Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 49: Leo núi
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*
Đêm xuống, Diệp thành chìm trong đèn vàng trăng to, giống Vân Dương thành ở Trung Địa đến mức khiến người ngạc nhiên, cùng là những phố phường đông như ban ngày, cùng là cảnh tượng tựa như không phải đêm.
Chưởng viện tiên sinh đang nhìn trời.
Cho dù đèn đuốc trong thành sáng rỡ cỡ nào, cũng không thể nhiễu tầm mắt hắn đang ngắm sao.
Ở trong mắt hắn, thế gian này không có thứ gì đẹp hơn, có ý nghĩa hơn những ngôi sao.
Vào vô số đêm, ngắm sao là một loại hưởng thụ đối với hắn.
Thế nhưng ngày hôm nay không giống vậy.
Tối nay, hắn ngồi bên bàn đá trong viện, gió đêm thổi qua nga quan bác đái của hắn. Hắn nhìn bầu trời đêm, sắc mặt hơi trắng.
Trong vũ trụ xa xôi không thể chạm tới, hai vì sao sáng ngời ngang nhau, càng trở nên gần nhau hơn.
Một vì sao mặt ngoài đang bốc cháy, như là ngọn lửa không ngừng bốc lên. Ngọn lửa màu đen, ẩn chứa sức mạnh bàng bạc mà đáng sợ. Một vì sao khác bao trùm trong băng sương, nhưng có ánh sáng màu xanh lam tỏa ra.
Ánh sáng giao hòa, hình ảnh này thoạt nhìn rất đẹp.
Nhưng không nên như thế này.
Dựa theo tính toán, gần đến mức thế này, thì chúng sẽ bắt đầu đuổi nhau, bắt đầu tranh sáng, kết quả cuối cùng là một ngôi sao ngã xuống..
Áo dài của Chưởng viện tiên sinh nhẹ bay, trên bàn đá có thêm một trận bàn hình tròn.
Chất liệu như là gỗ cây đàn hương nhiều năm, nhưng có sự sáng bóng ôn hòa tựa như là ngọc. Trên trận bàn có khắc rất nhiều đường nét đan xen, nhìn như lộn xộn.
Khi đầu ngón tay hắn hạ xuống, những đường nét đó bắt đầu nhanh chóng đan dệt chuyển động.
Mặc dù đã nhiều năm không có chuyện tính toán gì mà hắn phải dùng trận bàn, nhưng động tác của hắn chẳng có chút nào lạ lẫm.
Là một trong những người cao nhất thế giới này, hắn hiểu rõ rất nhiều quy tắc của thế giới này.
Toàn bộ sao trời là một thể thống nhất, mỗi quỹ tích của một sao không phải độc lập, mà liên quan đến toàn thể các sao. Chỉ là năng lượng của mỗi ngôi sao khác nhau, trình ảnh hưởng những sao khác cũng khác nhau.
Thế nhưng hai ngôi sao này, nắm giữ năng lượng khó mà tưởng tượng được. Nói cách khác, thay đổi của hai ngôi sao này, sẽ dẫn đến sự thay đổi của cả sao trời, của toàn bộ thế giới.
Ánh mắt của Chưởng viện tiên sinh rất chăm chú, động tác hai tay càng lúc càng nhanh. Nhưng không có một cách tính toán nào có thể cho hắn đáp án.
Đường nét trên trận bàn thay đổi bằng tốc độ mắt thường không thấy rõ, trong mắt người bình thường, chỉ có thể nhìn những bóng trắng giả thoáng qua.
Hắn càng tính càng kinh ngạc. Không, không thể. Làm sao lại sai, sai ở chỗ nào?
Thần thức tiêu hao mãnh liệt, chỉ một chốc mà có hằng hà sa số lướt qua trong đầu hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn vẫn đang tiếp tục tính toán.
Đây là một trạng thái rất nguy hiểm, thậm chí đã lâm vào mê chướng.
Dần dần, hắn không biết mình đang tính cái gì, chỉ là chấp niệm trong lòng càng ngày càng sâu. Mồ hôi lạnh chảy toàn thân như mưa, ‘Biển’ trong đầu đau nhức rung động không ngớt. Lại không biết làm sao để dừng lại, cũng không có cách nào dừng lại.
Hắn nhìn chăm chú vào trận bàn, mắt hoàn toàn đỏ đậm.
“Keng —— “
Môt thanh đoản kiếm xé không khí mà đến, mạnh mẽ cắm trên bàn trận!
Chưởng viện tiên sinh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu!
Hắn đã tỉnh, từng luồng ý nghĩ đáng sợ vô tận lúc này mới dâng lên.
Vừa nãy hắn vậy mà vướng mê chướng.
Hắn giật mình tại chỗ, nhìn trận bàn đã bị phá vụn đầy máu tươi, thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại.
Sau đó bỗng nhiên giương mắt, liền thấy trong bóng đêm ở tường ngoài viện có một bóng người đứng trên mái cong của tàng thư lâu, áo bào tung bay trong gió đêm.
Chỉ có một bóng đen mơ hồ bóng nhưng hắn nhận ra người này.
Không khỏi nghĩ, cho dù chỉ một bông hoa một cái lá trong học phủ cũng không gạt được mắt của hắn, nhưng người này vẫn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Rồi lại nhìn trận bàn, đoản kiếm gì chứ, bất quá chỉ là một mảnh ngói xám tiện tay vứt tới mà thôi.
Lại ghim thẳng vào ‘Thiên Diễn bàn’. Phá huỷ pháp khí có thể xếp vào mười vị trí đầu trong thiên hạ.
Vị nho sĩ nga quan bác đái đứng lên, lau khô vết máu bên khóe miệng.
Nhẹ nhàng phủi một chút vạt áo bào, khoảnh khắc chật vật vừa rồi chẳng còn lại chút vết tích.
Hắn nhìn bóng người đang đứng trên mái cong, khẽ cười.
“Đã lâu không gặp, Vệ Kinh Phong.”
Tối nay học phủ vẫn yên tĩnh như cũ.
Sau những căn phòng là các học sinh đang ngủ say mộng đẹp, ánh đèn vàng lờ mờ nơi lầu đọc sách đêm, trên sân thượng lạnh lẽo có người đang tĩnh tọa, mèo hoang trong rừng cây cuộn tròn trên đống lá nhỏ tiếng kêu.
Không ai biết có một vị nhân vật lớn đến học phủ.
Thế nhưng người đó đến, trời đất biết, trăng sáng biết!
Vì vậy chòm sao lui tránh, vạn ngàn ánh trăng chiếu vào Vân Dương thành
Đêm xuống, Diệp thành chìm trong đèn vàng trăng to, giống Vân Dương thành ở Trung Địa đến mức khiến người ngạc nhiên, cùng là những phố phường đông như ban ngày, cùng là cảnh tượng tựa như không phải đêm.
Chưởng viện tiên sinh đang nhìn trời.
Cho dù đèn đuốc trong thành sáng rỡ cỡ nào, cũng không thể nhiễu tầm mắt hắn đang ngắm sao.
Ở trong mắt hắn, thế gian này không có thứ gì đẹp hơn, có ý nghĩa hơn những ngôi sao.
Vào vô số đêm, ngắm sao là một loại hưởng thụ đối với hắn.
Thế nhưng ngày hôm nay không giống vậy.
Tối nay, hắn ngồi bên bàn đá trong viện, gió đêm thổi qua nga quan bác đái của hắn. Hắn nhìn bầu trời đêm, sắc mặt hơi trắng.
Trong vũ trụ xa xôi không thể chạm tới, hai vì sao sáng ngời ngang nhau, càng trở nên gần nhau hơn.
Một vì sao mặt ngoài đang bốc cháy, như là ngọn lửa không ngừng bốc lên. Ngọn lửa màu đen, ẩn chứa sức mạnh bàng bạc mà đáng sợ. Một vì sao khác bao trùm trong băng sương, nhưng có ánh sáng màu xanh lam tỏa ra.
Ánh sáng giao hòa, hình ảnh này thoạt nhìn rất đẹp.
Nhưng không nên như thế này.
Dựa theo tính toán, gần đến mức thế này, thì chúng sẽ bắt đầu đuổi nhau, bắt đầu tranh sáng, kết quả cuối cùng là một ngôi sao ngã xuống..
Áo dài của Chưởng viện tiên sinh nhẹ bay, trên bàn đá có thêm một trận bàn hình tròn.
Chất liệu như là gỗ cây đàn hương nhiều năm, nhưng có sự sáng bóng ôn hòa tựa như là ngọc. Trên trận bàn có khắc rất nhiều đường nét đan xen, nhìn như lộn xộn.
Khi đầu ngón tay hắn hạ xuống, những đường nét đó bắt đầu nhanh chóng đan dệt chuyển động.
Mặc dù đã nhiều năm không có chuyện tính toán gì mà hắn phải dùng trận bàn, nhưng động tác của hắn chẳng có chút nào lạ lẫm.
Là một trong những người cao nhất thế giới này, hắn hiểu rõ rất nhiều quy tắc của thế giới này.
Toàn bộ sao trời là một thể thống nhất, mỗi quỹ tích của một sao không phải độc lập, mà liên quan đến toàn thể các sao. Chỉ là năng lượng của mỗi ngôi sao khác nhau, trình ảnh hưởng những sao khác cũng khác nhau.
Thế nhưng hai ngôi sao này, nắm giữ năng lượng khó mà tưởng tượng được. Nói cách khác, thay đổi của hai ngôi sao này, sẽ dẫn đến sự thay đổi của cả sao trời, của toàn bộ thế giới.
Ánh mắt của Chưởng viện tiên sinh rất chăm chú, động tác hai tay càng lúc càng nhanh. Nhưng không có một cách tính toán nào có thể cho hắn đáp án.
Đường nét trên trận bàn thay đổi bằng tốc độ mắt thường không thấy rõ, trong mắt người bình thường, chỉ có thể nhìn những bóng trắng giả thoáng qua.
Hắn càng tính càng kinh ngạc. Không, không thể. Làm sao lại sai, sai ở chỗ nào?
Thần thức tiêu hao mãnh liệt, chỉ một chốc mà có hằng hà sa số lướt qua trong đầu hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn vẫn đang tiếp tục tính toán.
Đây là một trạng thái rất nguy hiểm, thậm chí đã lâm vào mê chướng.
Dần dần, hắn không biết mình đang tính cái gì, chỉ là chấp niệm trong lòng càng ngày càng sâu. Mồ hôi lạnh chảy toàn thân như mưa, ‘Biển’ trong đầu đau nhức rung động không ngớt. Lại không biết làm sao để dừng lại, cũng không có cách nào dừng lại.
Hắn nhìn chăm chú vào trận bàn, mắt hoàn toàn đỏ đậm.
“Keng —— “
Môt thanh đoản kiếm xé không khí mà đến, mạnh mẽ cắm trên bàn trận!
Chưởng viện tiên sinh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu!
Hắn đã tỉnh, từng luồng ý nghĩ đáng sợ vô tận lúc này mới dâng lên.
Vừa nãy hắn vậy mà vướng mê chướng.
Hắn giật mình tại chỗ, nhìn trận bàn đã bị phá vụn đầy máu tươi, thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại.
Sau đó bỗng nhiên giương mắt, liền thấy trong bóng đêm ở tường ngoài viện có một bóng người đứng trên mái cong của tàng thư lâu, áo bào tung bay trong gió đêm.
Chỉ có một bóng đen mơ hồ bóng nhưng hắn nhận ra người này.
Không khỏi nghĩ, cho dù chỉ một bông hoa một cái lá trong học phủ cũng không gạt được mắt của hắn, nhưng người này vẫn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Rồi lại nhìn trận bàn, đoản kiếm gì chứ, bất quá chỉ là một mảnh ngói xám tiện tay vứt tới mà thôi.
Lại ghim thẳng vào ‘Thiên Diễn bàn’. Phá huỷ pháp khí có thể xếp vào mười vị trí đầu trong thiên hạ.
Vị nho sĩ nga quan bác đái đứng lên, lau khô vết máu bên khóe miệng.
Nhẹ nhàng phủi một chút vạt áo bào, khoảnh khắc chật vật vừa rồi chẳng còn lại chút vết tích.
Hắn nhìn bóng người đang đứng trên mái cong, khẽ cười.
“Đã lâu không gặp, Vệ Kinh Phong.”
Tối nay học phủ vẫn yên tĩnh như cũ.
Sau những căn phòng là các học sinh đang ngủ say mộng đẹp, ánh đèn vàng lờ mờ nơi lầu đọc sách đêm, trên sân thượng lạnh lẽo có người đang tĩnh tọa, mèo hoang trong rừng cây cuộn tròn trên đống lá nhỏ tiếng kêu.
Không ai biết có một vị nhân vật lớn đến học phủ.
Thế nhưng người đó đến, trời đất biết, trăng sáng biết!
Vì vậy chòm sao lui tránh, vạn ngàn ánh trăng chiếu vào Vân Dương thành
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook