Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 216 Sinh
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 26: Sinh (Hết quyển này)
Mạnh Xuyên có hơi nghi ngờ. Chiến lợi phẩm trong túi vải đều đã được hắn nhìn một lần, cái ngọc bình màu đen này bên trong chỉ có ba chất lỏng hình giọt nước màu xanh đáng giá để sư tôn kích động như thế?
“Sư tôn, chất lỏng trong bình ngọc này rất trân quý sao?" Mạnh Xuyên hỏi.
"Không phải."
Tần Ngũ Tôn Giả cười nói: "Điều trân quý chính là cái bình này.”
“Cái bình sao?” Mạnh Xuyên nhìn kỹ bình ngọc toàn bộ đều màu đen, sờ lên không nóng không lạnh, cũng không có gì đặc biệt.
"Đây là một khối 'Bắc Hải U Ngọc' hoàn chỉnh đặc biệt của Yêu tộc, được điêu khắc thành bình ngọc. Ngoài ra nó còn trải qua quá trình luyện chế do Đế Quân Yêu tộc tự mình luyện, có thể hấp thu lực thiên địa. Mỗi tháng sẽ tự ngưng tụ thành một giọt ngọc dịch." Tần Ngũ Tôn Giả nói: "Cái bình ngọc này ở yêu giới rất trân quý, ở thế giới Nhân tộc còn trân quý hơn. Ta cũng không cần phải giấu diếm ngươi, nó có giá trị năm mươi triệu công lao."
Mạnh Xuyên giật mình.
50 triệu công lao sao?
Đây là con số vô cùng doạ người. Trong thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu Yêu Vương (Thiên Yêu) cấp bốn chứ? Phải giết năm tên liên tục mới được năm mươi triệu công lao!
Ví dụ như hai tên Thiên Yêu cấp năm của Thiên Yêu Môn, chém chết một tên, cũng chỉ có tám mươi triệu công lao!
"Vậy thì, ở đây ta cũng có một bảo bối." Tần Ngũ Tôn Giả nhìn Mạnh Xuyên, lật tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một sợi lông vũ màu đỏ lửa, lông vũ giống như ngọc thạch màu đỏ điêu khắc mà thành, trong suốt long lanh, mơ hồ còn có hỏa diễm bốc lên: "Một sợi lông vũ này, đều có ích rất nhiều đối với việc tu luyện hỏa diễm loại Thần Thể, đối với tu luyện Phượng Hoàng Thần Thể đặc biệt nhiều hơn. Ngươi có nguyện ý dùng bình ngọc này để đổi một sợi lông vũ này không?"
“Một sợi lông vũ sao?" Mạnh Xuyên nhìn kỹ.
Sư tôn có thân phận gì? Một trong những tầng cao nhất của Nguyên Sơ Sơn.
Làm sao hắn có thể chiếm tiện nghi của một tiểu bối như mình. Giá trị của một sợi lông vũ này chắc chắn không thua gì U Ngọc Bình, thậm chí có thể cao hơn một chút.
“Đây là lông vũ của sinh vật gì vậy?" Mạnh Xuyên hỏi.
“Lông vũ của Phượng Hoàng." Tần Ngũ Tôn Giả mỉm cười nói.
“Phượng Hoàng?" Mạnh Xuyên ngẩn ra: "Trong thiên hạ này thật sự có Phượng Hoàng sao?”
Tần Ngũ Tôn Giả cười cười: "Không cần hỏi nhiều, ngươi tu luyện Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể, lông vũ này vô dụng với ngươi. Đối với thê tử ngươi Liễu Thất Nguyệt lại là bảo vật, hơn nữa thê tử ngươi mang thai nên cũng có ích với hài tử trong cơ thể nàng. “Ngươi có muốn đổi không?”
“Đổi đổi." Mạnh Xuyên liền nói.
“Cũng bỏ được đấy.” Tần Ngũ Tôn Giả nở nụ cười: "Sau khi trở về, để Liễu Thất Nguyệt mang theo một sợi lông vũ này bên người, tu hành hằng ngày cũng mang theo, trong vòng một tháng, nó sẽ dung nhập vào cơ thể Liễu Thất Nguyệt.”
Mạnh Xuyên gật đầu, hắn tự mình tu luyện 'Thần Thông Cảnh' cùng với 'Sát Khí' cần đan dược ngoại vật đã sớm chuẩn bị tốt. Nếu như thê tử có thể mạnh hơn thì đó cũng là chuyện vui lớn. Ở thế giới chiến tranh ngày càng kịch liệt này, thê tử mạnh mẽ, liên thủ cùng mình mới có thể cùng nhau đi được xa hơn. Cũng có thể cùng nhau bảo vệ con cái lâu hơn.
...
Phục Giác Đại Yêu Vương những chiến lợi phẩm khác, cộng lại, được tính làm ba trăm vạn công lao.
U Ngọc Bình đổi lại một cây lông phượng hoàng.
"Một chiếc lông vũ đáng giá nhiều như vậy thì cả một con Phượng Hoàng đáng giá bao nhiêu?" Đêm đó Mạnh Xuyên lặng lẽ rời khỏi Nguyên Sơ Sơn, trên đường về còn thổn thức cảm thán.
Phượng Hoàng ở nhân gian chỉ là truyền thuyết.
Phượng Hoàng Thần Thể... Rất nhiều Thần Tôn đều cho rằng, loại Thần Thể này rất mạnh, lại có thủ đoạn niết bàn bộc phát, cho nên lấy tên ‘Phượng Hoàng Thần Thể’ mà thôi.
Bây giờ một chiếc lông vũ phượng hoàng tới tay, để Mạnh Xuyên cảm thấy thế gian này đúng thật là có quá nhiều bí mật mà chính mình không biết. Tông phái nhà mình 'Nguyên Sơ Sơn' cũng rất thần bí.
...
“Đưa một chiếc phượng hoàng lông vũ cho hắn rồi sao?" Trên núi cao, ảo ảnh của Tần Ngũ Tôn Giả và Lạc Đường Tôn Giả đứng sóng vai, nhìn Mạnh Xuyên nhanh chóng xuống núi rời đi.
Hư ảnh Lạc Đường Tôn Giả hết sức kinh ngạc: "Đây là lông phượng hoàng cuối cùng đấy, ngươi cũng bỏ được sao?”
“Ta vẫn có quyền cho ai một chiếc chiếc lông phượng hoàng." Tần Ngũ Tôn Giả cười nói, cầm bình ngọc màu đen trong tay: "Mặc dù nhìn giá trị của U Ngọc Bình giống như thấp hơn lông phượng hoàng rất nhiều, nhưng lại thắng ở phần lâu dài.”
“U Ngọc Bình tính là năm mươi triệu công lao nhưng lông Phượng Hoàng còn cao gấp đôi." Lạc Đường Tôn Giả nói.
“Bởi vì hắn là Mạnh Xuyên.”
Tần Ngũ Tôn Giả nói: "Ba mươi sáu tuổi hắn đã đạt đến Nguyên Thần cấp ba. Nếu có thể đạt tới Nguyên Thần cấp bảy trợ giúp Nhân tộc còn lớn hơn so với một vị Tạo Hóa Tôn Giả. Nếu đạt tới Nguyên Thần cấp tám... Thậm chí có thể kết thúc cuộc chiến tranh này."
Nguyên Thần cấp tám? Ngươi xem trọng hắn như vậy sao?" Lạc Đường Tôn Giả buồn bã nói: "Nhân tộc mạnh nhất trong lịch sử cũng chỉ tu luyện tới Nguyên Thần cấp tám.”
“Chí ít hi vọng về Nguyên Thần cấp bảy sẽ rất lớn.” Tần Ngũ Tôn Giả nói: "Trên phương diện tu luyện Nguyên Thần, chúng ta không giúp được gì. Ngược lại có thể giúp thê tử hắn. Nếu có một sợi lông Phượng Hoàng này thì huyết mạch Phượng Hoàng của Liễu Thất Nguyệt càng tinh thuần hơn, khả năng trở thành Phong Vương Thần Tôn cũng cao hơn không ít. Phu thê bọn hắn liên thủ đối địch, thê tử mạnh mẽ là chuyện tốt đối với Mạnh Xuyên.”
Lạc Đường Tôn Giả khẽ gật đầu.
...
Bóng đêm đang dày đặc, ánh trăng rải đầy phủ Cố Sơn. Trong phủ vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đã tiến vào trong giấc ngủ say.
Mạnh Xuyên đạp lên ánh trăng, lặng lẽ về tới trong trạch viện.
“A Xuyên." Liễu Thất Nguyệt cảm ứng nhạy bén, chủ động mở cửa phòng, nhìn thấy phu quân đã trở về.
“Lần này đi một lần, mới hai canh giờ, rất nhanh." Liễu Thất Nguyệt không khỏi cười nói.
Mạnh Xuyên cười nói: "Qua lại hơn hai vạn dặm, còn tiện đường giết chút Yêu Vương. Đúng rồi, ta mang đến cho ngươi một món bảo bối.”
“Bảo bối?" Liễu Thất Nguyệt nghi hoặc.
“Ừ." Mạnh Xuyên lấy túi vải ra trước, lại lấy ra một sợi lông vũ đỏ rực.
Liễu Thất Nguyệt nhìn thấy cái này lông vũ đỏ rực, đều cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào, không hiểu sao có mãnh liệt khát vọng muốn chiếm hữu nó. Đây là bản năng của Phượng Hoàng Thần Thể.
Mạnh Xuyên gật đầu: "Nghe sư tôn nói, đây là lông Phượng Hoàng. Nggươi chỉ cần mang theo bên người, tu hành cũng mang theo. Một tháng, nó sẽ hoàn toàn dung nhập vào cơ thể ngươi. Có thể giúp cho ngươi, hài tử trong bụng ngươi cũng có nhiều chỗ tốt.”
Nói xong Mạnh Xuyên lập tức bỏ trong tay thê tử.
Liễu Thất Nguyệt vừa đụng phải cái này hỏa hồng lông vũ, bên ngoài cơ thể đều có chút hơi nóng bốc lên. Nàng ta hơi si mê nhìn chiếc lông vũ này, nhịn không được nói: "Loại bảo vật này sao ta lại chưa từng nghe nói thế?"
“Ta chém chết Đại Yêu Vương, trong chiến lợi phẩm có một bình ngọc. Sư tôn nói giá trị rất cao, không muốn chiếm tiện nghi của ta nên đổi lông vũ này với ta." Mạnh Xuyên cười nói.
“Ta có thể cảm giác được toàn bộ cơ thể đang từ từ lột xác." Liễu Thất Nguyệt nói: "Ngay cả hài tử trong bụng cũng bị ảnh hưởng, cũng trở nên càng ngày càng tốt hơn.”
Mạnh Xuyên tươi cười sáng lạn: "Vậy là tốt rồi.”
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Chiếc lông vũ hỏa hồng kia càng ngày càng ảm đạm. Thực lực của Liễu Thất Nguyệt lại đang tăng lên, ngay cả thi triển 'Phượng Hoàng Hỏa Diễm’ đều trở nên lớn mạnh hơn. Chưa tới một tháng, lông vũ hỏa hồng triệt để hóa thành bột phấn biến mất không thấy đâu. Lực lượng bên trong đã triệt để dung nhập Liễu Thất Nguyệt trong cơ thể.
Số lần Mạnh Xuyên vượt phủ cứu viện lại nhiều hơn, hai ba ngày một lần. Hắn lần lượt chạy tới các nơi.
Trên thực tế duy nhất bên trong Ngô Châu Đại Yêu Vương cấp bốn bị Mạnh Xuyên giết chết, hắn cứu viện chủ yếu ở bộ phận khu vực Ngô Châu, Tiền Châu… Đạt tới Nguyên Thần cấp ba cũng rất nhẹ nhàng. Hắn hoàn toàn có thể phát huy ra thực lực của một vị Phong Hầu Thần Tôn, tự nhiên dễ dàng chém giết nhóm Yêu Vương.
...
Ngày mùng ba tháng chín, bầu không khí trong căn nhà ẩn cư của vợ chồng Mạnh Xuyên ở phủ Cố Sơn có hơi khẩn trương.
Liễu Dạ Bạch và Mạnh Xuyên đều đang chờ trong viện.
Mạnh Đại Giang bởi vì chủ trì mạng lưới tình báo ở phủ Đông Ninh nên không cách nào rời đi được. Liễu Dạ Bạch lại tới.
“Mạnh Xuyên, ngươi yên tâm, dù sao Thất Nguyệt cũng là Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, đương nhiên sinh con nhẹ nhàng hơn." Liễu Dạ Bạch an ủi.
“Ừm." Mạnh Xuyên gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào phòng, vô cùng khẩn trương.
Cho dù đánh nhau với Phục Giác Đại Yêu Vương, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Đột nhiên...
“Oa~~~”
Tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non vang lên.
Mạnh Xuyên và Liễu Dạ Bạch giật mình, Liễu Dạ Bạch kích động liền nói: "Sinh rồi, Mạnh Xuyên, mau vào xem.”
“Nhạc phụ đại nhân, đừng nóng vội." Mạnh Xuyên liền nói: “Có hai đứa bé.”
“Đúng đúng đúng, có hai đứa bé." Liễu Dạ Bạch gật đầu.
Chẳng mấy chốc lại có tiếng khóc nỉ non của một đứa bé khác vang lên, hai đứa bé đều đang khóc nỉ non.
Két, cửa mở.
Một người phụ nữ đi ra, tràn đầy vui mừng nói: "Chúc mừng lão gia, là một vị công tử và một vị tiểu thư.”
Mạnh Xuyên vội xông vào.
Liễu Dạ Bạch thì là ở bên ngoài chờ mong nhìn, đồng thời cũng mang tiền mừng đã sớm chuẩn bị tốt cho người người đàn bà này. Người đàn bà vừa thấy, ánh mắt không khỏi sáng lên, hô hấp đều dồn dập vài phần, liền nói: "Cảm ơn đại lão gia, cám ơn đại lão gia." Đại Nhật Cảnh nữ Thần Tôn sinh con là rất nhẹ nhàng, tìm đến hai người đàn bà cũng chỉ là hầu hạ tốt người mà thôi.
Trong phòng.
“Lão gia." Một phụ nhân khác thu dọn xong, cũng cung kính lui xuống.
Mạnh Xuyên nhìn thấy Liễu Thất Nguyệt đang ngồi trên giường, Liễu Thất Nguyệt đang ôm một đôi hài tử.
Mạnh Xuyên nhìn thấy, bình thường trẻ sơ sinh mới vừa sinh ra đều là nhăn da đấy còn cặp song sinh của mình vừa sinh ra làn da đã hồng nhuận. Mắt đen mở to, tò mò nhìn thế giới này.
"Thật đáng yêu."
Mạnh Xuyên cảm giác được cảm giác 'huyết mạch tương liên', nhìn thấy hai tiểu tử này đều hóa thành tình cảm.
Lại nhìn về phía người vợ đang ôm hai đứa con.
“Mạnh Xuyên ta cả đời này, nhất định phải bảo vệ tốt ba người trước mắt." Mạnh Xuyên yên lặng nói: "Không tiếc điều gì.”
Trong lòng hắn đã từng chỉ có trảm yêu.
Bây giờ ngoại trừ trảm yêu, thê tử hài tử cũng chiếm một nửa khác.
Mạnh Xuyên chỉ cảm thấy giờ khắc này rất hạnh phúc.
“A Xuyên." Liễu Thất Nguyệt cũng cười đưa một đứa bé cho phu quân mình: "Đây là tỷ tỷ, người kia là đệ đệ.”
“Ừ." Mạnh Xuyên ôm con gái, con gái tò mò nhìn ‘Người khổng lồ’ trước mắt.
“Chúng ta đi gặp nhạc phụ đại nhân đi." Mạnh Xuyên nói.
Rất nhanh sau đó.
Hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa nhỏ ra khỏi phòng, Liễu Dạ Bạch đã sớm nóng lòng chờ ở bên ngoài.
“Ôi chao, hai đứa cháu ngoan của ta." Liễu Dạ Bạch nhìn thấy phu thê Mạnh Xuyên đều ôm đứa bé, ánh mắt đều cười híp lại, kích động chạy tới, vươn ngón tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tỷ tỷ, lại đụng chạm lỗ tai nhỏ của đệ đệ.
“Oa~~" Rốt cục chọc cho đệ đệ khóc lên trước.
“Oa oa~~~" Tỷ tỷ cũng khóc nỉ non theo.
“Ha ha ha..." Liễu Dạ Bạch nở nụ cười, ánh mắt trở nên ươn ướt.
Hai vợ chồng Mạnh Xuyên cũng lập tức dỗ dành hai đứa nhỏ.
“Ôi ôi ôi, ngoan nha, ngoan nha.”
(Hết quyển này)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook