The Authors Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
-
Hậu truyện 1: Có công mài sắt, có ngày nên kim [1]
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hậu truyện – Có công mài sắt, có ngày nên kim [1]
"Lý thuyết đa vũ trụ, có ai có thể giải thích cho tôi không?"
Lớp học tràn ngập học sinh, đôi mắt họ dán chặt vào phía trước, bị hớp hồn bởi cặp mắt màu thạch anh tím đầy mê hoặc đang chạm vào ánh mắt của họ.
Môn học hôm nay là [Triết lý Cơ học Lượng tử]. Một trong nhiều môn học lý thuyết sẽ được giảng dạy cho học viên tại Học Viện Lock.
Trong lớp học hôm nay, các học viên đang học về một chủ đề mới.
Lý thuyết đa vũ trụ.
"Có ai ở đây biết chút gì không?"
Đôi mắt của Donna quét qua lớp học im lặng, cảm nhận được nhiều nhiều ánh mắt tò mò đang dán chặt vào cô. Trước sự thất vọng của cô, không ai tỏ ra sẵn lòng trả lời câu hỏi.
'Có vẻ như năm nay sẽ là một năm khó khăn rồi đây...'
Chưa gì đã có khởi đầu không tốt rồi. Năm này qua năm khác, mọi chuyện vẫn như vậy... bất kể cô dạy năm nào, cô cũng đều sẽ luôn chú trọng vào các bài học thực hành trong khi các tiết lý thuyết thì bị xếp sau. Cô có thể dễ dàng đếm trên đầu ngón tay số học sinh đã cố gắng giữ tỉnh táo trong suốt những năm giảng dạy các môn học lý thuyết.
"Ừm."
Quét lớp một lần nữa, ánh mắt Donna dừng lại ở một hướng cụ thể, ánh mắt cô trở nên sắc bén. Bắt gặp ánh mắt ấy, Donna cảm nhận mục tiêu của mình đang nao núng, cố gắng che giấu khuôn mặt bằng cách lấy tay che mặt.
Thật không may là đã quá muộn. Donna đã hướng ánh mắt về phía người đó.
'Đúng rồi... Mình quên mất rằng con bé cũng ở đây.'
Với đôi môi cong lên đột ngột, miệng Donna há hốc.
"Hạng 1, Nola Dover. Có lẽ em biết gì về vấn đề này nhỉ?"
Một cái họ quen thuộc. Một họ mà cô từng vinh dự được dạy cách đây vài năm. Và chỉ cần thế thôi là cả lớp đã quay đầu lại và rời mắt khỏi Donna. Một kỳ tích từng được coi là bất khả thi.
"Ẹc."
Donna nghe thấy tiếng rên rỉ của Nola rất to và rõ ràng. Âm thanh không lớn, nhưng với giác quan cường hóa của mình, cô không gặp khó khăn gì khi nghe thấy nó.
Lông mày cô nhướng lên.
"Ồ? Có chuyện gì vậy?"
"À... Ờ... Không..."
Khuôn mặt của Nola thay đổi qua một loạt biểu cảm trước khi cuối cùng cô cúi đầu cam chịu. Donna mỉm cười.
'Con bé thực sự giống thằng nhóc đó thật... Không chắc đó có phải là điều tốt không.'
"Tốt. Vậy..." cô mím môi, "em có muốn giải thích cho cả lớp những gì em biết về thuyết đa vũ trụ không?"
Nola nhẹ nhàng vuốt tóc và từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô cảm nhận được vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình trong lớp học và thầm lẩm bẩm một mình trong thất vọng.
'Tất cả là lỗi của anh ấy ...'
Đương nhiên, người chịu blame không ai khác ngoài anh trai cô. Ren.
Sau khi một mình giải cứu thế giới và đánh bại được Quỷ vương, cậu đã leo lên đỉnh cao của hệ thống phân cấp của nhân loại, giành được danh hiệu quý giá là anh hùng xếp hạng tối thượng và anh hùng đáng kính.
Những cái chức danh khiến cả cậu và cô đều phải rùng mình. Tuy nhiên, vấn đề thực sự nằm ở chỗ cậu đã đăng ký cho cô vào học viện Lock mà không hề giấu thân phận của cô. Không chỉ vậy, cậu ta còn đảm bảo cho mọi người biết cô là em gái cậu ta.
Chỉ nhớ lại ngày cậu thả cô ở học viện...
Cô rùng mình.
"Nola, chúng ta không có cả ngày đâu."
"À, vâng."
Giật mình, Nola lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng bắt đầu nói.
"Lý thuyết đa vũ trụ đề xuất rằng có vô số vũ trụ khác ngoài kia, mỗi vũ trụ có các định luật vật lý, hằng số và điều kiện riêng biệt. Những vũ trụ này có thể có lịch sử khác nhau, các phiên bản khác nhau của chúng ta và thậm chí cả các định luật vật lý khác nhau chi phối."
Đây là chủ đề mà cô không mấy quen thuộc, nhưng cô không đạt được xếp hạng đầu tiên là anh trai mình thôi đâu. Cô ấy thực sự thông minh và tài năng ở khoản đó. Điều đó… có lẽ là do anh mình thật, nhưng cô ấy vẫn nỗ lực rất nhiều để đạt được vị trí hiện tại.
Ý nghĩ mọi người đều coi cô như một người em gái của Ren khiến cô khó chịu.
"Đương nhiên, vẫn có trường hợp chúng có chung một lịch sử, có hướng phát truyển giống nhau và tuân theo các định luật vật lý giống như thực tế của chúng ta..."
Cô muốn chứng minh rằng mình cũng tài năng như anh trai mình và cô không cần phải giật dây để đạt được vị trí hiện tại.
Nhưng vẫn không tránh khỏi bị những người bên dưới ghen tị.
Dù thế nào đi nữa, đối với những người đó, tất cả những gì cô phải làm là chứng minh rằng cô không vào đây nhờ mối quan hệ, mà tất cả là do cô đã làm việc chăm chỉ.
Việc cô thuật lại những gì cô biết về Lý thuyết Đa vũ trụ là bằng chứng cho thấy những nỗ lực của cô không hề vô ích. Những đêm mất ngủ đó không phải là công cốc chút nào hết.
"Tuy nhiên, chúng có thể tồn tại trong một dòng thời gian tách biệt, tiến triển với tốc độ khác với tốc độ của chúng ta. Sự khác biệt này có thể dao động từ chỉ vài phút, giờ hoặc ngày cho đến những khoảng thời gian đáng kể hơn như nhiều tuần, tháng, năm hoặc thậm chí hàng thập kỷ trước thời đại của chúng ta."
'Ừ... lẽ ra phải như thế này...'
Nhìn thấy ánh mắt nhiệt thành của các bạn cùng lớp khi cô đọc thuộc lòng những gì cô đã học ngày hôm trước, Nola cảm thấy cái tôi của mình dâng cao.
'Đúng rồi, cứ nhìn tôi như vậy đi.'
Những ánh mắt đỏ bừng nhẹ nhàng của các chàng trai, những ánh mắt ghen tị của các cô gái trong lớp… Nola chịu đựng tất cả. Cô in sâu hình ảnh đó vào tâm trí mình.
Cô muốn chứng minh rằng cô rất hoàn hảo... rằng cô là hiện thân của sự ghen tị của mọi người. Rằng mọi nỗ lực của cô ấy không phải là vô ích... và rằng... cô ấy là người hoàn hảo.
Chỉ thế thôi...
'Trạng thái.'
Nola âm thầm siết chặt nắm tay và một hình ảnh ba chiều xuất hiện ngay trước mắt cô, và ánh mắt cô rơi vào một phần nhất định. Dần dần, giọng nói của cô bắt đầu lắp bắp và giọng cô yếu đi.
"Có nhiều... haaa... phiên bản khác nhau của lý thuyết đa vũ trụ tồn tại, bao gồm đa vũ trụ giãn nở, và... và... đa vũ trụ lượng tử..."
===Trạng thái===
Tên: Nola Dover
Xếp hạng: D
Sức mạnh :D
Tốc độ: D+
Sức bền: D-
Trí tuệ :D
Trữ lượng mana: D-
May mắn : B
Sức quyến rũ : G-
--> Nghề nghiệp: [Pháp sư cấp 1]
"Có nhiều cách giải thích khác nhau, tất cả đưa ra nhiều nguyên lý khác nhau giải thích cho sự tồn tại của nhiều vũ trụ trong lý thuyết đa vụ trụ―Chết tiệt!"
BANG―!
Không thể chịu đựng được nữa, cô đập tay xuống bàn và chửi bới.
"Sao lại có thể thế được chứ!?"
Như cách mọi người đang nhìn cô ấy, cô không thể nào tin rằng đây là sự thật được! Đây là nguyên nhân khiến cô mặc cảm tự ti và nó đã ăn mòn tâm trí cô trong một thời gian dài. Cô không thể chịu đựng được nữa!
Thế quái nào mà sức quyến rũ của cô ấy lại thấp đến vậy!??
"Thề luôn... Chắc chắn có ai đó đã đ—"
"Nola Dover!"
"Hả!?"
Nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ phát ra từ phía trước, Nola nao núng và nhìn thẳng về phía trước. Đó là lúc ánh mắt cô gặp ánh mắt của Donna và toàn bộ cơ thể cô lạnh đi. Chỉ riêng ánh mắt của cô đã nói lên ngàn lời, khi cô quay đầu lại nhìn phản ứng sửng sốt của bạn cùng lớp, cô biết mình đã phạm sai lầm lớn.
'Ồ, chết tiệt...'
Nuốt một ngụm nước miếng, cô ngập ngừng mở miệng nói: "Cô... cô có tin em không nếu em nói với cô rằng em có lý do chính đáng để bộc phát?"
*
"Ahhh..."
Nola thở dài chán nản khi dùng ngón út dụi tai. Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ phía sau, cô cau mày.
‘Đúng là cô ấy đang tức giận, nhưng cô ấy không cần phải thuyết giảng mình mình hơn cả tiếng vậy chứ...'
Thành thật mà nói... trước đây cô đã được anh trai nhắc trước về bản tính cứng rắn và nghiêm nghị của Donna, nhưng cô không bao giờ lường trước được sự việc lại nghiêm trọng đến thế này. Ấn tượng trước đây của cô về cô ấy—về một người chị gái xinh đẹp và thân thiện—hoàn toàn sụp đổ chỉ sau một ngày.
"Tuy nhiên... Đó cũng không hẳn là lỗi của mình đâu chứ bộ..."
Nola hờn dỗi trong khi mở cửa sổ trạng thái của mình ra một lần nữa. Đôi mắt cô lại một lần nữa lướt về phía phần đó. Cô xoa xoa trán mình khi cảm thấy nó nhói lên.
"Nghiêm túc mà nói... tại sao nó không tăng lên chút nào hết vậy?"
Quá vô lý. Tất cả các chỉ số của cô đều tăng đều đặn cả. Dù là sức mạnh, tốc độ hay bất cứ chỉ số nào khác mà cô ấy có... nó đều tăng với tốc độ đáng sợ. Cô ấy đã đứng đầu cả năm với sức mạnh của mình thậm chí còn vượt qua một số học sinh năm hai...
Vì thế...
Tại sao trong tất cả các chỉ số của cô ấy, ngoại trừ sức quyến rũ ra thì tất cả đều liên tục tăng lên?
Quá sức vô lý.
“Ugh,” Nola bực bội vò tóc, đi về phía lối ra của tòa nhà. "Mình thề, chắc chắn có âm mưu mờ ám nào đó đằng sau chuyện này. Không thể nào sức hấp dẫn của mình lại thấp đến thế... Mình biết chắc chắn..."
Cô dừng lại một giây, quay lại nhìn chằm chằm vào một học sinh đi ngang qua mình.
"Này anh kia."
Cô gọi anh.
"Tôi á?"
Anh dừng lại ngay trên đường đi của mình và nhìn chằm chằm vào cô. Ngay sau khi ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt anh rời khỏi cô và bắt đầu run rẩy lo lắng.
"Ừ... sao thế?"
"Ừm."
Nola nheo mắt, cẩn thận quan sát cậu học sinh trước mặt.
'Có vẻ như anh ta hơi nhút nhát nhỉ?'
Cô không chắc chắn lắm, nhưng cách anh tránh ánh mắt cô và tỏ ra lo lắng đã nói lên điều ngược lại. Có lẽ anh ta sợ hãi, nhưng...
'Anh ta đang nhìn trộm tôi ...'
Cách anh lén nhìn cô đã nói lên tất cả. Quả thực, anh ta đã bị cô quyến rũ.
"Anh có thể đi được rồi."
Tiễn anh ta đi, Nola quay người và đi ra khỏi tòa nhà. Khi cô bước ra ngoài, cô gặp phải một luồng không khí ùa vào, khiến mái tóc cô tung bay trong gió.
Ở Khu B vào ban ngày, khu vực này rất nhộn nhịp với vô số học sinh không thể kiềm được và liếc nhìn cô mỗi khi cô đi ngang qua. Dù là con người, tộc Elves, người lùn hay thậm chí là ác quỷ, tất cả họ đều lén nhìn về phía cô.
Quả thực, sau khi chiến tranh kết thúc, Trái đất đã có nhiều thay đổi sâu sắc. Sự phân chia trong bốn chủng tộc đã không còn nữa và giờ đây mọi người đều có thể đăng ký theo học tại Lock.
Mọi người từng nghĩ rằng lũ quỷ sẽ bị tiêu diệt hoặc trục xuất vì những tội ác chúng đã làm, nhưng dưới sự chỉ huy của anh trai cô, tất cả lũ quỷ đã được tha bổng và thậm chí được phép hòa nhập vào xã hội.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đương nhiên vẫn còn tồn tại định kiến giữa lũ quỷ và các chủng tộc khác. Lũ quỷ đã giết hại rất nhiều người thân yêu và gây ra nỗi đau đớn sâu sắc cho nhiều gia đình, tạo nên một nỗi oán hận không thể nguôi ngoai chỉ trong ngày một ngày hai.
Mặc dù vậy, mọi người đều hiểu rằng không phải tất cả con quỷ đều xấu, và vì vậy, dưới sự kiểm soát chặt chẽ, một số kẻ được phép di cư đến Trái đất và Immorra trong khi những con khác bị trục xuất đi. Sau cùng, con đường đi đến hội nhập hoàn toàn vẫn còn dài.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
"Quái lạ thật," Nola lẩm bẩm, đặt tay dưới cằm.
Cách họ nhìn cô khiến cô nghĩ rằng mình thực sự không nhìn nhầm. Có lẽ vì cô là em gái của ‘người đó’ ư? Có lẽ đó là lý do tại sao tất cả họ đều nhìn cô như vậy chăng?
Có thể, nhưng...
Cách các chàng trai nhìn cô...
“Hừm,” Nola nheo mắt. "Không thể nào là trùng hợp được phải không? Có ai đó đang chọc tức mình à?"
Nhưng làm thế nào có thể thế được?
Làm thế nào bất cứ ai có thể ảnh hưởng đến hệ thống được chứ? Họ phải là một vị thần hay gì đó mới có thể làm được điều đó.
‘Là do anh trai mình làm hả ta?'
"Không, chật."
Cô lắc đầu, gần như cười lớn. Tại sao anh trai cô lại bận tâm làm một việc như vậy?
‘Chắc có lẽ là do di truyền.'
Cô nhớ lại anh trai mình đã vài lần chửi bới sức quyến rũ của mình trong quá khứ. Thực tế, bất cứ khi nào Amanda có cơ hội, cô đều trêu chọc cậu.
Mọi chuyện dần tồi tệ đến mức Han Yufei, Amanda và anh trai cô không thể ở cùng phòng vì cậu liền nổi cơn thịnh nộ và bắt đầu đe dọa mọi người.
"Haiz, à... mình đoán nó thực sự là do di truyền."
Anh trai cô không quá xấu. Thực sự thì Ren khá đẹp trai. Theo một cách nào đó, có vẻ như bọn họ đều bị nguyền rủa phải có chỉ số sức quyến rũ thấp.
Nhưng...
Vì lý do nào đó, cô linh cảm rằng có điều gì đó mờ ám đang diễn ra. Vì lý do nào đó, cô cảm thấy sức quyến rũ của mình được cố tình đặt ở mức thấp nhất. Cô không chắc tại sao... nhưng cô cảm thấy rằng bất cứ ai đó cố tình làm vậy.
‘Không thể nào là anh trai mình được đâu nhỉ?'
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong cô.
"Không đời nào."
Nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi.
Mặc dù anh trai cô rất mạnh nhưng không đời nào anh có thể thay đổi cách cửa sổ trạng thái của cô hoạt động được. Ren phải là một vị thần nào đó thì mới làm được điều đó. Hơn nữa, vì lý do gì mà Ren lại phải hạ thấp sức quyến rũ của cô?
'Không thể nào là vì anh ấy không muốn trở thành người có sức quyến rũ thấp nhất trong gia đình mình đâu mà nhỉ?'
“Pftt,” Nola cười lớn. "Làm gì có chuyện đó."
Làm gì có chuyện Ren nhỏ mọn như vậy đâu mà...
Nhỉ?
***
Mặt khác, một sự kiện quan trọng nào đó đang diễn ra ở một khu vực khác trong Thành phố Ashton.
"Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
"Cái này... không phải là có chút hơi… hạ thấp chúng ta sao?"
"Sao cơ?"
"Ý là... mọi người biết đấy... chúng ta đã từng là một tổ chức rất bí ẩn và hùng mạnh, và―"
"Chúng ta không còn chiến tranh nữa. Lập hội lính đánh thuê để làm chi?"
Lời nói của Angelica cắt ngang lời nói của Ryan.
"..."
Ryan mím môi, giọng điệu lộ rõ sự thất vọng rõ ràng.
"Sao cũng được."
Kể từ khi chiến tranh kết thúc, Trái đất đã trải qua nhiều biến đổi. Vì đã không còn liên tục bị xâm lược bởi lũ quỷ dữ nên rất nhiều ngục tối một thời huy hoàng đã đóng lại. Ngoài ra, với sự biến mất của tổ chức Monolith, các bang hội và tổ chức lính đánh thuê bắt đầu tan rã.
Không có ngục tối và ác quỷ để chiến đấu thì không họ còn tồn tại để làm gì nữa. Liên minh vẫn tồn tại và họ chịu trách nhiệm gìn giữ hoà bình và trật tự trên hành tinh.
Mặc dù rất nhiều bang hội lớn đã đóng cửa nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều phá sản.
Với sự vắng mặt của ngục tối, hoạt động buôn bán giữa các chiều không gian đã trở thành một vấn đề lớn và các bang hội từng thống trị Trái đất không mất nhiều thời gian để trở thành bang hội thương nhân.
“Mà…” Ryan xoa xoa phần dưới mũi, ngước nhìn tấm biển treo trên nóc tòa nhà trước mặt. Cậu nheo mắt, "Chúng ta có thực sự phải làm điều này không? Mấy người cũng biết đấy... tại sao chúng ta không làm theo các bang khác―"
"Im miệng đi."
Một giọng nói mới cắt ngang lời cậu, khi cậu quay đầu lại, đôi mắt Ryan mở to.
"Ê ê!" Cậu chỉ vào Smallsnake, "Ở đây chúng ta không làm thế!"
"Hử?"
Smallsnake nhìn Ryan với ánh mắt nghi ngờ.
"Vậy thì chúng ta―"
"Câm miệng."
Lời của Ryan cắt ngang lời của Smallsnake. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Smallsnake, Ryan mỉm cười.
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi đó. Thế mới đúng."
Cậu chợt thấy một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ mỗi khi nói được những lời đó với Smallsnake. Đây có phải là lý do tại sao Ren lại nghiện nói thế trong quá khứ không nhỉ?
"Đợi đã, ―"
"Câm miệng."
Lần này đến lượt Angelica, và Smallsnake lập tức ngậm miệng lại và cậu quay lại nhìn cô đầy hoang mang.
"Đừng nói tới cô luôn nha trời..."
Cậu ấy trông rất đau khổ. Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai?
Liếc cậu một cái, Angelica rời mắt khỏi cậu. Cách cô ấy cư xử trông có vẻ như cô ấy chỉ đang cố gắng ngăn hai người họ cãi nhau. Tuy nhiên, nụ cười mờ nhạt trên môi cô đã làm lộ tẩy mọi thứ.
"Đừng tranh cãi nữa, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhanh đi. Vì chúng ta không còn là nhóm lính đánh thuê nữa nên chúng ta sẽ phải bắt đầu kiếm tiền theo cách khác."
"Ờ."
Ryan rên rỉ, lưng cậu dần gù xuống. Cậu ngẩng đầu chỉ vào tấm biển phía trên.
"Tôi hiểu điều đó, nhưng nghiêm túc đấy? Một quán bar? Tại sao trong số mọi thứ, mấy người lại quyết định mở một quán bar? Nó có hơi chán đấy? À mà bây giờ tôi nghĩ kỹ thì, nó có vẻ là một ý tưởng rất tài tình. Bất cứ ai đã nghĩ ra nó chắc chắn là một thiên tài."
Giọng điệu của cậu thay đổi 180 độ sau khi cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của Angelica. Xoa hai tay vào nhau, cậu bắt đầu tâng bốc cô không ngừng.
"Ôi thưa nữ Chúa quỷ hùng mạnh quỷ quyệt, tôi vô cùng say đắm với ý tưởng táo bạo của ―"
"Bớt đi được không?"
Nó đã lố đến mức mà ngay cả Smallsnake cũng bắt đầu cringe. Chuyện gì đã xảy ra với Ryan trong khi cậu mất tích vậy?
Smallsnake đã về được hơn một năm nhưng cậu vẫn chưa quen với Ryan mới này.
“Anh không hiểu đâu,” Ryan lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Smallsnake với ánh mắt bất đồng. "Nếu anh nghĩ tôi đã tệ thì hãy đợi cho đến khi anh gặp những người khác... Tất cả chúng tôi đều đã phải chịu đựng rất nhiều khi không có anh ở đây..."
"Ờ?"
Smallsnake càng thêm kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Angelica trước mặt. Chính xác thì cô ấy đã làm gì với họ khi cậu đi vắng? Chẳng phải cô ấy lúc đó cũng đang ở quỷ giới sao?
"Hai người định tiếp tục nói xấu sau lưng ta hay bắt đầu giúp vậy?"
"Tới liền."
"Tới liền."
Gần như đồng bộ, cả hai thẳng lưng lao tới chỗ Angelica.
Cạch―!
Mở cửa ra, họ ngay lập tức được chào đón bởi một bầu không khí ấm cúng. Nội thất của quán duyên dáng và ấm cúng, toát lên bầu không khí mộc mạc nhưng lôi cuốn.
Bước vào, họ được chào đón bởi mùi thơm dễ chịu của cà phê mới pha và ánh sáng dịu nhẹ của ánh sáng mờ ảo, ấm áp.
Có nhiều lựa chọn chỗ ngồi đa dạng, bao gồm các quầy rất ấm cúng, ghế đệm và bàn cao.
Đồ nội thất có nét duyên dáng cổ điển, với bề mặt gỗ cũ và lớp bọc thoải mái. Nhạc jazz nhẹ nhàng được phát vang vọng trong không gian, tạo ra bầu không khí thoải mái và dễ chịu.
*Phìu*
Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng thở nhẹ. Smallsnake theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào Leopold, người đang thờ ơ đặt cả hai chân lên bàn.
Nhìn làn khói tỏa ra trong không khí, cậu cau mày.
"Tôi tưởng ông đã ngừng hút thuốc rồi mà..."
"Ừ," Leopold thờ ơ trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào làn khói phía trên. "Sở dĩ tôi dừng hút thuộc là vì cậu đã chết, bây giờ cậu đã trở lại, tôi cũng không có lý do gì để dừng hút."
*Phìu*
Rít một hơi nữa, khuôn mặt Leopold đầy ngây ngất. Ông đã rất nhớ cảm giác này.
"Chật," Smallsnake định nói điều gì đó nhưng lại tự ngăn lại. "Thôi bỏ đi." Cậu lắc đầu, ánh mắt nhìn vào bàn tay phải đã mất của Leopold.
Bất chấp những nỗ lực của họ nhằm cứu mạng ông ấy trong chiến tranh, cái giá phải trả chính là cánh tay của ông.
Họ đã dùng hết mọi cách có thể để tay ông mọc lại, nhưng thật không may, những nỗ lực của họ đều vô ích. Thuốc và các loại nguyên dược liệu khác đều không có tác dụng, và ngay cả Ren, với tất cả sức mạnh của mình, cũng không thể hỗ trợ được vấn đề cụ thể này.
Đó là bằng chứng cho thấy con quỷ đã suýt giết chết ông mạnh đến mức nào.
"Ồ, mọi người cuối cùng cũng đến rồi."
Từ phía sau quán cà phê đi ra, Smallsnake phát hiện Ava và Hein đang xách hai chiếc hộp lớn. Nhẹ nhàng đặt nó lên một trong những chiếc bàn, Ava vỗ nhẹ vào tay cô.
"Mọi người đến cả rồi, giúp tôi một việc và đi thay đồ đi nhé?" Cô ấy chỉ về phía sau, “Mặc dù thân thì to mà chả giúp được gì.”
"Ê..."
Hein cau mày, đặt chiếc hộp cạnh hộp của cô.
"Tôi thực sự đã làm hết―"
Coong–!
Trong lúc nhất thời, tiếng chuông vào cổng vang lên du dương, thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả những cái đầu nhanh chóng quay về phía nguồn phát ra âm thanh, vẻ mặt của họ lập tức dịu đi. Một bóng người bước vào quán cà phê, vẻ mặt không được tốt lắm.
"Sao thế, Nola? Không phải em giờ này đáng lẽ phải ở Học viện sao―"
"Im đi, Smallsnake."
Nola trừng mắt nhìn Smallsnake, cậu lập tức im lặng. Đúng thực, tất cả là do di truyền.
“Mọi người có thấy anh trai tôi đang ở đâu không?”
Nola hỏi, ánh mắt cô quét khắp nơi. Kể từ khi bước ra khỏi văn phòng của Donna, cô hoàn toàn không thể tin được rằng anh trai cô chính là kẻ đứng sau tình huống này.
Tự trấn an mình rằng không thể nào mà anh ta đứng đằng sau vấn đề này, cô vẫn không thể rũ bỏ cảm giác không thể giải thích được rằng, rất có thể, anh trai cô có nhúng tay vào vấn đề này.
Cô đã hỏi bố mẹ Ren ở đâu nhưng dường như họ không biết nên lựa chọn duy nhất của cô là đến đây.
"Vì thế..."
Đôi mắt Nola nheo lại, ánh mắt cô lướt qua mọi người.
"Anh trai tôi đang ở đâu?"
***
Đồng thời. Đâu đó ở thành phố Ashton.
"Hùm."
Liam ngáp dài một cách mệt mỏi, mí mắt anh lúc này càng nặng trĩu hơn.
Anh không biết khi nào, nhưng có vẻ như anh đã thấy mình ở một nơi giống như một công viên, và cả cơ thể anh mệt mỏi kinh khủng.
Mặc dù trí nhớ của anh không còn gặp vấn đề nữa nhưng có vẻ như tính lười biếng của anh vẫn chưa được khắc phục. Rất có thể tính lười biếng của anh ta bắt nguồn từ thứ kiếm thuật tiêu tốn rất nhiều năng lượng ấy, nhưng anh ta có thể làm gì bây giờ?
Cà phê không hề có tác dụng gì với anh ta hết.
'Có lẽ mình sẽ chợp mắt ở đây một xíu.'
Ánh mắt anh uể oải hướng về chiếc ghế dài gần đó, và với tốc độ chậm chạp, anh bước tới và tựa vào nó. Nhắm mắt lại, anh dần đầu hàng trước cảm giác mệt mỏi đang bao trùm lấy mình.
"Krrrr."
Ngực anh ấy phập phồng, và anh ấy ngáy phì phò. Tiếng ngáy của anh ta lớn đến mức tất cả những người ở gần đều có thể nghe thấy, và nhiều người ngay lập tức tránh xa anh ta.
"Krrrr."
Chuyện này tiếp diễn cho đến cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, một người đang ngồi ở công viên đứng dậy và giận dữ lao về phía Liam đang đứng. Gã có mái tóc vàng hoe và thân hình khá to lớn.
"Này, tên khốn kia!"
Gã ta hét lên, vỗ nhẹ vào vai Liam.
Vì tóc của Liam che hết mặt nên gã không thể thấy mặt anh nhưng gã cũng không quan tâm mà tiếp tục vỗ vào vai anh.
"Này, tên khốn! Dậy đi!"
"Krrr."
Nhưng tiếng ngáy vẫn tiếp tục. Trên thực tế, nó ngày càng to hơn và cơn giận của gã đàn ông kia cũng ngày càng lớn.
"Cái đm―"
"Ồ, hả?"
Khi Liam dần dần tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh vén tóc sang một bên và ngước mắt lên. Trước sự ngạc nhiên của anh, anh thấy một đôi mắt giận dữ đang trừng trừng nhìn mình. Đang định thốt ra câu trả lời, khuôn mặt Liam cứng đờ, miệng bất giác há hốc vì kinh ngạc.
"Gilbert?"
#Darkie
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook