Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1060: Hắn chính là Hoắc Vũ Hạo! (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lúc này, bụng Hoắc Vũ Hạo bắt đầu réo lên liên hồi. Cũng phải thôi, đã mấy ngày hắn không ăn uống đàng hoàng rồi, dạ dày không nổi loạn mới là lạ.

Nghĩ tới việc ăn liền khiến Hoắc Vũ Hạo chảy nước dãi. Đồ ăn trong nội viện vẫn luôn hấp dẫn như vậy, để đảm bảo các học viên nội viện có được đầy đủ dưỡng chất, nguyên liệu dùng trong nội viện vẫn luôn là những loại tốt nhất đại lục, được nấu nướng cẩn thận, không chỉ bổ dưỡng mà còn có tác dụng tốt cho cơ thể, hương vị còn rất tuyệt vời. Đây là một trong những quyền lợi lớn nhất đối với đám học viên nội viện. Cho dù là hiện tại, Sử Lai Khắc Thất Quái vẫn thường xuyên tìm cớ để trở về đây dùng bữa, ăn đến khi no nê thì mới chịu rời đi.

Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ: Dù sao thì mình cũng không tìm thấy ai tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội, không chừng đến nhà ăn thì sẽ gặp thôi, tiện thể đi ăn gì đó cũng tốt.

Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ vừa bước ra khỏi Hải Thần Các, đi thẳng đến nhà ăn nội viện.

Đã đến giờ cơm tối, vừa bước vào nhà ăn, hắn thật sự thấy được không ít người quen. Đồ ăn nội viện cũng đã được chuẩn bị sẵn, có người đang xếp hàng chờ lấy phần, có người thì đã ngồi ăn rồi.

"Đây không phải là Hoắc Vũ Hạo sao? Thật là khách quý hiếm thấy! Sao ngươi có thời gian tới thăm nội viện chúng ta vậy?" Một thanh âm có chút không hài hòa vang lên. Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chính là Vu Phong, người vẫn luôn ở thế đối lập với hắn từ khi vừa nhập học.

Đã lâu không gặp, Vu Phong so với trước đây đã bớt u ám hơn đôi phần, dáng người cũng có vẻ mảnh khảnh hơn, có chút giống Mã Tiểu Đào năm ấy.

Bên cạnh Vu Phong là Ninh Thiên đang mặc một bộ trang phục nam. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt của hắn trở nên có chút kỳ quái.

Lúc trước, bọn hắn từng ở Càn Khôn Vấn Tình Cốc, trải qua càn khôn vấn tình khảo hạch. Cuối cùng, Ninh Thiên vượt qua khảo hạch, phần thưởng chính là giới tính biến hóa. Không những có thể chính thức ở bên cạnh Vu Phong, đồng thời cũng chân chính trở thành người thừa kế của Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Vu Phong và Ninh Thiên kể từ đó vẫn luôn tu luyện tại nội viện, vì có sự hòa hợp về mặt cảm xúc nên họ cũng tiến bộ rất nhanh. Theo quan điểm của bọn họ, Hoắc Vũ Hạo bấy lâu nay đều bận rộn bên ngoài hẳn là không thể theo kịp tốc độ tu luyện của họ được, có lẽ thực lực giữa bọn họ và Hoắc Vũ Hạo đã tiệm cận nhau ở một mức độ nhất định rồi.

"Vu Phong, xin chào." Hoắc Vũ Hạo hướng về phía Vu Phong, lên tiếng chào hỏi, đồng thời cũng khẽ gật đầu với Ninh Thiên.

Không chỉ có Vu Phong và Ninh Thiên ở trong nhà ăn, khi nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn hắn, còn có thêm vài người quen cũng đi tới. Trong số đó có Đới Hoa Bân và Chu Lộ, cũng như Tà Huyễn Nguyệt với thân hình mập mạp.

Bọn họ đều là những nhân vật phong vân ở ngoại viện khi xưa. Đã nhiều năm trôi qua, hiện tại Vu Phong, Ninh Thiên, Tà Huyễn Nguyệt, Đới Hoa Bân, Chu Lộ cũng đã trở thành những đệ tử tinh anh trong nội viện rồi.

Cũng theo sự trưởng thành của bọn họ, thế hệ học viên nội viện cũ do các sư tỷ Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược và Ngũ Trà dẫn đầu đều đã tốt nghiệp, hiện giờ đang cống hiến hết mình cho việc giảng dạy và xây dựng Sử Lai Khắc thành. Mặc dù Trương Nhạc Huyên và những người khác chưa rời khỏi học viện, nhưng họ không còn được coi là học viên nội viện nữa. Trong số đám học viên nội viện thế hệ mới, người có thực lực cá nhân mạnh nhất hiện nay chính là Đới Hoa Bân. Hắn đã chạm đến ngưỡng cửa cấp độ Hồn Thánh. Mặc dù có một số đệ tử nội viện lớn tuổi có tu vi cao hơn hắn, nhưng thân phận thủ lĩnh thế hệ nội viện mới của hắn chắc chắn không thể bị lung lay.

Đới Hoa Bân nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, lúc này đã không còn lạnh lùng tràn đầy địch ý như trước kia nữa, cũng không có bất kỳ biểu hiện nhiệt tình nào, chỉ gật đầu một cái, liền kéo Chu Lộ đi lấy đồ ăn.

Vu Phong khịt mũi một cái, nói: “Vốn dĩ mọi người đều rất tốt, nhưng nhìn thấy ngươi liền không tốt nữa rồi. Tại sao ngươi lại quay về? Ngươi vẫn là đệ tử của nội viện à? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi tu luyện ở nội viện?”

Hoắc Vũ Hạo cười khổ đáp: "Ta đương nhiên vẫn là đệ tử nội viện, còn chưa chính thức tốt nghiệp, lần này trở về cũng là để tham gia khảo hạch tốt nghiệp."

Đôi mắt của Vu Phong sáng lên: "Khảo hạch tốt nghiệp? Ngươi có vẻ tự tin quá nhỉ! Khảo hạch tốt nghiệp dành cho học viên nội viện chúng ta không dễ chút nào đâu."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy để ta thử xem, nếu không vượt qua được thì cứ chăm chỉ tu luyện tiếp thôi. Các ngươi ngồi xuống đi, ta đi lấy đồ ăn." Vừa dứt lời, hắn liền quay người đi lấy đồ ăn. Lúc này hắn cũng đã đói không chịu nổi nữa rồi.

Thức ăn ở Sử Lai Khắc học viện vẫn thịnh soạn như trước, Hoắc Vũ Hạo gọi một phần lớn phỉ thúy hải tham giao, một phần thịt hầm Thiên Long, một tô cơm phù dung thủy tinh, lấy xong liền tìm đến một góc, bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Trong phòng ăn không chỉ có những học viên nội viện mà Hoắc Vũ Hạo quen mặt, còn có một số học viên mà hắn không biết. Những người đó vừa nhìn thấy Vu Phong liền lên tiếng chào hỏi, cũng không khỏi tò mò mà nhìn sang Hoắc Vũ Hạo. Thân là đệ tử nội viện nhưng bọn họ chưa từng gặp qua người này, đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Hoắc Vũ Hạo tuy dung mạo không phải là anh tuấn lắm, nhưng lại có khí chất siêu phàm thoát tục. Ngay cả trong phòng ăn chứa đầy tinh anh hội tụ này, hắn vẫn nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi người ngay khi bước vào.

Vu Phong hơi cong môi, nhỏ giọng nói với Ninh Thiên bên cạnh: “Thiên ca, ngươi cảm thấy tu vi hiện tại của Hoắc Vũ Hạo đã đạt đến trình độ nào rồi? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cấp bậc Hồn Thánh rồi sao?”

Ninh Thiên đáp: "Hẳn là vậy, hắn đã là thành viên của Hải Thần Các từ lâu, hẳn là được hưởng đãi ngộ tốt hơn chúng ta. Tuy rằng không biết thời gian qua hắn bận rộn cái gì, nhưng dường như hắn thậm chí còn cường đại hơn nhiều so với trước kia nữa.”

Vu Phong khịt mũi một cái, nói: “Hắn cường đại thì sao? Gần đây chúng ta cũng đã nỗ lực rất nhiều rồi, nhất định có thể đuổi kịp hắn. Hắn còn trẻ, mặc dù hiện tại có chút thành tựu, nhưng sau này nếu không nỗ lực thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng ta vượt qua thôi. Khi đạt tới cấp độ phong hào Đấu La, ai cường đại hơn ai còn chưa biết đâu.”

Ninh Thiên cười lắc đầu, cũng không nói gì. Trên thực tế, hắn và Vu Phong đều biết với thiên phú của bản thân, bọn hắn cơ bản là không có cách nào đuổi kịp Hoắc Vũ Hạo. Vu Phong nói ra những lời không phục này cũng chỉ vì nội tâm kiêu ngạo mà thôi. Bọn hắn đều biết thực lực của Hoắc Vũ Hạo đã không còn ở cùng đẳng cấp với bọn hắn nữa.

Bọn hắn một mực lấy Hoắc Vũ Hạo làm mục tiêu để cố gắng tu luyện, chỉ là có thể đuổi kịp hắn hay không thì chưa biết.

Mà bọn họ cũng không phải là những người duy nhất lấy Hoắc Vũ Hạo làm mục tiêu, còn có thêm Tà Huyễn Nguyệt nữa. Hắn lúc này cũng đang ngồi cùng bàn với bọn họ, thấp giọng nói: "Ta nghĩ muốn đuổi kịp Hoắc Vũ Hạo thật sự rất khó! Hắn thậm chí còn là người thành lập tổ chức Truyền Linh Tháp. Khi các ngươi đạt đến thất hoàn, có lựa chọn đi dung hợp hồn linh hay không?"

Nghe được lời này từ Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong cùng Ninh Thiên liền nhìn nhau một cái, trong mắt không giấu được một tia thèm muốn.

Bọn họ đều đã nhìn thấy tác dụng của hồn linh, sao có thể không mong muốn dung hợp hồn linh cho được? Hiện tại mọi người đều đã biết, hồn linh có trợ giúp rất lớn đối với sự thăng tiến của hồn sư, nếu tận dụng tốt hồn linh thì hiệu quả của chúng sẽ lớn hơn rất nhiều so với hồn hoàn. Đối với đại đa số hồn sư, dung hợp một cái hồn linh cường đại làm bản mệnh hồn linh vẫn là lựa chọn tốt nhất. Cho đến nay, ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo ra thì chưa có ai dung hợp thành công hai hồn linh.

Tà Huyễn Nguyệt hạ giọng nói tiếp: “Nếu chúng ta muốn dung hợp hồn linh, thì tốt nhất đừng đắc tội với hắn. Hắn là người có địa vị then chốt trong Truyền Linh Tháp, cho dù là hội trưởng lão của Truyền Linh Tháp cũng đều phải tôn trọng ý kiến ​​của hắn. Nếu hắn mà giở chút thủ đoạn nào đó, chỉ sợ chúng ta lực bất tòng tâm."

Trong lòng Vu Phong không khỏi run lên, ánh mắt tràn đầy địch ý ban đầu bỗng trở nên bớt gay gắt hơn đôi phần. Đương nhiên, những hồn sư thiên tài như bọn họ sẽ không đem thực lực và tu vi tương lai của bản thân ra đùa giỡn.

Ninh Thiên cười cười, lắc đầu nói: “Nếu Hoắc Vũ Hạo là người nhỏ mọn như vậy, thì hắn cũng sẽ không có được thành tựu như bây giờ đâu, ngươi căn bản không cần lo lắng điểm này, nhưng mà ta thấy hắn lần này trở về cũng không chỉ đơn giản là tham gia khảo hạch tốt nghiệp thôi đâu.”

Vu Phong ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không phải là đang nói về Duyên Hải Thần tương thân đại hội đêm nay đấy chứ?”

Ninh Thiên gật đầu, nói tiếp: "Hắn có lẽ sẽ tham gia, nếu không, tại sao hắn nhất định phải vội vàng trở về trong hai ngày này để khảo thí tốt nghiệp? Vương Đông Nhi mất tích, hắn còn chưa tốt nghiệp nên vẫn tính là một học viên nội viện độc thân. Theo quy định của nội viện, hắn buộc phải tham gia.”

Sắc mặt Vu Phong bỗng nhiên có chút kỳ quái nhìn vào Ninh Thiên.

Ninh Thiên có chút đỏ mặt, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì? Chuyện trước kia đều đã là chuyện quá khứ rồi."

Vu Phong ho khan một tiếng, nói: “Vậy tối nay chúng ta đi xem một chút nhé.”

Ninh Thiên gật đầu, đáp: "Được, chúng ta có thể ngồi trên thuyền để xem."

Trong khi bên này còn đang sôi nổi thảo luận, thì Hoắc Vũ Hạo bên kia lại đang sảng khoái ăn uống. Đồ ăn nội viện thật sự không làm hắn thất vọng, vừa nuốt một miếng, hắn liền cảm nhận được một luồng hơi ấm dâng lên trong bụng, truyền đến tận tứ chi lẫn xương cốt, khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Mặc dù trong cơ thể hắn còn có bảo vật Vạn Năm Huyền Băng Tủy, hấp thu thiên địa tinh hoa trong đó cũng đủ bổ sung nhu cầu hàng ngày của hắn rồi, nên cho dù không ăn cũng chẳng sao, thế nhưng thông qua việc ăn uống mà thu thập năng lượng vẫn cứ là thoải mái nhất. Mỹ thực có ai lại không thích chứ? Hoắc Vũ Hạo khi còn nhỏ muốn ăn đôi khi cũng chẳng có mà ăn, nên đồ ăn chính là thứ hắn trân trọng và yêu thích nhất.

Chẳng mấy chốc bữa ăn thịnh soạn đã sạch bóng không còn một thứ gì, mang ra bao nhiêu, Hoắc Vũ Hạo đều đã ăn cho bằng sạch.

Khi Hoắc Vũ Hạo còn đang hồi tưởng lại dư vị của bữa ăn ngon lành này, đột nhiên có người gõ lên bàn của hắn.

Hoắc Vũ Hạo có chút hoài nghi, ngẩng đầu lên. Bị quấy rầy vào lúc này thật sự không phải là điều dễ chịu. Vốn tưởng rằng người tới là Vu Phong hoặc Đới Hoa Bân, nhưng khi ngẩng đầu lại phát hiện đó là một người đàn ông trung niên mà đến hắn cũng không nhận ra.

Người đàn ông này nhìn qua thì độ khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt toát lên vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi tới nhà ăn nội viện dùng bữa? Ngươi là ai? Tên gì?"

“Hả?” Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên, “Ta là đệ tử nội viện, tại sao không được ăn cơm trong nội viện?”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Có đệ tử nội viện nào giống như ngươi không? Đến cả đồng phục học viên cũng không mặc!"

"Ừm..." Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi. Người là lão sư nội viện à? Bởi vì ta rời khỏi nội viện một thời gian rồi, nên bên người không có đồng phục thích hợp, cũng chỉ biết tùy tiện mặc quần áo bình thường để trở về. Nhìn này, đây là huy chương nội viện của ta."

Nói xong, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cởi huy chương nội viện trên ngực ra, lễ phép đưa cho vị kia xem.

Người đàn ông trung niên cầm lấy huy chương thì liền quay người rời đi: “Theo ta đến phòng giáo vụ nội viện một chuyến.” Vừa nói dứt câu liền đi thẳng về phía trước.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt đến ngây người. Người này chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao? Chẳng lẽ là đang coi ta thành một tên ăn chực à?

“Chờ một chút, có lẽ ta không có nhiều thời gian đâu.” Hoắc Vũ Hạo vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Thời gian gì?" Người đàn ông trung niên cau mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ, đáp: "Tối nay ta tới đây là để tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội!"

Người đàn ông trung niên trên mặt hiện lên một tia khinh thường, nói: “Ngươi còn muốn tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội à? Ngươi trước tiên phải cho ta một lời giải thích về vấn đề ăn chực đã, ta không quan tâm trước đây ngươi có phải là đệ tử nội viện hay không, nhưng ít nhất ta có thể xác nhận rằng hiện tại ngươi không phải. Ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi. Cho dù trước đây ngươi từng là đệ tử nội viện, thì việc quay lại nội viện để ăn chực vẫn là trái với nội quy học viện. Ngươi phải cùng ta trở về tiếp nhận điều tra đã, nếu để cho ta tra được ngươi thường xuyên trở về ăn chực, thì dù cho ngươi trước kia thật sự là đệ tử nội viện đi nữa, ta cũng sẽ hủy bỏ tư cách học viên, tước đi chứng chỉ tốt nghiệp của ngươi."

"Hả?" Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, nhịn không được mà nói: "Chỉ là một bữa cơm thôi, nghiêm trọng như vậy sao? Hơn nữa, ta thật sự là nội viện đệ tử!"

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, đáp: “Trước đây học viện quá lỏng lẻo, mới để cho các ngươi thích làm gì thì làm. Đồ ăn nội viện quý giá như vậy, sao có thể để những tên tham công tiếc việc như các ngươi tùy tiện ăn uống được chứ? Nhìn những gì ngươi vừa ăn mà xem, ngươi biết những thứ đó có giá trị bao nhiêu không?

Giọng nói của người đàn ông trung niên này thực sự rất lớn, cả Vu Phong, Tà Huyễn Nguyệt, Ninh Thiên, Đới Hoa Bân và Chu Lộ đều có thể nghe thấy.

Lúc này, vẻ mặt của bọn họ đều có chút kỳ lạ. Ngay cả Vu Phong, người ghét Hoắc Vũ Hạo nhất, vào lúc này cũng chẳng hề cảm thấy hả hê gì cả. Vị lão sư này thật sự đã đi quá xa, cho dù sau khi tốt nghiệp, học viên nội viện có về lại đây dùng bữa đi nữa, thì sao có thể làm quá đến mức tước bỏ chính chỉ tốt nghiệp của họ chứ? Sử Lai Khắc học viện từ khi nào mà trở nên bá đạo như vậy rồi?

Hoắc Vũ Hạo thở dài, nếu đây không phải Sử Lai Khắc học viện thì hắn có lẽ sẽ trực tiếp phát tiết rồi, nhưng hắn luôn coi Sử Lai Khắc Học Viện là nhà của mình, kính trọng mỗi một vị lão sư ở đây, vì vậy hắn đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Vậy thế này thì sao, ta sẽ trả tiền chỗ đồ ăn vừa rồi, thật sự ta không thể lãng phí thời gian được." Hắn đã hứa với đại sư tỷ rồi, nếu không đến đó đúng giờ chỉ sợ sẽ còn gặp thêm phiền toái nữa, lỡ như đại sư tỷ không cho hắn tốt nghiệp thì sao?

"Trả tiền? Bây giờ mới nghĩ tới chuyện trả tiền à?" Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy như mình vừa tóm được đuôi cáo của Hoắc Vũ Hạo vậy, "Muốn trả tiền thì sao không trả từ sớm đi? Làm sao ta biết đây có phải là lần đầu tiên ngươi ăn chực ở học viện hay không? Ngươi phải đi cùng ta, để ta tra cho rõ ràng đã."

Nói xong, hắn lập tức quay người bước ra ngoài.

"Lão sư, đợi một chút." Ninh Thiên sải bước tới chặn đường trung niên lão sư, "lão sư, sao trước đây ta chưa từng thấy người? Ta có thể chứng minh hắn là học viên nội viện chúng ta."

Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, liền đáp: “Ta là giáo viên kỷ luật mới. Có thể ngươi không biết ta, nhưng ta thì biết ngươi. Tên ngươi là Ninh Thiên, đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông. Ngươi có chắc chắn muốn đứng ra làm chứng cho hắn không? Nếu cố ý che đậy, thì cả ngươi cũng sẽ bị xử phạt ”.

Ninh Thiên cau mày nói: “Lão sư, bởi vì hắn thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, hiếm khi trở về, cho nên người mới không gặp được hắn. Tuy rằng người là giáo viên kỷ luật nội viện, nhưng cũng không thể xử oan cho người ta được. Người ngay cả tên của hắn cũng không hỏi qua, vậy làm sao mà biết hắn không phải học viên nội viện? Nếu như hỏi ai có tư cách dùng bữa trong phòng ăn này nhất, thì không phải ta, cũng chẳng phải những người khác, thậm chí cũng không phải người, mà là hắn."

Người đàn ông trung niên vốn dĩ nhìn thấy Ninh Thiên đứng ra làm chứng cho Hoắc Vũ Hạo, trong lòng đã phần nào tin tưởng, nhưng khi nghe hắn nói những lời này, máu trong người hắn bỗng sôi lên sùng sục: “Ý ngươi là trong học viện, địa vị của học sinh này thậm chí còn cao hơn cả ta à? Ngươi có biết rằng với những lời này thì dựa theo quy định kỷ luật của học viện, ta có thể lấy lý do vũ nhục lão sư để xử lý ngươi không?"

"Ngươi thì biết cái gì!" Hoắc Vũ Hạo và Ninh Thiên đều cố kỵ bên phía học viện, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng ở đây còn có một người tính nhẫn nại không được tốt cho lắm!

Nếu người đàn ông trung niên này mà nhắm vào Hoắc Vũ Hạo thì Vu Phong sẽ không lên tiếng làm gì, nhưng nếu nhắm vào Ninh Thiên thì lại khác. Tính khí nóng nảy của nàng ngay lập tức bộc phát, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Ninh Thiên.

"Ngươi nghi ngờ thân phận học viên nội viện của bọn ta, còn bọn ta thì lại đang hoài nghi thân phận lão sư của ngươi đấy. Bọn ta chưa từng gặp qua ngươi, vậy ngươi lấy cái gì để chứng minh mình là lão sư kỷ luật? Sử Lai Khắc học viện chúng ta từ khi nào ra quy định cựu học viên không được phép đến học viện dùng bữa vậy? Nào có quy định ấy chứ? Ngươi là đang tự rước nhục vào thân. Nếu có bản lĩnh thì ngươi bắt hết toàn bộ bọn ta đi.”

Người đàn ông trung niên bị Vu Phong phản bác, liền nổi giận đùng đùng: "Được thôi, ta sẽ bắt tất cả các ngươi! Ta cũng muốn nhìn xem, khi đứng trước mặt quy định của học viện, các ngươi còn có thể nói gì."

"Lão sư, làm người thì phải nói đạo lý, lão sư cũng nên như vậy. Ta thấy, người hẳn là lão sư từ bên ngoài vừa tới phải không? Vất vả lắm mới có thể thông qua khảo hạch của học viện, đừng nên tự hủy hoại tương lai của mình!" Tà Huyễn Nguyệt cũng bước về phía bên này, âm trầm nói.

Không chỉ có hắn, cả Đới Hoa Bân cùng Chu Lộ cũng chậm rãi đi tới, vây quanh người đàn ông trung niên phía bên kia. Những đệ tử nội viện khác cũng đứng dậy tụ tập xung quanh, vẻ mặt đều chẳng hề vui vẻ.

Học viên va chạm với lão sư, đó đương nhiên là điều không được phép, nhưng đây là Sử Lai Khắc nội viện, thân phận đệ tử nội viện và ngoại viện là hoàn toàn khác biệt. Tại Sử Lai Khắc Học Viện, nếu như học viên nội viện nguyện ý đi ra ngoại viện, thì bọn hắn đều có thể trở thành lão sư.

Lời nói trước đó của người đàn ông trung niên này đã khiến nhiều người cảm thấy phẫn nộ. Mặc dù phần lớn mọi người không biết Hoắc Vũ Hạo, nhưng họ vẫn gắn bó với phòng ăn nội viện đã lâu, nếu sau này bọn hắn cũng giống như Hoắc Vũ Hạo mà quay lại dùng bữa, thì liền bị học viện trừng phạt, thậm chí bị tước đi chứng chỉ tốt nghiệp. Họ làm sao có thể chịu đựng được. Trong lòng bọn họ tràn đầy phản kháng, mặc dù không nói gì nhưng cũng vây quanh tên lão sư kia.

"Mọi người không nên như vậy, ta nghĩ đây chỉ là hiểu lầm thôi." Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói. Đồng thời nhìn về phía Ninh Thiên, trong mắt mang theo một tia cảm kích, Ninh Thiên chính là người đầu tiên đứng lên nói đỡ cho hắn.

Ninh Thiên thản nhiên cười, nói: "Bọn ta chưa bao giờ nghĩ tới xung đột với lão sư, nhưng lão sư cũng phải có chút tôn trọng với đám học viên bọn ta chứ? Vũ Hạo, nếu ngươi còn có việc phải làm thì cứ đi trước đi, chuyện này cứ để bọn ta xử lý. Vu Phong, ngươi đi mời Thái viện trưởng tới đây, ta vừa thấy bắt gặp lão nhân gia cũng đang ở nội viện này, nhờ lão nhân gia phân xử phải trái đúng sai, nếu thật sự chúng ta sai thì sẽ cúi đầu nhận lỗi, mặc cho học viện xử phạt. Còn nếu không sai, thì học viện cần phải cho chúng ta một lời giải thích.”

Hoắc Vũ Hạo hướng về phía Ninh Thiên, gật đầu nói: "Được, vậy làm phiền các ngươi rồi." Đây đã là biện pháp thích hợp nhất vào lúc này rồi. Hắn thực sự không thể ở lại đây lâu hơn nữa, liền vội vã rời đi.

“Ngươi không thể đi!” Người đàn ông trung niên đột nhiên đưa tay ra, tóm lấy cánh tay Hoắc Vũ Hạo. Cùng lúc đó, khí tức trên người hắn đột nhiên tỏa ra mãnh liệt, những vòng hồn hoàn nhanh chóng bay lên từ phía dưới chân hắn, khí tức hồn lực được phóng thích ngay lập tức đẩy những người xung quanh lùi ra xa vài bước.

“Hả?” Hoắc Vũ Hạo không ngờ vị lão sư này lại hung hãn đến thế, vậy mà lại dám trực tiếp động thủ. Lòng bàn tay hắn lúc này rõ ràng chứa đựng dao động hồn lực mãnh liệt, thứ bay lên từ dưới chân hắn là tám vòng hồn hoàn. Có thể trở thành lão sư nội viện ở Sử Lai Khắc, quả nhiên là thực lực không hề kém.

Nhưng mà màu sắc của tám vòng hồn hoàn này lại không phải là những loại phối hợp tốt nhất với nhau, hai cái màu vàng, ba cái màu tím, ba cái màu đen, thoạt nhìn thì cũng không tệ, nhưng ở Sử Lai Khắc học viện thì vẫn chẳng là gì cả.

Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên một tia lạnh lùng, chuẩn bị phản kháng. Từ nãy đến giờ hắn đã rất nhẫn nhịn rồi, nhưng đối phương lại không ngừng được nước lấn tới, Con giun xéo lắm cũng quằn chứ huống chi là hắn.

Hoắc Vũ Hạo giơ tay trái lên, lòng bàn tay trong nháy mắt hóa thành một màu lam ngọc, hắn không hề giải phóng võ hồn mà trực tiếp hướng về bàn tay đang nắm chặt của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nắm chặt lấy bàn tay của Hoắc Vũ Hạo. Suy nghĩ của hắn vô cùng đơn giản, Hắn sẽ thi triển ra tu vi Hồn Đấu La để chấn nhiếp đám đệ tử nội viện này.

Đúng như Tà Huyễn Nguyệt đã đoán, hắn quả thực là một người từ bên ngoài mới đến để nhậm chức lão sư. Cảm giác được làm lão sư ở Sử Lai Khắc học viện thật sự rất thoải mái, cho nên hắn đương nhiên cũng có chút kiêu ngạo. Hắn thân là lão sư phụ trách kỷ luật, hôm nay nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo không mặc đồng phục ngồi dùng bữa trong nhà ăn, hắn lập tức định thể hiện một chút quyền uy trước mặt đám đệ tử nội viện, nhưng ai mà ngờ hắn sẽ khơi dậy oán giận của đám học viên này như vậy. Hắn suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, liền quyết định trước tiên phải bắt được kẻ chủ mưu đã, sau đó dùng tu vi chấn nhiếp đám học viên khác, sau khi thành công kết tội cho tên chủ mưu thì hắn cũng coi như vừa có thể tiến vừa có thể lùi.

Và hắn quả thật đã đạt được điều mình muốn, thành công giữ chặt cánh tay Hoắc Vũ Hạo. Bàn tay của Hoắc Vũ Hạo khi mới chạm vào cho người ta cảm giác rất nhu hòa, tuy nhiên, khi hắn muốn phát lực, đem hồn lực của bản thân trút vào, hắn lại kinh hãi phát hiện lòng bàn tay của Hoắc Vũ Hạo thật ra cứng như sắt thép, mặc cho hắn phát lực đến mức nào đi nữa, cánh tay kia vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một tấc.

"Lão sư không thể ra tay đánh học viên. Sử Lai Khắc chúng ta là học viện, không phải ngục tù." Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói.

Người đàn ông trung niên cảm thấy trong lòng bàn tay Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dâng lên một cỗ khí tức cực hàn, toàn thân không khỏi rùng mình. Ngay sau đó, hắn nhận ra ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lúc này đã trở nên thâm sâu đến lạ, tâm trí hắn dường như đang dần bị hút vào trong đó.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương