Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 7 - Xuất thủ (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Xuất thủ (2)

Ngân Kiếm Hào vừa bước vào.

Soạt soạt!

Tất cả đội viên Hắc Báo Đội đang uống rượu đều đứng bật dậy.

“Gì vậy? Trong bữa rượu thì cần gì phân biệt vai vế?”

Ngân Kiếm Hào nhíu mày, lặp lại nguyên văn lời mà Nhị công tử Ngô Tử Hiến từng nói.

“Phải lời đó! Mọi người ngồi xuống!”

Gã đàn ông vừa quát đứng dậy lại hét lớn.

“Xin đội chủ nhận chén rượu của tôi!”

Hán tử lớn tuổi nhất trong đám đội viên nam đưa chén ra.

Ngân Kiếm Hào cầm lấy và uống cạn không chút do dự.

“Đúng là sảng khoái! Hồ hồ!”

Đám đội viên nữ đứng xem cười rộ lên, trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Giờ thì xin đội chủ nhận thêm chén của tôi.”

Triệu Dung Mễ, người lớn tuổi nhất trong số nữ đội viên, cũng rót rượu đưa sang.

Ngân Kiếm Hào uống cạn luôn chén của nàng.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã uống liền mấy chục chén rượu, khiến đội viên hai mắt tròn xoe.

Đây không chỉ là sâu rượu mà là tửu quỷ mới đúng.

Trước kia, Ngân Kiếm Hào từng mất đồng đội, suốt ngày chôn mình trong góc phòng, chìm trong men say. Nên rượu đối với hắn mà nói, có uống thâu đêm suốt sáng cũng chẳng sao.

“Đủ rồi! Từ giờ ai muốn uống thì tự uống đi!”

Truy Giai Hoa ra tay chặn những chén rượu đang đưa về phía Ngân Kiếm Hào.

“Sao vậy? Ta mới cảm thấy tê tê gan chút thôi mà.”

Ngân Kiếm Hào phụng phịu đáp lại, khiến đám đội viên chỉ biết le lưỡi.

“Giờ tới lượt ta mời các ngươi một chén!”

Lần này, Ngân Kiếm Hào chủ động đến từng người đưa chén rượu, cũng đồng thời uống luôn một chén với từng người.

Thế là lại mấy chục chén rượu nữa bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Hoa Tửu hay Bạch Tửu giá rẻ thì rất nặng. Nhưng rượu đắt tiền cũng không nhẹ hơn là bao. Thậm chí còn nặng hơn, chỉ có điều ngon hơn, tỉnh rượu cũng dễ chịu hơn.

Ngân Kiếm Hào cứ thế rót rượu như nước.

Giờ thì không chỉ Truy Giai Hoa mà những người khác cũng bắt đầu lo lắng.

Ngân Kiếm Hào là loại người mà một khi nổi giận thì chẳng phân biệt ai, cũng có thể đánh người như đánh chó. Nếu y có tửu tật mà tính khí phát tác thì không ai cản nổi.

Nhưng đó chỉ là lo hão. Lạ kỳ thay, càng uống Ngân Kiếm Hào càng tỉnh táo.

‘Đúng là một kẻ khác người…’

Truy Giai Hoa lắc đầu.

Uống thêm mấy chén nữa, Ngân Kiếm Hào đứng dậy.

“Ta đi giải quyết chút việc, mọi người cứ uống tiếp.”

Uống chừng đó thì đi ngoài cũng là lẽ thường. Ai cũng nghĩ vậy nên chẳng ai ngăn cản.

Ngân Kiếm Hào hỏi tiểu nhị đường đi đến nhà xí rồi biến mất vào đó. Đám còn lại nhìn theo hướng hắn đi một lát rồi lại tiếp tục nâng chén rôm rả.

Một năm mới có hai lần được uống rượu ngon, lại thêm món nhắm hảo hạng!
Ai nấy đều cố uống thêm chén nữa, khiến hơi men đã dâng đầy người.

“Có ai đi theo xem thử không?”

Truy Giai Hoa nói với đám đội viên nam.

Uống nhiều thế, lỡ đâu ói mửa thì theo sau vỗ lưng giúp cũng được.

“Cứ để yên đi. Người từng trở về từ địa ngục, chẳng lẽ lại chết chìm trong hũ rượu?”

Một gã đàn ông lắc đầu.

“Nhưng mà…”

“Nếu lo vậy thì đội phó theo dõi đi, ợ!”

Tên đó lại tiếp tục tu rượu.

“Cũng phải…”

Truy Giai Hoa, với ánh mắt vẫn còn lo lắng, cũng quay đầu lại.

Ngân Kiếm Hào đâu phải loại sẽ gục vì rượu.

"Hừ..."

Ngân Kiếm Hào chiếm lấy một gian trong nhà xí, điều tức sâu để đẩy hết hơi men ra ngoài.

Dù từng sống ba năm trong rượu chè nhưng uống đến vài chục chén rượu mạnh cũng phải đến ngưỡng. Hắn nhanh chóng vận nội công, trục rượu ra ngoài.

Từ một thời gian trước - không, phải nói là từ sau khi tránh được ám khí nhắm vào Ngô Liễu Lan trong rừng trúc - hắn đã luôn cảm nhận được một cái bóng cứ bám theo dai dẳng.

Là kẻ đã tu luyện tuyệt kỹ ẩn thân rất cao.

Ha71n từng nghĩ sẽ dùng chính thuật ẩn thân mình học được để tiếp cận và giết quách đi. Nhưng sau đó, y hiểu rằng cái bóng kia không phải là người ngoài.

Nếu là người ngoài, thì sao có thể am hiểu mọi ngóc ngách trong Quần Hùng Thành đến vậy mà không hề để lộ sơ hở?

Trong thành có bao nhiêu cao thủ? Nếu là kẻ lạ, tất đã bị phát hiện khí tức, bị truy đuổi hay bị tập kích từ lâu.

Thế mà cái bóng đó chưa từng bị như vậy. Nghĩa là đó là người có quen biết với các cao thủ trong thành. Bình thường đi lại không cần ẩn thân để tránh gây nghi ngờ, chỉ khi cần mới ẩn thân theo dõi từng hành vi của hắn.

Nếu giết tên đó, ẩn thân thuật của hắn sẽ bị bại lộ, bị nghi ngờ, bị giám sát gắt gao hơn.

Khả năng cao đó là người của Bí Các.

Tại sao bọn chúng lại theo dõi hắn? Phải chăng là vì tuyệt học hắn buộc phải thi triển khi thấu cốt đinh bay tới hôm đó? Nếu vậy, kẻ ném ám khí hôm đó là người có liên quan đến Bí Các.

Phải chăng chính Bí Các đã ném ám khí về phía Ngô Liễu Lan?

Hay là trong Bí Các có nội gián?

Nếu đúng là như vậy, thì chuyện này không còn đơn giản. Nhưng dẫu sao chuyện đó cũng không liên quan gì đến hắn.

Cũng như Huyết Cung có người trong Quần Hùng Thành, thì ngược lại cũng đâu phải không thể. Đó là việc của những kẻ cấp trên tự giải quyết.

Điều quan trọng là: hắn đang bị giám sát. Nếu có thể thì nên âm thầm trừ khử.

Việc đề nghị tổ chức tiệc bên ngoài hôm nay cũng là cái cớ để ra khỏi thành. Kẻ đó chắc chắn đang quanh đây. So với trong thành, bên ngoài dễ cắt đuôi hơn nhiều.

Một khi đã cắt đuôi, hắn còn nhiều việc phải làm.

 

"Phù..."

Ngân Kiếm Hào lại điều tức đẩy sạch men rượu.

Sột sột...

Thân hình y lập tức hoà vào cảnh vật xung quanh rồi biến mất không dấu vết. Khoảng một khắc sau, Ngân Kiếm Hào trở về lại chỗ cũ.

Dù có hơi lâu trong nhà xí, nhưng uống chừng ấy rượu thì ai cũng nghĩ hắn chỉ vào trong nôn oẹ một hồi rồi đi ra. Ngân Kiếm Hào rút ra một bình rượu giấu trong người, uống ừng ực cạn sạch.

Rồi vận khí để cơn say trào lên mặt. Chẳng bao lâu, khuôn mặt hắn đỏ ửng như tộm luộc.

Giờ mà lảo đảo bước ra, sẽ chẳng ai nghi ngờ gì.

"Nhưng chỉ thế này liệu có đủ?"

Ngân Kiếm Hào vỗ nhẹ ngực.

Trong ngực áo hắn là những món đồ đã âm thầm chuẩn bị từ mấy ngày nay khi lang thang khắp phố xá. Mục đích là để đột nhập vào Lôi Ngục.

Nhưng với chừng đó vật dụng, liệu có thể tiến vào tận nơi giam giữ vị lão nhân kia không? Nếu nơi đó dễ dàng như vậy thì đã có kẻ khác ra vào từ lâu rồi.

"Phải làm sao đây?"

Ngân Kiếm Hào trầm tư tính toán xem với vật dụng đã chuẩn bị và công phu ẩn thân mình luyện được, làm sao len lỏi đến nơi giam giữ lão nhân kia. Nhưng nghĩ bao nhiêu lần cũng chẳng ra cách.

Lôi Ngục có ba lớp cửa sắt.

Mỗi lớp đều có những cai ngục mặt mũi như quỷ canh giữ. Công phu ẩn thân chỉ giúp hắn vượt qua được khu vực Chấp Pháp Điện trong nội thành tới ngoại môn của ngục tối.

Cửa thứ nhất có thể xử lý bằng món đồ đã chuẩn bị. Nhưng cách vượt qua cửa thứ hai vẫn chưa nghĩ ra. Nếu vận may tới thì có thể lẻn qua đó, nhưng sau đó còn cửa thứ ba.

Qua được cửa thứ ba thì từ đó đến tầng thứ tám dưới lòng đất có thể tính toán được.

Nhưng nơi trấn giữ cửa thứ ba lại là kẻ còn đáng sợ hơn cả người thường — chủ nhân của Lôi Ngục, Gia Mộ Lương.

Kẻ sống trong bóng tối suốt đời, chưa từng rời khỏi Lôi Ngục một lần nào.

Tù nhân thì còn có hạn kỳ, còn hắn đã ở đây hơn hai mươi năm không hề rời đi. Người thường chắc đã phát điên, vậy mà hắn lại nói sống ở đó thấy thoải mái. Có người đồn rằng hắn mắc bệnh lạ, gặp ánh nắng là da sẽ lở loét, nên sống dưới lòng đất thì thoải mái hơn.

Lại có lời nói rằng hai mươi năm trước hắn vì lỗi của bản thân mà mất cả nhà, từ đó không dám nhìn lên trời nữa.

Dù là lý do gì thì...

Với hắn, những thứ mà Ngân Kiếm Hào vừa chuẩn bị đều vô dụng. Hắn là cao thủ gần đạt tuyệt đỉnh, lại là kẻ cứng nhắc, ngoài nguyên tắc ra thì không gì có thể lay chuyển.

Tiền bạc? Phụ nữ? Rượu ngon?

Tất cả đều vô nghĩa.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương