Cao Võ : Hạ Cánh Đến Một Vạn Năm Sau(Truyện Chữ)
-
Chapter 233: Cái này cũng gọi là gió sao? Để tôi cho anh thấy, gió là như thế nào
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“
Đùa thôi.”
Lục Thánh nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai của Thiên Cực Tinh Tề Việt, "Nếu như tôi đánh chết anh, tông sư Liên Tế Bắc của võ quán Cực Đạo các anh còn không đánh chết tôi sao?"
Thân thể run rẩy của Tề Việt ngay lập tức dừng lại.
Lời nói của Lục Thánh giống như lập tức khiến cho anh ta có thêm sức mạnh, toàn thân cũng lập tức được chống đỡ.
“Cậu biết là tốt rồi.”
Tề Việt cười lạnh nói: "Còn nữa, cậu cho rằng tôi giống với tên phế vật Triều Tiệm đó sao?"
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Lục Thánh lắc đầu.
“Tôi cảm thấy anh còn phế vật hơn so với Triều Tiệm.”
Sắc mặt của Tề Việt lập tức cứng đờ, sau đó trở nên vô cùng khó coi.
Lục Thánh cũng không nói nhảm với anh ta nữa, liếc mắt nhìn Liên Tế Bắc một cái, chậm rãi xuống đài.
Cuộc tỷ thí của cậu vẫn được sắp xếp ở trận thứ hai.
Lục Thánh ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân đấu, dáng vẻ tùy ý, sắc mặt bình tĩnh.
Sức mạnh tinh thần của cậu lan rộng ra toàn trường.
Có thể thấy rõ ràng bên võ quán Cực Đạo kia, Thiên Cực Tinh Tề Việt đang cúi đầu đứng cạnh Liên Tế Bắc, nghe Liên Tế Bắc nói gì đó.
Trong lúc nói chuyện ánh mắt hai người đó vẫn không rời khỏi người cậu.
Ánh sáng lạnh trong mắt Liên Tế Bắc liên tục lộ ra, dáng vẻ rất muốn giết chết cậu lại không thể giết chết cậu.
Đây chính là điều Lục Thánh muốn thấy.
"Rác rưởi nói hơi nhiều..."
Lục Thánh lắc đầu, "Nhưng cũng may hiệu quả không tệ.”
Nếu cậu muốn giết chết Liên Tế Bắc, nhất định phải nổi danh.
Và cái tên này phải hợp lý, để mọi người nhìn, để mọi người cảm thấy...... Vốn nên như thế, theo lẽ đương nhiên.
Cho nên một quyền của Lục Thánh khiến cho Ma Cực Tinh Triều Tiệm bị thương, lại phun ra mấy lời rác rưởi với Thiên Cực Tinh Tề Việt.
Giết người thì không đến mức, mặc dù hai người kia đáng ghét, nhưng vẫn chưa đến mức phải chết.
Lục Thánh cũng không phải là người thích giết chóc.
Nhưng như vậy cũng đủ để lấp đầy sự thù hận của Liên Tế Bắc......
“Nói như vậy, chuyện xảy ra tiếp theo, sẽ có vẻ hợp lý. Ngay cả Liên Tế Bắc cũng không thể chờ đợi được......”
"Thực ra, thực lực của mình vẫn chưa đủ..."
Lục Thánh cúi đầu nhìn hai tay mình.
Bàn tay của cậu trắng nõn nhẵn nhụi, vân tay rõ ràng, có một loại mỹ cảm thiên nhiên.
"Bởi vì thực lực không đủ, cho nên mới phải bận tâm cái này, lo lắng cái kia, phải hành động theo quy tắc mà người khác đặt ra."
Nếu như bây giờ mình đủ mạnh, có thể hoàn toàn không quan tâm đến võ quán Cực Đạo, còn có áp lực ảnh hưởng đến từ nhiều thứ như quốc gia, chính phủ, võ hiệp...
Vậy thì đừng nói Liên Tế Bắc vốn là tội đáng muôn chết, cho dù ông ta không làm sai điều gì…."
“Mình giết ông ta, người khác cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”
"Cường giả thật sự, phải là người phá vỡ quy tắc, tạo ra quy tắc. Thay vì tuân theo quy tắc, sử dụng quy tắc..."
Lục Thánh thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Cho nên mình vẫn chưa đủ mạnh, còn phải tiếp tục cố gắng.”
…..
Cuộc tỷ thí giữa Trương Giác và Đặng Duệ khá đặc sắc, điểm biểu diễn rất cao.
Cuộc chiến đã có thể kết thúc từ lâu, lại bị Trương Giác kéo dài thêm mười phút, sau đó khách khí đưa Đặng Duệ xuống sân.
Võ quán Siêu Việt thắng không hề kịch tính, võ hội Tự Tôn của Đặng Duệ cũng có điểm sáng.
Hiệp hội võ thuật và võ quán các bên đã bình luận, phân tích về trận chiến này......
Ảnh đầy đủ của các nhân vật khác nhau từ mọi góc độ, nhiếp ảnh gia bước đi như bay, cuối cùng cũng có tính chuyên nghiệp và tính thưởng thức của một cuộc thi mang tính toàn quốc.
Sau đó, đến lượt Lục Thánh và Thiên Cực Tinh cùng tỷ thí.
Không khí trên sân và dưới sân lập tức thay đổi.
Vừa rồi còn vô cùng hòa hợp, bầu không khí giao lưu học thuật võ đạo hài hòa, lập tức trở nên căng thẳng.
Hiển nhiên, phần căng thẳng này càng đổ dồn lên người Thiên Cực Tinh Tề Việt.
"Nghe nói cột sống của Triều Tiệm cũng sắp bị đánh gãy, khi đưa đến trạm y tế chỉ còn lại một hơi thở, Lục Thánh ra tay cũng thật ác độc."
"Đáng đời, Cực Đạo Song Tử từ trước đến nay cũng không phải thứ tốt lành gì, trước kia đã từng có trường hợp bị bọn họ đánh đến liệt nửa người khi tỷ thí, hoàn toàn chặt đứt con đường võ đạo."
“Chỉ là võ quán Cực Đạo uy thế lớn, cứng rắn đè xuống.”
"Cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, vừa rồi Liên Tế Bắc đe dọa Lục Thánh, tôi đoán dựa vào tính cách của Lục Thánh, trận này ra tay sẽ càng ác, Tề Việt gặp xui xẻo rồi..."
“Anh nói xem sau này Tề Việt đi vệ sinh có phải đều phải nhờ người đỡ không?”
"Ai biết được, cho dù người ta bị Lục Thánh đánh đến tàn phế cũng vẫn là thiên tài như thường, đổi danh hào đi là được."
“Thiên Tàn Tinh nha, cũng rất dễ nghe......”
Từng âm thanh xì xào bàn tán rơi vào tai Tề Việt, Tề Việt xanh mặt, khó coi vô cùng.
Anh ta hít sâu một hơi, Tề Việt không nghe những âm thanh đó, cố gắng khôi phục cảm xúc của mình.
Bước nhanh lên sân khấu.
Nhưng trong quá trình đó cũng không khỏi sinh ra vài phần bi ai và hoang đường.
Thân là một trong những Thiên Cực Tinh của Cực Đạo Song Tử Tinh, ngoại trừ tông sư trở lên, anh ta chưa từng để bất luận kẻ nào vào mắt.
Từ trước đến nay chỉ có anh ta khiến cho người khác sợ hãi, từ khi nào......
Anh ta đối mặt với một đối thủ đẳng cấp bậc cao, lại cũng sẽ cảm thấy sợ hãi?
Trong thoáng chốc Tề Việt có một loại cảm giác vô cùng không chân thật, tựa như những gì trước mắt chứng kiến, bây giờ trải qua, đều là nằm mơ, hư ảo...
"Dậy đi nào, chuẩn bị bị đánh."
Một giọng nói kéo Tề Việt từ trong xuất thần ra.
Lục Thánh bình tĩnh đứng trước mặt Tề Việt, giống như lúc trước đứng trước mặt Triều Tiệm.
Sắc mặt Tề Việt biến ảo một hồi, muốn nói hai câu, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra câu nào cứng rắn.
Chỉ có thể vung kiếm hợp kim trong tay một chút, mở miệng nói: "Bây giờ cậu đi xuống lấy vũ khí vẫn còn kịp, đừng có sau đó lại nói tôi bắt nạt cậu..."
Lục Thánh hơi ngẩn ra, sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Tề Việt.
"Anh... thật sự muốn chết?"
Sắc mặt của Tề Việt cứng lại.
Cũng không dám nhiều lời nữa, rầu rĩ phun một tiếng: "Đến đi.”
Trọng tài thấy vậy vội vàng giơ tay tuyên bố: "Bắt đầu.”
Sau đó nhanh chân chạy về phía sau.
Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.
Lục Thánh không hề dao động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tùy ý đứng trên mặt đất.
Nhưng trong mắt Tề Việt.
Lục Thánh thật giống như một ngọn núi, một vùng biển, một bóng ma đáng sợ đang từng bước lan tràn bốn phía.
Cả người Lục Thánh đều là sơ hở.
Nhưng lại không hề có sơ hở.
Tề Việt giơ kiếm hợp kim trong tay lên, cắn răng lựa chọn tấn công.
Thân ảnh của anh ta biến mất ngay lập tức.
Khi xuất hiện, đã cách Lục Thánh không tới hai mét.
Tốc độ quá nhanh.
Tuyệt đại đa số người trong trường cũng không thể bắt được.
Chỉ có thể cảm thấy hoa mắt, Tề Việt đã kéo dài một khoảng cách gần hai mươi mét, thoáng xuất hiện trước mặt Lục Thánh.
Kiếm hợp kim trong tay Tề Việt cũng đã sớm đâm thẳng ra ngoài.
Mũi kiếm đâm thủng không khí, tạo ra sóng khí nho nhỏ, phát ra thanh âm trong trẻo như tiếng vải lụa bị mạnh mẽ xé rách.
Đó là thanh kiếm phá vỡ rào cản âm thanh.
Một kiếm kinh diễm tuyệt luân.
Phát huy thực lực của Tề Việt thân là Thiên Cực Tinh của Cực Đạo Song Tử vô cùng nhuần nhuyễn.
Rất nhiều người vây xem sau khi nhìn thấy kiếm này theo bản năng sờ vào cổ của mình.
Họ không chắc chắn.
Nếu như chính mình đối đầu trực diện với Tề Việt, trước khi chết đi, có thể thấy rõ hoàn toàn quỹ đạo của một nhát kiếm này hay không.
Một kiếm làm cho lòng người sinh ra sự kinh hãi, ớn lạnh toàn thân.
Đáng tiếc......
Ánh sáng ẩn chứa trong một kiếm này còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, đã bị người ta tiện tay bóp tắt.
“Quá chậm.”
Lục Thánh dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, bình tĩnh mở miệng.
Mũi kiếm của kiếm hợp kim chấn động dữ dội giữa ngón tay Lục Thánh.
Lục Thánh bóp chặt kiếm, giống như bóp một con rắn đang run rẩy.
Trên mặt Tề Việt hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó mạnh mẽ rút kiếm hợp kim ra.
Lục Thánh phối hợp buông tay, tùy ý để thân ảnh của anh ta biến mất trước mặt mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Tề Việt bằng một cách nào đó lại xuất hiện sau lưng Lục Thánh, kiếm chĩa vào gáy Lục Thánh.
Lục Thánh nghiêng đầu, thoải mái tránh thoát mũi nhọn của một kiếm này.
Hào quang thuần khiết và kiếm phong sắc bén cuốn theo trên kiếm hợp kim lay động sợi tóc của Lục Thánh.
“Quá chậm.”
Lục Thánh lại nói.
Sắc mặt Tề Việt khẽ biến, lại lần nữa thay đổi thân hình.
Sau đó, Tề Việt liên tục tiến hành công kích Lục Thánh từ mọi góc độ.
Tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh.
Thanh kiếm tạo ra tàn ảnh ở trong không khí mà mắt thường có thể thấy được, ánh sáng đầy màu sắc nối liền thành từng dải.
Một kiếm trước còn chưa hoàn toàn hạ xuống, một kiếm sau cũng đã đâm ra.
Nhưng......
“Quá chậm.”
“Quá chậm!”
“Thật sự quá chậm......”
Lục Thánh ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích, chỉ tùy ý làm ra một vài động tác né tránh với biên độ rất nhỏ.
Nhưng lại làm cho đòn tấn công của Tề Việt thất bại, ngay cả góc áo của cậu cũng không chạm vào được.
Trong sân lớn, hơn một ngàn người vây xem.
Không có ai nói chuyện, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.
Chỉ có thể nghe tiếng trường kiếm đâm thủng không khí, sau khi xuyên qua chướng ngại âm thanh phát ra tiếng vang trong trẻo.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người.
Đó là một trạng thái gần như tê dại.
Không ai có thể nghĩ tốc độ của võ giả cấp sáu (Triệu Triệu) có thể nhanh như vậy, tốc độ xuất kiếm có thể nhanh như vậy.
Càng không ai có thể nghĩ...
Thân pháp và tốc độ kiếm đáng sợ như vậy, lại còn có người có thể tránh thoát nhiều lần?!
Rất nhiều tông sư đều không khỏi đứng lên, trong mắt hàm chứa sự rung động và không thể tưởng tượng nổi, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
Khi tốc độ của Tề Việt nhanh đến cực hạn, tàn ảnh được nối một mảnh.
Đột nhiên......
Lục Thánh ra tay.
Mọi chuyển động đều dừng lại.
Một tay Lục Thánh bóp chặt lấy cổ Tề Việt, thô bạo kéo anh ta đến trước mặt mình.
Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt bình tĩnh, nói từng chữ từng chữ: "Anh lên đây để làm trò hề sao?"
Sắc mặt Tề Việt dữ tợn, đầu đầy mồ hôi, gân xanh trên trán điên cuồng nhảy lên.
Anh ta mạnh mẽ giơ kiếm hợp kim trong tay lên, xé rách cổ họng rống to: "Gió!”
Khí trắng thuần khiết biến thành biển xanh đậm.
Cuồng phong nổi lên trên đài tỷ thí.
Giờ khắc này Tề Việt giống như một cơn lốc xoáy, muốn thoát khỏi trời cao, tàn sát bừa bãi khắp khán đài.
Lục Thánh đứng ở chính giữa cơn lốc xoáy cuồng bạo.
Cuồng phong màu xanh lay động góc áo cậu.
Cậu đứng lù lù bất động, thân thể như núi.
“Cái này của anh cũng gọi là gió sao?”
Lục Thánh buông tay bóp cổ Tề Việt ra, bình tĩnh mở miệng nói: "Để tôi cho anh biết, cái gì mới gọi là gió.”
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook