Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
-
Chương 102: Hậu hôn lễ
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*****.com – Edit bởi Ngon gio nho~*~
Thiên Nhất có chút nói không lên lời: "Anh thật nhàm chán."
Đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì đó ấm áp, ướt át hôn vào lòng bàn tay mình, giống như tránh né một loại rắn rết, đột ngột rút tay lại, bất đắc dĩ nói: "Anh không được làm loạn."
Mạc Vũ bỗng lật người, lại đem Thiên Nhất đè ở dưới lần nữa, đôi mắt đào hoa mờ ám nhìn người trước mặt.
Thiên Nhất dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm anh,: "Anh có thôi đi hay không hả?!"
"Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Mạc Vũ khẽ cắn vành tai của hắn, nói.
"Vậy thì sao? Từ sau bữa tiệc trở về, anh cũng chưa từng ngừng nghỉ!" Thiên Nhất tiếp tục quát.
Mạc Vũ ghé sát vào tai hắn, thủ thỉ: "Anh vẫn còn tinh lực."
"Tôi không còn tinh lực!" Thiên Nhất lập tức đáp.
Mạc Vũ ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Không sao, em không cần phải làm gì cả, anh làm là tốt rồi."
Đêm dài dằng dặc, đêm dài dằng dặc……….
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp bưng bữa sáng ra khỏi phòng ăn, vừa vặn đụng trúng Mạc Vũ đang đi vào.
Mạc Vũ nhìn lướt qua đồ Lăng Diệp đang bưng, tò mò hỏi: "Chị dâu cũng không xuống được giường hả?"
"Sao?" Lăng Diệp nhíu mày, hỏi.
"Khụ khụ. . . . . . Cậu hiểu, cậu hiểu mà." Mạc Vũ nói có chút ngượng ngùng.
Tầm mắt Lăng Diệp dừng lại trên mặt Mạc Vũ một hồi, chỉ nghe thấy giọng anh nghiêm túc nói: "Túng dục quá độ." (Buông thả tình dục)
". . . . . . Chúng ta tám lạng nửa cân." Mạc Vũ tức giận nói.
"So sánh cơ thể của tôi với cậu thì được, còn cái đó của tôi thuộc loại phát tiết bình thường." Lăng Diệp nói giống như trần thuật một sự thật.
Anh nói xong, không để ý đến nét mặt vô cùng đặc sắc của Mạc Vũ, vòng qua Mạc Vũ, rời đi.
~*~Các bạn đang đọc truyện tại
Thiên Nhất có chút nói không lên lời: "Anh thật nhàm chán."
Đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì đó ấm áp, ướt át hôn vào lòng bàn tay mình, giống như tránh né một loại rắn rết, đột ngột rút tay lại, bất đắc dĩ nói: "Anh không được làm loạn."
Mạc Vũ bỗng lật người, lại đem Thiên Nhất đè ở dưới lần nữa, đôi mắt đào hoa mờ ám nhìn người trước mặt.
Thiên Nhất dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm anh,: "Anh có thôi đi hay không hả?!"
"Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Mạc Vũ khẽ cắn vành tai của hắn, nói.
"Vậy thì sao? Từ sau bữa tiệc trở về, anh cũng chưa từng ngừng nghỉ!" Thiên Nhất tiếp tục quát.
Mạc Vũ ghé sát vào tai hắn, thủ thỉ: "Anh vẫn còn tinh lực."
"Tôi không còn tinh lực!" Thiên Nhất lập tức đáp.
Mạc Vũ ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Không sao, em không cần phải làm gì cả, anh làm là tốt rồi."
Đêm dài dằng dặc, đêm dài dằng dặc……….
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp bưng bữa sáng ra khỏi phòng ăn, vừa vặn đụng trúng Mạc Vũ đang đi vào.
Mạc Vũ nhìn lướt qua đồ Lăng Diệp đang bưng, tò mò hỏi: "Chị dâu cũng không xuống được giường hả?"
"Sao?" Lăng Diệp nhíu mày, hỏi.
"Khụ khụ. . . . . . Cậu hiểu, cậu hiểu mà." Mạc Vũ nói có chút ngượng ngùng.
Tầm mắt Lăng Diệp dừng lại trên mặt Mạc Vũ một hồi, chỉ nghe thấy giọng anh nghiêm túc nói: "Túng dục quá độ." (Buông thả tình dục)
". . . . . . Chúng ta tám lạng nửa cân." Mạc Vũ tức giận nói.
"So sánh cơ thể của tôi với cậu thì được, còn cái đó của tôi thuộc loại phát tiết bình thường." Lăng Diệp nói giống như trần thuật một sự thật.
Anh nói xong, không để ý đến nét mặt vô cùng đặc sắc của Mạc Vũ, vòng qua Mạc Vũ, rời đi.
~*~Các bạn đang đọc truyện tại
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook