Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 161
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hang động tràn ngập không khí lạnh. Lũ yêu tinh thỉnh thoảng sụt sịt, hơi ẩm lạnh đọng trên da chúng, nhưng chúng không nói gì.
Ước tính có khoảng 1.000 yêu tinh đứng đó, im lặng.
-Hôm nay, một chiến binh vĩ đại đã chết trong đấu trường.
Sau đó, một người trong số họ nói với giọng nhẹ nhàng.
-Tên chiến binh ấy là Gyari. Cô là con gái của Orogan và Gorhe, những chiến binh của Bộ tộc Chính Trắng, hậu duệ của Gorgir, và là một chiến binh vĩ đại thừa hưởng hình xăm sư tử trắng.
Không ai thấy người nói là ai. Họ bị chôn vùi trong đám đông. Dựa vào bóng tối của hang động và con người của họ, con yêu tinh nói. Đó cũng không phải là một bài phát biểu vì họ không nói chuyện từ một vị trí cao hơn.
-Cô ấy là một người tuyệt vời. Keruk.
- Từ khi còn nhỏ, cô ấy đã từng đánh đập người khác. Và bây giờ, cô ấy đã chết vì bị đánh đập.
Vì đây không phải là một bài phát biểu nên lũ yêu tinh nói chuyện thoải mái. Trong hang động tối tăm, đám yêu tinh đây đó đều nói vài câu, không quan tâm có cắt đứt lời nhau hay không. Qua những lời nói rời rạc của chúng, hiện lên cuộc đời của một con người.
-Gyari chưa bao giờ nhớ đã đánh tôi.
-Làm sao cô ấy có thể nhớ được khi cô ấy đã không còn trên đời nữa. Kerr.
-Con bé luôn là một đứa trẻ nóng nảy. Tôi vẫn còn nhớ. Khi còn trẻ, Gorhe đã thử xăm Gyari. Tuy nhiên, Gyari lắc đầu nói rằng con bé muốn tự xăm hình và sao chép hình xăm của người khác.
-Ker. Gyari luôn lắc đầu.
Một cuộc đời được ghép lại từ những mảnh vỡ. Từ hàng ngàn những mẩu truyện ngắn. Hàng ngàn câu chuyện tạo nên câu chuyện về một con yêu tinh tên là 'Gyari'.
Tôi chợt nhận ra.
‘…đó là một đám tang.’
Một con yêu tinh đã chết trong trận đấu ở đấu trường hôm nay. Tên của con yêu tinh đó là Gyari. Và những người đã biết Gyari, những người ít nhất đã nói chuyện với Gyari một lần, đều tập trung ở sâu trong mỏ.
-Đối với Gyari, dùng dao đánh thứ gì đó là cả thế giới của cô ấy.
-Cô ấy đã nghĩ như vậy ngay từ khi còn nhỏ. Kerk.
-Đó là lý do tại sao cô ấy trở thành một đấu sĩ.
Ngọn lửa bập bùng.
Bóng tối trải dài khắp các bức tường. Trong bóng tối, không thể phân biệt được lũ yêu tinh. Họ là một đám đông. Những cái bóng vặn vẹo mở miệng và lẩm bẩm.
-36 người đã bị giết bởi lưỡi kiếm của Gyari.
-Một đứa trẻ tàn nhẫn.
-Khi lũ ốc sên để lại những vết kiếm ngân trên người cô, Gyari chỉ mỉm cười. Kerker. Cô nghĩ đó là một hình xăm tuyệt vời.
-Một đứa trẻ đáng sợ.
-Cô ấy là một đứa trẻ chỉ tìm thấy hạnh phúc khi cắt đồ, nhưng chiến trường duy nhất cho phép điều đó là đấu trường La Mã. Kẻ thù duy nhất Gyari có thể đối mặt là chính người dân của cô. Gork. Chính sự xui xẻo của Gyari là cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết chết chính người dân của mình bằng những con dao khiến cô hạnh phúc.
-Kerrrk.
-Thật khó để nói về điều đó.
-Một đứa trẻ bất hạnh.
Ngọn lửa bập bùng.
-Gyari có phải là một trong số chúng ta không?
Bóng tối đáp lại.
-Gor.
-Gyari vẽ hình xăm. Cô ấy là một nghệ sĩ tài năng. Cô yêu bùn và nhớ nước mưa.
-Gyari là một trong số chúng ta.
Sau đó, một giọng nói già nua vang lên.
-Gyari đã trở về với Guru.
Guru.
Đó là một từ tôi biết rõ.
Khi tôi đang nín thở quan sát lũ yêu tinh tiếp tục đám tang của chúng, tôi nghe thấy giọng nói của Tòa Tháp.
[Bạn đã chứng kiến Học thuyết Đạo sư của Tộc Goblin.]
Sau đó, những dòng chữ hiện ra trước mắt tôi.
+
[Học thuyết đạo sư]
Phân loại: Tôn giáo. Niềm tin của Sư Tử Trắng.
Nguồn gốc: [Ý thức bộ lạc (C)]
Mô tả: ‘Guru’ là quê hương của tất cả các Goblin. Guru là ngôi làng đầu tiên được thành lập bởi Yêu tinh sau khi Kỷ nguyên Vàng sụp đổ. Guru là vùng đất của yêu tinh. Guru là nơi có những dòng suối ấm áp chảy, là nơi bùn mềm nhẹ nhàng ôm lấy bạn.
Guru.
Đó là nơi cuối cùng Sư Tử Trắng ở lại.
Yêu tinh không phân biệt được sự sống và cái chết. Họ chỉ phân biệt giữa 'Guru' và 'Không phải/Phi Guru'. Những thứ yêu tinh mong muốn là nước mưa, bùn, rất nhiều thịt và những chiếc giường êm ái, tất cả đều có thể tìm thấy ở thế giới hiện tại. Đối với Goblin, niềm tin vào thế giới bên kia là không cần thiết.
Quê hương của chủng tộc họ.
Tất cả đều muốn quay về với Guru.
※Tuy nhiên, theo thời gian, ký ức về Guru sẽ mờ dần.
※Nếu tiếp tục đi theo quỹ đạo này, ‘Guru’ sẽ biến thành một nơi trừu tượng không thể hiểu được! Trong trường hợp đó, Guru sẽ chuyển sang khái niệm ‘Một nơi tồn tại ở một nơi khác, không phải trên thế giới này’.
※Đã khá lâu kể từ khi Goblin mất đi Guru của mình! Có khả năng Học thuyết Đạo sư sẽ trở thành Học thuyết 'Địa ngục'!
+
“……”
Tôi ngơ ngác nhìn vào cửa sổ thông tin.
Có những từ viết ở đó mà tôi thấy khó hiểu.
Nhưng có một điều mà chỉ tôi mới hiểu được.
“Một cái tên mà tôi nảy ra mà không thực sự nghĩ nhiều về nó. Guru.”
Trái tim tôi rung động.
“……điều đó có ý nghĩa rất lớn với những đứa trẻ này.”
Thứ gì đó.
Tôi cảm nhận được một thứ xúc cảm mà trước đây tôi chưa từng có.
Thật kỳ lạ. Tôi tự hào vì lũ yêu tinh đã trưởng thành rất nhiều khi không có tôi. Nhưng tôi sợ rằng tất cả những gì tôi nói mà không suy nghĩ sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với những đứa trẻ này và tôi sẽ phải sống chung với điều đó.
Tôi đã lo lắng.
Tôi rất lo lắng về những đứa trẻ này.
"Những đứa trẻ……."
Tôi nhận ra.
“Vậy ra đây là cảm giác của bậc cha mẹ khi dõi theo con mình.”
Cho đến thời điểm này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có con. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình trở thành cha mẹ của ai đó. Nhưng bây giờ, dù vô tình hay hữu ý, tôi đã tự tạo cho mình một vai trò tương tự như cha mẹ của lũ yêu tinh.
-Thật sao? Ta cũng chưa bao giờ có con nhỏ nên không biết.
“……”
Tim tôi đập thình thịch.
-Kerk.
Một con yêu tinh già bước ra khỏi nhóm. Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy ở giữa hang. Khi con yêu tinh bước đến trước đống lửa, những con yêu tinh, những người vẫn đang lảng vảng những câu chuyện về Gyari, đều im lặng.
Im lặng.
Con yêu tinh già đợi cho đến khi nó hoàn toàn im lặng.
"……Huh?"
Rồi nó đưa tay vào lửa.
"Khoan đã Nếu nó muốn tự sát thì…….”
-Không đâu. Hãy nhìn cho cẩn thận, Zombie. Tay nó không bị bỏng.
Bae Hu-ryeong, người đứng sau tôi, ngắt lời tôi.
-Nhóc đó biết cách sử dụng aura.
"Huh?"
-Lão ấu đó. Hắn biết sử dụng aura. Cả hai tay nó đều được bao phủ bởi aura.
[“Lão” là già, “ấu” tức trẻ. “Lão ấu’ ở đây để ám chỉ người tuy già nhưng trong mắt người nói thì vẫn chỉ như 1 đứa trẻ]
Bae Hu-ryeong nói đúng.
Tôi không thể nhìn rõ nó vì lửa, nhưng đôi bàn tay nhăn nheo của con yêu tinh chắc chắn được bao phủ bởi aura. Aura có màu đỏ. Con yêu tinh già vùi cả hai tay vào đống lửa.
Vù!
Sau đó ngọn lửa bốc cao.
Ngọn lửa vốn vẫn cháy bình thường trước đó giờ đã uốn cong một cách kỳ lạ. Con yêu tinh già bình tĩnh sử dụng aura của mình để điều khiển ngọn lửa. Với cái chạm của nó, ngọn lửa bay lên không trung như một con rồng, quay tròn như xoáy nước và nở rộ như một bông hoa đã hoàn toàn bung nở.
-……
-……
Đám yêu tinh im lặng quan sát ngọn lửa luôn thay đổi. Giống như khán giả, họ chỉ đơn giản là xem màn trình diễn.
Ù! Vù!
Hang động rất lớn và không gian phía trên họ tối đen như mực. Vì vậy, ngọn lửa là màu sắc duy nhất thu hút sự chú ý của những người theo dõi.
'Ah.'
Sau đó tôi nhận ra.
“Nó đang vẽ.”
Phải.
Con yêu tinh già đang dùng lửa để vẽ.
Ngọn lửa tiếp tục cháy.
Nhưng mỗi lần nó lại cháy một cách khác nhau.
Ngọn lửa vỡ thành hai phần riêng biệt giống như một bộ hàm mở ra trước khi vươn lên trần hang.
▲.
Có sự tức giận.
Ngọn lửa chạm trần nhà và lan rộng. Những tia lửa từ từ trôi xuống như những cánh hoa. Trong hang động tối tăm, những tia lửa lấp lánh trước khi biến mất. Giờ đây chỉ còn lại bóng tối.
▼.
Có cả nỗi buồn.
Ngọn lửa không ngừng bùng cháy trong đống lửa.
Nó lại tách ra. Lần này giống như năm ngón tay, nó chia thành năm phần đi theo năm hướng khác nhau.
Tuy nhiên, những ngọn lửa này không thể chạm tới trần nhà. Chúng không thể bắt được những tia lửa rơi xuống. Giữa những tia lửa rơi xuống từ trần nhà và những ngón tay lửa bốc lên từ mặt đất, có một khoảng không khí không thể lấp đầy.
▼
▲.
Đó là cái chết và đám tang của Gyari.
Các yêu tinh lặng lẽ khóc.
Mọi người nhìn thấy nó đều có thể hiểu được ý nghĩa của ngọn lửa. Đó là chữ viết của họ. Những lá thư của họ. Bức tranh của họ. Ngay cả tia lửa nhỏ nhất cũng có ý nghĩa rõ ràng đối với lũ yêu tinh.
Con yêu tinh già châm lửa đốt.
[Bạn đã chứng kiến Tranh lửa của tộc Yêu tinh.]
Trong ngọn lửa bập bùng, những dòng chữ hiện ra trước mắt tôi.
+
[Tranh lửa]
Phân loại: Nghệ thuật.
Xuất xứ: [Tín đồ thời trang nguyên thủy (E)]
Mô tả: Tranh lửa là một loại hình nghệ thuật độc đáo của Tộc Goblin. Sau khi bị loài Ốc sên chinh phục và đưa đến Limepolis, các Goblin gặp khó khăn trong việc thu thập bùn. Và việc tạo ra những bức tranh trở nên khó khăn đối với họ.
‘Chúng ta phải vẽ.’
Tuy nhiên, tư duy thẩm mỹ của Tộc Goblin không hề biến mất.
“Và chúng ta muốn được vẽ.”
Thay vào đó, nó đã bùng lên.
Các yêu tinh quyết định chọn lửa thay thế cho bùn.
Thật khó để nhìn thấy những bức vẽ trong hang động tối tăm. Nhưng với lửa, bóng tối của hang động trở thành một tấm bảng vẽ khổng lồ. Các Goblin đã chấp nhận và tận dụng cuộc sống trong hang động của họ.
'Thật đẹp.'
Họ trở nên say mê với việc sử dụng lửa cho nghệ thuật.
‘Gor.’
Hang động bừng lên.
Yêu tinh gọi nó là Bức tranh lửa. Đôi khi họ vẽ tranh trong hang động nên được gọi là ‘Hole Fire’. Đôi khi ngọn lửa trông giống như máu nên người ta gọi nó là ‘Máu Lửa’. Và đôi khi họ gọi nó là Tranh máu.(1)
Ngọn lửa bùng cháy rồi biến mất, không để lại dấu vết. Vì vậy sẽ dễ dàng hơn để tránh bị bắt bởi Ốc sên.
Việc giữ im lặng khi xem Tranh lửa được coi là lịch sự. Điều này cũng được thực hiện để tránh bị Ốc sên bắt.
May mắn đến từ ngọn lửa yên tĩnh.
※Tuy nhiên, chỉ những người sử dụng aura mới có thể thực hiện Hỏa Tranh.
※Rất ít yêu tinh biết cách sử dụng aura! Trong số đó, chỉ có 'linh mục' mới có thể sử dụng hào quang màu đỏ. Nếu tu sĩ chết mà không để lại người kế vị thì nghệ thuật Hỏa Họa sẽ suy tàn.
+
Con yêu tinh già vẫy tay trong ngọn lửa.
Vù…ù…xèo...
Ngọn lửa từng bùng cháy dữ dội dần dần tắt ngấm. Không còn ngọn lửa nào chạm trần nhà và trở thành tia lửa nữa. Không còn ngọn lửa nào bốc lên để bắt chúng nữa. Ngọn lửa lặng lẽ tiêu tan không để lại dấu vết.
Ngọn lửa đã tắt.
●.
Bóng tối buông xuống.
-……
Khi lửa tắt, hang động ngay lập tức chìm trong bóng tối thăm thẳm.
Ở đó thậm chí còn không có một chút ánh sáng nào.
Bằng cách dập tắt ngọn lửa, con yêu tinh già đảm bảo rằng tác động của Bức tranh Lửa sẽ kéo dài. Bóng tối của hang động không còn trống rỗng nữa. Nó chứa đầy những ký ức về Bức tranh lửa của yêu tinh cũ.
-……
Những con yêu tinh nhìn vào bóng tối và lặng lẽ khóc vào giữa đêm.
-……gor……
Không ai thắp đuốc. Bây giờ là ●. Các yêu tinh đã chấp nhận ●. Không ai bảo hay ra lệnh cho chúng quay lại mà lũ yêu tinh lại tự mình quay đi.
Họ quay lại ngủ.
Những con yêu tinh đi dọc theo con đường mà chúng đã đi cách đây không lâu. Họ không thể nhìn thấy bất cứ điều gì trong ●.
Tuy nhiên, mùi cơ thể của họ vẫn còn.
Bằng cách đánh hơi mùi hương của chủng tộc mình, lũ yêu tinh có thể trở về nhà theo nhóm. Những người có chiếc mũi đẹp nhất dẫn đầu. Những con yêu tinh khác đi theo họ trong khi nắm tay hoặc vai nhau.
Và thế là lũ yêu tinh rời khỏi hang động, ngôi đền nhỏ của riêng chúng.
“……”
Trong ngôi đền mà họ đã tạo ra dưới lòng đất, chỉ có tôi và Bae Hu-ryeong.
Và vị linh mục yêu tinh già.
-Ker…Kerr….
Con yêu tinh già ngồi trên mặt đất của hang động như thể nó đã bị cạn kiệt sức lực. Có vẻ như đây là nhà của nó. Các yêu tinh đã để lại một vài con cá trước khi rời khỏi ngôi đền, và con yêu tinh già ngồi xuống và bắt đầu ăn những con cá đó.
“……”
Tôi im lặng nhìn ngôi đền mà chủng tộc tôi đã tạo ra.
Tại đây, những đứa con của bùn đã tổ chức tang lễ. Chúng đã tưởng niệm cái chết của người thân của họ.
Tôi chưa bao giờ dạy chúng tổ chức tang lễ. Tôi chưa bao giờ dạy họ cách chấp nhận cái chết. Tất cả những gì tôi dạy chúng là cách sử dụng hình xăm để che đậy mùi hôi thối và những hình vẽ để diễn đạt sáu chữ.
Đó là tất cả.
Chỉ với điều đó thôi, lũ yêu tinh đã tạo ra một ngôi đền. Và họ đã tìm ra cách tự mình sử dụng lửa.
“Tôi có thể là cha mẹ của những đứa trẻ này, nhưng…”
Tôi mở miệng.
“Những đứa trẻ này không phải của tôi.”
Chúng đã không phát triển theo cách mà tôi mong đợi. Những đứa trẻ này đã trưởng thành theo cách riêng của chúng.
Chúng học được cách chấp nhận cái chết.
Tôi tự hào về chúng.
-Kerr…
Để vị linh mục già lại phía sau, tôi lại tiến về thành phố ngầm một lần nữa.
‘Giờ thì tôi biết mình muốn làm gì cho những đứa trẻ này rồi.’
Hỗ trợ, không phải cứu rỗi.
Khuyến khích chứ không phải quan tâm.
‘Hỗ trợ và khuyến khích những đứa trẻ này. Đó là điều tôi cần làm.”
Nơi đặt cây cột khổng lồ mà lũ Ốc sên đã tạo ra.
Nhóm của chúng tôi, đã tách ra ngày hôm qua, đã tập hợp lại. Tôi tự hỏi liệu mọi người có đến xem chủng tộc của họ như tôi không. Hắc Long Chủ im lặng nhìn xuống đất, còn Rắn Độc thì khoanh tay cau mày.
"Ah. Cậu tới rồi, Tử Vương!”
Phán quan Dị giáo vẫy tay.
“Tử Vương là người cuối cùng! Bây giờ thì. Mọi người đã quyết định chưa?”
"Rồi."
Tôi gật đầu.
“Tôi không thể đầu hàng anh được. Tôi sẽ không để những đứa trẻ mà tôi chăm sóc mất đi quê hương của mình.”
“À. Sau đó?"
“Tôi sẽ giúp lũ yêu tinh thoát khỏi đế chế của anh. Phán quan Dị giáo.”
Tôi tiếp tục.
“Và tôi sẽ đá đít anh ra khỏi tầng 32.”
“Ahaha.”
Phán Quan Dị Giáo mỉm cười rạng rỡ.
“Tôi đoán ngay cậu sẽ đưa ra lựa chọn đó mà, Tử Vương. Đúng như tôi mong đợi! Thôi được. Tôi sẽ đặt cược cho những con ốc sên, còn cậu sẽ đặt cược cho lũ yêu tinh. Hãy để đại chiến chủng tộc bắt đầu nào!”
Đó là lời tuyên chiến giữa hai chúng tôi.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook