Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
Chapter 29: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Đúng rồi, hắn tiểu tiện xong không rửa tay, còn dùng chính bàn tay đó viết cho tiểu thư một bài thơ..."

Thiếu nữ: "..."

Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng đi đến hồi kết.

Bảy vị cô nương ăn vận lộng lẫy, phô bày hết sức quyến rũ của mình trong đại sảnh.

Cuộc bỏ phiếu vẫn đang diễn ra vào những phút cuối cùng.

Mỗi tú tài lên thuyền đều có một phiếu bầu.

Chỉ cần đưa bạc hoặc thơ văn, rồi ghi tên mình lên là được tính là đã bỏ phiếu.

Không có quy định cụ thể về số tiền bạc.

Nhưng nếu đưa ít quá chắc chắn sẽ mất mặt, bởi vì lát nữa Lưu ma ma sẽ đọc to trước mặt mọi người.

Còn về thơ văn, sẽ có các vị lão tiên sinh đánh giá.

Thơ văn khác với bạc, người có số điểm cao nhất có thể nhận được mười phiếu bầu cùng lúc.

Dù sao thì cuộc tụ họp này mang danh là hội văn nên đương nhiên phải thiên về thơ văn hơn.

Nếu một hoạt động mang danh nghĩa tao nhã như thế này mà lại tràn ngập mùi đồng tiền thì sau này còn văn nhân nào dám đến tham gia nữa? E rằng mấy vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng kia cũng chẳng thèm đến.

Các nha hoàn đã gom thơ văn về, các lão tiên sinh kia đang xem xét.

Còn Lưu ma ma thì đang đếm bạc.

Tô Biệt và hai người kia cùng trở về chỗ ngồi, tò mò hỏi: "Lạc lão đệ, đệ đã bỏ phiếu chưa? Bỏ phiếu cho cô nương nào?"

Lạc Tử Quân vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy mọi người ít nhất cũng đưa năm lượng bạc, hơn nữa còn ký tên mình vào bài thơ văn mới biết vừa rồi mình đã làm trò cười, chẳng những đưa cho người ta một đồng tiền đồng mà còn quên ký tên vào bài thơ.

Tất nhiên, cho dù nhớ thì hắn cũng sẽ không ký tên mình.

Lúc này thấy ba người hỏi, hắn chỉ đành nói: "Ta chưa bỏ phiếu, tạm thời vẫn chưa biết bỏ phiếu cho ai."

Vương Đại Phú vội vàng đề nghị: "Bỏ phiếu cho Mị Nhi cô nương đi! Mị Nhi cô nương không chỉ múa hay mà thân hình cũng tuyệt lắm! Chậc chậc, vừa rồi đệ không thấy, nàng lên đài vận động lại múa một đoạn, quả thực khiến người ta chảy máu mũi!"

Tô Biệt lập tức khinh thường nói: "Thô tục! Danh hiệu Hoa Ngâm phải chọn kiểu thanh nhã, cô nương múa loại vũ đạo yêu mị như vậy, làm sao có thể lên được mặt bàn!"

Vương Đại Phú cười lạnh: "Không biết mỗi lần đến thanh lâu xem những vũ nữ yêu kiều ấy, ai là người phấn khích nhất!"

"Xì!"

Tô Biệt không đôi co với hắn nữa, tiếp tục nhìn những vũ nữ đang múa trên đài.

Vương Đại Phú cũng không để ý đến hắn, tiếp tục khuyên Lạc Tử Quân bỏ phiếu cho Mị Nhi cô nương.

Lạc Tử Quân hỏi: "Các huynh cho bao nhiêu tiền?"

Vương Đại Phú đáp: "Không nhiều, ta chỉ cho mười lượng. Tối nay trọng điểm nằm ở thơ từ, ta còn làm một bài thơ hay tặng Mị Nhi cô nương, hắc hắc, lát nữa có thể là người ra sân cuối cùng!"

Tô Biệt nói: "Không cần cho nhiều, năm lượng là đủ."

Hắn biết thiếu niên này làm học đồ ở tiệm thuốc, hôm qua mới thi đỗ tú tài, trên người hẳn không có nhiều tiền.

Trương Dật Thiên bên cạnh nói: "Ta cũng chỉ cho năm lượng."

Lạc Tử Quân giật giật khóe miệng: "Đừng nói là năm lượng, dù chỉ một lượng ta cũng không có. Dù có, ta cũng không nỡ cho."

Lời này nói ra thẳng thắn, không hề có chút tự ti hay xấu hổ nào.

Ba người không khỏi sửng sốt.

Tô Biệt cười nói: "Thôi vậy, hôm nay là lần đầu lão đệ đến, coi như đến mở mang tầm mắt, không bỏ phiếu cũng không sao."

Vương Đại Phú lập tức móc ra năm lượng bạc, hào phóng nói: "Lạc lão đệ, nếu đệ bỏ phiếu cho Mị Nhi cô nương, số bạc này ca ca sẽ giúp đệ trả!"

Lạc Tử Quân lắc đầu từ chối: "Đa tạ Vương huynh, ta không bỏ phiếu đâu, lần sau vậy."

Khi Vương Đại Phú còn định khuyên nhủ, Tô Biệt dùng khuỷu tay đánh hắn một cái, nói: "Thôi thì lần sau vậy, lần này bỏ qua."

Vương Đại Phú thở dài, đành chịu.

Cùng lúc đó.

Lưu ma ma mặt mày cau có, lắc lư vòng eo đi vào một gian phòng trong cùng phía sau đài hoa.

Trong phòng.

Thiếu nữ ngồi trước bàn trang điểm, nhíu mày, cố nhịn cơn buồn nôn, từ từ mở tờ giấy tuyên trong tay ra.

Tiểu nha đầu bên cạnh nói: "Tiểu thư, hay là vứt đi, bẩn lắm. Nô tỳ tận mắt thấy, người nọ không rửa tay đã viết, biết đâu trên đó còn..."

"Ừm, ta chỉ xem..."

Thiếu nữ đang định nói thì đột nhiên người run lên, ánh mắt đăm đăm nhìn vào câu đầu tiên trên tờ giấy, lời nói trong miệng bỗng dừng lại.

Lúc này, nàng như thể ngay cả hơi thở cũng đột nhiên ngừng lại.

"Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ..."

Lúc này, cửa phòng "kẽo kẹt" vang lên, có người đẩy cửa bước vào.

Lưu Cúc lộ sắc mặt khó coi đi vào.

"Sơ Kiến, mọi người đều ở ngoài kéo phiếu thu bạc, sao ngươi còn trốn trong phòng không ra? Nếu ngươi còn bày cái giá của tiểu thư khuê các, đừng trách ta ép ngươi ra tiếp khách."

"Kiếm không ra tiền thì giữ ngươi làm gì?"

Vào phòng, Lưu Cúc rất tức giận nhìn thiếu nữ trong phòng.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương