Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 77: Tôi là ai? (Phần 1)

Cách đây không lâu, Ryu Min từng vào một quán internet địa phương. 

Anh đến đó không phải để chơi, mà anh đến vì một nhiệm vụ bí mật - gia nhập hội quán Players Haven bí ẩn. 

Tuy nhiên, có một điều đáng lưu ý; anh làm điều này dưới danh tính Hwang Yong-min. 

Hội quán không yêu cầu bất kỳ hình thức xác minh phiền phức nào, khiến nơi đây trở thành thiên đường cho việc mạo danh danh tính. 

Lý do đằng sau hoạt động bí mật này? 

Chà, đó là điều bắt buộc phải làm mà thôi.

‘‘Có kẻ đang mạo danh ‘Lưỡi Hái Đen’ bí ẩn kia, và giới lãnh đạo PHC không thể khoanh tay đứng nhìn,’’ Ryu Min thầm nghĩ. 

Kế hoạch lớn của anh là sử dụng Hwang Yong-min làm mồi nhử để dụ các giám đốc điều hành PHC ra mặt. 

Việc chọn biệt danh "Lưỡi hái tử thần" không phải một quyết định tuỳ tiện. 

Ryu Min tin cái tên này sẽ thu hút được nhiều thứ hơn là sự chú ý. 

Nó có thể đóng vai trò là điểm khởi đầu để xác nhận tính xác thực của Lưỡi hái tử thần thông qua một cuộc phỏng vấn, thậm chí có thể là một chuyến thăm đến nhà riêng của Hwang Yong-min. 

Thế nên anh đã cẩn thận ghi rõ địa chỉ nhà Hwang Yong-min khi đăng ký, từ số lô biệt thự đến chi tiết căn hộ.

Trớ trêu thay, Hwang Yong-min đã chuyển sang nơi ở mới, thoát khỏi cái hang ổ từng dày vò chính mình.

“Có vẻ anh ta chuyển đi để thoát khỏi gia đình, không biết anh ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?’’ Ryu Min nghĩ thầm với chút mỉa mai.

"Nhưng anh ta có chuyển đi đâu thì cũng đều nằm trong lòng bàn tay mình thôi", anh cười khẩy, tự tin vào kỹ năng theo dõi của mình, anh có thể tìm thấy bất kỳ ai, ở bất kỳ nơi nào.

Đây là một trong những đặc quyền của việc trở thành người chơi. 

Mặc dù Ryu Min có thể hiểu được động lực khao khát quyền lực của các giám đốc điều hành Café, nhưng anh cực lực phản đối phương pháp của họ. 

Trong nỗ lực giành quyền lực tối cao, họ đã buộc các thành viên phải giết người, xa lánh dân thường và đối xử với họ như nô lệ. 

Hành động của họ đã gây ra rạn nứt và hiểu lầm nghiêm trọng giữa công chúng và người chơi, một sự chia rẽ cuối cùng có thể dẫn đến sự sụp đổ của toàn xã hội. 

Đây chính xác là lý do tại sao Ryu Min buộc phải hành động. 

Anh tin rằng những kẻ phản diện của Café, những kẻ có thể được coi là kiến ​​trúc sư của sự hỗn loạn sắp xảy ra này, cần phải bị loại bỏ. 

Tuy nhiên, anh cũng thấy một cơ hội để khai thác sức mạnh của Café thay vì phá hủy nó hoàn toàn. 

"Players Haven Café quá giá trị để bị loại bỏ", anh nghĩ. 

Mặc dù vẫn còn trong giai đoạn trứng nước, nhưng hội quán đang trên con đường trở thành một tổ chức đáng gờm, với hơn 30% người chơi của đất nước tham gia nằm trong hàng ngũ hội viên. 

Bất chấp hành vi khủng bố, họ chắc chắn là tổ chức người chơi có ảnh hưởng nhất Hàn Quốc. 

Vì vậy, thay vì loại bỏ nó, Ryu Min quyết định tìm cách để sử dụng nó. 

Anh đã có một kế hoạch trong đầu, một kế hoạch sẽ giúp anh tiết kiệm thời gian quý báu. 

Kế hoạch của anh? 

Là giữ vị trí lãnh đạo cấp cao hiện tại trong Café, đảm nhận vai trò Chủ tịch.

Ryu Min nhận ra rằng dù anh ta có mạnh đến đâu, việc kiểm soát một lượng lớn người chơi đòi hỏi nhiều thứ hơn là sức mạnh thô sơ. 

Điều này đòi hỏi một tổ chức có quy củ, thứ mà anh không thể gây dựng từ tay trắng khi thời gian còn quá ít ỏi.

Nhưng nếu anh có thể giữ một vai trò lãnh đạo của một tổ chức đã được thiết lập sẵn, mọi thứ sẽ trở nên dễ hơn nhiều.

Và đó là lúc vị trí Chủ tịch của Players Haven Café phát huy tác dụng. 

“[Chủ tịch], gã đó cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều thực sự quan trọng là vai trò mà hắn ta đã tạo ra,” Ryu Min kết luận. 

Đó là lý do tại sao anh thâm nhập vào hội quán, để hạ bệ những kẻ cấp cao và giành lấy ghế Chủ tịch cho riêng mình. 

Hwang Yong-min chỉ là một quân cờ để dụ chúng ra. 

Với nụ cười ranh mãnh, Ryu Min sải bước, hướng đến biệt thự của Hwang Yong-min. 

*** 

Sau hỗn loạn của vòng 4 trong thế giới ác mộng này, nhiều người chơi đã trở nên chai sạn với việc giết người. 

Họ không còn ngần ngại lấy mạng sống của những người bình thường nữa, và hành vi sai trái của người chơi đã tăng đến mức báo động. 

Theo một cách nào đó, đây âu cũng là điều hiển nhiên. 

Làm đi làm lại một việc nhiều lần, ngay cả những nhiệm vụ khó khăn nhất cũng trở thành bản năng thứ hai. 

Hwang Yong-min cũng không ngoại lệ. 

Lối sống hỗn loạn đã trở thành hiện thực hàng ngày của hắn. 

Tiếng chuông chói tai vang lên khi Hwang Yong-min bước vào một cửa hàng xổ số. Hắn tiến đến quầy, nơi chủ cửa hàng đang mải mê đọc báo. 

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, chủ cửa hàng hỏi, "Ngài muốn mua gì?" 

Ngay khi chủ cửa hàng phát hiện ra vị khách bất ngờ, lời nói của ông đã không còn tác dụng. 

Giống như thể ông đã chạm trán với một tên cướp ngân hàng, kẻ lạ mặt đeo mặt nạ che giấu danh tính. 

Với một động tác đột ngột, nhanh nhẹn, Hwang Yong-min ném túi của mình lên quầy, giọng nói của hắn pha lẫn sự sắc lạnh. 

"Bỏ hết tiền mặt vào chiếc túi này. Nếu không muốn gặp rắc rối." 

Chủ cửa hàng do dự, sự bối rối hiện rõ, và để đáp lại, nắm đấm của Hwang Yong-min giáng mạnh xuống quầy. 

Thuỵch! 

Mặc dù cú đấm có vẻ bình thường, nhưng nghe giống như một cú đập bằng búa tạ, khiến quầy xổ số lõm một lỗ sâu.

“Còn chần chừ gì nữa? Mày tưởng thằng này đùa à?” 

“Là người chơi?” 

Chỉ đến lúc này, chủ cửa hàng mới nhận ra sự thật. 

Sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy chỉ có thể là của một người chơi. 

Ý nghĩ về một tiêu đề báo gần đây hiện lên trong đầu chủ cửa hàng: “[Chủ cửa hàng tiện lợi chống cự người chơi, bị đánh bằng vật nhọn và tử vong].” 

Chống đối người chơi là điều ngu ngốc, đặc biệt là ở Hàn Quốc, nơi súng ống rất hiếm. 

“Sao thế? Nhanh lên và nhét đầy túi đi. Muốn chết à?” 

“T-tôi sẽ làm ngay!” 

Chủ cửa hàng nhanh chóng lấy tiền mặt từ máy tính tiền bỏ vào túi, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. 

“Đây…” 

“Đây là tất cả những gì mày có sao?” 

“Ờm, dạo này công việc kinh doanh không được tốt lắm. Việc bán vé số đã bị đình chỉ, anh cũng biết rồi. Tôi bán nhiều mặt hàng khác nhau, như kiểu một cửa hàng tiện lợi, nhưng doanh thu…” 

“Ai hỏi về câu chuyện cuộc đời của mày? Mày có két sắt, đúng không? Mày nghĩ mày có thể lừa được tao à? Đi lấy cho vào đây. Hiểu chưa? Đi đi!” 

“V-vâng!” 

Đối mặt với nắm đấm của Yong-min, ông chủ miễn cưỡng lấy tiền từ két sắt. 

Khoảng mười triệu won. 

“Thế là đủ rồi.” 

Hwang Yong-min hài lòng quay đi nhưng đột ngột quay lại. 

“Mày nên nhớ, đừng có bao giờ nghĩ đến việc báo cáo chuyện này. Tao sẽ vượt ngục, và khi đó, tao sẽ đến tìm mày.” 

“….” 

Chủ cửa hàng, giờ đang cân nhắc việc báo cáo vụ việc, nuốt nước bọt. 

Rốt cuộc, chiếc mặt nạ đã che giấu hoàn toàn danh tính của kẻ đột nhập. 

Hwang Yong-min nhanh chóng rút lui vào một con hẻm gần đó, giảm thiểu khả năng bị nhận dạng. 

“Phù.” 

Sau khi tháo mặt nạ, anh kiểm tra những thứ trong túi. Một nụ cười vô tình lan tỏa trên khuôn mặt. 

“Heh, chiến lợi phẩm hôm nay khá hời. Số tiền này đủ để mình sống trong một tháng.” Ở thế giới thực, hắn có thể xoay xở được, nhưng còn thế giới bên kia thì sao? Hắn có thể chịu được vòng tiếp theo không? 

Những suy nghĩ như vậy phủ bóng lên khuôn mặt hắn. 

“Chết tiệt… Giá như không phải vì hình phạt đó.” 

Hình phạt giảm chỉ số vĩnh viễn không chỉ cản trở sự phát triển của hắn mà còn làm giảm động lực của hắn. 

"Lần này mình đã đánh bại được khoảng 300 tên Orc, nhưng liệu mình có thể sống sót qua vòng tiếp theo không?" 

Càng nghĩ, tiếng thở dài của hắn lại càng nặng nề hơn. 

"Chết tiệt, Lưỡi hái tử thần... Tất cả là do tên khốn đó." 

Chính vì Lưỡi hái tử thần mà hắn đã mất đi bạn bè, bị giảm chỉ số và phải đi ăn cướp để sống qua ngày. 

"Tất cả là lỗi của tên khốn đó!" 

Hắn hét lên trong con hẻm trước khi trốn thoát. 

Hắn đã đe dọa sẽ vượt ngục và giết ông chủ tiệm nếu ông ta báo cáo vụ việc. 

Tuy nhiên, hắn không có ý định làm như vậy. 

Khi trở về nhà, hắn có thể nguyền rủa tên khốn đó bao nhiêu tùy thích. 

Click!

*** 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương