Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 134
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 134: ■■. - Hồi 2
“Sư…”
Tôi đã không thể nói nốt từ “...phụ”.
Trái tim tôi đang đập liên hồi.
Lúc này trong tôi đang có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Trái tim tôi đã trở thành một miếng giẻ rách, nếu giờ mà tôi vặn xoắn nó, thì mọi cảm xúc đen tối của tôi sẽ trào ra mất.
Sư phụ. Mối nhân duyên kỳ lạ của tôi. Bông mẫu đơn đã trở thành sư phụ của tôi.
"Mẹ."
“……”
Sư phụ nhìn tôi. Đôi mắt bà, vốn luôn điềm đạm, bỗng run rẩy. Đó là lần đầu tiên tôi gọi Sư phụ là ‘mẹ’ và cũng là lần đầu tiên Sư phụ được tôi gọi là ‘mẹ’.
"…Thật kỳ lạ."
Sư phụ đặt cây bút chì xuống. Bà ấy đang viết bản thảo sao? Những tờ giấy có nét chữ của Sư phụ xếp dọc trên bàn phòng khách.
“Không biết đã bao lâu rồi con mới gọi ta như vậy.”
Những lời văn dang dở. Những từ ngữ không thể trở thành câu. Những tờ giấy không thể trở thành sách, những bản thảo màu đỏ nằm rải rác khắp nơi.
“Ta có cảm giác như đã rất lâu rồi con chưa gọi ta là Mẹ. Không. Thay vì là một khoảng thời gian dài… Nó giống như…”
“Mẹ, con yêu mẹ.”
Đầu ngón tay của Sư phụ khựng lại.
“Con đã luôn muốn được gặp lại người. Người có biết không? Bây giờ con đã có người mà con sẽ yêu mãi mãi. Giờ con đã thực sự có thể yêu một ai đó thật lòng và được ai đó yêu hoàn toàn. Được nắm tay Raviel… Con muốn giới thiệu cô ấy với mẹ đầu tiên, mẹ ạ, trước bất kỳ ai khác.”
“……”
“Nếu là mẹ, mẹ chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của Raviel. Về phần con… con vẫn đang sống tốt. Vẫn đang sống tốt. Và con cũng đang không ngừng làm vậy. Có nhiều ngày con nhớ lại lời mẹ nói.”
Sư phụ.
“Con rất muốn gặp người một lần nữa.”
Sư phụ từ từ đứng dậy. Bà ấy đến canh chỗ tôi. Những ngón tay thon dài của Sư phụ lau mắt tôi.
“Con gặp ác mộng à?”
“Hiện tại con đang gặp ác mộng.”
“Cuộc sống không khác gì một giấc mơ. Nhưng điều đó không thay đổi bất cứ điều gì. Cái ác không phải là cái ác nếu chúng ta nói nó là vô tâm ư? Vết thương có được chữa lành khi chúng ta bào chữa và nói rằng đó là do ta thiếu hiểu biết không? Con trai ta. Đừng để bị lừa bởi lời nói. Con hãy luôn nhìn vào bên trong trái tim mình. Đừng để trái tim mình bị chi phối bởi những lời nói suông và những câu từ hời hợt”.
Sư phụ ôm lấy vai tôi.
“Dù con có gọi ta là mẹ hay không, thì ta vẫn là chính mình trong trái tim con thôi. Con cũng vậy. Một người không phải con người vì họ biết ghi nhớ vài từ hoặc nói vài dòng. Một người trở thành một con người nhờ sức nặng của người khác mà họ đặt trong trái tim mình.”
Tôi co rúm trong vòng tay của Sư phụ.
Miệng tôi mở ra đóng lại nhiều lần.
“Mẹ sẽ không… không thể nuôi dạy một đứa trẻ như Yoo Sooha.”
"Phải."
“Người sẽ không gọi một kẻ tung cú đấm vì tức giận vào chung bàn ăn. Người sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà. Nhưng trước khi đuổi hắn ra ngoài, người sẽ dạy để hắn trở nên tốt đẹp hơn. Trước khi dạy chúng tốt hơn, người đã phải nuôi dạy đứa trẻ trở nên tử tế.”
"Đúng vậy."
“Đó là lý do tại sao.”
Tôi mở miệng.
“Mẹ… không phải So Baek-hyang.”
Sư phụ mỉm cười.
“Hãy sống sót, Gongja. Con phải sống thật mạnh mẽ.”
Bà ấy nở nụ cười rồi biến mất.
“……”
Mặt Sư phụ chảy rữa.
Nụ cười của bà ấy tan chảy.
Bàn tay đang giữ vai tôi đã bị xóa bỏ.
Nó biến mất, chỉ để lại một cái bóng.
-■, ■■■ ■■■.
Cái bóng không có khuôn mặt. Đường viền của nó mờ mờ ảo ảo. Giật mình, cái bóng rời khỏi phòng như một con giun đất khổng lồ.
Một lớp khác của thế giới này đã bị bong ra.
Ở đằng kia là khuôn mặt mộc của [mẹ tôi].
“—Ư.”
Tôi chạy vào phòng tắm. Tôi nghiêng người qua bồn cầu và cúi đầu xuống. Sự mất mát. Tội lỗi. Tôi nôn ra những cảm xúc đen tối này.
Trái tim tôi nôn mửa.
"Hử?"
Phía sau lưng tôi.
Tôi nghe thấy một giọng nói từ cửa phòng tắm.
“Này, mày ăn phải thứ gì kì lạ à? Tại sao lại nôn mửa ngay khi về đến nhà vậy? Ê nhóc, mày ăn phải thứ gì dở tệ ở ngoài kia à? Không phải anh mày đã bảo hãy chú ý đến những gì mày ăn sao?
Đó là Yoo Sooha.
“Có cần tao vỗ nhẹ vào lưng mày một chút không?”
“…Yoo Sooha.”
"Uây bro. Bộ mày nôn nhầm cả não ra à? Em trai. Sự tôn trọng của em đi đâu rồi?
Tôi ngồi trên sàn gạch phòng tắm và ngước nhìn Yoo Sooha. Yoo Sooha đang đứng trên đôi chân mực quằn quại.
“Đồ khốn nạn…”
“Rồi, chú mày không nôn não ra - mày đã vứt nó ra ngoài rồi. Này, trong cuộc sống đôi khi bạn đánh người khác phải không? Anh trai của bạn cũng rất sợ hãi khi biết tin ngày hôm qua. Bố mẹ mắng tôi tệ lắm. Nhưng chúng ta là một gia đình nên bạn nên ủng hộ tôi. Vâng? Bạn có nghĩ vậy không?”
“Đồ khốn điên khùng…”
Tôi lẩm bẩm trong khi giữ chặt bồn cầu.
“Mẹ kiếp, mày đúng là một kẻ khốn nạn.”
"Huh?"
“Nếu tất cả những gì mày làm chỉ là đánh một kẻ bám đuôi thì mày thành thiên thần con mẹ nó rồi. Mày là loại khốn nạn sẽ đánh vào sau đầu kẻ bám đuôi rồi chôn xác hắn sau ngọn núi rồi gây ra cháy rừng thì có.”
“Cái gì… Chỉ có kẻ tâm thần mới làm điều đó thôi. Bộ đó là cách mày nhìn nhận anh trai mình á?”
“Mày chính là kẻ tâm thần như vậy đấy! Mẹ kiếp!”
Đầu tôi trở nên choáng váng.
"Một thần tượng? Một ca sĩ? Mày nghĩ mình có thể có được sự nghiệp như vậy ư? Mày còn đéo biết gì về fan-service. Mày chửi bới mọi người phỏng vấn và chửi bố mẹ họ như ăn tráng miệng vậy. Nhưng mày nghĩ mình có thể trở thành ca sĩ á? Nực cười.”
“Ư…”
“Hơn nữa, mày chịu để mình bị ba mẹ mắng? Mày có phải là kiểu người sẽ học được điều gì đó từ việc bị mắng không? Có cái nịt ấy! Mày chưa tát ba mẹ mình là may ấy. Mẹ kiếp! Chết tiệt… Yoo Sooha, hắn sẽ không bao giờ là loại người an ủi đứa em đang nôn mửa của mình đâu. Nằm mơ cũng không. Giá mà hắn được một nửa như ngươi đã tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yoo Sooha.
"Tao không giết mày."
“……”
“Tao không giết mày, đồ khốn. Tao đã không làm vậy. Bởi vì mày, đơn giản là mày không thể như vậy. Vì vậy, tao không thể… Để tao có thể giết mày, tao…”
Tôi đã cố gắng không giết hắn ta.
“Thật đấy, cậu đã làm một điều chết tiệt gì đó đấy.”
Có lúc tôi đã mơ.
『Ở-ở đây, Thợ săn-nim! Làm ơn cứu tôi!"』
Tôi đã hét.
"Huh?"
Yoo Sooha nhìn lại tôi.
『Tôi đã bị phục kích bởi bầy sói.』
『À, chết tiệt. Cái quái gì vậy? Cậu đã kích động đám quái vật ở đây à? Chết tiệt. Thế thì cuộc đi săn hôm nay tiêu rồi.』
Yoo Sooha tặc lưỡi.
『Thuốc P…』
Tôi đã cầu xin hắn, nhưng hắn ta—
『À, lần sau hãy cẩn thận nhé. Mẹ kiếp. Có vẻ như tôi thậm chí sẽ không thể kiếm được một ngày lương.』
Yoo Sooha đưa cho tôi lọ thuốc.
Có lúc tôi đã mơ.
『Ta sẽ cho ngươi một lọ thuốc, nhưng ngươi phải trả cái giá xứng đáng cho mạng sống của mình.』
Yoo Sooha nói.
『4-40 vàng,』
Tôi đã trả lời.
『"Đủ rồi. Hãy giao nộp mọi thứ mày có ra đây ngay lập tức.』
Nói xong, Yoo Sooha đã lấy đi tất cả những gì tôi có, và,
『"Tốt. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé, chàng trai.』
Yoo Sooha đưa cho tôi lọ thuốc.
Tôi mơ thấy Yoo Sooha của mười một năm trước vẫn là một tên khốn tham lam, nhưng hắn không giết người bị thương và kẻ yếu. Đôi khi tôi mơ thấy mình không phải tự tay giết chết anh hùng của mình, và tôi…
Tôi…
“Đồ khốn kiếp…”
Mái tóc đen của Yoo Sooha tung bay.
“Chết tiệt. Vị trí của mày là trong bóng tối của tao. Nếu mày đang cố gắng xây dựng một ngôi nhà mới ở địa ngục này với một nhân cách mới, hãy dừng việc đó lại đi.”
Sau đó, mái tóc đen dần rơi rụng.
-■■, ■■ ■■■.
[Anh trai tôi] trở thành một con ma và phát ra âm thanh u ám.
Đúng vậy. Đó là một bóng ma.
Họ là những linh hồn thậm chí không thể trở thành ma trong vết thương này, nơi họ đã đánh mất đi sự tồn tại. Những người đã mất hình dạng được trích xuất từ ký ức của tôi giờ chỉ còn là những cái bóng.
“……”
Tôi rửa mặt trong bồn rửa.
Nước nhỏ giọt chảy xuống từ lông mày của tôi.
"Được rồi."
Lời lẩm bẩm của tôi vang vọng trong ngôi nhà của những bóng ma.
“Không sao hết. Mày có thể làm được mà, Kim Gongja. Mày có thể làm được."
Đây không phải là nhà của tôi. Đây không phải là thế giới của tôi.
Chỉ là một sinh mệnh mà tôi muốn tước đoạt lại đang bị mắc kẹt trong địa ngục này.
Tôi ra khỏi nhà và quay lại chỗ Sát tinh giả.
"Ah…"
Sát tinh giả không nhận ra những bóng ma như vậy. Trong mắt cậu, những bóng ma đó có lẽ là cha, mẹ và anh trai tôi.
Không. Có lẽ là ngược lại.
-■■■?
-■■ ■■■.
Ngay từ đầu, cha, mẹ và anh trai tôi có thể đã trông giống như những bóng ma đối với Kẻ sát nhân Chòm sao. Đối với cậu ta, con người ở thế giới này có lẽ không khác gì những bóng ma. Vì vậy, tất cả những âm thanh mà con người tạo ra sẽ chẳng khác gì tiếng ồn đối với Sát tinh giả.
“Chào buổi tối…”
“Đừng chào họ.”
Tôi cắt lời cậu ta.
"Cậu không cần phải lịch sự như vậy."
Tôi nắm lấy cổ tay của Sát tinh giả và đi vào phòng mình. Sát tinh giả bị tôi kéo đi, chưa kịp chào hỏi xong.
-■, ■■■ ■■■.
Anh trai tôi, người vừa mang khuôn mặt của Yoo Sooha cách đây không lâu, cũng đi theo chúng tôi. Anh ta cố gắng theo chúng tôi vào phòng. Tuy nhiên, tôi đã đẩy anh ta ra và chặn cửa lại.
"Đừng vào. Tôi cảnh cáo anh đấy."
-■■■?
“Tôi sẽ chăm sóc đứa trẻ này một thời gian. Tôi sẽ tự mình làm mọi việc nên anh không cần phải can thiệp. Đừng vào hoặc nói chuyện với đứa trẻ này nếu cậu ta không cho phép anh làm vậy. Tôi nghiêm túc đấy.”
Tôi đóng cửa lại và khóa trái nó lại.
-■■. ■■■?
Những bóng ma lẩm bẩm ngoài cửa. Tôi phớt lờ họ và dọn chỗ cho Sát tinh giả ngủ. Sát tinh giả nhìn chằm chằm vào tôi, tay vẫn cầm chiếc túi sau lưng mà cậu mang theo khi rời trường.
“Anh có thể ăn nói như vậy với gia đình mình sao?”
“Còn tùy vào mỗi gia đình. Đối với cậu, đây là gia đình của kẻ bắt nạt cậu.”
“…Đừng đối đãi với tôi lịch sự như vậy. Tôi cảm thấy sai sai. Thực sự giờ tôi không biết bây giờ anh đang âm mưu việc gì mà lớn lao đến vậy.”
“Cậu nghĩ tôi đang âm mưu điều gì đó cũng được. Giờ thì ngủ đi.”
“Anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Bất cứ đâu. Nghỉ ngơi chút đi. Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn một chút sau khi nghỉ ngơi.
“……”
Từ ngày hôm đó.
Tôi lần lượt xóa bỏ từng sự hiện diện trên thế giới này.
-Ai đây? Cái gì? Em trai của Sooha à…? Tại sao mày lại gọi cho chị vậy…?
Tôi bí mật sử dụng điện thoại của anh trai tôi để nói chuyện với Preta.
-Huh? Ah. Tôi đã nghe về em từ Sooha. Tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau một lần trước đây. Nhưng có chuyện gì thế? Có phải Sooha đang cố gắng lợi dụng em để xin lỗi thay nó không?
Tôi đã sử dụng phương pháp tương tự để gọi Tơ Vàng.
Tôi đã phá vỡ Preta và Tơ Vàng chỉ bằng một cuộc gọi.
Nhóm thần tượng thỉnh thoảng xuất hiện trên màn hình TV, nhưng khuôn mặt của Preta và Kim Ti không được chiếu. Chỉ có những cái bóng chập chờn như những nét vẽ nguệch ngoạc.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Sau đó đã có phản ứng.
[Dữ liệu để tái hiện vết thương đã bị hỏng.]
[Trích xuất dữ liệu bị hỏng từ bộ nhớ của bạn… Thất bại.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Khoảng trống mà tôi tạo ra bắt đầu đâm thủng thế giới.
[Trích xuất dữ liệu bị hỏng từ bộ nhớ của chủ sở hữu ban đầu… Thất bại.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Tôi đẩy nhanh kế hoach của mình.
Tôi đã tiêu diệt Tứ Ma Tôn. Những đứa trẻ ở Chung cư Ngục Viêm sụp đổ. Tôi đã biến các nhân vật trong vết thương thành bóng ma ngay khi thấy chúng.
Mỗi lần như vậy, thế giới của chấn thương lại sụp đổ từng chút một.
“Ừm? Điều này hiếm nha. Gongja, em đang làm gì ở phòng giáo viên thế?”
Giáo viên chủ nhiệm của tôi, Độc Xà, cũng có mặt trong đó.
“G-Gongja? Tại sao em lại gọi tôi vào phòng học trống? Ờ. Giáo viên và học sinh nói chung không nên hẹn hò, mà điều đó cũng trái với nội quy của trường…!”
Ngay cả Nhà giả kim, một giáo viên dạy toán.
“Tôi nghe nói bạn yêu cầu nói chuyện trực tiếp. Em là một học sinh độc đáo ở nhiều khía cạnh, vì vậy chúng tôi đã cho phép điều đó theo yêu cầu của chủ tịch hội học sinh. Em có gì để nói không?"
Ngay cả Kiếm Thánh, hiệu trưởng.
Cùng một lúc.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Sau hai tuần.
Hầu hết học sinh và giáo viên trong trường đã bị biến thành bóng ma.
Không chỉ ngôi trường trở nên kỳ lạ.
-■■ ■■■■■.
Trên TV, bất kể kênh nào đang phát, luôn có một bóng ma thay thế người phát thanh viên. Ngay cả những người biểu diễn trực tiếp cũng lẩm bẩm với giọng nói và khuôn mặt của một cái bóng, nên mọi thứ đều không thể hiểu được.
Tôi cũng đã cố gắng rời khỏi thị trấn bằng cách đi tàu để kiểm tra.
Khung cảnh của thành phố vẫn tiếp tục được một lúc, nhưng đến một lúc nào đó, bóng tối tràn ra ngoài cửa sổ. Con tàu biến mất khi đến khu vực đó.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
[Yêu cầu dữ liệu từ Zrakua… Thất bại. Yêu cầu bị từ chối.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Thế giới tan vỡ.
Một sự chướng mắt thất bại.
“…Gongja, tôi phải hỏi cậu điều này.”
Một ngày nọ, sau giờ học, Thập Tự Nữ Chủ đến gặp tôi.
Không hiểu sao nhưng cô ấy trông có vẻ lo lắng.
"Chuyện gì?"
“Tôi không thể nói điều đó trong lớp học. Không, đúng hơn là tôi không muốn nói điều đó.”
Thập Tự Nữ Chủ quay đầu lại và liếc nhìn phía sau cô.
-■■■! ■■ ■■■■.
Người ngồi ở bàn đã biến thành một bóng ma. Đó là Bá tước. Bá tước đã nói chuyện với tôi hai ngày trước và biến thành một cái bóng. Thập Tự Nữ Chủ liếc nhìn diện mạo của bạn cô và hạ giọng.
“Chúng ta hãy đi ra hành lang.”
Chúng tôi ra khỏi lớp học và đi ra hành lang.
"Vậy chuyện cậu muốn nói là gì?"
“…Tôi không biết điều này nghe có kỳ lạ không. Không, nó chắc chắn nghe có vẻ kỳ lạ. Nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy mình nên hỏi ý kiến của cậu.”
Ở giữa hành lang, nơi những bóng ma đến rồi đi.
Thập Tự Nữ Chủ nhìn quanh, vô cùng lo lắng.
“Có gì đó kỳ lạ.”
“……”
“Nếu cậu hỏi tôi đó là gì thì thật khó để nói. Nhưng tôi chắc chắn. Có gì đó không bình thường. Cuối tuần trước, tôi cùng gia đình đi ra ngoài thành phố. Hoặc tôi đang định làm vậy. Tôi đã chuẩn bị hộp cơm trưa vào buổi sáng. Nhưng khi tôi chớp mắt thì đã là buổi tối.”
Vai của Thập Tự Nữ Chủ rung lên một chút.
“Lúc đầu tôi nghĩ đó là chứng mất trí nhớ. Nhưng gia đình tôi lại kể rằng chuyến đi chơi bên bàn ăn rất vui vẻ. Tôi không nhớ gì về chuyến đi chơi, và tôi thậm chí không thể nhớ mình đã làm gì…”
Thập Tự Nữ Chủ lại ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh. Ngoại trừ một số ít học sinh, trong lớp, hành lang và sân trường chỉ có những bóng ma đen ngọ nguậy.
“…Có gì đó kì lạ. Sai sai. Có lẽ tôi mới là người trở nên kỳ lạ. Xin lỗi, Kim Gongja. Tôi sẽ chỉ hẹn gặp bác sĩ tâm thần. Có lẽ tôi sẽ khá hơn nếu được tư vấn.”
“Hàng cuối cùng trong lớp học.”
Tôi mở miệng.
“Cậu học sinh ngồi bên cửa sổ. Cậu nhận ra cậu ta chứ?"
“Hửm…?”
Lông mày của Thập Tự Nữ Chủ nhíu lại.
“Dù sao thì cậu ta cũng là bạn cùng lớp. Tôi nghĩ tên cậu ấy là ■■.”
“Cậu có biết rằng cậu ta đã nhận được những tin nhắn này không?”
Tôi lấy điện thoại di động của Sát tinh giả ra và đưa cho cô ấy xem.
“……”
“Tôi sẽ kể cho cậu nghe. Chúng không phải là giả mạo.”
Khi cô đọc tin nhắn, khuôn mặt của Thập Tự Nữ Chủ trở nên trắng bệch. Cô ấy bị sốc. Nhưng cú sốc của cô chỉ diễn ra trong thời gian ngắn và ngay sau đó, Thập Tự Nữ Chủ hét lên với giọng giận dữ.
"Cái gì? Chuyện như thế này… Không, cậu ấy không phải là loại người gửi tin nhắn như thế này. Thật là nực cười! Tôi không thể bỏ qua điều này. Nó vượt xa một trò đùa rồi!"
"Cậu có giận không?"
"Tất nhiên rồi! Một số điều có thể được tha thứ vì chúng ta là những đứa trẻ, nhưng một số điều thì không. Nhưng vết thương vẫn là vết thương, dù là do người lớn hay trẻ em gây ra. Đúng hơn, trẻ em có thể còn tệ hơn!”
"Bây giờ cậu sẽ làm gì?"
“Chúng ta có bằng chứng. Chúng ta phải báo cảnh sát ngay bây giờ! Tôi biết rõ loại vấn đề này. Nếu cậu nộp đơn khiếu nại lên nhà trường, bằng chứng sẽ bị thu hồi và họ sẽ yêu cầu cậu giải quyết vấn đề với nhau như những người bạn. Sẽ không đủ nếu chỉ hai chúng ta đến đồn cảnh sát, nên hãy tập hợp càng nhiều người càng tốt và đi thôi…!”
"Đúng rồi."
Thập tự Nữ chủ.
“Đây chính là con người cô.”
Một người cố gắng giảm bớt số người đang đau khổ, dù chỉ một chút.
“Nếu có một người như cô trong lớp học này thì mọi chuyện đã không diễn ra như thế này.”
"…Cái gì?"
“Bởi vì không đời nào cô lại là người ngoài cuộc trước những chuyện như thế này. Không đời nào cô có thể để nó cứ thế diễn ra và không đời nào cô lại không chú ý đến nó. Nhưng vì không có lấy một ai như cô trong lớp học rộng lớn đó…”
Tôi tắt điện thoại.
“Đó là lý do tại sao chuyện này lại xảy ra.”
“……”
“Không sao đâu. Làm ơn biến mất đi. Phần còn lại tôi sẽ tự mình lo liệu.”
Sau khi tôi nhắm mắt lại và mở mắt ra.
-■■, ■■ ■ ■■■.
Một bóng ma không có khuôn mặt đang lắc lư.
“……”
Chầm chậm.
Tôi đứng trong hành lang và nhìn quanh.
-■■ ■■■?
-■■ ■. ■■ ■■■.
Các sinh viên đi ngang qua đang nói chuyện. Nói chuyện nhỏ, tán gẫu. Họ cười như thể chuyện đó rất vui, và dù không phải vậy thì họ vẫn cười. Họ đã chia sẻ thời gian tuổi trẻ của họ. Khi một giáo viên đi ngang qua, họ cúi đầu chào ông.
Đó là.
-■ ■■■■ ■■■■ ■■ ■■■ ■■ ■■ ■ ■■■■ ■■■■■■ ■■ ■■ ■■■■ ■? ■■ ■ ■■?
-■, ■■?
-■■! ■■■ ■ ■■ ■■ ■■■ ■■!?
-■■… ■■ ■■■. ■■■■■ ■ ■■■ ■■■ ■■■
-■■ ■■■■ ■ ■ ■■■■■■ ■■ ■■■ ■■■■■ ■! ■■ ■■■■■■■ ■■ ■ ■■! ■■ ■■■■■ ■■
-■■■ ■■■■■■ ■■. ■■■■ ■■■ ■■ ■■■■■ ■■. ■■■■ ■■■ ■ ■■ ■■■■ ■■■ ■■ ■■ ■■■■.
-■ ■■ ■■ ■■. ■■ ■■.
-■■ ■■■ ■■.
Giọng nói của họ chẳng là gì ngoài tiếng ồn trắng.
Các từ không thể tạo thành câu và các câu không thể trở thành văn bản.
Có một khẩu hiệu tươi sáng trên một tấm áp phích ở cầu thang.
[■■■ ■■■♪]
[■■■ ■■■♪]
[■■■ ■■■■♪]
Đó là.
Thế giới của Sát tinh giả.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook