Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Cao Võ : Hạ Cánh Đến Một Vạn Năm Sau(Truyện Chữ)
Chapter 232: Đã mua bảo hiểm chưa? Nếu chưa để tôi đề xuất cho anh một cái 1

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

“Cậu

dám?!”

 

 

Liên Tế Bắc gào lên, bay ra khỏi vị trí ngồi, thân hình như mũi tên.

 

 

Không chỉ một mình ông ta.

 

 

Rất nhiều thân ảnh cũng nhảy lên, khí huyết như lò nướng, tinh khí như khói báo động.

 

 

Tất cả đều là tông sư.

 

 

Trong đó có tông sư Võ Hiệp, cũng có phó giáo dẫn đầu Đại học Võ thánh số 7.

 

 

“Bùm!”

 

 

Nắm đấm của Lục Thánh giáng xuống, thân hình của Triều Tiệm tựa như đạn pháo bay ngược ra ngoài.

 

 

Khóe mắt của Liên Tế Bắc như nứt ra, nhưng không đến đón Triều Tiệm, mà xông thẳng về phía Lục Thánh.

 

 

“Liên Tế Bắc, ông dám!”

 

 

Có người hét lớn một tiếng, chặn bóng dáng Liên Tế Bắc lại, đánh một chưởng với ông ta.

 

 

“Bùm!”

 

 

Tông sư đối chưởng, bộc phát ra làn sóng âm đáng sợ, tựa như hai lò lửa khổng lồ mạnh mẽ va chạm.

 

 

Sóng khí lan rộng, đám người đang quan sát trận chiến tứ phía đều lui về phía sau.

 

 

Sắc mặt của Liên Tế Bắc âm trầm, võ phục trên người bị từng đợt sát ý thổi bay phấp phới.

 

 

Mà bên này, Triệu Khang Thái, phó giáo của Thất Thánh Võ Đại, mặt không chút thay đổi, yên lặng tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống, bỏ vào trong túi áo sơ mi.

 

 

Lúc này, phong thái của người trí thức trên người Triệu Khang Thái đã biến mất, hé lộ một mặt kiên cường và uy nghiêm của tông sư.

 

 

Ngay cả Lục Thánh cũng khá kinh ngạc.

 

 

“Dừng tay lại!”

 

 

Có người quát to một tiếng, đứng ở giữa Liên Tế Bắc và Triệu Khang Thái.

 

 

Là người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh phụ trách rút thăm của Võ Hiệp.

 

 

"Đều là tông sư, ra tay vào lúc này, không sợ bị người khác chê cười sao?"

 

 

Vẻ mặt của người phụ nữ sườn xám xanh nghiêm túc nhìn hai người.

 

 

"Tiểu tử này cố ý giết người, người hắn định giết Ma Cực Tinh tương lai của võ quán Cực Đạo của chúng tôi, hắn đáng chết!"

 

 

Đôi mắt Liên Tế Bắc gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thánh, trên mặt không hề che giấu sát ý của mình.

 

 

Võ quán Cực Đạo của ông ta tham gia Đại hội võ thuật toàn quốc là để tạo dựng tên tuổi, tới để thể hiện sức mạnh của Cực Đạo, chứ không phải tới để làm đá kê chân cho người khác.

 

 

Đừng nói là, chết mất một thiên tài Cực Đạo.

 

 

Là người dẫn đầu của võ quán Cực Đạo lần này, chuyện lớn như vậy xảy ra, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm nhất định.

 

 

Mặc dù không đến mức bị phạt, nhưng mặt mũi chắc chắn sẽ khó coi.

 

 

Khó tránh khỏi có người nói xấu sau lưng ông ta.

 

 

“Nếu ông chịu nhìn Triều Tiệm một cái, sẽ biết Ma Cực Tinh của võ quán Cực Đạo các ông vẫn chưa chết.”

 

 

Có người thình lình xen vào một câu.

 

 

Là Lục Thánh.

 

 

Liên Tế Bắc sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Triều Tiệm.

 

 

Lúc này Triều Tiệm đang nằm thẳng tắp trên mặt đất, ngực có một chỗ lõm thật lớn.

 

 

Thân thể của hắn ta đã khôi phục như ban đầu, lỏng lẻo suy sụp, thật giống như một cục gạch bị người thường đập vỡ.

 

 

Nhưng......

 

 

Lồng ngực hắn ta vẫn phập phồng, quả thật có dấu hiệu của sự sống, vẫn chưa chết.

 

 

"Phù..."

 

 

Người phụ nữ mặc sườn xám xanh và Triệu Khang Thái đều thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Ngay cả ánh mắt của Liên Tế Bắc cũng lập tức bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh lùng.

 

 

Ông ta nheo mắt lại nhìn Lục Thánh, nói: "Tiểu tử, thầy của Đại học Võ thánh số 7 các cậu chưa dạy cậu là…”

 

 

“Tông sư là gì và không thể xúc phạm sao?”

 

 

Vẻ mặt Lục Thánh trở nên căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau vài bước, trốn sau lưng Triệu Khang Thái.

 

 

Khóe miệng Liên Tể Bắc cong lên.

 

 

Triệu Khang Thái lạnh lùng quát: "Liên Tế Bắc, đệ tử của võ quán Cực Đạo của các ông không chết, xem như bỏ qua. Ông đừng được voi đòi tiên......”

 

 

Liên Tế Bắc cười lạnh, ánh mắt đảo qua mấy vị tông sư phó giáo bên phía Đại học Võ thánh số 7.

 

 

Không nói một lời, xoay người rời đi.

 

 

“Nâng xuống rồi chữa trị đi!”

 

 

Liên Tế Bắc vung tay lên, mấy đệ tử của võ quán Cực Đạo vội vàng xông lên nâng Triều Tiệm chạy về phía trạm y tế.

 

 

Bản thân ông ta thì hào sảng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Thánh, ánh mắt di động, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

 

“Tôi xin tuyên bố, trận chiến này Lục Thánh của Đại học Võ thánh số 7 giành thắng lợi.”

 

 

Người phụ nữ mặc sườn xám xanh thuận thế tiếp nhận chức quyền của trọng tài, tuyên bố trận tỷ thí này kết thúc.

 

 

Giờ này khắc này, bị Liên Tế Bắc cắt ngang, cho nên sự chấn động và kinh hãi ngắn ngủi mới được bộc phát từ trong đám người vây xem.

 

 

“Quá mạnh! Lục Thánh thật sự quá mạnh rồi, trạng thái ma cực tầng thứ hai triển khai hoàn toàn của Triều Tiệm cũng không thể ngăn được một quyền của hắn, hắn thật sự không phải là tông sư sao?"

 

 

"Nếu như Lục Thành là tông sư, vừa rồi khi đối mặt với Liên Tế Bắc của võ quán Cực Đạo sẽ trốn về phía sau sao? Trên người hắn của không sinh ra trường lực của tông sư.”

 

 

“Nhưng thực lực quả thật siêu cường, đã vượt qua chuẩn tông sư bình thường, đã tới gần đến cực hạn dưới cảnh giới Tông Sư!”

 

 

“Thậm chí có thể nói, ở phương diện nào đó, hắn có thể không hề thua kém tông sư.”

 

 

“Ma vương! Quả nhiên là Ma vương! Không hề đặt sai biệt danh mà......”

 

 

"Ngay cả Ma Cực Tinh cũng không thể ngăn nổi một quyền của Lục Thánh, tôi thấy vị trí thủ khoa của Đại hội võ thuật toàn quốc lần này gần như đã được xác nhận, những trận tỷ thí tiếp theo cũng chỉ là hình thức.."

 

 

“Nghe nói Lục Thánh này mới mười tám tuổi! Tồn tại như một con quái vật vậy.”

 

 

"Từ nay về sau, Ma vương sẽ thống trị Đại hội võ thuật toàn quốc rất nhiều lần... Thời đại Song Tử Tinh Cực Đạo đã kết thúc."

 

 

Lục Thánh nghe những người bên ngoài nghị luận, trên mặt không có bất kỳ dao động nào, đi theo Triệu Khang Thái xuống sân thi đấu.

 

 

Triệu Khang Thái thấy cậu không nói một lời, cho rằng cậu còn đang suy nghĩ về tình huống của Liên Tế Bắc, lên tiếng an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, cho dù thật sự đánh chết người. Chỉ cần không phải cố ý, cũng không tính là lỗi của em.”

 

 

Võ Tắc Tranh Hùng, nào có ai mà không đổ máu, chết cũng chỉ có thể trách tài nghệ của mình không bằng người.

 

 

Nếu bên phía võ quán Cực Đạo gây áp lực, trường học đương nhiên sẽ giúp em đứng vững, Trên thế giới này cũng không phải chỉ có Cực Đạo Vũ Thánh là cấp chín…”

 

 

Câu nói cuối cùng của Triệu Khang Thái hơi lộ ra sự ngang ngược.

 

 

Trên mặt Lục Thánh lập tức lộ ra vẻ "thả lỏng", gật đầu.

 

 

“Vâng ạ.”

 

 

Ánh mắt Triệu Khang Thái nhìn Lục Thánh có chút phức tạp.

 

 

Bây giờ ông ta đã hơi hiểu vì sao Lục Thánh lại từ bỏ lựa chọn thứ hai trong khảo nghiệm Vũ Thánh.

 

 

Vừa rồi ở trên đài tỷ thí, lúc cậu lui về phía sau một bước kia khi đối mặt với Liên Tể Bắc, và còn vẻ mặt trong lòng vẫn còn sợ bây giờ, tất cả ông ta đều nhìn thấy.

 

 

"Cũng đúng, tông sư tông sư... Nói thì dễ, nhưng khi thật sự đối mặt với tông sư cấp bảy, có mấy người không sợ chứ?"

 

 

Thật sự có người hiểu rõ sự uy nghiêm của tông sư, nhưng không sợ khí thế của tông sư, chỉ là một trong một triệu người.

 

 

Thiên tư của Lục Thánh đã là vô cùng hiếm có, còn muốn có được lòng can đảm như vậy, yêu cầu đối với em ấy cũng quá cao..."

 

 

Triệu Khang Thái rất chắc chắn, nếu ông ta và Liên Tể Bắc đổi vị trí, bây giờ người bị thương chính là Lục Thánh.

 

 

Nếu ông ta tức giận ra tay, Song Tử Tinh ở võ quán Cực Đạo kia có lẽ cũng sẽ sợ tới mức xanh mặt.

 

 

So sánh ra, Lục Thánh chỉ hơi lui về một bước, đã coi như vô cùng xuất sắc.

 

 

"Đáng tiếc nếu muốn làm đệ tử của Võ Thánh, chỉ cần xuất sắc thì vẫn chưa đủ..."

 

 

Triệu Khang Thái cảm thán trong lòng.

 

 

Thực lực và tài năng mà Lục Thánh thể hiện ra càng trác tuyệt, thì trong lòng ông ta lại càng cảm thấy tiếc hận cho Lục Thánh.

 

 

Nhưng cũng chỉ có tiếc nuối.

 

 

Đại hội võ thuật toàn quốc đã đi đến bây giờ, Lục Thánh đã không có duyên với Vũ Thánh đại nhân Đàm Trung Ngọc từ lâu.

 

 

Triệu Khang Thái thở dài rời đi.

 

 

Chờ Triệu Khang Thái vừa đi, ánh mắt Lục Thánh lập tức trầm tĩnh lại.

 

 

“Mình quá giỏi!”

 

 

Lục Thánh không khỏi tự khen mình.

 

 

Tất nhiên không phải là sức mạnh.

 

 

Thực lực cậu vốn cũng đã rất mạnh, bây giờ điều cậu cảm thán chính là......

 

 

Diễn xuất của mình!

 

 

"Bước lùi nhỏ của mình thực sự là một nét bút của thần thánh.

 

 

Nghệ thuật ẩn chứa trong một bước nhỏ này, ít nhất cũng phải cao bằng mấy tầng lầu!"

 

 

Lục Thánh cảm thấy thán phục bản thân mình.

 

 

Tiềm năng của cơ thể con người là vô hạn.

 

 

Trước đó, cậu hoàn toàn không biết mình lại có tài năng diễn xuất như vậy.

 

 

"Liên Tế Bắc có thể chết trên tay một người ưu tú như mình..."

 

 

Lục Thánh cảm nhận được ánh mắt Liên Tế Bắc vẫn đặt trên người mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve nắm đấm của mình, vừa tùy ý nghĩ.

 

 

“... nằm trong quan tài cũng cười đến tỉnh.”

 

 

.....

 

 

Vòng tỷ thí thứ tám kết thúc, vòng thứ chín tiếp theo, cũng tương đương với vòng bán kết.

 

 

Trên sân chỉ còn lại bốn người.

 

 

Lục Thánh, Thiên Cực Tinh Tề Việt, Thánh Miêu Trương Giác, còn có một thanh niên đến võ hội Tự Tôn, tên là Đặng Duệ.

 

 

Người này là người lớn tuổi nhất trong bốn người, vừa tròn ba mươi tuổi.

 

 

Bị kẹt ở ngưỡng cửa của đại hội.

 

 

Đã từng tham gia bốn lần đại hội võ thuật, thực lực vẫn rất mạnh.

 

 

Nhưng thậm chí không cô đọng được ý chí võ thuật, có thể một đường đi đến đây, ngoại trừ dựa vào cơ sở võ thuật vô cùng vững chắc của bản thân, kinh nghiệm thực chiến phong phú và kinh nghiệm thi đấu bên ngoài, còn có...

 

 

May mắn không gì sánh kịp!

 

 

Tất nhiên, vận may của anh ta hiển nhiên đã chấm dứt.

 

 

Vòng rút thăm thứ chín kết thúc, đối thủ của Đặng Duệ là Thánh Miêu Trương Giác của võ quán Siêu Việt.

 

 

Nhưng mà sau khi nhìn thấy kết quả, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm hơi kinh hỉ.

 

 

Đây là kết quả tốt nhất trong dự đoán!

 

 

Ba người còn lại, một người anh ta cũng đánh không lại, đụng phải ai cũng sẽ thua.

 

 

Nhưng thua cũng có tốt và xấu.

 

 

Gặp phải Ma Vương Lục Thánh của Đại học Võ thánh số 7, chính là cách thua tệ nhất.

 

 

Ngay cả Ma Cực Tinh Triều Tiệm của võ quán Cực Đạo cũng bị một quyền của Lục Thánh đánh gần chết, Đặng Duệ hoài nghi rằng khi mình lên đài đối mặt với Lục Thánh, có chín mươi phần trăm sẽ bị đối phương trực tiếp đánh chết tại chỗ.

 

 

Cái tên Ma vương cũng không phải tự nhiên mà có, cậu ta là người tàn nhẫn hung bạo nhất của đại hội võ thuật lần này!

 

 

Cho tới bây giờ, không biết cậu ta đã đánh bao nhiêu cao thủ thành danh đến tàn phế, đánh đến thổ huyết.

 

 

Ví dụ như Vương Hâm của võ quán Hải Long, Ma Cực Tinh của Cực Đạo......

 

 

Điều tồi tệ thứ hai chính là gặp phải Thiên Cực Tinh Tề Việt.

 

 

Tâm lý của người này có chút biến thái, thích tra tấn đối thủ, rất nhiều người đều biết.

 

 

Trước khi Lục Thánh quật khởi, Thiên Cực Tinh Tề Việt là đối thủ đáng ghét nhất, không còn ai khác.

 

 

Nhưng Trương Giác thì khác.

 

 

Tướng mạo đáng yêu, tính cách cũng tốt, xuống tay chính xác nhất, đánh xong cũng rất lễ phép.

 

 

Có đôi khi không cẩn thận ra tay, sau đó còn nhờ người đến xin lỗi.

 

 

Quả thực chính là đối thủ hoàn mỹ nhất.

 

 

Đặng Duệ cầm lấy số ký, cười ha hả xuống đài, giống như đã giành được vị trí đứng đầu vậy.

 

 

Trương Giác cũng nhanh chóng xuống đài.

 

 

Có người lại nhìn ký hiệu trong tay, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

 

 

Đó là Thiên Cực Tinh Tề Việt của Võ Quán Cực Đạo.

 

 

Lục Thánh thấy dáng vẻ này của anh ta, không khỏi chủ động tiến lên một bước, ghé sát bên tai Tề Việt, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, bây giờ nhanh chóng đi mua bảo hiểm ngoài ý muốn vẫn còn kịp đấy."

 

 

“Có ai biết không? Nếu không quen biết tôi có thể giới thiệu hai người.”

 

 

“Đều có uy tín và danh tiếng rất tốt trong giới, tôi có một người bạn vừa chết hai ngày, tiền bảo hiểm đã đến tay..."

 

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta vô cùng nhợt nhạt, bả vai dường như cũng đang hơi run rẩy......

 

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương