Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

***

Mấy ngày sau, rốt cuộc Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì, Tiểu Thư nhà anh..... rõ ràng đang trốn anh!

Mặc dù Tiểu Thư không có làm ra hành động gì dứt khoát, nhưng so sánh với cuộc sống "Tính phúc" mấy ngày trước mà nói thì rõ ràng Tiểu Thư đang xa lánh anh.

Mặc dù số lượng điện thoại, tin nhắn so với trước kia chỉ có tăng không giảm, nhưng mà, Lâm Thư dương dương tự đắc nói năng lưu loát lúc đầu biến thành mấy chữ: "Ừm, à, hả,..... được" Rõ ràng những từ này có tính chất qua loa đại khái, đây chính là thay đổi theo lượng từ mà.

Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Mặc suy nghĩ rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với Lâm Thư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi dừng ở lần gặp mặt cuối cùng của hai người....

Bởi vì thân phận của anh? Nhưng mà, cái này hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì!

Nói đi nói lại, cũng chính là thầy chủ nhiệm xen vào việc của người khác, lúc ấy tội gì muốn gọi Lâm Thư tới, vốn dĩ anh định lén giải quyết, nhưng bây giờ thì ngược lại khiến cho Lâm Thư có khoảng cách với ánh....

Tô Mặc thở dài một cái, vẫn là nên để cho Lâm Thư thời gian mấy ngày để cho tâm trạng cô hồi phục.

Mà giờ phút này Lâm Thư.... chính là đang ở trong ký túc xá ôm vợ nhỏ (chỉ máy vi tính), xem GV cực kỳ vui sướng. Sự thật chứng minh, thầy Tô, hoàn toàn là quá lo lắng rồi

Tất nhiên, có lẽ cũng chính là do oán niệm của thầy Tô quá mạnh mẽ, dẫn đến, đúng lúc Lâm Thư thấy nồng nhiệt ôm vợ nhỏ lại đột nhiên "tạch" một tiếng, sau đó, hoa lệ bãi công!

Ngơ ngác nhìn vợ nhỏ hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Thư sửng sốt vài giây: "A....." một tiếng cực kỳ bi thương, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp ký túc xá, hù dọa vô số "Uyên ương"

Cô vẫn nhìn màn hình máy vi tính đen xì không hề có chút dấu hiệu hồi phục, Lâm Thư che ngực, làm dáng vẻ đau thương đến không muốn sống: "Chị Tiếu... Cứu Cứu máy vi tính, chị muốn cái gì em đều cho chị"

"Bộp...." một tiếng, một cái gối ôm bay tới, Tiếu Đồng nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thư một cái, ném một câu nói: "Có vấn đề, tìm Baidu"

Được rồi, Lâm Thư lặng lẽ bò đi, bò được một nửa, lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Máy vi tính nhà tớ đã hy sinh, đi đâu tìm Baidu chứ?" Nhìn trái một chút, lại ngắm ngắm, máy vi tính của Tiếu Đồng và máy vi tính của Liễu Yên Nhiên đều đang bị họ ôm ở trong tay rồi còn đâu nữa, nhìn lên, máy vi tính của Tiết Băng đang đặt đường hoàng trên mặt bàn.

Ha ha, trong lúc này chị em ta không khách sáo nha, Lâm Thư mở máy vi tính của Tiết Băng lên, mật khẩu của cả bốn máy vi tính trong ký túc xá đều là 123321, cho nên Lâm Thư không uổng sức liền hăng hái đăng nhập.

Đột nhiên nhớ mấy ngày trước Tiết Băng có nói đến tiểu thuyết đề cử, Lâm Thư liền thuận tay mở ổ D ra, nhưng không ngờ tới, nhìn thấy một tài liệu giáp được đặt tên là "ảnh chụp". Tiết Băng trở nên văn nghệ từ bay giờ vậy, Lâm Thư "Chậc, chậc" hai tiếng, vốn không định "Rình coi" nhưng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến "tiện" tay mở ra.

Lâm Thư trầm mặc....

Bên trong đều là các ảnh chụp, hơn nữa, tất cả đều là cùng một người - Tô Mặc

Lúc dậy học khóe miệng thoáng mỉm cười, trong trường học vô tình bắt gặp được nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng đều là những cử chỉ rất nhỏ, nhưng đều được Tiết Băng chụp lại tật cả. Nhìn lại cẩn thận, bước ảnh trong chơi xuân và bức ảnh đêm hôm đó Tô Mặc đón cô đăng trên diễn đàn đều lặng lẽ đặt ở đây

Trong lòng Lâm Thư run lên, tay run run, đóng máy vi tính lại

Dường như không cần nói đáp án cũng biết. Chỉ là, Lâm Thư thà lựa chọn vĩnh viễn không biết sự thật.

"Thế nào, tìm được cách giải quyết chưa?" thấy sắc mắt biến hóa của Lâm Thư, Tiếu Đồng có chút nghi ngờ.

Một lúc lâu sau, Lâm Thư mới tìm được giọng nói của mình: "Ừ, không có việc gì rồi"

Thật sự, chuyện gì cũng không có

Trên thế giới này có nghiều người thà rằng sống ở trong giả dối, cũng không muốn đối mặt với sự thật, có lẽ là bởi vì những sự thật đó quá mức tàn khốc, quá mức đầm đìa máu tươi.

Có đôi khi, cần gì phải sống tỉnh táo?

Lâm Thư ngơ ngác ngồi nhìn, nhìn vị trí của Tiết Băng, một lúc lâu không nói gì. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có thể hiểu rõ ràng.

Tô Mặc không nói cho cô biết rốt cuộc là người nào tạo ra topic kia ở trên diễn đàn, không phải là vì anh không tra ra được, mà vì anh không muốn nói cho cô biết đáp án.

Thật ra thì, đáng lẽ phải phát hiện ra từ lâu mới đúng. Lần đầu Tiết Băng nhìn thấy Tô măc, chính là dáng vẻ "Hoa si", hơn nữa dáng vẻ "Hoa si" đó không hề giống với những lần trước đây, đó là sùng bái, phức tạp hơn so với thích..... chính là yêu

Tiếu Đồng nhiều lần nhắc nhở cô không nên đem chuyện Tô Mặc là bạn trai của cô nói ra, không phải là sợ người khác đồn đại, chỉ là sợ Tiết Băng biết.

Lúc đi chơi xuân, Tiết Băng vô tình cố ý thăm dò, cũng không phải là bát quái, mà là vì cô ấy muốn biết, rốt cuộc Tô Mặc có phải là hoa đã có chủ hay không.

Lúc đi hát Karaoke, ánh mắt phức tạp kia của Tiết Băng, không phải là hoài niệm tình bạn tốt đẹp của bốn người, mà là đang do dự lần cuối, có muốn được ăn cả ngã về không hay không, tạo ra cái topic kia trên diễn đàn của trường học.

Sau topic đó, LZ không xuất hiện nữa, không phải là vì trốn ở một chỗ chế giễu, mà là vì.... Tiết Băng cảm thấy áy náy.

Thì ra là thế

Lâm Thư hung hăng véo vào lòng bàn tay mình, đem cảm giác chua xót nuốt xuống, từ khóe mắt chảy ra chất lỏng, theo lông mi run rẩy, toàn bộ biến mất.

Những người xung quanh một mực bảo vệ cô, cho dù là Tô Mặc hay là Tiếu Đồng, như vậy cô làm sao có thể để cho bọn họ biết.

Có một số việc, bản thân nhất định phải đối mặt mới được.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương