Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1058: Sự nghi hoặc của Thần thú

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Băng Hùng Vương Tiểu Bạch tâm địa đơn thuần, bề ngoài tuy ngốc nghếch, nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình. Tiểu Bạch biết Tuyết Đế đã mất đi bản thể, nhưng nó vẫn luôn nghe theo lời của Tuyết Đế. Bởi vì năm đó Tuyết Đế đã cưu mang, nuôi dưỡng nó trưởng thành. Nó coi Tuyết Đế như mẹ mình, còn Hoắc Vũ Hạo là ông ngoại.

Khi nó đang phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, nếu hắn chỉ đứng đó gương mắt nhìn, thì sao có thể xứng với người đồng bạn này đây? Vì vậy, Hoắc Vũ Hạo không mảy may suy nghĩ gì, trực tiếp xông ra

Nếu là vì Tiểu Bạch, thì hắn nguyện ý mạo hiểm.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không phải là quẫn trí làm liều. Thứ hắn dựa vào đương nhiên là phiến nghịch lân trước ngực. Mặc dù hắn cũng không chắc liệu phiến nghịch lân này có thể giúp bản thân ngăn chặn uy lực của lôi điện hay không. Nhưng dù không thể ngăn cản đi nữa, hắn vẫn cam tâm tình nguyện lao đến.

Quả cầu sét từ trên trời giáng xuống, khí tức kinh người trong nháy mắt bao trùm lấy Hoắc Vũ Hạo. Tuyết Đế muốn lao tới, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị hạo nhiên chính khí bao la của thiên địa thổi bay ra ngoài.

Đôi mắt vốn bình tĩnh của Băng Hùng Vương Tiểu Bạch bây giờ lại đang chứa đầy sự kinh ngạc. Nó ngã xuống mặt đất, cảm nhận rõ ràng quá trình sinh lực của mình dần dần biến mất, đồng thời nhìn thấy cảnh ông ngoại của nó đang bị quả cầu sét nuốt chửng.

“Ông ngoại…” Thanh Âm của Tiểu Bạch nghẹn ngào phát ra. Đôi mắt của nó không còn có thể bình tĩnh như trước nữa, hai giọt lệ to lớn từ khóe mắt rơi xuống.

Giờ phút này, nó đã thực sự cảm nhận được thứ gọi là tình cảm gia đình đến từ Hoắc Vũ Hạo.

“Vũ Hạo!” Tuyết Đế hét lên. Lúc này trong lòng nàng tràn ngập rung động. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh một người liều mạng để cứu hồn thú. Cho dù hắn sở hữu nghịch lân của Thú Thần Đế Thiên đi nữa, làm sao hắn có thể chắc chắn rằng Thú Thần Đế Thiên sẽ tới cứu mình trong tình cảnh này? Huống chi đây còn là Vong Linh Bán Vị Diện, chứ không phải Đấu La đại lục, cho dù Đế Thiên muốn tới, hắn có thể tới sao?

Mặc dù tất thảy những câu hỏi này đều không có câu trả lời, nhưng hắn vẫn lao về phía trước mà không chút do dự. điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là hắn thật sự có tình cảm với Tiểu Bạch. Nếu hắn đối xử với Tiểu Bạch đã tốt như vậy rồi, thì đối với Băng Đế hay Thiên Mộng Băng Tằm, đương nhiên sẽ chỉ có thể tốt hơn.

Lúc này, Tuyết Đế trong lòng tràn đầy cảm kích, hắn không chỉ biết ơn Hoắc Vũ Hạo vì dám đi cứu Tiểu Bạch, mà còn cảm kích hắn vì đã cho mình được nhìn thấy một mặt lương thiện của nhân loại. Tuyết Đế biết rất rõ, sau lần này, nếu Vũ Hạo có thể sống sót, các đại hồn linh bọn hắn cùng Hoắc Vũ Hạo sẽ chẳng còn có chút khoảng cách nào nữa.

“Gầm—” Tiếng long ngâm vang trời cuối cùng cũng nổi lên, nhưng đồng thời cũng tràn ngập một loại cảm giác đau đớn. Ánh sáng đen kịt khuếch tán tứ phía, thôn phệ toàn bộ lôi quang xung quanh.

Cơ thể Hoắc Vũ Hạo từ trên trời rơi xuống, đập mạnh xuống đất. Mà trên bầu trời, một cái vuốt rồng màu đen tuyền vẫn đang lơ lửng giữa không trung, tạo ra động tác nắm lấy kiếp vân.

Một thanh âm giận dữ vang lên: "Hoắc Vũ Hạo, nếu ngươi thật sự muốn chết, thì hãy đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Để nếu có chết, ta vẫn có thể tước đoạt vận khí của ngươi. Tên hỗn tiểu tử!"

Tuyết Đế mỉm cười. Nhưng nụ cười trên mặt nàng chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi lại có chút ngưng động khi nhìn thấy cái vuốt rồng màu đen tuyền kia.

Long trảo hướng lên bầu trời, làm ra động tác nắm lấy. Đám kiếp vân cường đại đã đưa Băng Hùng Vương đến bờ vực sinh tử, thực sự đã bị cái long trảo kia bóp thành từng mảnh nhỏ.

"Long Thần Trảo!" Tuyết Đế nói ra từng từ một. Đồng thời, lợi dụng thời cơ mà Thú Thần Đế Thiên chưa kịp để ý tới, nàng nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo cảm thấy toàn thân như muốn rã rời, nhưng lại không hề đau đớn. Bởi vì lúc này hắn đã ở trong trạng thái tê liệt rồi. Toàn bộ xương cốt, cơ bắp, kinh mạch, hay thậm chí cả tinh thần hải cũng đều bị tê liệt hoàn toàn.

Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên là trong khi cơ thể còn đang bị tê liệt, hắn lại cảm thấy có chút ngứa ngáy, vừa khó chịu nhưng cũng vừa dễ chịu đến lạ.

Chuyện này là sao?

Kiếp vân tan biến, thanh âm của Thú Thần Đế Thiên lại lần nữa vang lên: "Vũ Hạo, ngươi rốt cục là đang làm gì? Vì sao lại có lôi kiếp xuất hiện? Ngươi muốn chết à? Vậy mà lại dám dùng thân thể của mình đi xung kích lôi kiếp. Nếu còn có lần tiếp theo, thì ngươi cứ chết đi."

Đế Thiên quả thực rất tức giận. Mặc dù đã thành công hủy đi Lôi Kiếp bằng Long Thần Trảo, nhưng hắn lại phải gánh chịu phần lớn uy lực của cầu sét thay cho Hoắc Vũ Hạo ngay khi vừa được nghịch lân triệu hoán. Phải biết, đây chính là đòn công kích mãnh liệt nhất do Lôi Kiếp phát động ở giai đoạn cuối cùng, ngay cả một con hung thú đã tu luyện gần 30 vạn năm như Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, cũng không thể chống đỡ được! Đế Thiên là thông qua lực lượng không gian mà đến, vừa ra ngoài đã phải gánh chịu một đòn như vậy, không cần nghĩ cũng biết hắn đã chịu nỗi thống khổ lớn đến mức nào.

Hoắc Vũ Hạo trên mặt lộ ra một nụ cười, sờ sờ mái tóc giờ đây đã hoàn toàn dựng đứng, cười khổ nói: "Thú Thần, cám ơn ngươi. Ta chỉ là muốn giúp đỡ một vị bằng hữu, nếu ta không giúp, hắn sẽ chết thật đấy.”

“Hả?” Long Thần Trảo biến mất, giữa không trung hiện ra một đạo quang ảnh đen tuyền, vừa rõ ràng vừa như trong suốt. Đây không phải là Đấu La Đại Lục, việc Đế Thiên du hành xuyên vị diện bằng cơ thể thật của mình là điều không thể. Nhưng kiểu du hành xuyên vị diện này cũng đã dư thừa để phản ánh đầy đủ sự am hiểu sâu sắc của hắn về lực lượng không gian rồi. Đối với điều này, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy vô cùng kiêng kị.

Thú Thần Đế Thiên thực sự còn mạnh hơn hắn tưởng tượng nữa!

Đế Thiên nhìn một vòng xung quanh, không khỏi lộ ra thần sắc kỳ quái: "Nơi này là đâu? Chắc chắn không phải Đấu La đại lục, hình như là một không gian song song. A, đây là một cái bán vị diện à? Làm sao có thể? Chẳng lẽ con người có thể tạo ra được bán vị diện sao?”

Sự kinh ngạc trong thanh âm của Đế Thiên càng lúc càng rõ ràng hơn.

Trên Đấu La đại lục, hắn tự coi bản thân là kẻ mạnh nhất, đồng thời cũng là tồn tại tiệm cận với Thần nhất, độ am hiểu của hắn về lực lượng không gian thâm sâu hơn nhiều so với bất cứ Cực Hạn Đấu La hay những con hung dữ nào khác. Chính với những hiểu biết này, hắn mới có thể trở thành hồn thú đứng đầu trong Thập Đại Hung Thú của Đấu La đại lục đương đại.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, hắn cũng không thể dám chắc rằng bản thân có thể sáng tạo ra một cái bán vị diện như thế này.

Đây chắc chắn không phải là một vị diện hoàn chỉnh, bởi vì hắn không hề cảm nhận được một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh nào tồn tại bên trong vị diện này. Thậm chí cũng không có khí tức Thần Cách. Nói cách khác, nơi này hẳn là được tạo ra bởi con người. Người sáng tạo nên thế giới này rốt cuộc phải cường đại đến mức nào? Chí ít cũng phải là vô song. Hóa ra còn có một tồn tại cường đại hơn nằm giữa cấp độ của hắn và Thần. Đây không phải là một sự đả kích dành cho Đế Thiên, mà chính là một sự kích thích mới lạ.

Thú Thần Đế Thiên không biết đã bao lâu rồi bản thân không còn động lực tu luyện nữa. Bởi vì hắn biết rõ, dù cố gắng cách mấy cũng không thể thành thần được, chỉ có thể mãi mãi dậm chân tại chỗ thôi. Tuy nhiên, hôm nay hắn thật sự đã nhìn thấy sự tồn tại của một bán vị diện như vậy, có thể không vui được sao? Nếu thực lực của hắn có thể tăng lên đến mức tạo ra loại bán vị diện này, rồi độ kiếp bên trong bán vị diện, nói không chừng lần kiếp nạn tiếp theo. Bản thân còn có thể tiếp tục vượt qua, lại sống thêm mười vạn năm thì sao?

Nghĩ đến đây, Thú Thần Đế Thiên không khỏi cảm thấy hưng phấn, lửa giận đối với Hoắc Vũ Hạo cũng đã vơi bớt rất nhiều.

Khi nó nhìn đến Hoắc Vũ Hạo, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy thân thể to lớn của Băng Hùng Vương đang nằm ở phía sau.

"A, một con hung thú băng thuộc tính, tu vi ba mươi vạn năm! Ngươi đến từ Cực Bắc Chi Địa à?" Thú Thần có chút khó hiểu nhìn về phía Băng Hùng Vương.

Băng Hùng Vương không nói một lời. Lúc này ánh mắt của nó chỉ rơi vào người Hoắc Vũ Hạo, trong mắt tràn đầy ân cần, giống như đang nhìn chính người thân của mình vậy.

Thú Thần Đế Thiên từ ánh mắt của Băng Hùng Vương, đương nhiên cũng hiểu được rằng Hoắc Vũ Hạo là vì nó nên mới lao lên chịu một kích như vậy. Sự rung động đã từng xuất hiện trong lòng Tuyết Đế trước đó, cũng lại lần nữa xuất hiện trong lòng Đế Thiên.

Mặc dù Băng Hùng Vương không đến từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng nó dù sao vẫn là một phần trong giới hồn thú. Đế Thiên ngày nay vẫn luôn tự coi mình là Đấu La Đại Lục vạn thú chi vương, tất cả mọi hồn thú đều là thần dân của hắn, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo sẵn sàng đối mặt với lôi kiếp để cứu một con hung thú như vậy, cơn giận trong lòng hắn đã tiêu tan đi không ít.

Hoắc Vũ Hạo nói với Đế Thiên: "Thú Thần, ngươi có thể cứu nó được không? Nó vì đối kháng với lôi kiếp mà bị thương nặng rồi."

Đế Thiên từ trên trời giáng xuống, đáp bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, hắn chỉ liếc nhìn Băng Hùng Vương vài cái, liền nhẹ giọng nói: “Không thể cứu được, vì đối kháng với lôi kiếp mà bản nguyên của nó đã bị tổn hại nghiêm trọng rồi, ngay cả hồn hạch cũng đã bị nứt. Ngươi bây giờ muốn cứu nó, biện pháp duy nhất chính là để nó trở thành hồn linh của ngươi. A, hồn lực của ngươi vậy mà đã đạt tới cấp tám mươi rồi, nhanh vậy sao?

Mặc dù Đế Thiên đặt Nghịch Lân lên người Hoắc Vũ Hạo, nhưng chỉ khi cảm nhận được khí tức Thần Giới hoặc là Hoắc Vũ Hạo xuất hiện nguy hiểm thì mới có thể cảm giác rõ ràng được, chứ cũng không thể liên tục giám sát hắn. Lúc này, Đế Thiên đột nhiên phát hiện Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã đạt tới cấp 80, hắn không khỏi kinh hãi. Tiểu gia hỏa này tu luyện thật sự quá nhanh!

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói: "Thật sự không có biện pháp nào sao? Ngươi từng vượt qua tám lần kiếp nạn, kinh nghiệm vô cùng phong phú mà, mau cứu hắn đi.”

Đế Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Với thân phận của ta, chẳng lẽ còn có thể lừa ngươi sao? Ta nói không cứu được thì chính là không cứu được. Ngươi đã đạt tới cấp 80 rồi, nhanh chóng dung hợp với nó đi, còn chần chừ thì không kịp nữa đâu, ngươi đã cứu lấy nó, thì ta tin rằng nó sẽ nguyện ý trở thành hồn linh của ngươi thôi.”

Nghe Đế Thiên nói xong, Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp mở miệng thì Băng Hùng Vương Tiểu Bạch đã liên tục gật đầu rồi, trong mắt không chỉ có hưng phấn, mà còn có cảm giác như đang tha thiết mong chờ.

Hoắc Vũ Hạo cũng biết giờ đã không còn cách nào khác, nếu ngay cả Đế Thiên cũng không thể cứu được Tiểu Bạch, thì Tiểu Bạch cũng chỉ có thể đi theo con đường kia thôi.

Hắn mím chặt môi, gật đầu với Tiểu Bạch.

Đôi mắt to của Tiểu Bạch lập tức sáng lên. Nó miễn cưỡng điều khiển cơ thể bị sét đánh cháy thành than của mình, lật người một cái, bò tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Đế Thiên nói: "Ngươi bắt đầu đi, ta sẽ thay ngươi hộ pháp. Sau khi ngươi dung hợp với nó xong, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Cám ơn." Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì thêm, cảm tạ xong, lập tức bắt đầu niệm chú bình đẳng khế ước.

Riêng về phương diện dung hợp hồn linh, hắn chính là người có kinh nghiệm phong phú nhất, dù sao hắn cũng là người sáng lập nên con đường Truyền Linh Sư mà.

Pháp trận chậm rãi xuất hiện bên dưới Hoắc Vũ Hạo và Băng Hùng Vương. Hoắc Vũ Hạo mơ hồ cảm nhận được ý niệm của Băng Hùng Vương, chậm rãi phóng thích tinh thần lực, kêu gọi nó.

Băng Hùng Vương chậm rãi giơ chân trước lên, duỗi một đầu ngón tay ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Ngón tay của nó to lớn đến mức Hoắc Vũ Hạo cho dù dùng toàn bộ lòng bàn tay để bao trùm lên phía trên, cũng không thể nào che hết được.

Một luồng ánh sáng màu băng lam mềm mại gợn sóng phát ra từ trên người Băng Hùng Vương. Vốn dĩ là một con hung thú từng sống sót qua hai lần kiếp nạn, hôm nay trải qua lôi kiếp, nó cũng coi như đã trở thành một con hung thú sống sót qua ba lần kiếp nạn rồi. Chỉ là hiện giờ không cách nào có thể sống tiếp được nữa.

Lúc này trên người Hoắc Vũ Hạo cũng xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

“Ồ!” Nhìn thấy biến hóa trên người hắn, Đế Thiên không khỏi kinh hô một tiếng, nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Ánh sáng màu băng lam phát ra từ trên người Tiểu Bạch bao phủ lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo thành từng vòng tròn. Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện lực lượng bản nguyên của Tiểu Bạch cực kỳ tương thích với mình, trong quá trình dung hợp không hề có chút dấu hiệu bài xích nào, thậm chí cơ thể cũng không có cảm giác bị bành trướng do lực lượng quá mạnh. Sau khi những lực lượng này dung nhập vào cơ thể hắn, chúng nhanh chóng hòa vào một thể với hồn lực, thậm chí còn tinh vi giúp hắn hấp thụ Vạn Năm Huyền Băng Tủy trong huyết mạch.

Trong vầng sáng nhàn nhạt, Toàn thân Hoắc Vũ Hạo dần dần chuyển sang màu băng lam. Bảy chiếc hồn hoàn ban đầu của Võ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng từ từ hiện ra.

Đỏ, cam, cam, cam, cam, đỏ, đỏ, bảy chiếc hồn hoàn tỏa sáng rực rỡ.

Trong những trận chiến bình thường, Hoắc Vũ Hạo sẽ không thể hiện ra màu sắc thật sự của hồn hoàn, bởi vì điều đó tương đương với việc nhắc nhở đối thủ rằng bản thân hắn rất phi thường. Mà lúc này là đang dung hợp hồn linh, không có chỗ cho bất cứ sai sót nào, hắn đương nhiên không dám sơ suất, chỉ có thể dốc toàn lực dung hợp, cho nên hồn hoàn vẫn giữ nguyên màu sắc ban đầu.

Con ngươi của Đế Thiên hơi co lại, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu tử này quả thật không tầm thường! Chẳng trách hắn có thể thu hút được tiếng gọi từ Thần Giới. Sau này nhất định phải để mắt đến hắn chặt chẽ hơn, dù sao đi nữa cũng không thể để hắn mang theo khí tức Vận Mệnh Thần Thú tiến về Thần Giới.

Thân hình khổng lồ của Băng Hùng Vương dần dần ngã xuống, khí tức sinh mệnh cũng dần biến mất. mà một chiếc hồn hoàn màu đỏ mới tinh mang theo ba đường vân màu vàng nhàn nhạt, chậm rãi từ dưới chân nó nổi lên.

Từ giờ phút này trở đi, Hoắc Vũ Hạo thật sự đã trở thành một cường giả cấp độ Hồn Đấu La, bát hoàn Hồn Đấu La!

Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không ngờ rằng, lần đầu đạt đến bát hoàn vậy mà lại là cho võ hồn Cực Hạn Băng, chứ không phải Linh Mâu chủ võ hồn.

Trên thực tế, đối với hắn mà nói, việc bổ sung hồn hoàn vào chủ võ hồn đang ngày càng trở nên khó khăn. Hồn thú hệ tinh thần quá hiếm gặp, đồng thời khi số lượng hồn linh mà hắn sở hữu ngày càng tăng, Hoắc Vũ Hạo càng cảm thấy không muốn giết chóc hồn thú để cướp lấy hồn hoàn nữa.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương