Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1059: Cương thi Tiểu Bạch?
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lần này dung hợp với Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, lực lượng trong đó thậm chí có thể lan tràn đến tận hồn hoàn thứ chín, nói cách khác, võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt tương lai không còn cần bất kỳ hồn hoàn nào nữa. Về phần hai vòng hồn hoàn cuối cùng của võ hồn hệ tinh thần, Hoắc Vũ Hạo chỉ đành thuận theo ý trời, nếu như không gặp được hồn hoàn phù hợp thì hắn sẽ từ bỏ, tuyệt đối sẽ không chủ động đi săn giết hồn thú. Mà lúc này, sau khi tiếp nhận hồn linh Băng Hùng Vương, mặc dù tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cường đại hơn người, nhưng đứng trước tinh thần lực khổng lồ trùng kích vẫn khiến hắn cảm thấy có chút choáng ngợp.
Đây cũng không phải là chuyện đùa. Nếu như tinh thần hải không thể chịu nổi cường độ tinh thần của hồn linh thì mọi nỗ lực trước đó đều sẽ đổ sông đổ bể cả, thậm chí sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến bản thân hồn sư. Thậm chí tinh thần hải còn có thể bị phá vỡ.
Việc sở hữu hồn linh năm này, có lẽ cũng chỉ mình Hoắc Vũ Hạo mới có thể làm được. Điều này dựa trên tinh thần lực hữu hình hữu chất của hắn, cộng thêm cả Tam Nhãn Kim Nghê Vận Mệnh Đầu Cốt cùng hồn hạch Linh Mâu.
Luồng ánh sáng màu băng lam dần dần biến mất, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy bản thân mình không ngừng thăng hoa, hồn lực trong cơ thể tiếp tục dâng trào. Loại cảm giác hưng phấn này khiến hắn cảm thấy bản thân như thể sắp sửa bay vút lên không trung, toàn thân tràn trề sinh lực. Khoảng một nửa lượng Vạn Năm Huyền Băng Tủy còn lại trong cơ thể cũng ngay lập tức tan rã, dung nhập vào cơ thể hắn.
Thân thể của Băng Hùng Vương lúc này đã hoàn toàn cứng đờ, khí tức sinh mệnh cũng đã biến mất. Nhưng lại có một sinh mệnh mới xuất hiện bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hồn linh ngưng tụ thành hình.
Băng Hùng Vương là một con thú hồn thú mười vạn năm tuổi, theo lý mà nói, nó phải cho Hoắc Vũ Hạo một khối hồn cốt mới đúng, nhưng điều khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc là Băng Hùng Vương Tiểu Bạch lại không xuất hiện bất kỳ khối hồn cốt nào, chỉ có hồn linh thuần túy mà thôi.
Hồn hoàn thứ tám phát sáng một màu đỏ rực, hiển hiện ra thực lực của hung thú mười vạn năm.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi đứng dậy, nhìn thân thể to lớn như một quả núi của Tiểu Bạch, hắn không khỏi thầm thở dài một tiếng: Tiểu Bạch, ta rốt cuộc vẫn là không có cách nào giúp được ngươi.
Kỳ thực, sau khi có tình cảm với Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, Hoắc Vũ Hạo không nguyện ý để hắn trở thành hồn linh của mình. Trở thành hồn linh đồng nghĩa với việc mất đi thể xác, theo một nghĩa nào đó, đây cũng là một hình thức của cái chết. Hoắc Vũ Hạo vẫn không chắc bản thân có khả năng trở thành thần không! Nếu có thể giúp Tiểu Bạch đột phá bình cảnh này, chí ít thì nó sẽ sống được thêm mười vạn năm nữa.
Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có chút u sầu, Thú Thần Đế Thiên ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Chuyện gì đây? Sinh vật vong linh à?"
Hoắc Vũ Hạo tưởng rằng có một sinh vật vong linh nào đó đang bay về phía này, vừa định quay đầu nhìn xem thì lại kinh ngạc phát hiện thi thể cháy đen của Băng Hùng Vương Tiểu Bạch trước mặt hắn lại đang chuyển động. Sau đó thân thể khổng lồ kia liền vặn vẹo một chút, chậm rãi ngồi dậy.
cái này……
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chậm rãi đứng thẳng người lên. Thân thể của nó vẫn to lớn như cũ, nhưng than đen trên cơ thể lại bắt đầu tróc ra, sau đó từ từ phát ra một tiếng gầm trầm lắng.
Tiếng gầm của nó rất kỳ quái, có chút sắc bén và quái dị hơn trước. Tuy nhiên, theo tiếng gầm của nó vang lên, đám sinh vật vong linh lúc đầu biến mất vì lôi kiếp, giờ đây đã khôi phục lại trạng thái bình thường, toàn bộ đều quay đầu nhìn về hướng này.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ hướng về phía này mà ngưng tụ, dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Bạch. Khí tức của Tiểu Bạch ngay lập tức tăng lên với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Cùng với việc đám than đen trên cơ thể Tiểu Bạch bị tróc ra, một lớp lông bạc cũng đã bắt đầu xuất hiện. Những sợi lông màu xám này lóe lên một loại ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Đôi mắt của Tiểu Bạch cũng trở nên xám xịt, những tia sáng kỳ lạ không ngừng phát ra từ đó.
"Nó biến thành một sinh vật vong linh rồi sao?" Hoắc Vũ Hạo kinh hãi, tự nhủ.
Thú Thần Đế Thiên đứng ở bên cạnh hắn khẽ gật đầu, nói: "Hẳn là vậy rồi, có vẻ như nó đã chịu ảnh hưởng từ quy tắc của thế giới này, sau khi trở thành hồn linh của ngươi, dường như ở trong thân thể kia vẫn còn sót lại một chút linh hồn. Sau đó thân thể liền bắt đầu vong linh hóa, bản thân nó là hung thú, thực lực cường đại, cơ thể cũng vô cùng rắn chắc, mặc dù trước đó đã nhận phải thương tích chí mạng. Nhưng một khi đã vong linh hóa, dường như lại dẫn đến phản ứng ngược khiến cơ thể càng trở nên cường đại hơn. Cỗ khí tức này không hề yếu chút nào."
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cũng không biết việc Tiểu Bạch trở thành sinh vật vong linh là tốt hay xấu nữa.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang lóe lên, Tiểu Bạch lúc này đã biến thành hình người, xuất hiện bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Nhìn thấy thân thể của mình đang ngửa mặt lên trời gầm thét, Tiểu Bạch cũng không khỏi sửng sốt.
Nó vừa mới hoàn thành dung hợp hồn linh với Hoắc Vũ Hạo, chưa kịp cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể thì bên ngoài đã xảy ra chuyện như thế này rồi.
Băng Đế và Tuyết Đế vì có sự hiện diện của Thú Thần Đế Thiên ở đây nên không tiện đi ra, hắn liền tự mình chạy ra ngoài.
"Tiểu Bạch, đây là chuyện gì vậy? Ngươi có cảm nhận được sự biến hóa của nó không?" Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa hết kinh ngạc, quay sang hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đáp: “Ông ngoại, để ta thử xem.” Vừa nói dứt lời, Tiểu Bạch liền nhắm mắt lại, điều khiển bản nguyên tinh thần lực ôn hòa, cẩn thận thăm dò về phía cơ thể kia.
Bản thể bên đó đang hấp thụ khí tức vong linh bên trong vong linh bán vị diện, khi bị Tiểu Bạch tiến hành dò xét, nó lập tức cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch.
Khi bốn mắt chạm nhau, cả Tiểu Bạch lẫn vong linh thể của nó đều run lên. Sau một khắc, trên mặt Tiểu Bạch liền lộ ra vẻ vui mừng.
"Ông ngoại, ta đã liên hệ được rồi, đó vẫn là ta! Ta có thể cảm nhận được khí tức của chính mình."
Hoắc Vũ Hạo có chút không hiểu, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tiểu Bạch nói: "Xem ra lúc ta trở thành hồn linh của người, ta đã bị ảnh hưởng bởi quy tắc của thế giới này, trong cơ thể kia vẫn còn lưu lại một tia linh hồn, sau đó khi thân thể không còn chịu sự khống chế của ta nữa, liền bắt đầu biến đổi dưới ảnh hưởng đến từ quy tắc của thế giới này, rồi thành ra như vậy. Hình như nhân loại thường gọi đây là cương thi phải không? Tuy nhiên, ta có thể cảm thấy rằng sau khi trở thành cương thi, ta dường như còn mạnh mẽ hơn, đặc biệt là về thể chất, nhưng ta vẫn cần phải hấp thụ thêm nhiều năng lượng nữa đã. Hehe, ta còn tự hỏi tại sao trước đây lại thích nơi này đến vậy. Bây giờ thì tốt rồi, ta đang sống ở hai trạng thái cùng một lúc. Cảm giác thực sự quá tuyệt mà!
Hoắc Vũ Hạo có chút ngẩn người ra, hắn không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, nhưng nếu đã như vậy rồi, hơn nữa Tiểu Bạch còn có thể liên hệ với cơ thể cương thi của nó, cũng không đến nỗi quá tệ. Nếu như cương thi Tiểu Bạch này có thể trở nên mạnh mẽ hơn so với Tiểu Bạch ban đầu, thì chỉ sợ sẽ không có lấy một thiên địch nào trong vong linh bán vị diện này, thậm chí có khả năng nó sẽ trở thành kẻ thống trị ở đây không chừng, điều này quả thực không phải là chuyện xấu.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Chỉ cần ngươi không có chuyện gì là được rồi, Tiểu Bạch, trước tiên trở về trong cơ thể của ta đi, cảm thụ một chút sự biến hóa sau khi trở thành hồn linh. Ngươi vừa mới trở thành hồn linh, đừng nên tiêu hao quá nhiều lực lượng bản nguyên."
"Được!" Tiểu Bạch vui vẻ đồng ý, nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái đầy cảm xúc, sau đó mới dung nhập vào cơ thể hắn rồi biến mất.
Hoắc Vũ Hạo sau đó hướng về phía Thú Thần Đế Thiên.
Đế Thiên cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Hoắc Vũ Hạo, ta càng ngày càng không thể nhìn thấu ngươi. Mau nói cho ta biết về nguồn gốc của vong linh bán vị diện này đi, nó sẽ không tự dưng mà xuất hiện đấy chứ. Làm thế nào mà ngươi tìm được nơi này?
Hoắc Vũ Hạo cân nhắc một hồi, cũng quyết định nói ra sự thật. Chẳng có ích gì khi giấu giếm những điều này với Đế Thiên. Mặc dù nghịch lân của Đế Thiên đã hạn chế sự liên hệ giữa hắn và thần giới, nhưng Đế Thiên cũng từng ra tay cứu hắn nhiều lần rồi. Hoắc Vũ Hạo mặc dù không thể nói là thích vị thần thú này, nhưng cũng không thể nói là ghét. Hắn chỉ coi vị thần thú này là mục tiêu trong tương lai của mình.
"Vong Linh Bán Vị Diện này được tạo ra bởi một vị lão sư của ta. Tên của người là Y Lai Khắc Tư. Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, cường giả vĩ đại đến từ thế giới khác..."
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo từ từ kể lại mọi chuyện, từ lần đầu tiên hắn dung hợp với Y Lai Khắc Tư, rồi được người truyền thụ, dạy bảo ra sao, và cách mà hắn sở hữu được năng lực vong linh ma pháp cường đại.
Đế Thiên không hề thắc mắc điều gì, ngược lại rất chăm chú lắng nghe.
Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai, cường giả đến từ thế giới khác, còn có các loại thần thức, những điều này đối với một cường giả có cấp bậc như Đế Thiên mà nói, đều có tác dụng dẫn dắt không nhỏ. Nhưng dù vậy Hoắc Vũ Hạo vẫn không có cảm giác gì. Vì hắn biết Đế Thiên dù có thu hoạch được bao nhiêu đi nữa thì vẫn không thành Thần được.
"Được rồi, những gì ta muốn biết ngươi đều đã nói cả rồi. Vong Linh Bán Vị Diện này không tệ, ngươi phải bảo quản thật tốt, có thể nói đây chính là một phần thực lực của ngươi, với năng lực hiện tại của ngươi thì đã có thể vận dụng được tương đối rồi. Về sau cẩn thận một chút, đừng gây thêm phiền toái nào quá lớn nữa, không phải lúc nào ta cũng có thể đến cứu mạng ngươi đâu, hiểu chưa?" Đế Thiên trầm giọng nói.
"Được, đa tạ Đế Thiên tiền bối đã ra tay cứu giúp." Hoắc Vũ Hạo hướng về phía Đế Thiên, khẽ gật đầu.
Quang ảnh do Địch Thiên biến thành từ từ trở nên mờ ảo, như thể hòa vào không gian mà tan biến.
Hoắc Vũ Hạo thầm ngưỡng mộ trong lòng: Đế Thiên tiền bối quả nhiên là cường giả mạnh nhất Đấu La đại lục đương thời! Nếu bản thân cũng có năng lực khống chế không gian như hắn thì thật tốt quá.
Cương thi Tiểu Bạch bên cạnh vẫn đang miệt mài hấp thụ vong linh chi lực trong vong linh bán vị diện để cải tạo cơ thể, còn Hoắc Vũ Hạo thì không dám ở lại lâu. Hắn còn có việc khác phải làm ở học viện. Nếu không phải Tiểu Bạch đột ngột xảy ra chuyện thì bây giờ hắn đã thu dọn xong xuôi đồ đạc, lên đường đến Sử Lai Khắc học viện rồi.
Khi Hoắc Vũ Hạo trở về trong căn phòng của mình tại Đường Môn, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.
Lý do trầm cảm cũng rất đơn giản, tóc…
Thiên lôi đâu phải nói tiếp là tiếp được đâu?
Bởi vì hắn đã tiếp nhận thiên địa lôi điện chính khí thuần túy trong thiểm điện cầu, lôi điện có tác dụng rèn luyện nhất định đối với cơ thể hắn, nhưng thứ mà hắn để ý lúc này chỉ là mái tóc của mình đã trở nên vô cùng ma quái.
Tóc của Hoắc Vũ Hạo không dài cũng không ngắn, xõa đến vai, lúc này lại đang dựng đứng lên trông như gai nhím, hơn nữa dùng tay không thể ấn xuống được. Như thế này thì làm sao đi gặp người khác đây?
Trong cơn tuyệt vọng, hắn đành phải đi tắm lại lần nữa, cuối cùng dùng nước để xả tóc trở lại hình dáng ban đầu. Tuy nhiên, do bị sét đánh nên tóc của hắn dù đã trở lại hình dạng bình thường thì vẫn còn hơi xoăn một chút, chỉ là hiệu quả trông cũng rất ổn, không hề khiến hắn trở nên xấu xí.
Sắc trời bên ngoài lúc này đã hơi tối. Trước đó hắn đã lãng phí không ít thời gian để tiến hành hấp thu hồn linh.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng mặc bộ quần áo mới mà Bối Bối chuẩn bị cho hắn. Bộ y phục này thực sự rất hợp với hắn. Nhìn chung là một bộ y phục màu trắng, không có trang trí dư thừa gì. Nhiều bộ phận của y phục được làm bằng tơ lụa, vì vậy mặc dù toàn bộ đều có màu trắng, nhưng dưới ánh sáng chiếu vào, độ phản chiếu của từng phần vãi khác nhau, mang lại cho người mặc cảm giác cao quý, lịch thiệp.
Hoắc Vũ Hạo mặc xong bộ quần áo mới này, không khỏi cảm thấy có chút sảng khoái.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn vài phần hưng phấn sau khi hấp thu Tiểu Bạch làm hồn linh thứ năm. Sự hưng phấn này không phải đến từ hồn linh, mà bởi vì hắn hiện tại đã là một cường giả bát hoàn hồn đấu la chân chính.
Hồn đấu la, chỉ thiếu một bước nữa thôi là tiến đến Phong Hào Đấu La rồi!
Hoắc Vũ Hạo chỉ mới hai mươi tuổi, trong toàn bộ lịch sử của Sử Lai Khắc học viện, ở độ tuổi này mà đã đạt tới cấp bậc hồn đấu la, cũng chỉ có một vài người.
Khi trước, Trương Nhạc Huyên trở thành hồn đấu la vào năm ba mươi tuổi, đã là niềm tự hào của cả Học viện Sử Lai Khắc rồi.
Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến đại sư tỷ, liền không khỏi rùng mình. Hắn căn bản không dám chậm trễ nữa, ngay cả ăn cơm cũng không dám ăn, ba chân bốn cẳng cấp tốc chạy về hướng Sử Lai Khắc học viện. Nếu đến muộn, đại sư tỷ cũng không biết sẽ nổi giận đến mức nào nữa. Hắn căn bản không dám đắc tội với đại sư tỷ! Còn chuyện tốt nghiệp cần phải lo nữa.
Hoắc Vũ Hạo một đường chạy thẳng vào Sử Lai Khắc học viện.
Lúc này, Sử Lai Khắc học viện đã tan học, đám học viên tụm năm tụm bảy đi ra phía ngoài. Mà lối vào của học viện Sử Lai Khắc cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với lúc Hoắc Vũ Hạo mới nhập học. Bởi vì từ lúc Sử Lai Khắc Tân Thành được xây dựng, giờ đây bên ngoài cổng Sử Lai Khắc học viện hết thảy đều đã trở thành khu vực trung tâm của toàn thành.
Vất vả một hồi, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng chen vào được, lúc hắn chuẩn bị đi vào học viện thì nghe thấy một số học viên đang bàn tán.
“Nghe nói Duyên Hải Thần tương thân đại hội tối nay sẽ được tổ chức ở nội viện, ngay trên hồ Hải Thần. Hơn nữa, đại hội năm nay có chút thay đổi, những đệ tử ngoại viện như chúng ta cũng được phép đi xem lễ. Việc này trước giờ chưa từng có tiền lệ. Không biết tại sao nữa."
"Cái này ngươi không biết rồi, chị họ của ta là học viên nội viện, nàng nói cho ta biết, Duyên Hải Thần tương thân đại hội năm nay cho phép đệ tử ngoại viện vào xem là để kích thích chúng ta nỗ lực tu luyện. Chỉ bằng cách nỗ lực để trở thành đệ tử nội viện, chúng ta mới có đủ tiêu chuẩn để tham gia đại hội này. Phải biết, các tiền bối tham dự tương thân đại hội đều là những hồn sư thiên tài. Nếu được kết đạo lữ với một người thì thật tuyệt biết bao. Hơn nữa, nghe nói rằng xác suất thành công tại Duyên Hải Thần tương thân đại hội là rất cao, nhiều học trưởng khi còn ở ngoại viện không dám bày tỏ tình cảm, nên đã lợi dụng những dịp tương thân đại hội để thổ lộ với người mình yêu đấy. Đương nhiên nếu muốn thể hiện trên đại hội, thì nghe nói thực lực vẫn là điều kiện tiên quyết."
"Được, quả thật phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa! Ta cũng phải nỗ lực, một ngày nào đó ta nhất định sẽ đứng trên hồ Hải Thần, tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội. Đi thôi, mau đi ăn chút gì đã, dùng bữa xong thì chúng ta liền chạy về đây, nói gì thì nói, vẫn phải chiếm trước vị trí tốt đã, nếu không thì còn xem được gì nữa chứ."
"Này, ngươi lại không biết rồi. Ta chuẩn bị đi mua một cái hồn đạo khí phóng đại đây, sử dụng nó thì cho dù là góc áo của các học trưởng cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa giá cả cũng phải chăng. Đường Môn bên kia vừa mới cho ra lò một đống, ngươi có muốn mua không?"
"A? Có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên muốn, giữ lại để về sau nhìn trộm đám nữ học viên cũng không tồi…"
Nghe vậy, Hoắc Vũ Hạo liền mỉm cười, trong lòng không khỏi tràn ngập hoài niệm. Thật không nghĩ tới Duyên Hải Thần tương thân đại hội năm nay lại cho phép học viên ngoại viện đến xem lễ, có lẽ hai niên đệ vừa rồi nói không sai. Cho phép bọn hắn đến xem lễ chính là để kích thích mọi người cố gắng tu luyện. Ngược lại cũng không phải là chuyện xấu.
Như vậy vẫn là tốt hơn so với năm xưa khi vừa nhập học rồi! Nếu như khi ấy bản thân có thể cùng Đông Nhi đi xem Duyên Hải Thần tương thân đại hội thì tốt biết bao.
Nghĩ đến Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút đau xót trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, bước nhanh về phía hồ Hải Thần.
Bên trong học viện rất náo nhiệt, Hoắc Vũ Hạo treo huy chương học viên nội viên lên trước ngực, tự nhiên không có người ngăn cản cả. Chỉ là bây giờ học viên ngoại viện thay đổi rồi lại đổi thay, người biết đến hắn chỉ còn là số ít. Cùng lắm chỉ là có vài học viên cảm thấy kỳ quái đối với việc hắn mặc trang phục màu trắng. Bởi vì đại đa số các học viên của học viện đều lấy việc mặc đồng phục Sử Lai Khắc làm vinh.
Khi Hoắc Vũ Hạo đi đến bên bờ hồ Hải Thần thì hắn không khỏi kinh ngạc, lúc này tiết trời chỉ vừa chạng vạng tối mà những vị trí đẹp gần bờ hồ Hải Thần đều đã có người ngồi rồi. Trèo lên đến cửa hồ Hải Thần, liền có một học viên ngoại viện trẻ tuổi ngồi tại đây, trên mặt đất còn bày ra một tấm vải đủ để chứa mười mấy người, hắn dường như chỉ vừa bố trí xong, liền ngồi lên phía trên một cách hài lòng, loay hoay chỉnh sửa lại đôi chút.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, hỏi: "Học đệ, ngươi có thể một mình ngồi ở chỗ lớn như vậy sao?"
Học viên ngoại viện này cũng không thèm ngẩng đầu lên, liền đáp: "Ai nói ta chỉ có một người? Ta tới chiếm chỗ trước, bọn ta có hơn mười người, đều đi mua thức ăn cả rồi, sẽ sớm tới đây thôi."
Hoắc Vũ Hạo bật cười thành tiếng, nói: "Các ngươi phân công cũng khá rõ ràng đấy!"
Học viên kia cười nói: "Đúng vậy! Nếu không đến sớm để chiếm chỗ thì lát nữa sẽ không có chỗ tốt mà ngồi đâu. Mỗi ngày ta đều tu luyện rất mệt mỏi, cuối cùng mới có cơ hội được nghỉ ngơi, ai mà không quý trọng chứ. Hơn nữa còn có thể xem đám học trưởng nội viện thể hiện thực lực trong tương thân đại hội, quả thật là quá tuyệt, bọn ta đến đây cũng là để đặt ra mục tiêu cho bản thân mình."
Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Không phải vì lười biếng là tốt rồi, chỉ là trong quá trình tu luyện, đôi khi dành chút thời gian để nghỉ ngơi cũng là việc nên làm."
“Hả?” Nghe giọng điệu có phần chỉ bảo này, học viên ngoại viện đang bố trí chỗ ngồi kia cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Một thân y phục màu trắng của Hoắc Vũ Hạo trông vô cùng bắt mắt, hơn nữa trên ngực còn đeo huy chương của đệ tử nội viện.
Huy chương đệ tử nội viện mang màu đỏ, còn có cả đồ án tiểu quái vật Sử Lai Khắc, trên nền áo trắng càng giúp nó hiện ra thêm phần nổi bật hơn.
"A! Nội viện học trưởng! Ngươi chính là nội viện học trưởng sao?" Học viên ngoại viện kia nhất bị kích động.
Tại Sử Lai Khắc Học Viện, đệ tử nội viện có địa vị rất cao, thậm chí vượt qua một vài lão sư ở ngoại viện. Dù sao thì học viên nội viện ít nhất cũng có tu vi ngũ hoàn Hồn Vương, một số học viên ưu tú thậm chí còn có tu vi thất hoàn trở lên, nếu là ở ngoại viện, bọn họ có đủ tư cách để trở thành viện trưởng. Hơn nữa, đừng quên rằng bọn họ còn có lợi thế về tuổi tác, ai nấy đều là thiên chi kiêu tử.
Học viên ngoại viện ở Sử Lai Khắc đều đã là tinh anh, chứ chưa cần bàn tới học viên nội viện. Bình thường thì đệ tử nội viện hầu như không có cơ hội giao thiệp với học viên ngoại viện, đa phần đều chuyên tâm tu luyện trong nội viện, cho nên vị học viên ngoại viện này có thể gặp mặt một vị học trưởng nội viện, đồng thời còn đối thoại vài câu, tâm tình của hắn sao có thể không kích động cho được.
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Đúng vậy! Chào học đệ.”
Học viên ngoại viện kia nhảy dựng lên, hứng phấn nói: "Học trưởng, ta tên là Kim Sa, bằng hữu vẫn thường gọi ta Sa Bao. Ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Ngươi là muốn đến đảo Hải Thần à?"
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu.
Học viên ngoại viện kia hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy tối nay ngươi có tham gia Hải Thần Các tương thân đại hội không?”
Hoắc Vũ Hạo cười cười, đáp: "Là Duyên Hải Thần tương thân đại hội. Ngươi nói nhầm rồi."
"Ừm… Ta hưng phấn quá, lỡ lời."
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: "Ta sẽ tham gia."
"Oa, thật tốt quá! Học trưởng, ta thật hâm mộ ngươi! Không biết khi nào ta mới có thể tham gia đây." Kim Sa hưng phấn nói.
Hoắc Vũ Hạo nhìn vào bộ đồng phục trên người đối phương, đây rõ ràng là một niên đệ năm ba, năm tư, còn theo sự dao động của hồn lực thì có thể thấy hắn cũng đã có tu vi tam hoàn rồi.
"Cứ cố gắng tu luyện thì cơ hội sẽ đến thôi, chúng ta cùng cố gắng nhé. Niên đệ, ta phải đi trước một bước đến chỗ báo danh đây, có duyên gặp lại." Vừa nói dứt lời, Hoắc Vũ Hạo liền vẫy tay với hắn, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cạch một tiếng, thân hình đã ngay lập tức bay ra, hướng thẳng về phía hồ Hải Thần.
"Tạm biệt Học trưởng." Kim Sa dùng hết sức vẫy tay lia lịa về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã bay ra xa hơn mười mấy mét, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, nhàn nhã như đi dạo, hướng thẳng về phía đảo Hải Thần.
Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, đây chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng trong mắt Kim Sa lại tràn đầy ngưỡng mộ. Nhìn Hoắc Vũ Hạo dần dần rời đi, hắn không khỏi tự nhủ trong lòng: “Khi nào ta mới có được thực lực như vị học trưởng này đây! Có thể nhẹ nhàng mượn lực từ mặt nước mà không cần giải phóng võ hồn, thật quá mạnh mẽ mà! Ta đoán vị học trưởng này ít nhất cũng phải có tu vi cấp bậc Hồn Đế."
Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo không biết Kim Sa đang suy đoán gì về bản thân, rất nhanh hắn đã đến được đảo Hải Thần. Khi bước lên đảo, hắn hiển nhiên đi thẳng đến Hải Thần Các. Hắn cũng chẳng biết nơi đăng ký tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội là ở đâu.
Hải Thần Các vẫn yên tĩnh như vậy, không khí trong lành hòa lẫn với hương thơm của bùng đất, cho người ta một loại cảm giác thanh thản từ tận đáy lòng, thoải mái nói không nên lời.
Hoắc Vũ Hạo quỳ trên mặt đất, hướng về phía Hoàng Kim Thụ cung kính cúi lạy ba lần, sau đó mới đứng dậy đi vào Hải Thần Các.
Hải Thần Các lúc này có vẻ rất yên tĩnh, sau khi tiến vào, hắn không cảm nhận được khí tức của bất kỳ ai. Đương nhiên cũng không dám sử dụng tinh thần tham trắc ở đây, tránh làm kinh động đến các vị trưởng lão.
Hoắc Vũ Hạo liền có chút buồn bực, trời đã tối rồi, hắn muốn đến tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội, nhưng rốt cuộc phải đến chỗ nào đây? Ngay cả tìm người để hỏi cũng chẳng tìm được ai...
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook