặt khó tin, thấy cô bé đỏ mặt nói: "Nhưng tại thấy cậu đáng thương nên mới gả cho cậu, nên tớ với cậu chỉ sinh một đứa thôi nhé, cậu đừng có mơ tưởng nhiều."

Hắn lười để ý đến cô bé này.

Lời trẻ con, ai mà xem là thật thì người đó thua.

Giang Tuyết Lỵ thấy hắn càng lúc càng đi xa, vội đuổi theo: "Này! Cậu đi chậm một chút! Tớ nói mấy lời này mà cậu chẳng có phản ứng gì sao! Đồ ngốc!"

Khi về đến nhà Lâm Chính Nhiên, bố Lâm là người mở cửa, hôm nay là ngày nghỉ nên cả bố lẫn mẹ đều ở nhà.

"Nhiên Nhiên về rồi à?" Lâm Anh Tuấn nghe tiếng gõ cửa liền mở ra, thấy Giang Tuyết Lỵ đứng sau lưng con trai mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Tuyết Lỵ đến nhà Lâm Chính Nhiên, kể từ khi biết hai nhà gần nhau, cô bé đã đến khoảng ba bốn lần.

Giang Tuyết Lỵ e dè và ngại ngùng chào hỏi: "Chào chú, con đưa Lâm Chính Nhiên về nhà ạ."

Lâm Chính Nhiên thầm nghĩ, đưa thì đưa, nhưng ai lại đưa tận đến cửa nhà thế không biết.

Người bố Lâm Anh Tuấn vốn là người rất phóng khoáng, nhưng lúc này với tư cách phụ huynh lại hơi lúng túng: "Chào Tuyết Lỵ."

Lý do lúng túng là vì vợ mình đang nghe điện thoại trong phòng khách. Lâm Tiểu Lệ nghe thấy con trai về liền cầm điện thoại chạy ra: "Nhiên Nhiên về rồi à? Đúng lúc quá, Tình Tình gọi điện thoại cho con đấy! Con mau nghe máy đi."

Bà cầm điện thoại nhìn thấy Giang Tuyết Lỵ ở cửa, vẻ mặt sốt ruột chuyển sang ngây ngốc, đầu óc trống rỗng.

Giang Tuyết Lỵ vừa hiểu vừa không tiếp tục chào hỏi: "Dạ thưa cô, con đến tiễn Lâm Chính Nhiên về nhà ạ."

Lâm Tiểu Lệ liếc nhìn chồng, Lâm Anh Tuấn cũng liếc lại vợ mình. Lâm Tiểu Lệ nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự: "Chào Tuyết Lỵ, con ăn tối chưa? Hay ở lại ăn với nhà cô?"

"Không được ạ, con còn bài tập chưa làm, phải về nhà làm bài." 

Giang Tuyết Lỵ nhìn Lâm Chính Nhiên: "Vậy tớ về đây, Lâm Chính Nhiên hẹn gặp lại tuần sau nhé." 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương