Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 125 - Quỷ Giới (Hồi 1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kim ■ nhớ lại ngày đầu tiên hắn rơi vào một thế giới khác.

 

-Chúc mừng.

 

-Cậu đã được chọn làm dũng giả giải cứu thế giới này.

 

Một người phụ nữ với vẻ đẹp rạng ngời mỉm cười với anh. Kim ■ nhìn thiên thần trước mặt, mặt không giấu nổi vẻ hoang mang.

 

Mặc dù hắn đã nhìn thấy nhiều người nổi tiếng trên tin tức và video nhưng đấy chỉ thông qua màn ảnh, dù sao hắn cũng chỉ là [một học sinh trung học bình thường]. Đây là lần đầu tiên ngoài đ hắn gặp một người xinh đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh cô ấy bừng sáng chỉ bằng một nụ cười nhẹ. Hắn lắp bắp hỏi:

 

-X-xin lỗi? Đây là đâu vậy, thưa thiên thần?

 

-Cậu không cần phải vội vàng đâu. Hỡi dũng giả, ta là [Nữ thần hộ mệnh]. Từ giờ phút này, ta sẽ là chòm sao sẽ bảo vệ và dẫn dắt cậu. Có thể bây giờ cậu chưa biết nhiều nhưng rồi cậu sẽ học được nhiều điều thôi.

 

Vậy cô ấy là nữ thần chứ không phải thiên thần.

 

Kim ■ cảm thấy choáng váng.

 

- Vừa rồi mình còn đang ở trên sân thượng của trường…?

 

- Cậu bị bắt nạt ở trường.

 

Nữ thần bình thản chắp tay lại.

 

-Những người trẻ tuổi đôi khi giống như những con thú vậy, họ thực hành những điều ác thuần túy với sự thiếu hiểu biết. Thật không may, cậu đã trở thành con mồi của chúng, và cậu đã ngã xuống vì không thể chịu đựng được.

 

-Rơi…

 

-Đúng. Nói chính xác là cậu đã chết.

 

Chỉ sau khi nghe những lời đó Kim ■ mới nhớ ra.

 

Sân thượng của trường.

 

Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng bị khóa chặt. Hắn cảm thấy như đang bị thách thức khi nhìn thấy tay nắm cửa được buộc chặt bằng dây xích. Thấy vậy, Kim ■ mở cửa sổ phòng học tầng 5 và bước ra ngoài. Xong hắn trèo một đường ống lên mái nhà.

 

Đó là một điều thực sự điên rồ.

 

Tuy nhiên lạ thay, khi bám vào đường ống và bò lên trên sân thượng, đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Kim ■ hắn cảm thấy mình đang thực sự được sống.

 

‘Hài thật.’

 

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn trèo ra ngoài cửa sổ và bám lên một đường ống - lần đầu tiên hắn trèo lên sân thượng của trường học. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế khi chật vật đấu tranh để sinh tồn cả.

 

Chĩnh việc đối mặt với cái chết đã làm hắn nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết…

 

Rằng bản thân đang sống và tồn tại.

 

-……

 

Kim ■ đứng trên sân thượng nhìn lên, đập vào mắt hắn là một bầu trời chìm trong sắc đỏ.

 

Hắn cảm thấy biết ơn vì bầu trời mỗi ngày đều sẽ có lúc chuyển sang màu đỏ.

 

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy biết ơn bầu trời.

 

Bầu trời phủ trong sắc đỏ có vẻ thân thiện hơn bầu trời xanh một chút thì phải. Hắn muốn đắm mình vào sắc đỏ dịu dàng ấy.

 

'Nếu mình rơi…'

 

Kim ■ nhìn xuống đất. Sân trường chìm trong ánh hoàng hôn tựa sa mạc Sahara.

 

“Nghe đâu kể rằng sau khi thả mình—ngay khi mình nhảy xuống—mình sẽ hối hận vì đã làm vậy.”

 

Kim ■ cởi giày đi trong nhà và đặt chúng ngay ngắn xuống sân. Đế giày của hắn được bôi đen bằng bút dạ không xóa được. Không phải tự hắn đã viết nguệch ngoạc lên đó.

 

‘Mình cũng sẽ hối hận sao?’

 

Sân trường trở nên ồn ào. Có lẽ ai đó đã nhìn thấy anh ta. Những học sinh đang đá bóng trước giờ học buổi tối tập trung lại và chỉ lên sân thượng. Trong số đó có vài gương mặt quen thuộc.

 

Kim ■ lặng lẽ di chuyển ngón tay cái của mình. Nhấn. Hắn đã gửi một tin nhắn văn bản mà mình đã chuẩn bị trước trên điện thoại. 37 học sinh sẽ nhận được bản di chúc cuối cùng của hắn.

 

+

 

Người đã giết tao chính là mày.

 

Đừng bao giờ quên.

 

Chính mày đã giết tao.

 

+

 

Ngay sau đó, một thông báo hiện lên, cho biết tin nhắn đã được gửi.

 

Xong rồi.

 

Thật sảng khoái.

 

Kim ■ ném chiếc điện thoại đi. Chiếc điện thoại di động lập tức rơi xuống sân trường và vỡ tan. Các học sinh bên dưới trở nên sợ hãi khi nhìn thấy chiếc điện thoại. Khuôn mặt của một người tái nhợt, đó chính là một trong những người mà hắn đã gửi tin nhắn cho.

 

‘Tao hy vọng cuộc sống của mày cũng bị hủy hoại. Vĩnh viễn.”

 

Kim ■ lao mình vào sa mạc cát đỏ.

 

Hắn nghĩ rằng việc rơi cũng giống như không thể bay được.

 

-Ta là Nữ thần hộ mệnh.

 

Và rồi hắn thấy mình xuất hiện ở một thế giới xa lạ.

 

-Ta có rất nhiều quyền năng. Thần tượng, Lòng trắc ẩn, Cầu nguyện, Hy sinh và Cứu rỗi. 

 

Kim ■ nhớ lại ngày đầu tiên hắn rơi vào một thế giới khác.

 

-Nếu mượn sức mạnh của ta, dũng giả, cậu có thể làm bất cứ điều gì và trở thành bất cứ thứ gì.

 

Một người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời mỉm cười với hắn.

 

-Hỡi dũng giả, cậu muốn trở thành gì nào?


 

[Bạn đã vào tầng 50 thông qua một con đường bất thường.]

 

Khi tôi mở mắt ra, một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

 

[Lời chúc phúc từ ‘Thủ thư trong góc’ sẽ bị xóa.]

 

[Các biện pháp bảo vệ tân thủ sẽ bị đình chỉ.]

 

[Quyền lợi dành cho tân thủ sẽ tạm thời bị thu hồi.]

 

Tôi cười gượng.

 

‘Chỉ cần nghe lời cảnh báo thôi cũng khiến mình run rẩy rồi.’

 

Tôi nhìn xung quanh.

 

Đập vào mắt tôi đầu tiên là những ngọn tháp vươn lên bầu trời.

 

Năm tòa tháp vặn vẹo đứng sừng sững phía xa, giống như những ngón tay của người khổng lồ vươn lên không trung. Thật kỳ lạ là đến bây giờ chúng vẫn chưa sụp đổ.

 

-Ồ. Đã rất lâu rồi ta mới quay lại đây đấy. Cũng hơn 150 năm rồi thì phải?

 

May mắn thay, tôi đã có người hướng dẫn cho tôi. Kiếm Vương. Ông ta đã từng leo lên tầng 99 của Tháp, nên tất nhiên ông ta đã từng ở tầng 50 trước đó.

 

-Nhưng không có gì thay đổi cả.

 

Thay vì tỏ ra thích thú, Bae Hu-ryeong nhìn quanh tầng 50 như thể ông đã chán ngấy nó rồi.

 

“Những ngọn tháp đó là gì vậy?”

 

-Ma Tháp. Một số kẻ đã bị mắc kẹt ở đây hơn một nghìn năm. Thay vì tiếp tục leo Tháp, chúng đã chọn tầng 50 làm nơi định cư lâu dài…

 

Một nghìn năm.

 

-Dù sao thì lúc này đừng đến gần chúng, thậm chí đừng nhìn vào chúng nếu có thể,.

 

"Tại sao vậy?"

 

-Bởi vì chúng có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu nếu cậu nhìn họ lâu hơn 23 giây đấy. Con số 23 ở thế giới họ sống có ý nghĩa giống như số 18 ở thế giới của cậu đấy, Zombie. ‘Đồ khốn, cậu đang nhìn cái gì vậy?’ là ý nghĩa của hệ thống báo động đó. Keh, cậu còn không biết tính cách họ như thế nào sao?

 

Tôi nhanh chóng rời mắt khỏi tòa tháp. Cái quái gì vậy? Báo động kích hoạt chỉ vì ai đó nhìn vào nó trong một thời gian nhất định?

 

-Ô đúng rồi. Từng có sáu tòa tháp cơ? Nhưng ta đã đánh sập một cái đấy. Chúng mà biết ta trở lại thì có mà sợ vãi cả linh hồn ra đấy. Chúng sẽ huy động tất cả mọi người và đuổi cậu đến tận xuống địa ngục đấy, nên biết điều kín miệng lại

 

“…Giờ nhìn ông tôi mới thấy, hướng dẫn cái méo gì, thế này là troll chết tôi thì có. Chết tiệt. Lẽ ra tôi phải biết nó sẽ như thế này mới phải.”

 

Chính lúc đó.

 

[Cơ thể của bạn đang bắt đầu bị ăn mòn bởi Hư độc.]

 

[Hiện tại, độ xói mòn của bạn đang ở Lv.1.]

 

Tôi giật mình.

 

“Hư độc là gì thế? Nó đang nói cái gì mà cơ thể tôi đang bị ăn mòn đây này?”

 

-À đúng rồi. Có cái đó thật. Ôi trời, bây giờ ta có cảm giác như mình đã thực sự trở lại Tháp vậy.

 

Bae Hu-ryeong nhún vai như thể đó không phải là vấn đề lớn.

 

-Nó chỉ là chất độc chảy khắp nơi trên tầng 50 thôi. Là ai ấy nhỉ? Mà kệ đi, dù sao cũng chỉ là một tên khốn làm như thể mình là quản lý tầng 50 thôi. Hắn đã từng đùa giỡn với những Thợ săn theo ý thích trước khi bỏ chạy sau khi Cách mạng Nửa Đêm hay cái gì nổ ra ý, ta không nhớ rõ.

 

"Sau đó thì sao?"

 

-Lúc hấp hối, hắn đã nguyền rủa thế giới vì hắn không được chết một cách thanh thản, và lời nguyền đó vẫn tồn tại đến giờ dưới dạng một chất độc.

 

Tôi chớp mắt.

 

“Uh, điều đó hoàn toàn…”

 

-Chuẩn rồi. Cậu có nhớ virus zombie lây lan khi Chòm sao của thế giới Võ lâm chết không? Hãy coi đây là một phiên bản mạnh mẽ hơn.

 

"Cái gì?"

 

Tôi chết lặng.

 

“Mọi người sống ở đây, mặc dù biết có thứ chất độc đang tràn ngập trong bầu không khí? Và trong một ngàn năm? Bộ họ điên rồi sao?”

 

-Ừ, họ điên mà. Nhưng những kẻ đứng lên đây đều có một số khả năng cơ bản, cho dù đó là aura, phép thuật, kỹ năng hay thậm chí là phước lành của Chòm sao. Cậu còn đứng đơ ra đó làm gì, Zombie? Mau kích hoạt aura để bảo vệ đi.

 

Tôi làm theo lời Bae Hu-ryeong hướng dẫn và giải phóng aura của mình. Sau khi bao phủ toàn bộ cơ thể mình bằng lớp hào quang đỏ thẫm, tôi đặc biệt cường hóa sức mạnh cho phổi của mình. Tôi thở dài một lúc, quay đầu lại nhìn Bae Hu-ryeong.

 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không có các biện pháp bảo vệ vậy? Sau đó thì sao?”

 

-Ờ…

 

Bae Hu-ryeong lưỡng lự một cách bất thường. Lông mày ông ấy nhíu lại, khuôn mặt ông ấy như đang cân nhắc xem nên nói gì.

 

-Cậu sẽ có một ngoại hình và trạng thái rất… quái dị.

 

“Kieeeeek!”

 

-Ồ, may quá. Có ví dụ luôn này.

 

Tôi quay người lại.

 

Một con quái vật giống con cóc đang cuộn tròn.

 

“Kieeek!”

 

Tuy nhiên, vấn đề là tôi không biết con cóc nào có khoảng 36 chân hay răng cá mập cả.

 

Ngoài ra, con quái vật trông nặng khoảng hai tấn.

 

"Cái quái gì vậy?!"

 

-Ai biết? Chắc hắn ta cũng là một người như cậu thôi. Một người ăn uống, ỉa đái và nói những điều vớ vẩn như cậu. Nhưng đấy, có lẽ là chuyện của 20 năm trước.

 

Trong khi Bae Hu-ryeong đang nhàn nhã nói, boing! Một con cóc quái vật nặng hai tấn mà ai nhìn cũng biết, là nó đang lao về phía tôi!

Tôi sửng sốt nhưng vẫn tập trung aura vào chân mình và nhảy ra xa.

 

Ba-ba-bang!

 

Mặt đất rung chuyển. Tiếng nổ hơi quá nhanh để có thể nói rằng đó là lỗi của con cóc. Mặt đất bị lõm xuống, tạo thành những vết lõm giống như một miệng núi lửa nhỏ.

 

“À, chết tiệt.”

 

Tôi rút Thánh Kiếm ra và thi triển Ma Thiên Thần Công. Xoẹt! Lưỡi kiếm bọc trong hào quang huyết sắc cắt xuyên qua eo con cóc quái vật.

 

Giết được nó chưa?

 

-Ah.

 

Bae Hu-ryeong đột nhiên nói.

 

-Xin lỗi Kim Zombie. Ta quên cảnh báo cậu sớm hơn, nhưng… Từ tầng 50, đây thực sự là thế giới của quỷ theo đúng nghĩa đen đấy. Sẽ có nhiều lúc cậu gặp rắc rối nếu hành động theo lẽ thường cũ của mình.

 

"Rốt cuộc ông đang muốn nói gì vậy?"

 

Khoảnh khắc đó, thứ gì đó mọc ra từ mặt cắt ngang của con cóc quái vật. Đó là một cái chân trông giống như một xúc tu. Ngay lập tức, hàng chục chiếc xúc tu bung ra khiến con cóc đứng dậy.

 

“Kieeee!”

 

“Kiyoook!”

 

Lần này không phải một mà là hai.

 

-Đó, những thứ như vậy đấy.

 

"CLGT?"

 

-Nếu sợ quá, thì cậu hãy tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ma Tháp. Nếu cậu nhìn chằm chằm quá 23 giây, chúng sẽ bắt chuyện với cậu. ‘Thằng đé* nào đang nhìn chằm chằm bọn ta vậy?’, kiểu kiểu đấy. Sau đó, nếu cậu nhờ họ giúp đỡ, các pháp sư cưỡi chổi sẽ đến cứu cậu. Thấy sao hả, Zombie? Ý kiến quá tuyệt vời luôn đúng không?

 

Tôi không hề tưởng tượng nó; Bae Hu-ryeong đã cười toe toét một lúc. Và nếu Bae Hu-ryeong đang cười toe toét thì khả năng rất cao là ông ta đang trêu chọc tôi.

 

Nói cách khác.

 

“…Cái giá để được cứu là bao nhiêu?”

 

-Heh, tỉnh đấy. Sao mà cậu biết hay vậy? Họ sẽ bắt bạn ký một hợp đồng tiêu hao linh hồn, với 12 năm cuộc đời cậu làm tài sản thế chấp. Zombie, cậu có kỹ năng cấp SSS nên sẽ nhận được rất nhiều tình cảm từ họ đấy. Thật đáng ghen tị mà!

 

Chết tiệt…

 

“C-cậu bạn ở đằng kia! Nhanh lên và chạy đi!”

 

Bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói khẩn thiết phát ra từ phía sau.

 

"Lối này! Chạy qua đây! Mau lên!"

 

Khi tôi quay lại, ba ông già mặc áo choàng tồi tàn đang vẫy tay ra hiệu. Quần áo của họ lấm lem bùn đất như thể họ là người vô gia cư, nhưng đôi mắt của họ lại ánh lên sự uyên thâm sâu sắc. Giọng nói đó tuyệt vọng đến mức tôi gần như lao tới chỗ họ mà không cần suy nghĩ.

 

-Heh.

 

Tuy nhiên, tôi không thể làm điều đó vì lão Bae Hu-ryeong đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tâm trí tôi dừng lại. Chân tôi theo bản năng dừng lại.

 

Thay vì chạy đến chỗ những ông già, tôi truyền dẫn aura của mình tới họ.

 

"Lối này!"

 

“Chạy về hướng này!”

 

"Nhanh lên!"

 

Ngay khi đòn tấn công của tôi tiếp cận họ, một điều đáng sợ đã xảy ra. Nhảy! Có thứ gì đó dâng lên từ mặt đất nơi hai ông già đang đứng.

 

Nó giống như… một con nhím.

 

“C-chàng trai ở đằng kia!

 

Nhanh chạy đi!”

 

"Lối này!"

 

Nhưng thay vì có gai trên lưng, lại có ba ông già.

 

“Điều này thật điên rồ…”

 

Nói tóm lại, họ thực sự không phải là những ông già. Cái lưng của con quái vật chỉ là mồi nhử để lôi kéo người ta vào và ăn thịt họ.

 

-Này, được nha. Quả nhiên là Kim Zombie. Tuy ngây thơ nhưng rất biết cách sử dụng cái đầu của mình. Đây là nơi như thế nào? Hãy suy nghĩ một cách hợp lý, liệu có người già nào giúp đỡ bạn mà không cần lý do không? Hửm?”

 

“Kieeeee!”

 

“Chạy theo hướng này!”

 

“Kiyoooook!”

 

"Nhanh lên!"

 

Một con cóc quái vật và một con nhím quái vật cùng lúc lao vào tôi. Hàng chục xúc tu quằn quại trên da cóc, ba ông già đồng thanh hát trên lưng nhím.

 

Cảnh tượng này hoàn toàn làm suy sụp tâm trí tôi.

 

“Mọi thứ ở đây đều như thế này á?!”

 

-Có một vài ‘ngoại lệ’, nhưng hầu hết là như thế này. Chào mừng đến với Quỷ giới, nơi những nỗi kinh hoàng mang tầm vũ trụ nhảy múa và gào rú. Bây giờ cậu đã thấy ta là một Thợ săn bình thường và có lý trí như thế nào chưa?

 

“Giờ không phải lúc để…!”

 

Tôi không chắc liệu đó có phải là may mắn hay không, nhưng—

 

“—Cúi đầu xuống, người lạ.”

 

[Ngoại lệ] mà Bae Hu-ryeong đề cập đột nhiên xuất hiện.

 

"Tôi sẽ chém nó."

 

Một giọng nói sử dụng aura đi thẳng vào đầu tôi. Đó là kỹ năng thần giao cách cảm, Truyền âm. Tôi nhanh chóng cúi đầu khi giọng nói đó ra lệnh. Vào lúc đó, âm thanh của gió bị cắt và một đòn tấn công kinh hoàng lướt qua đầu tôi.

 

Xoẹt!

 

Hai con cóc quái vật bị xẻ đôi cùng một lúc.

 

Nhớ đến hình ảnh con cóc tái sinh, tôi hoảng sợ hét lên.

 

“Không, nếu ông cắt nó, nó sẽ tách ra và tái tạo…!”

 

Tôi chợt ngừng lại. Những con cóc quái vật không di chuyển và vẫn bị cắt.

 

Chúng đã chết.

 

'Cái gì? Có phải nó chỉ tái sinh một lần trước khi chết như bình thường không?’

 

-Hừm, không phải~ Nó có thể tái sinh nhiều lần~

 

‘Vậy tại sao chúng lại chết?’

 

- Chuyện đó là vì…

 

“Người lạ” đã giải thích điều đó trước khi Bae Hu-ryeong kịp giải thích.

 

“Muốn giết [kẻ chết làm đôi],”

 

Người sử dụng Truyền âm thanh nói.

 

“Như tên gọi của nó, phải chia nó thành đúng [một nửa].”

 

Hoang mang, tôi liếc nhìn những xác chết.

 

Như ông ấy đã nói, những con cóc quái vật bị chia thành hai nửa chính xác ở giữa cơ thể. Bằng cách nào đó mà làm vậy đã khiến chúng chết vĩnh viễn.

 

"Con tiếp."

 

Người sử dụng Truyền Âm thanh ngay lập tức chĩa kiếm vào con nhím quái vật.

 

Ông ta vung kiếm.

 

Đoàng…!

 

Tiếng nổ vang lên từng hồi.

 

Bất chấp luồng aura đáng sợ, con nhím quái vật vẫn lãnh nhận những đòn đánh như thể chúng không hề hấn gì.

 

‘Giống như Kim Ti Tiểu Thư khi cô ấy nhận được phước lành…’

 

Con nhím quái vật lao tới như thể không hề nhận chút sát thương nào, nhưng người sử dụng Truyền Âm vẫn tiếp tục tung hết đòn này đến đòn khác.

 

"Lối này,"

 

Bùm...!

 

Tiếng kêu của ông già bên trái bị chôn vùi bởi vết chém nổ.

 

"Lối này,"

 

Bùm...!

 

Tiếng kêu của ông già bên phải bị chôn vùi bởi một nhát chém nổ.

 

"Đến đây,"

 

Bùm...!

 

Tiếng kêu của ông già ở giữa bị vùi lấp trong tiếng nổ của vết cắt.

 

“Chân thể của Kẻ la hét nằm trong bên trong tiếng la hét của hắn.”

 

Khoảnh khắc tiếng kêu của các ông già bị chôn vùi trong tiếng nổ, con nhím vỡ vụn như cát.

 

“Vì vậy cậu phải giết nó bằng cách chôn vùi âm thanh của nó.”

 

Hai con quái vật đã bị vô hiệu hóa trong chớp mắt.

 

Kiến thức sâu rộng về con mồi và sức mạnh vượt trội để tận dụng triệt để những kiến thức đó.

 

'Một thợ săn…'

 

Tôi ngơ ngác nhìn Thợ săn, người sử dụng Truyền âm thanh.

 

Bae Hu-ryeong càu nhàu.

 

- Tên khốn đó. Hắn ta thậm chí không già đi chút nào.

 

Chàng trai với mái tóc bạch kim mà tôi nhìn thấy trong vết thương của Shiny.

 

“Lefanta Aegim…”

 

Sát tinh giả.

 

Lefanta Aegim nghiêng đầu khi cất thanh kiếm của mình đi.

 

"Cậu biết tôi sao?"

 

Đôi mắt xanh sáng như một ngôi sao mới được sinh ra hướng về phía tôi.


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương