Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1057: vô đề
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Nhị sư huynh, vậy đệ đi trước, huynh giúp đệ nói với đại sư huynh, sáng mai đệ sẽ trở lại." Bên ngoài trời sáng, nhưng sau khi ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Huyền Tử Văn mấy ngày, khi hắn đi ra thậm chí không thể phân biệt được sự khác biệt giữa buổi sáng và buổi chiều.
Hà Thái thủ ôm lấy hắn nói: "Sư đệ, ngươi định đi như vậy sao?"
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói: "Đúng vậy! Bằng không thì làm sao có thể đi?"
Hà Thái Thủ không nói nên lời, “Sư đệ, đại sư tỷ nói lần này ngươi sẽ tham gia tương thân đại hội. Ngươi hiện tại là gương mặt đại diện của Đường Môn chúng ta. Nhìn ngươi xem, ngươi từ khi trở về đều mặc bộ trang phục này . Lẽ nào vẫn chưa thay y phục phải không? Mấy ngày rồi ngươi chưa tắm vậy, tóc đã bết lại rồi. Nếu rời đi như thế này, chắc ta sẽ bảo đại sư tỷ nói chuyện với ngươi.Mau chóng sửa soạn lại và ăn chút gì đi, ta sẽ đợi ngươi”
"Ừ..." Nếu không phải Hà Thái Thủ nhắc nhở, Hoắc Vũ Hạo thật sự không phát hiện ra hắn có nhiều vấn đề như vậy phải không? Mấy ngày nay hắn không tắm, hơn nữa còn phải nghiên cứu với Huyền Tử Văn mỗi ngày quên ngủ quên ăn, tất cả mọi người đều đắm chìm trong thế giới của Hồn đạo, hiện tại nhìn xem, chẳng những rất luộm thuộm, hơn nữa còn không có một chút tướng mạo.
Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói: "đệ lập tức trở về. Cảm tạ Nhị sư huynh nhắc nhở."
Hà Thái Thủ cười nói: "Ngươi! Đi nhanh đi. Sư huynh đã sai người chuẩn bị quần áo cho ngươi, khi ra ngoài, ngươi có thể đại diện cho Đường Môn chúng ta. Vì sau này sẽ có càng nhiều đệ tử nguyện ý gia nhập Đường Môn chúng ta vậy nên lần này ngươi phải trở nên cuốn hút hơn, nhớ không?"
"Ừm, được." Hoắc Vũ Hạo đồng ý, trong lòng cảm thấy ấm áp, sư huynh mỗi ngày đều vất vả chăm sóc Tiểu Nhã lão sư, nhưng hắn vẫn không quên chuyện của mình, loại quan tâm này thật giống một người anh trai thực sự.
Trước khi Hoắc Vũ Hạo trở về phòng, trước tiên hắn xác định vị trí của mặt trời, bây giờ là buổi sáng, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đến trưa, xem ra đại sư huynh cố ý để nhị sư huynh gọi điện cho hắn sớm
Trong phòng, một bộ quần áo mới toanh được đặt trên bàn, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đi tắm, chưa kể còn tắm nước nóng, mọi mệt mỏi dường như đều tan biến, với tu vi hiện tại của hắn, hắn có thể hầu như thức suốt ngày cũng chẳng là gì.
Ngay khi hắn vừa tắm xong, đang định thay quần áo thì đột nhiên, trong đầu hắn vang lên một giọng nói lo lắng.
"vũ hạo, vũ hạo!" Tiếng gọi của Tuyết Đế đánh thức Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi: "Sao vậy, Tuyết Đế?"
Trong một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Tuyết Đế xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, bà háo hức nói: "Tiểu Bạch đâu?. Ta cảm thấy hắn có gì đó không ổn, ngươi nhanh thả hắn ra đi
"Hả?" Hoắc Vũ Hạo giật mình, Băng Hùng Vương Tiểu Bạch có quan hệ mật thiết với Tuyết Đế, Tuyết Đế đã cứu hắn, dạy hắn nâng cao năng lực, từ đó hắn trở thành Băng Hùng Vương. Giữa họ có một mối liên hệ nho nhỏ. Khi Tuyết Đế nói ra lời này, hắn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó.
Hoắc Vũ Hạo không dám lơ là, vội vàng đọc thần chú mở cánh cửa dẫn tới, ôm lấy Tuyết Đế bước ra ngoài vong linh bán vị diện.
Không có vấn đề gì khi hắn bước vào, nhưng giây tiếp theo hắn đều bị sốc. Bởi vì vong linh bán vị diện đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ chưa từng có.
Toàn bộ bầu trời tối tăm, từng tia sấm sét rải rác khắp bầu trời, một cỗ lực lượng cực lớn từ trên trời rơi xuống, vô số sinh vật bất tử bị áp bức bò xuống đất, chỉ có một số đặc biệt cường đại mới dám ngẩng đầu lên trời gầm thét trong sấm sét, như muốn tranh giành quyền năng.
Băng Hùng Vương Tiểu Bạch đứng ở trên núi, hắn lặng lẽ đứng ở nơi đó, lúc này bộ dạng đặc biệt bình tĩnh, bộ dạng vẫn như một con người, khóe miệng vẫn còn sót lại một ít cặn thức ăn, ánh mắt sâu thẳm và nó thậm chí còn có chút tự ti và khinh thường.
Đứng ở đó, nó dường như đã trở thành trung tâm của vong linh bán vị diện Đột nhiên, một tia sấm sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời gầm lên, lông tơ trên người trong nháy mắt dựng đứng, một tầng vầng sáng màu xanh băng đón sấm sét, giao nhau. Cùng với sấm sét va chạm, sấm sét sụp đổ, Tiểu Bạch thân thể cũng có chút run rẩy, trong mắt hiện lên một chút sấm sét.
"Đây là..." Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn bên cạnh Tuyết Đế, Tuyết Đế lúc này thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Đã bắt đầu rồi, đã bắt đầu rồi, không nghĩ tới rằng ngươi một nửa vị diện đã đạt tới cấp độ thực sự, loại lôi kiếp này cũng có thể xảy ra ở mức độ gần như tương tự, đây là tai nạn mà hồn thú chúng ta mỗi khi đạt tới mười vạn năm tu vi đều phải đối mặt. Đối mặt với các loại tai họa khác nhau, không hề nghi ngờ, lần này lôi kiếp là nguy hiểm nhất, khó trách ta luôn cảm thấy Tiểu Bạch khó có thể sống sót sau lần tai nạn này, thế nhưng lại là lôi đình."
Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy bây giờ làm sao bây giờ? Có thể giúp hắn sao? Giúp hắn chống lại lôi đình?"
Tuyết Đế lắc đầu nói: “Không, trước đây ngươi chỉ có thể chết, tu vi của ngươi kém quá xa, nếu như ta còn có chân thân, có lẽ còn có cơ hội, nhưng hiện tại điều đó không có khả năng. Ta hiện tại chỉ là một Linh thể do ý thức ngưng tụ hình thành ,sợ nhất là sấm sét"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Chúng ta có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch chịu đựng trận lôi đình này được không? Nếu nó không chịu nổi thì có chết sớm không? Không có cách nào sao?"
Đúng lúc này, một tia sấm sét khác từ trên trời giáng xuống, lần này Tiểu Bạch khó có thể chống đỡ hơn rất nhiều, không những ngã về phía sau, thân thể còn lần nữa hóa thành hình dạng ban đầu, trên vai có một mảnh vá, tóc đã chuyển sang màu đen.
Tuyết đế quyết định rất nhanh, nói: “Bây giờ không còn cách nào khác, đành để Tiểu Bạch chịu đựng. Tên này quá tham lam, nếu nó cùng ngươi trở về Đấu La đại lục, nếu có tai hoạ xảy ra sẽ có dấu hiệu cảnh báo xảy ra.. Chúng ta chưa từng cảm nhận được nó trước đây nên chỉ có thể để nó chịu đựng. Tốt nhất là nó có thể chịu đựng được. Cho dù nó không thể chịu đựng được thì tố chất vật lý của nó cũng sẽ không khiến nó biến mất. Chỉ cần nó còn lưu lại một tia linh thức, sẽ không bị tiêu diệt, chuyển hóa linh hồn có thể cứu được nó.”
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tuyết Đế một cái, hắn hiện tại tự nhiên bất đắc dĩ, Tuyết Đế đã trải qua loại tai nạn này bảy lần, kinh nghiệm càng nhiều, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nghe lời bà.
Cũng may những tia sét này chỉ nhằm vào Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, bầu trời càng ngày càng tối, mây dày bay lơ lửng trên núi, nếu như tia sấm sét này cũng có thể nhắm vào sinh vật bất tử, e rằng vong linh bán vị diện lần này sẽ bị thiệt hại nặng nề.
"đùng!" Hai tia sấm sét liên tiếp giáng xuống, Tiểu Bạch dựa vào thân thể cường tráng của mình phóng thích hồn lực đến cực điểm, trên đầu treo một lá chắn băng lam, kiên cường chống đỡ hai tia sét. Nhưng Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cảm giác được, sau lần này khí tức của Tiểu Bạch càng yếu đi.
Uy lực của sấm sét bao la, tràn ngập chính nghĩa của trời đất, cảm nhận được sấm sét ở khoảng cách gần như vậy, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như thể xác và tinh thần của mình đã được tẩy rửa bởi chính sấm sét. .
"Gầm..." Tiểu Bạch lại gầm lên trời, thân thể to lớn hơi cong lên, sau đó gầm lên trời, một cột ánh sáng xanh như băng cực lớn bay lên trời, oanh tạc kiếp kiếp. Trong nháy mắt, có ánh sang hiện ra, có đường kính vài km, hoàn toàn biến thành một thế giới băng tuyết, những bông tuyết bay lơ lửng trên không, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh.
Bản thân Hoắc Vũ Hạo có thuộc tính bang cực hạn, bên cạnh còn có Tuyết Đế, tuy rằng ở trong phạm vi này nhưng hắn sẽ không bị tổn hại gì.
Tiểu Bạch đang chống trả. Hoắc Vũ Hạo trợn tròn mắt nhìn thành quả của Tiểu Bạch.
Sự thật đã chứng minh đòn tấn công của tiểu bạch không có nhiều tác dụng.
Sấm sét trên bầu trời không ngừng giáng xuống, mạnh mẽ giải thể chùm sáng nó phóng ra, mặc dù cuối cùng một chùm ánh sáng vẫn lao vào đám mây tai họa, rõ ràng đã làm đám mây tai họa suy yếu. , Tiểu Bạch thân thể vốn đã run rẩy, hồn lực từ trong cơ thể phóng ra đã trở nên yếu đi rất nhiều.
Cú đánh vừa rồi đã phát huy hết sức mạnh của nó, trước khi Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Đế đến, nó đã một mình đối mặt với sấm sét trong thời gian dài, hiện tại hồn lực còn lại rất ít.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt không có tuyệt vọng, chỉ có cường hãn chí sắc. Trên trán nó, một vòng xoáy màu xanh lam như băng chậm rãi xuất hiện, luồng khí xung quanh đột nhiên dao động kịch liệt, thực tế nó còn chịu đựng được tiếng nổ của sấm sét.
Tại trung tâm của luồng không khí đang quay cuồng nhanh chóng, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy một hạch tâm hình bông tuyết, đây hẳn là hạch tâm linh hồn mà Tiểu Bạch đã tu luyện. Hóa ra hạch tâm linh hồn vẫn có thể được sử dụng theo cách này.
Khi nhìn thấy hạch tâm này, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thầm mừng rỡ, đây chính là năng lực độc nhất của Phong Hào Đấu La và mười vạn năm hồn thú! Trước đây ta cùng bằng hữu đã giết Phong Hào Đấu La, nhưng mỗi lần gặp may, nếu Phong Hào Đấu La bằng mọi giá giải phóng linh hồn hạch tâm, như vậy hiệu quả chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng có thể thấy được, hồn hạch đã là thủ đoạn liều mạng của Tiểu Bạch, một khi hồn hạch bị tổn hại, không chỉ nguy hiểm đến tính mạng mà tu vi của bản thân cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên Phong Hào Đấu La hiếm khi nghĩ đến việc sử dụng sức mạnh của hạch tâm linh hồn của mình.
Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, xem trận chiến lúc này cũng là cơ hội tốt để tích lũy kinh nghiệm, hồn sư nhân loại có thể chứng kiến một con hung thú vượt qua kiếp nạn là cực kỳ hiếm.
"đùng...đùng..." Thiên lôi lần lượt giáng xuống, hồn hạch của Tiểu Bạch lúc đầu hoàn toàn có thể chống cự, nhưng dần dần, khí tức trên cơ thể nó bắt đầu suy yếu, hồn hạch bắt đầu mất ổn định Nó dao động ở trạng thái này, sức mạnh của hạch tâm linh hồn đã không còn có thể bảo vệ hoàn toàn cơ thể to lớn của nó nữa. Trên người Tiểu Bạch bắt đầu xuất hiện những mảnh cháy đen, toàn thân bị sấm sét đánh trúng, chậm rãi ngồi xuống đất. Đôi mắt của nó cũng bắt đầu trở nên tối tăm hơn.
"Rầm!" Một lớn hình cầu tia chớp từ trên trời rơi xuống, trong tiếng gầm cuồng bạo, thân thể to lớn của Tiểu Bạch bị đánh bay, luồng khí bao quanh hồn hạch trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại có hồn hạch giống như bông tuyết.
“Tiểu Bạch!” Hoắc Vũ Hạo hét lớn, gần như không kịp suy nghĩ lao ra ngoài.
“vũ Hạo, đừng đi.” Tuyết đế không ngờ hành động của Hoắc Vũ Hạo nhanh như vậy, muốn ngăn cản cũng đã muộn. Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt dịch chuyển lên đỉnh đầu Tiểu Bạch, làm thủ thế dùng tay nâng trời, sức mạnh băng hồn băng cực hạn mãnh liệt từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Trên bầu trời, một quả cầu sét khác ngưng tụ, trong nháy mắt rơi xuống phương hướng của Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, Hoắc Vũ Hạo ở ngay giữa quả cầu sét và Tiểu Bạch.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo kiên quyết, hắn đương nhiên biết mình làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng nếu không làm, hắn cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Hắn mấy ngày nay không thể quên được sự đồng hành của Tiểu Bạch, cùng những tiếng gọi ông ơi, nếu không có Tiểu Bạch, hắn sẽ không bao giờ có thể tiến sâu vào thành phố Thiên Đấu của Đế quốc Thiên Đấu.Nếu không có Tiểu Bạch, hắn sẽ không thể chiến đấu chống lại quất tư. Chưa kể cách đây không lâu đã lẻn vào doanh trại Nhật Nguyệt Đế Quốc cùng hắn.
Tiểu Bạch vẫn luôn ở bên cạnh hắn, âm thầm hy sinh cho hắn, ngoài việc ăn uống ra, hắn chưa bao giờ yêu cầu hắn cái gì. Và mỗi khi ra tay, hắn ta không tiếc công sức, thậm chí còn bị thương. Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không nói nhiều lời cảm ơn nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook