Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Cao Võ : Hạ Cánh Đến Một Vạn Năm Sau(Truyện Chữ)
Chapter 231: Ma Cực Tinh? Một quyền này của ta, gọi là Bạo Tinh!

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

"Trận cuối cùng..."

 

 

Trọng tài ban tổ chức nhìn xuống hai chỗ dưới đài, chậm rãi tuyên bố: "Lục Thánh của Đại học Võ thánh số 7, đấu với Triều Tiệm, mời tuyển thủ hai bên lên đài.”

 

 

Đám người vây xem dưới sân lập tức xôn xao.

 

 

Ánh mắt mọi người đều quét tới quét lui trên người Lục Thánh và Triều Tiệm.

 

 

Nhiếp ảnh gia phụ trách phát sóng trực tiếp khiêng máy quay tìm góc độ đặc tả cho hai người.

 

 

Điều này tạo ra một loại cảm giác đại chiến sẽ nổi lên.

 

 

Lục Thánh đứng lên từ trên ghế, hơi giãn gân cốt, khiến cho người ta có một loại cảm giác mãnh hổ vươn mình.

 

 

Cậu chậm rãi đi lên đài tỷ thí, Triều Tiệm đã đứng ở trên đài chờ cậu từ trước.

 

 

“Quy tắc thi đấu của Đại hội võ thuật toàn quốc, điều 32......”

 

 

Triều Tiệm thở ra một hơi nặng nhọc, thanh âm nói chuyện vô cùng trầm thấp và áp lực.

 

 

"Trong quá trình tỷ thí, nếu như vô tình thất thủ đánh chết đối thủ, dưới tình huống hợp lý, sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì..."

 

 

“Cậu hiểu ý tôi không?”

 

 

Ánh mắt của Triều Tiệm khóa chặt Lục Thánh, gằn từng chữ mở miệng: "Đợi lát nữa, tôi sẽ xuống tay rất nặng, vô cùng nặng...... Hi vọng cậu có thể chuẩn bị.”

 

 

Lục Thánh mỉm cười nhìn hắn ta.

 

 

Giống như đang nhìn một thứ cực kỳ thú vị.

 

 

“Tôi rất mong chờ.”

 

 

Trọng tài bên cạnh cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc từ “bảy hai ba” trên đài tỷ thí, vội vàng mở miệng tuyên bố: "Tỷ thí bắt đầu.”

 

 

Sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài sân tỷ thí.

 

 

Bảy tám nhiếp ảnh gia khiêng máy quay phim vây quanh hai người bước nhanh như bay.

 

 

Tất cả mọi người đều đang chú ý vào trận chiến này, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nói chuyện dần biến mất trong vô thức.

 

 

“Tôi biết anh không phục.”

 

 

Lục Thánh đưa tay sờ cái cổ trắng nõn săn chắc của mình, đường cong hoàn mỹ, mỉm cười: "Tôi cho anh đủ thời gian biến thân."

 

 

“Nhanh lên nhé, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

 

 

Lục Thánh nhẹ nhàng vặn cổ, thân thể phát ra âm thanh xương cốt va chạm vào nhau.

 

 

Máu của Lục Thánh hơi nóng lên.

 

 

Không phải vì Triều Tiệm.

 

 

Mà là nghĩ đến, đánh thêm hai trận nữa, kịch bản mà cậu viết, sẽ nghênh đón cao trào thật sự.

 

 

"Đó sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời..."

 

 

Lục Thánh đang rất chờ mong.

 

 

Đôi mắt Triều Tiệm nhanh chóng lạnh như băng.

 

 

Hắn ta hít một hơi thật sâu.

 

 

Trong thí trường gần như xuất hiện quỹ đạo của một luồng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

 

Không khí trong một không gian lớn gần như bị Triều Tiệm rút sạch.

 

 

Lồng ngực của hắn ta cao vút lên, cả người phồng lên giống như một quả bóng bay.

 

 

Nhưng lại không khiến cho người ta có bất kỳ cảm giác phù phiếm nào.

 

 

Làn da Triều Tiệm từ ngăm đen ban đầu nhanh chóng chuyển thành màu đỏ thẫm, cơ bắp nhô lên từng khối từng khối.

 

 

Giống như bị đốt cháy thành một cục sắt đỏ.

 

 

Phía trên còn có một sợi gân xanh uốn lượn giống như một con rắn nhỏ.

 

 

“Trạng thái ma cực!”

 

 

Triều Tiệm phun ra tiếng.

 

 

Một vòng khí màu trắng mắt thường có thể thấy được lấy hắn ta làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

 

 

Không đợi trên khuôn mặt của những người vây xem lộ ra vẻ rung động.

 

 

“Trạng thái Ma Cực tầng thứ hai!”

 

 

“Cót két cót két - -”

 

 

Tiếng xương cốt khiến cho người ta đau răng vang lên, thân hình Triều Tiệm bành trướng đến cực hạn rồi lại bắt đầu co rút vào bên trong.

 

 

Làn da của hắn ta từ đỏ một lần nữa chuyển thành đen, khác với lúc trước chính là, trong màu đen này chứa đựng sự thâm trầm đáng sợ.

 

 

Nếu như nói Triều Tiệm trước đó là một khối sắt vừa mới bị đốt đỏ.

 

 

Vậy thì hiện tại, tạp chất trong khối sắt này đã bị đuổi ra ngoài.

 

 

Gân cốt của hắn ta như thép, toàn thân giống như được rèn từ một thỏi sắt tinh khiết, khiến cho người ta có một loại cảm giác tấn công thị giác cực kỳ mãnh liệt.

 

 

Đó là một loại cường đại có thể cảm nhận được ngay cả bằng mắt thường.

 

 

Cường đại không gì sánh kịp.

 

 

Sóng nhiệt cuồn cuộn khuếch tán từ trong thân thể Triều Tiệm ra ngoài.

 

 

Hắn ta thở chậm rãi, mỗi một hơi thở thở ra đều ngưng tụ thành bạch luyện trong không khí.

 

 

Một loại cảm giác áp lực đáng sợ lấy hắn ta làm trung tâm lan rộng ra bốn phía, không khí xung quanh gần như bị vặn vẹo.

 

 

“Hít hít - -”

 

 

Trong sân liên tục vang lên âm thanh hít khí.

 

 

Ngay cả rất nhiều tông sư cũng rung động.

 

 

"Đây là thân thể gì thế này?"

 

 

“Thân thể tông sư, không là gì với người này!”

 

 

"Ma Cực tinh, Ma Cực tinh... Mở ra trạng thái Ma Cực, Triều Tiệm mới thật sự là Ma Cực tinh..."

 

 

Có người không nhịn được thì thào: "Lần trước, Triều Tiệm chỉ mở ra trạng thái Ma Cực tầng thứ nhất là đã có thể quét ngang đại hội, được xưng là người có sức mạnh đứng đầu dưới tông sư.”

 

 

“Lần này trạng thái Ma cực của hắn ta đã tiến vào tầng thứ hai, sẽ đáng sợ cỡ nào đây?”

 

 

Trước khi thi đấu, vốn Lục Thánh vẫn còn được người ta đánh giá cao, nhưng sau khi Triều Tiệm bày ra trạng thái Ma cực tầng thứ hai, hướng gió lập tức thay đổi.

 

 

So với Triều Tiệm khí thế đáng sợ như ma thần, Lục Thánh lại đơn giản giống như trẻ sơ sinh trước mặt tên côn đồ giết người.

 

 

Đơn bạc khiến cho người ta đồng tình.

 

 

Bên phía Đại học Võ thánh số 7, Học viện Nhất Nhất và tông sư phó giáo đều biến sắc, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.

 

 

“Chết tiệt!”

 

 

Nghĩ đến thảm trạng của Ôn Kính Ngôn lúc trước, có người theo bản năng siết chặt nắm đấm.

 

 

Còn ở bên phía võ quán Cực Lạc, mọi người đều lộ vẻ tươi cười.

 

 

“Thật sự nghĩ Song Tử Tinh có tên là Bạch Dương sao?”

 

 

Liên Tế Bắc nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, cả người bày ra trạng thái vô cùng thả lỏng.

 

 

Khi trạng thái ma cực tầng thứ hai của Triều Tiệm thi triển ra thuận lợi, kết cục cũng đã được định trước.

 

 

“Cực kỳ. Cực kỳ khốc liệt? Các cậu sẽ thấy nó sớm thôi......”

 

 

Phương Bắc tùy ý nghĩ.

 

 

Mà Thiên Cực Tinh Tề Việt ở bên cạnh thì liên tục đưa mắt nhìn về phía võ quán đằng xa.

 

 

"Mỗi người một cái... Mỗi người một cái... Danh tiếng không thể bị một mình cậu cướp hết..."

 

 

Hắn ta liếm liếm môi, trong mắt mang theo một tia tàn nhẫn.

 

 

.....

 

 

"Cậu nhất định không muốn nhận thua..."

 

 

Giọng nói của Triều Tiệm cũng thay đổi, trở nên khàn khàn và thô ráp, giống như hai khối sắt ma sát vào nhau.

 

 

“Nếu như vậy, tôi sẽ rất tức giận.”

 

 

Triều Tiệm dùng sức ngẩng đầu lên, từng sợi gân xanh đen vặn vẹo trên cổ cũng chuyển động theo.

 

 

Hắn ta nhe răng cười với Lục Thánh, nụ cười vặn vẹo lại chứa đựng sự tàn nhẫn, giống như mãnh thú nhìn thấy con mồi mà mình tha thiết ước mơ, bắt đầu động tác liếm láp nanh vuốt.

 

 

Sắc mặt Lục Thánh cũng rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Triều Tiệm.

 

 

Ở trong mắt của Triều Tiệm, đó là biểu hiện nhu nhược và sợ hãi nhất.

 

 

“Có thể kết thúc rồi.”

 

 

Triều Tiệm di chuyển hai chân của mình, hai chân nặng nề như voi giẫm lên từng vết rạn nứt trên sàn nhà ở quảng trường Võ Quán cứng rắn.

 

 

Tốc độ của hắn ta càng lúc càng nhanh, khí thế đè nén đến cực hạn trên người cuối cùng cũng ầm ầm bộc phát.

 

 

“Vũ điệu ma cực!”

 

 

Triều Tiệm gầm lên, từng làn sóng khí đáng sợ liên tục cuồn cuộn hướng ra phía ngoài, khí thế đáng sợ như núi lửa phun trào ra bốn phía.

 

 

Sóng khí màu trắng điên cuồng lan tràn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuồng phong nổi lên.

 

 

Ý chí Vũ Trụ kết hợp với thân thể khủng bố, bộc phát ra một quyền toàn lực.

 

 

Vào giờ này khắc này, cuối cùng cũng phóng ra toàn bộ ánh sáng của Cực Đạo Song Tử Ma Cực Tinh.

 

 

Sắc mặt của nhiều người đứng bên cạnh sân trở nên rung động, bả vai của tất cả những nhiếp ảnh gia khiêng máy quay chịu trách nhiệm phát sóng không ngừng run rẩy...

 

 

Một vài tông sư cường đại đứng lên khỏi vị trí.

 

 

Thậm chí ngay cả trên đài cũng truyền đến thanh âm dồn dập của Khương Hà: "Hãy chuẩn bị để tránh cho sự kiện đổ máu và bị thương xảy ra bất cứ lúc nào..."

 

 

Bên phía võ quán Cực Lạc, nụ cười trên khóe miệng Liên Tế Bắc càng nở càng lớn......

 

 

Cuối cùng.

 

 

“Bùm!”

 

 

Triều Tiệm kia tựa như đầu đạn hạt nhân bạo phát, nắm đấm rắn chắc đấm xuống thân thể Mỗ Hào, sóng khí đáng sợ màu trắng phun trào.

 

 

Âm thanh gầm rú.

 

 

Trái tim của rất nhiều người ở đây cũng đều chấn động dữ dội theo thanh âm này một chút.

 

 

Một quyền cực kỳ chấn động.

 

 

Tất cả mọi người đều bị chấn động, mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm kết quả của một quyền này.

 

 

Đứng ngoài quan sát còn bị va chạm mạnh như thế, vậy còn Lục Thánh nhận một quyền này......

 

 

Kết cục sẽ như thế nào?

 

 

Rất nhanh, sóng khí và khói bụi tản đi.

 

 

Hai bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.

 

 

Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trong sân tỷ thí, ngay lập tức mọi người đều sợ ngây người.

 

 

Sững sờ tại chỗ, đầu óc giống như bị một bàn tay to vô hình nào đó bắt lấy, kéo mạnh ra ngoài.

 

 

Phần còn lại......

 

 

Chỉ có âm thanh trống rỗng "ù ù ù".

 

 

“Điều này là không thể nào!”

 

 

Ban đầu Liên Tế Bắc vẫn đang ngồi ở trên ghế bỗng chốc đứng lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào sân, vẻ mặt giống như gặp quỷ.

 

 

Thiên Cực Tinh Tề Việt bên cạnh cũng đứng lên, vẻ mặt kinh hãi.

 

 

Có rất nhiều người có biểu cảm giống như bọn họ, trong đó bao gồm một vài tông sư.

 

 

Rất nhiều người đều sững sờ.

 

 

Chỉ thấy, vị trí trung tâm của sân đấu.

 

 

Triều Tiệm vẫn duy trì tư thế ra quyền.

 

 

Cánh tay đầy gân xanh của hắn ta khắc sâu vào ngực Lục Thánh.

 

 

Lại bị một vầng hào quang màu vàng như cát lún hổ phách ngăn cản.

 

 

Vẻ mặt của Triều Tiệm dữ tợn, hàm răng cũng sắp bị cắn nát, nắm đấm của hắn ta cũng chỉ khiến cho quần áo dưới vầng hào quang màu vàng kia hơi lõm xuống.

 

 

Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ không thể tin, trong mắt ta thậm chí toát ra vài tia hoang mang sâu sắc.

 

 

Giống như một đứa trẻ đột nhiên lạc đường, muốn ngẩng đầu lên tìm kiếm ngôi sao chỉ đường trên bầu trời.

 

 

Đáng tiếc, đối diện hắn ta chính là một đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng hơn bầu trời đêm.

 

 

“Chỉ như vậy thôi sao?”

 

 

Lục Thánh đưa tay, nhẹ nhàng tách nắm đấm của Triều Tiệm ra.

 

 

“Còn có trạng thái Ma Cực tầng thứ ba gì đó không? Tuyệt chiêu Vũ Trụ mạnh hơn đâu rồi?”

 

 

Lục Thánh hỏi.

 

 

Vẻ mặt Triều Tiệm mờ mịt và luống cuống.

 

 

“Không còn đúng không?”

 

 

Lục Thánh nhẹ giọng nói, phát ra âm thanh như tầng băng vỡ vụn.

 

 

Có một luồng khí đáng sợ lần lượt tràn ra từ trong cơ thể cậu.

 

 

“Cực tiệm song tử ma cực tinh......”

 

 

Lục Thánh nâng vai lên, thân hình trở nên to lớn.

 

 

Cậu nâng tay phải lên, từ từ nắm chặt.

 

 

Dường như có từng cái bóng lớn nhanh chóng leo lên từ sau lưng cậu.

 

 

“Một quyền này của tôi......”

 

 

Lục Thánh hít sâu một hơi, từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh mở miệng: "Gọi là Bạo Tinh.”

 

 

“Bùm!”

 

 

Lục Thánh nói ra từ cuối cùng.

 

 

Một luồng khí đáng sợ vượt xa Triều Tiệm lúc trước ầm ầm bộc phát.

 

 

Lực vô hình lay động, khuấy động sóng khí cuồn cuộn, sau đó trút xuống dữ dội giống như núi lở sóng thần......

 

 

“Chết đi!”

 

 

Lục Thánh ra quyền.

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương